Không Ngoan

Chương 19: ướt người



Edit: Người yêu bé nhỏ của Giang Triệt (Kai’Sa Team)
 

 
Đèn trong phòng cấp cứu đến bảy giờ tối mới tắt.
 
Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang và bao tay.
 
Giang Triệt và Chu Vưu bước nhanh về phía trước, hai người còn chưa kịp hỏi thì bác sĩ đã nói, “Ổn định rồi, yên tâm.”
 
Ánh mắt ông đảo qua lại giữa hai người họ một lúc rồi mới nói: “Hai người là người nhà bệnh nhân đúng không? Lát nữa đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
 
Chu Vưu nghe được câu “Ổn định”, “Yên tâm”, trái tim đã lơ lửng rất lâu cuối cùng cũng bình ổn lại, nhưng vì nửa câu sau của bác sĩ lại lập tức nhảy lên.
 
Sau khi nghe thông báo Chu Kỳ đã ổn, giảng viên hướng dẫn Mẫn Yến và người nhà cô gái cãi nhau với Chu Kỳ cũng chạy tới.
 
Tinh An là bệnh viện tư nhân, có chỗ nghỉ ngơi dành riêng cho người nhà ngồi chờ. Trước khi Chu Kỳ qua khỏi cơn nguy kịch, Chu Vưu không còn tâm trạng để đối đáp với ai cho nên để bọn họ đợi ở phòng chờ.
 
Lúc này cuộc giải phẫu đã kết thúc, bọn họ lại lao lên, bắt đầu hỏi dồn dập: 
 

 
“Bạn học Chu Kỳ không sao chứ?”
 
“Nghe nói là bệnh tim bệnh sinh, cô ta có thường xuyên phát bệnh không? Vậy chuyện này không thể trách Mẫn Mẫn nhà chúng tôi được!”
 
“Cô Mẫn, hình như bệnh viện tư nhân này tiền thuốc men không được thanh lý lại đúng không? Nếu là bệnh viện công thì chúng tôi cũng muốn chịu một chút trách nhiệm vì tình người, nhưng đây là bệnh viện tư nhân thì không cần nữa nhỉ.”
 
Tiếng ong ong xoay quanh trong đầu Chu Vưu, giống như tiếng muỗi không ngừng vo ve bên tai, cô mất kiên nhẫn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, lạnh lùng quát, “Các người nói đủ chưa?”
 
Giang Triệt đứng bên cạnh nói thêm, “Đây là bệnh viện, không phải chợ trời.”
 
Có lẽ là vì khí thế của Giang Triệt quá mạnh mẽ, lúc Chu Vưu nói vẫn có người há mồm định phản bác, nhưng Giang Triệt vừa lên tiếng, mọi người lập tức không hẹn mà cùng ngậm miệng.
 
Mẫn Yến bị mấy vị phụ huynh này làm cho đau đầu, thừa dịp mọi người im lặng, cô ấy mở miệng trấn an vài câu, hòa giải mọi người.
 
Làm giảng viên hướng dẫn vừa tốn sức lại không được lòng, đương nhiên Mẫn Yến cũng nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít hơn một chuyện, tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
 
Nhưng Chu Vưu vẫn thờ ơ, dường như không muốn giải quyết như vậy. Cô nhìn thẳng cô gái đội hoa lê trên đầu đứng sau đám người đang âm thầm hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
 

“Cô Mẫn, phiền cô nói rõ một chút, xin hỏi Chu Kỳ đã cãi nhau với ai, cãi nhau vì chuyện vì, thật sự chỉ là một cuộc cãi vã đơn thuần lời qua tiếng lại thôi sao?”
 
Chu Vưu đang hỏi Mẫn Yến, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nữ sinh đầu đội hoa lê.
 
Cô gái kia chột dạ vuốt vuốt mũi, sau đó bắt đầu vò đầu bứt tóc.
 
Mẫn Yến cảm thấy khó xử, không biết phải giải quyết cục diện rối rắm này như thế nào, cô dứt khoát gọi tên, “Lý Tây Mẫn, em nói một chút xem, kể với chị của Chu Kỳ về tình hình lúc đó đi.”
 
Lý Tây Mẫn không tình nguyện, “Em không có gì để nói, chỉ là đấu khẩu với nhau, chết tiệt… Ai ngờ cậu ta bị bệnh tim, với lại, có bệnh tim thì cũng phải nói chuyện có đạo lý chứ.”
 
Cô ta còn nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Liên quan đéo gì tôi, tôi cũng đâu phải mẹ cậu ta.”
 
Câu nói cuối cùng này của cô ta hoàn toàn chọc giận Chu Vưu, bởi vì nóng giận, trong giọng nói của Chu Vưu còn ẩn chứa một chút run rẩy khó nhận ra, “Bạn học à, Chu Kỳ nói gì không có đạo lý, em nói lại cho mọi người nghe thử xem.”
 
“Ngoài ra, cô Mẫn, em cũng là người tốt nghiệp Tinh Đại, Tinh Đại là đại học tổng hợp đứng thứ mười ba trong nước, em không thể tưởng tượng được mình chỉ mới tốt nghiệp chưa đến nửa năm mà các học muội đã có tố chất kiểu này rồi, cô có thể giải thích giúp em không?”
 
“Cái gì mà có tố chất hay không có tố chất, cô là con gái nhà ai, ở đây nhiều người lớn đang nói chuyện, cô còn lớn lối như vậy!”
 
“Đúng đấy, không phải Mẫn Mẫn đã nói rồi sao, chỉ là cãi nhau đôi ba câu, các người còn muốn gì? Lừa tiền à? Ô hô, nó bị bệnh tim bẩm sinh còn bắt chúng tôi chịu hết tiền thuốc men à! Cô còn lợi hại hơn so với bà già giả bộ bị đụng trúng trên đường đấy*!”
 
(*) Ảnh cho mọi người dễ hình dung câu này: 
 

 
“Chuyện này vốn nhà chúng tôi định mặc kệ, nhưng chúng tôi vì tình người nên mới tới xem một chút, còn dám trách móc chúng tôi! Bây giờ mấy cô gái trẻ thật đúng là không biết xấu hổ!”
 
Mấy người này càng nói càng thấy mình có lý, vô cùng hăng say.
 
Chu Vưu siết chặt tay thành nắm đấm bên hông, mu bàn tay trắng bệch.
 
Giang Triệt cảm thấy mình sống lâu rồi nên chuyện gì cũng đã thấy qua, không có gì lạ lẫm. Mang vẻ mặt không rõ cảm xúc nghe mấy người phụ nữ trung niên lảm nhảm hồi lâu, anh đột nhiên đá chân vào chiếc ghế bên cạnh.
 
Chiếc ghế gỗ kêu kẽo kẹt, lắc qua lắc lại, sau đó không giữ được thăng bằng ngã lăn xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn —–
 
“Rầm!”
 
Lưng ghế đổ ngay dưới chân mấy người phụ nữ trung niên, bọn họ kinh ngạc lui về sau mấy bước.
 
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn Giang Triệt, chẳng hiểu sao lời nói sắp đến bên môi lại âm thầm nuốt trở vào.
 
“Không biết xấu hổ.”
 
Giọng nói của Giang Triệt rất thấp.
 
Anh chưa bao giờ mở miệng mắng phụ nữ, nhưng mấy người này thật sự đang khiêu chiến giới hạn kiên nhẫn của anh. Phải cố nhịn xuống anh mới có thể bình tĩnh đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng.
 
Chu Vưu tức đến nỗi không nói nên lời.
 
Nhưng cô vô thức nhớ đến đêm đó ở quán bar, Giang Triệt dễ dàng lấy một chọi ba, mặt mày cũng bất thường như vậy. Dáng vẻ của anh hiện giờ rất giống với lúc anh đánh nhau.
 
Cô sợ Giang Triệt lại gây chuyện, lý trí quay lại, cô kéo vạt áo Giang Triệt, “Tổng giám đốc Giang, chúng ta đến phòng làm việc của bác sĩ trước đi, chuyện khác đợi Chu Kỳ ra rồi nói sau.”
 
Ánh mắt Giang Triệt lóe lên, nhưng anh không nói thêm gì nữa.
 
Bên trong phòng làm việc của bác sĩ.
 
“Kết quả chẩn đoán trước đó cho thấy bị thông liên thất* nhẹ, đã từng làm phẫu thuật.” Bác sĩ thuật lại bệnh tình của Chu Kỳ, “Thời gian phẫu thuật là sau kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng sáu, đến nay cũng đã hơn ba tháng kể từ sau lần đó. Bình thường, khả năng tái phát bệnh tim sau phẫu thuật là rất nhỏ. Chúng tôi vẫn cần chẩn đoán thêm một bước, dự đoán ban đầu là block nhĩ thất**, có thể phải đặt máy tạo nhịp tim.”
 
(*) Thông liên thất (tiếng Anh: ventricular septal defect, thường được viết tắt là VSD) là một khiếm khuyết của vách liên thất, tức là vách ngăn giữa hai buồng tâm thất của tim.
 
(**) Bệnh block nhĩ thất là tình trạng tắc nghẽn một phần hoặc hoàn toàn sự dẫn truyền xung điện từ tâm nhĩ đến tâm thất do suy yếu giải phẫu hoặc suy yếu chức năng.
 
“Máy tạo nhịp tim? Bác sĩ, lắp cái này có thể sống được bao lâu? Có giống như người bình thường không?”
 
Bác sĩ ngừng lại. “Cô đang hỏi có thể dùng được bao lâu sao? Thời gian rất dài, hết điện có thể thay được. Lắp cái này cũng không ảnh hưởng gì đến tuổi thọ, về cơ bản thì giống như người bình thường thôi, cô không cần lo lắng.”
 
“Chỉ là tim có vấn đề, bình thường vẫn phải chú ý không được vận động quá sức, cố gắng không để tâm trạng dao động quá mạnh.”
 
“Ngoài ra, các loại máy tạo nhịp tim khác nhau sẽ có giá thành khác nhau, tốt nhất bệnh nhân nên lắp loại hai buồng. Cái này cô có thể xem xét. Đương nhiên, tình hình cụ thể chúng tôi vẫn cần phải chẩn đoán thêm một bước nữa mới có thể xác nhận.”
 
Chu Vưu cầm bệnh án bác sĩ đưa tới, đọc kỹ.
 
Giang Triệt đứng bên cạnh cũng liếc mắt nhìn.
 

 
Từ văn phòng đi ra, Chu Vưu rất im lặng, bước chân cũng nho nhỏ, đi cực kỳ chậm rãi.
 
Giang Triệt che miệng ho khan một tiếng, “Em… Nếu cần tiền, tôi có thể cho em mượn.”
 

May mà lời nói qua đại não trước rồi mới bật ra, anh suýt chút nữa đã nói thành: Tôi có thể cho em.
 
Chu Vưu dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh.
 
Giang Triệt lại nói: “Em không cần cảm thấy mắc nợ, giúp đỡ bạn bè là chuyện nên làm, bây giờ chúng ta… cũng có thể xem là bạn bè.”
 

 
Đây là tính toán kiểu gì vậy.
 
Chu Vưu mím môi, bỗng nhiên nhẹ giọng nói, “Tôi có tiền.”
 
“…”
 
Chu Vưu lặp lại một lần nữa, “Tổng giám đốc Giang, tôi có tiền.”
 
Lúc nãy Giang Triệt có nhìn lướt qua giá của máy trợ tim mà bác sĩ giới thiệu, với anh mà nói quả thật chẳng đáng là bao, nhưng đối với một cô gái vừa mới tốt nghiệp đi làm, hẳn là một gánh nặng không nhỏ.
 
Cô lấy tiền ở đâu ra?
 
Chu Vưu cũng không có tâm trạng giải thích, nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.
 
Bác sĩ nói tạm thời Chu Kỳ sẽ không tỉnh, Chu Vưu nghĩ đến mấy ngày nữa Chu Kỳ vẫn phải nằm viện theo dõi, định về nhà lấy một số thứ, sau đó nấu canh gà bồi bổ cơ thể cho con bé.
 
“Tổng giám đốc Giang, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, nếu như không có anh, có lẽ tôi đã lúng túng không biết làm gì. Tôi cũng không biết nói gì, tóm lại… Cảm ơn anh rất nhiều.”
 
Cô cúi người thật sâu trước Giang Triệt.
 
Giang Triệt vốn đang vui vẻ, thấy cô cúi đầu lại nhớ tới dáng vẻ lúc cô phân rõ ranh giới sang hèn với mình vào đêm đó ở ngoài tiểu khu.
 
Anh khó hiểu nhíu mày, “Được rồi, bây giờ không còn sớm, muốn ra ngoài ăn chút gì đó không?”
 
Chu Vưu vô thức muốn từ chối, nhưng nhớ lại Giang Triệt cũng đã lâu chưa ăn gì, lời đến bên môi lại biến thành “Được.”
 

 
Ở gần bệnh viện có rất nhiều chỗ bán đồ ăn, nhà hàng cao cấp, thức ăn vặt bình thường, cái gì cần có đều có. Lái xe qua một con đường, đủ loại mùi hương thơm ngon bay vào mũi.
 
Chu Vưu: “Tổng giám đốc Giang, anh muốn ăn gì?”
 
Giang Triệt nhìn sơ qua, tùy tiện chỉ vào một cửa tiệm, “Chỗ này đi.”
 
Mì hoành thánh?
 
Chu Vưu hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói nhiều.
 
Thật ra Giang Triệt cũng không đói bụng, nhưng thấy cửa tiệm này sạch sẽ nên chỉ vào, không ngờ hương vị lại rất ngon.
 
Hoành thánh được dọn ra bàn, tất cả đều được bọc da mỏng nhân to, óng ánh trong vắt, nước dùng đậm đà thơm ngon, bên trên rải một ít hành lá, nhìn thôi cũng đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
 
Chu Vưu cúi đầu, khẽ di chuyển chiếc thìa sứ trắng múc hoành thánh, trong thìa còn có một chút nước canh, sau đó tập trung thổi hơi nóng rồi mới nhẹ nhàng đưa lên miệng ăn.
 
Thỉnh thoảng nếu chẳng may bị bỏng, cô sẽ nhíu đôi mày thanh tú, bỏ chiếc thìa ra xa, phồng má lên thổi.
 
Lúc cô ăn rất nghiêm túc, không nghịch điện thoại, tay trái nhẹ nhàng đặt lên thành bát, môi dính dầu trong nước canh hơi ửng đỏ, lại có chút sáng bóng, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô. Mì hoành thánh rõ ràng không có ớt nhưng trên mũi cô lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
 
Giang Triệt ăn không nhiều, lơ đễnh nhìn cô. Mấy lần muốn nói gì đó nhưng thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Chu Vưu lúc ăn, anh lại lặng lẽ ngậm miệng. 
 
Ngược lại, Chu Vưu thấy anh nhìn chằm chằm vào bát mình, ngẩng đầu hỏi: “Tổng giám đốc Giang, anh ăn không đủ à?”
 
Giang Triệt không nói gì.
 
Chu Vưu nghĩ anh không đủ ăn, chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức múc mấy cái trong bát của mình cho anh.
 
Những chiếc hoành thánh béo ú nhảy từ bát này qua bát khác, chất thành một núi nhỏ trên miệng bát của anh.
 
Chu Vưu múc xong mới nhận ra hình như không ổn lắm. Anh sẽ không có bệnh thích sạch sẽ chứ?
 
Cô há miệng, còn chưa kịp nghĩ ra phải nói gì thì đã nghe Giang Triệt nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó múc hoành thánh cô mới đặt vào, bắt đầu ăn không ngừng.
 
Chu Vưu trộm liếc anh vài lần, thấy anh đang nhai ngấu nghiến, cổ họng lên xuống, vành tai của cô bất giác đỏ lên.
 
Không biết vì điều gì, nhưng cách anh ăn có chút gì đó… sắc tình.
 
Hoành thánh do Chu Vưu trả tiền, Giang Triệt cũng không giành với cô.
 
Ra ngoài tiệm, gió đêm phả vào mặt. Đèn đêm ở Tinh Thành sáng rực, ánh đèn nê ông phía xa xa đập vào mắt những đốm sáng to nhỏ không đồng đều.
 
Giang Triệt đút hai tay vào túi, vừa đi vừa hỏi: “Trở lại bệnh viện?”
 

Chu Vưu lắc đầu, “Hôm nay tổng giám đốc Giang  vất vả rồi, anh về sớm đi. Hôm nào tôi sẽ chính thức mời anh ăn cơm.”
 
“Ăn cơm cũng được,” Giang Triệt gật gật đầu, “Vậy bây giờ em đi đâu?”
 
“Bác sĩ nói phải đến mai Kỳ Kỳ mới tỉnh lại. Tôi định về nhà chuẩn bị vài thứ, nấu canh gà, sáng mai mang tới bệnh viện.” Sợ làm phiền Giang Triệt, cô còn mau chóng nói thêm, “Tàu điện ngầm ở bên kia đi thẳng tới chỗ tôi, tôi đi mười lăm phút là về rồi.”
 
“Tôi đưa em về.”
 
Giang Triệt không cho cô cơ hội từ chối, đi thẳng về phía trước, mở cửa bên ghế phụ cho cô.
 
Buổi liên hoan lần trước cũng là Giang Triệt đưa Chu Vưu về nhà, nhưng trải nghiệm lần đó không được tốt lắm, mỗi lần nghĩ tới đều khiến tâm trạng anh buồn rầu.
 
Không biết là Chu Vưu đang lo lắng cho Chu Kỳ hay cũng giống như Giang Triệt, nhớ lại chuyện lần trước. Từ lúc lên xe, cô vẫn cúi thấp đầu, điện thoại không lấy ra, cũng chẳng nói gì.
 
Nhưng nói chuyện có lẽ cũng không nghe được, Giang Triệt lái xe rất nhanh, hôm nay anh lại đi chiếc mui trần, tiếng gió thổi rất lớn.
 

 
Xe dừng ở cổng tiểu khu.
 
Giang Triệt nhắc nhở, “Đến rồi.”
 
“Cảm ơn.” Chu Vưu tháo dây an toàn, nói thêm, “Tổng giám đốc Giang, lần trước có lẽ tôi nói chuyện hơi khó nghe, mong anh bỏ qua cho.”
 
“Tôi không để bụng.”
 
Anh trả lời rất nhanh, Chu Vưu nhất thời không biết nên nói gì, nghĩ nghĩ, sau đó quyết định không lên tiếng nữa.
 
Giang Triệt theo Chu Vưu xuống xe, đi về phía trước một đoạn, đứng ở bên ngoài tiểu khu.
 
Chu Vưu cũng dừng bước, quay người cúi thấp đầu, gãi gãi tóc. Cô hơi ngượng ngùng, “Nói cũng lạ, mấy lần gặp tổng giám đốc Giang nếu không phải nói xin lỗi thì cũng là cảm ơn.”
 
“Ừm, từ lúc ở Dubai đã như vậy, tôi cũng quen rồi.”
 
Anh đột nhiên nhắc đến Dubai, Chu Vưu không khỏi nhớ lại chuyện cũ ướt át, hơi xấu hổ.
 
Cũng may là bóng đêm sâu thẳm, ánh đèn đường mờ nhạt, anh không nhìn rõ ráng hồng từ sau tai lan ra khắp mặt cô.
 
“Vậy, cũng không còn sớm nữa. Tổng giám đốc Giang, tôi lên trước nhé, anh cũng về sớm nghỉ ngơi sớm đi.”
 
Chu Vưu vẫn cúi đầu, giọng nói mềm mại.
 
Nhưng cô còn chưa dứt lời, trên đỉnh đầu đột nhiên có hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, lạnh buốt, thấm vào tóc khiến cô bất giác co người lại.
 
Còn chưa kịp phản ứng, hạt mưa thứ hai thứ ba đã nối tiếp nhau rơi xuống.
 
“… Trời mưa!”
 
Cô nói khẽ, ngẩng đầu nhìn lên trời, rõ ràng là rất đột ngột.
 
Trận mưa đêm nay tới bất ngờ lại nặng hạt, chưa được một lúc mặt đất đã ướt sũng. Từng hạt lớn rơi xuống đất, bọt nước bắn ra tung tóe, nổi lên từng vòng gợn sóng lăn tăn.
 
Hai người không kịp chuẩn bị, đứng ở cổng tiểu khu cách xe hơi xa, chưa lên được xe tránh mưa cả người đã ướt sũng.
 
Tiếng mưa rơi rất lớn, Chu Vưu chỉ có thể cao giọng hỏi: “Tổng giám đốc Giang! Trên xe của anh có ô không?” 
 
Không biết Giang Triệt đang nghĩ đến điều gì, lắc đầu, “Không có.”
 
Cảnh đêm và màn mưa hòa vào nhau, chẳng mấy chốc hai người đã ướt sũng, quần áo dính vào cơ thể, đường cong hiện lên rõ ràng.
 
Chu Vưu sốt ruột, “Vào nhà của tôi trú mưa đi, trong nhà tôi có ô.”
 
“…”
 
“Được.”
 



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận