Chương 68
Giang Hành Triệt nghe được lời nói của Hề Thời thì ngẩn người.
Chỉ có điều Hề Thời nói xong đã có chút hối hận, loại ám chỉ này cũng có thể nói ra được, giống như rất đói khát vậy.
Hề Thời khép áo choàng tắm vào trong, quyết định làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, xoay người trở lại phòng ngủ: “Em đi ngủ đây, buổi tối anh lái xe chú ý một chút.”
Chưa đi được hai nước đã rơi vào vòng ôm ấm áp sau lưng.
Hề Thời nắm lấy cánh tay người đàn ông quấn trên eo cô, cảm thấy bối rối trong chốc lát, cô còn chưa kịp nói gì, cả người đã bị bế ngang lên.
Giang Hành Triệt không nói một lời, ôm Hề Thời đi vào phòng ngủ, sau đó “ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Lúc Hề Thời bị ném lên trên giường, áo choàng tắm dài trên người cũng bị ném trên mặt đất.
Cô vừa chạm vào giường đã dùng cả tay cả chân bò về đầu giường, Giang Hành Triệt đứng ở cuối giường, cuối cùng thấy rõ cô mặc gì trong áo choàng tắm.
Giây phút quyết định Hề Thời đột nhiên hoảng sợ, mò đống chăn đắp lên người mình: “Được rồi, nhìn rồi, vẫn khá đẹp đúng không.”
Giang Hành Triệt “Ừm” một tiếng, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đen nhánh mà sâu thẳm.
Hề Thời không tự chủ được nuốt nước miếng.
Giang Hành Triệt chậm rãi tới gần.
Hề Thời cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đập thình thịch dồn dập.
Giang Hành Triệt đi đến trước mặt cô.
Hề Thời ngẩng đầu lên đối mắt với anh, ánh mắt giống y đúc như đêm xin anh cùng đi bán diêm.
Giang Hành Triệt cúi người, nhìn đôi môi đỏ bừng của Hề Thời, sau đó chậm rãi hôn lên.
Hề Thời nhắm mắt lại, cánh tay cô vòng lên cổ người đàn ông đáp lại, ngay cả chăn trước người bị lấy đi lúc nào cũng không biết.
Có lẽ bởi vì hai người đã rất lâu chưa từng như vậy nên cô cực kỳ mỏng manh.
Giang Hành Triệt nhẫn nại đến cả trán đều đổ mồ hôi, khóe mắt đỏ lên, cố gắng kiềm chế hô hấp.
Anh vốn cho rằng bản thân kiên nhẫn nhiều một chút, nhẹ nhàng một chút là được, kết quả phát hiện hình như bất kể thế nào thì Hề Thời đều không hài lòng.
Dù sao chỉ cần là “quan hệ” thì anh chính là nguồn gốc tội lỗi.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm này xong, Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời bĩu môi đong đầy nước mắt, vẻ mặt “Anh là cái tên xấu xa anh có tội anh đang làm chuyện xấu gì đó với em, em phải để chú cảnh sát đến bắt anh”, đột nhiên giải phóng bản thân.
Giang Hành Triệt cúi đầu hôn cô trước, tiếng của Hề Thời bị chặn ở trong cổ họng.
Hề Thời trợn to mắt, cô không ngờ tới nhanh như vậy mà uy nghiêm của mình đã không dùng được trước mặt trợ lý nhỏ, tiếp tục không chết tâm ra lệnh, kết quả ra lệnh đến cuối cùng, tôn nghiêm mất sạch, răng cắn góc gối, ngay cả câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Hề Thời cảm thấy bản thân bị tàn nhẫn ức hiếp ở địa bàn của mình, trên thế giới này không có trợ lý nào phách lối hơn người này: “Đây là của em, nhà của em, phòng của em, giường của em huhuhuhu.”
Giọng Giang Hành Triệt hơi khàn, anh hôn lên trán cô: “Anh cũng là của em.”
…
Ngày hôm sau Giang Hành Triệt đi làm muộn.
Không phải là vì anh không dậy, đồng hồ sinh học của người đàn ông từ trước đến nay đúng giờ đến biến thái, bất kể là ngày hôm trước đã làm cái gì thì ngày hôm sau đều sẽ kiên trì tỉnh dậy vào giờ đó, nguyên nhân anh đến trễ chủ yếu là Hề Thời, sau khi tỉnh lại việc đầu tiên là cô dùng răng nanh cắn lên người anh mấy cái, sau đó đi một chuyến đến toilet, kết quả nửa ngày cô không ra ngoài.
Anh thấy thời gian quá lâu nên đi gõ cửa, sau đó nhìn thấy Hề Thời ngồi ở trên bồn cầu, gục đầu, yên lặng rơi nước mắt hít mũi.
Ngẩng đầu nhìn thấy anh câu đầu tiên của cô chính là: “Em cảm thấy em có khả năng hỏng rồi.”
Đời này Giang Hành Triệt chưa có lần nào đuối lý như thế này, đi qua: “Anh… nhìn thử?”
Hai người lăn lộn một trận, cũng may sau đó đã trở lại bình thường, có điều thời gian cũng kéo dài không ít, Giang Hành Triệt súc miệng xong mới phát hiện ra bản thân đã muộn giờ rồi.
Cách năm mới càng lúc càng gần, hôm nay Hề Thời tập luyện sân khấu đón năm mới.
Ca khúc cô biểu cùng các bạn nhảy đều đã chuẩn bị gần xong, đã đến phần dựng sân khấu cuối cùng.
Nhà tạo mẫu tiệc tối đưa ra hai phương án, bởi vì ca khúc thuộc về phong cách cool sweet cho nên tạo hình quần áo cũng đều bám sát theo phong cách này. Hề Thời thử trang điểm xong, cuối cùng chốt áo khoác jacket da phối với quần jean rách.
Thời gian chậm rãi tới gần buổi biểu diễn tất niên, đài trái cây quyết định buổi biểu diễn ở thành phố G.
Thành phố G là thành phố phía nam đất nước, nhiệt độ buổi tối mùa đông thường tương đối ấm áp cho nên thích hợp để mở buổi biểu diễn ngoài trời.
Trước đó hai ngày, Hề Thời bay đến thành phố G, bởi vì đã công khai lịch trình nên ở sân bay có không ít fans đến đón tiếp, trong siêu thoại trạm tỷ đăng không ít ảnh đẹp HD.
Không ít account marketing cũng cọ chút nhiệt, “Hề Thời xuất hiện sau khi công khai tình yêu với Tổng Giám đốc Bác Hằng”.
Ban tổ chức buổi biểu diễn đã đặt xong khách sạn cho tất cả các nghệ sĩ.
Buổi tối, Hề Thời diễn tập xong ở khách sạn nghỉ ngơi, cô nhàn rỗi nhìn ảnh sân bay của bản thân.
Từ sau ngày thân phận Giang Hành Triệt lộ ra ánh sáng, đề tài liên quan tới hai người bọn họ về cơ bản đều chưa từng dừng lại, account marketing luôn dùng tình yêu để chạy KPI. Tiếng động trên mạng phần lớn là chúc phúc nhưng cũng không thiếu một vài người truyền tiếng xấu, lời đồn loạn thất bát tao ùn ùn không dứt.
Giống như lúc trước cô tham gia show tuyển chọn, trong diễn đàn vẫn luôn có không ít tin đồn thổi, tin đồn cô và Giang Hành Triệt đã quen biết nhau từ trước. Trước kia là hôn phu hôn thê, là cô vẫn luôn dính lấy Giang Hành Triệt, Giang Hành Triệt vốn không ưa cô, lúc ấy còn hủy hôn, toàn bộ hội chị em giới quyền quý thành phố B đều biết. Những lời tổng giám đốc vì yêu mà cam tâm làm trợ lý gì đó, hai người hoặc là giả vờ giả vịt, hoặc là chắc chắn Giang Hành Triệt có nhược điểm gì đó bị Hề Thời nắm trong tay.
Lời đồn truyền đi cứ như là thật, có điều Hề Thời cũng lười quản, bởi vì quản cái này cũng không có gì hay, phía sau nữ minh tinh nào mà không có chút bát quái loạn thất bát tao.
Lại nói, ít nhất thì quản cũng không có cách nào quản được, đến tòa án thưa kiện có lẽ cũng đánh không thắng, mặc dù nhóm fans cp “Hề có lý” đều rất không tình nguyện thừa nhận nhưng Hề Thời biết, mấy tin đồn này đều là sự thật.
Hề Thời tỏ vẻ rất bình tĩnh với chuyện này, cô thậm chí còn mở nhạc đệm luyện bài hát ở tiệc tối hai lần.
Hề Thời luyện hát xong thì cuộc gọi video từ Giang Hành Triệt đến.
Buổi sáng người đàn ông này mới đưa cô đến sân bay, buổi tối lại gọi điện thoại đến.
Hề Thời nhận điện thoại, nhìn thấy mặt Giang Hành Triệt trên màn hình, cô nâng cằm: “Sao vậy?”
Gần đây Giang Hành Triệt cũng phát hiện ra bên ngoài có không ít tin đồn về anh và Hề Thời, anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô, ngực có một mảnh mềm mại.
Giang Hành Triệt hỏi: “Môi trường thế nào? Lạnh không?”
Hề Thời nhớ đến dáng vẻ mình hôm nay ở sân bay bị gió thổi đến hắt xì liên tục, cô nhíu mày: “Cũng khá lạnh.”
“Bọn họ nói năm nay thành phố G lạnh hơn năm trước.”
“Dự báo thời tiết còn nói ngày mai có mưa, cũng không biết ngày kia thế nào, ngày kia có mưa chắc ban tổ chức sầu chết mất.”
Giang Hành Triệt: “Phòng có bật điều hòa không, mặc nhiều chút.”
Hề Thời: “Bật rồi.”
“Đúng rồi.” Dường như cô nhớ tới điều gì đó, nói: “Anh xem tin đồn chưa, bên ngoài đều lan truyền anh có nhược điểm ở trong tay em.”
Giang Hành Triệt im lặng: “Xin lỗi em.”
Hề Thời: “Anh nói xem nhược điểm gì, các loại ảnh nude trong mắt bọn họ có tính là nhược điểm không?”
Giang Hành Triệt: “…”
Hề Thời không biết bị chọc trúng huyệt cười nào, bắt đầu cười bò trên giường: “Còn có còn có, ôm bụng bầu chạy có tính không, nếu như trong bụng em có con của anh, vậy chắc chắn coi là nhược điểm rồi.”
Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời cách màn hình mặt ửng đỏ cười cười: “Nếu không thì… sinh một đứa?”
Anh dùng cách đùa giỡn để nói ra, chỉ là sau khi nói ra lại rất căng thẳng chờ đáp án của Hề Thời.
Hề Thời nghe xong lập tức thẳng người: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Em vẫn là trẻ con!”
Mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị về câu trả lời này, nhưng Giang Hành Triệt vẫn có vẻ hơi buồn bã, anh lại hỏi: “Kết hôn thì sao, có từng nghĩ đến chưa?”
Hề Thời không biết sao đề tài lại chuyển đến đây, cô nghiêng nhìn Giang Hành Triệt: “Anh là tên cuồng kết hôn sao? Kết hôn có gì hay?”
Giang Hành Triệt: “Kết hôn thì em có thể hợp pháp có được một nửa tài sản của anh.”
Hề Thời: “…”
Hình như khá tốt.
Hề Thời hít vào một hơi, nói bản thân nhịn xuống, thứ như tiền có nhiều hơn đi chăng nữa thì tiêu không hết cũng vô dụng.
Cô nghiêm mặt nói: “Trước kia em thật sự cực kỳ, cực kỳ muốn kết hôn với anh, anh biết không, nhưng sau này em lại phát hiện, thật sự, thật sự kết hôn thì cũng vậy thôi, nó cũng không thể thay đổi được điều gì, cũng sẽ không khiến những thứ không tồn tại vì kết hôn mà trở nên tồn tại, cho nên chẳng lẽ anh không cảm thấy chúng ta của hiện tại cũng rất tốt sao?”
“Bây giờ em nghĩ như này, có điều chờ em già rồi một ngày nào đó quan niệm thay đổi cũng không chừng. Chỉ là nếu như anh cầu hôn bây giờ, chắc chắn em sẽ không nhận lời.”
“Hơn nữa, ngộ nhỡ ngày nào đó em gặp được một người hơn anh…”
“Hề Thời!” Giang Hành Triệt nghiến răng nghiến lợi.
Hề Thời lè lưỡi, không nói.
Hai người lại trò chuyện hai câu rồi cúp điện thoại.
Giang Hành Triệt cảm thấy có chút bất lực, dựa vào vách tường.
Anh lấy từ trong túi quần ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn, kim cương khúc xạ dưới ánh đèn phát ra ánh sáng lấp lánh.
Tựa như từ thời trung học, Hề Thời đi theo phía sau anh, tặng anh một chiếc bút máy đầu tiên, từ trước đến nay anh cũng không biết sẽ có một ngày thế này, anh cũng sẽ vô cùng khát vọng dùng một chiếc nhẫn để trói Hề Thời ở bên cạnh mãi mãi.