Không Thể Thành Người Yêu

Chương 37: Cái nồi(*) này của ai vậy?


(*) NV: hắc oa – cái nồi đen: ý chỉ sự oan ức phải chịu thay người khác

Khúc Trực còn nhớ hôm đó là thứ Sáu, mọi người học xong khóa sinh hoạt cuối, nhao nhao quay về phòng học thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan học.

Khóa sinh hoạt Khúc Trực tham gia là về sự phát triển của người máy và xu thế trong tương lai, hôm nay mọi người trên lớp thảo luận rất nhiệt tình, nên anh về khá muộn. Lúc về tới phòng học, anh phát hiện Trịnh Bảo Châu cũng chưa đi. Cô ngồi trên chỗ mình, đang thu dọn cặp sách, có hai bạn học xúm xung quanh, đang thảo luận về cách phối màu với cô.

Trịnh Bảo Châu đăng ký khóa thiết kế thời trang, Khúc Trực thấy cô cũng chẳng phải thích thiết kế quần áo đẹp, mà chỉ thích quần áo đẹp thôi.

Anh cũng không nói chuyện với họ, tự về chỗ mình thu dọn đồ đạc. Trịnh Bảo Châu cũng chẳng để ý anh, tiếp tục nói cười với các bạn: “Đỏ với lam á? Còn phải xem là đỏ gì với lam gì?”

“Chính là màu lam giống đồng phục của bọn mình, phối với màu đỏ giống đồng phục của trung học thực nghiệm ấy!”

Khúc Trực dọn đồ xong, vừa vặn nghe thấy Trịnh Bảo Châu bật cười: “Hả? Vậy cũng khoa trương quá! Hai màu này độ bão hòa rất cao, ai lại mặc như vậy? ấn đề không phải là khó coi hay không nữa rồi, mà là mắt sẽ mù đó!”

“Đúng vậy ha ha ha ha!” Bạn học cười rộ lên với cô, “Giống như cái loại thông báo dùng chữ đỏ nền xanh ấy ha ha ha ha, xấu chết được!”

Khúc Trực xách cặp, vừa quay người liền thấy một nữ sinh lớp khác đứng ở cửa. Rất trùng hợp là, cậu ấy đang mặc áo đồng phục của trung học thực nghiệm và quần đồng phục của trường bọn họ.

Khúc Trực ngẩn ra, nữ sinh ngẩng đầu nhìn anh, sau đó bỏ chạy trong tiếng cười vang. Khúc Trực khẽ nhíu mày, quay đầu nói với mấy người trong lớp một câu: “Các cậu có thấy nhảm không hả?”

Trịnh Bảo Châu quay đầu nhìn anh một cái, tiếp đó cười khẩy: “Phối màu thì nhảm chỗ nào? Tớ thấy người máy mới nhảm, ha ha.”

Khúc Trực khẽ mím môi không nói, nhìn cô một cái rồi quay người ra ngoài. Anh nhớ ra nữ sinh lúc nãy là ai rồi, cậu ấy là Miêu Tư Vũ lớp bên cạnh. Anh đã nghe cái tên này từ miệng các bạn trong lớp, mà nguyên nhân chỉ vì cậu ấy có tật mù màu.

Có lẽ trong mắt những bạn học không có kiến thức này, tật mù màu là thứ gì đó thật mới mẻ, nên có người lúc đi khám sức khỏe phát hiện Miêu Tư Vũ không nhận ra màu sắc, thì tin tức này truyền khắp các lớp.

Khúc Trực cho rằng chỉ có học sinh tiểu học mới nhảm shit, không ngờ học sinh cấp ba cũng chẳng hơn là bao.

Anh tới cửa lớp bên cạnh, thấy Miêu Tư vũ đang nói chuyện với một bạn nam trong lớp: “Đồng phục của tớ đâu?”

Nam sinh bị cô chất vấn không hề áy náy chút nào, ngược lại còn có phần đắc ý: “Ở đây!” Cậu ta đưa áo khoác đồng phục của Miêu Tư Vũ qua, còn không quên trêu chọc một câu: “Hóa ra cậu không nhận được màu thật nhỉ? Nhưng đừng bảo cả chữ cũng không biết đọc nha, ha ha ha.”

Miêu Tư Vũ mím môi, lột áo khoác trên người vứt xuống đất, giật lấy áo khoác trong tay cậu nam sinh rồi bỏ chạy.

Trường cấp ba của Khúc Trực không bắt buộc học sinh mặc đồng phục, nhưng Miêu Tư Vũ trước giờ đều mặc đồng phục tới trường. Mọi người cũng không ngu, lòng ai cũng hiểu cô luôn mặc đồng phục để khỏi phải phối đồ, mặc đồng phục sẽ không bị sai, rất an toàn. Đồng phục của trung học thực nghiệm với đồng phục trường bọn họ ngoại trừ màu sắc, gần như giống nhau, nên có người nghĩ đến điểm này, nhàm chán đến độ lấy cả đồng phục tới bày trò.

“Cậu không thấy mình quá đáng sao?” Khúc Trực đứng trước cửa lớp, nhìn nam sinh nói một câu. Nam sinh nhận ra anh, dù sao anh cũng là người đứng đầu khóa, còn đẹp trai như thế. Nhưng việc đó không có nghĩa nam sinh sẽ yếu thế trước mặt anh.

“Mắc gì đến mày? Tao với bạn cùng lớp đùa chơi thôi.”

“Lấy khuyết tật cơ thể của người khác để đùa, cậu thấy thú vị lắm à?”

Nam sinh cuối cùng cũng biểu hiện ra chút xấu hổ: “Liên quan gì đến mày? Mày đứng đầu khóa là được quản cả trời cả đất hả?”

Khúc Trực không nói gì với cậu ta nữa, đi về hướng Miêu Tư Vũ vừa bỏ chạy. Lúc này trong trường đã chẳng còn mấy người, Khúc Trực xuống cầu thang, nhìn thấy Miêu Tư Vũ đang ôm đồng phục ngồi khóc trên cầu thang.

Nghe tiếng bước chân, Miêu Tư Vũ lau nước mắt, Khúc Trực tới cạnh cô bạn, đưa một gói khăn giấy cho cô. Miêu Tư Vũ ngơ ngác, đưa mắt nhìn anh. Khúc Trực thoáng dời mắt đi, đặt khăn giấy lên trên áo của cô.

“Cảm ơn.” Qua một lúc, Miêu Tư Vũ mới mở gói khăn giấy, nói cảm ơn, “Vừa nãy cậu thấy hết rồi hả.”

“Ừ.” Khúc Trực thấp giọng ừ một tiếng, nói với cô: “Là  họ làm sai.”

Miêu Tư Vũ cầm khăn giấy, tự giễu cười cười: “Thật ra tớ đã quen rồi, lúc trước cũng có bạn học cầm hạt sô cô la, bảo tớ màu đỏ ngon nhất, kêu tớ chọn màu đỏ. Sau đó nhìn tớ chọn sai, bọn họ vui ra mặt. Tớ chỉ không nghĩ, học sinh cấp ba cũng nhàm chán như vậy.”

“Ừ.” Khúc Trực chỉ đáp một tiếng, “Nên cậu không cần phải để trong lòng.”

“Tớ cũng biết…” Miêu Tư Vũ nói tới đó, lại có chút nghẹn ngào, “Nhưng có lúc không thể khống chế bản thân mình, thấy tủi thân lắm.” Cô bạn lại dùng khăn giấy lau nước mắt, ổn định tâm trạng rồi mới nói tiếp: “Tớ cũng không muốn mình bị mù màu, tớ biết mọi người đều thấy tớ quê mùa, nhưng tớ không có cách nào khác. Tớ cũng muốn mặc quần áo váy vóc xinh đẹp, nhưng tớ không phân biệt được màu sắc…”

Miêu Tư Vũ nói tới đó, nâng mắt nhìn Khúc Trực, hỏi anh: “Màu lam phối với màu đỏ xấu thật à?”

Khúc Trực im lặng hai giây: “Nếu độ bão hòa quá cao, quả có hơi chói mắt.”

“À…” Miêu Tư Vũ khe khẽ gật đầu, ôm gối, “Vậy Trịnh Bảo Châu nói cũng chẳng sai….Thật ra tớ luôn hâm mộ Trịnh Bảo Châu lớp các cậu.”

Nghe được tên của Trịnh Bảo Châu, chân mày Khúc Trực thoáng cử động: “Hâm mộ cậu ấy làm gì?”

“Cậu ấy vừa xinh, lại biết ăn mặc, mọi người đều thích cậu ấy.”

Khúc Trực im lặng một lát, rồi nói: “Tớ lại thấy cái đó chẳng có nghĩa gì, bề ngoài có thể khiến người ta thích nhất thời, cái cuối cùng mọi người xem trọng vẫn là nhân phẩm.”

Miêu Tư Vũ nghe anh nói như vậy, nhìn anh mỉm cười: “Lời này từ miệng cậu nói ra chẳng có chút thuyết phục, người đẹp sẵn như các cậu đương nhiên sẽ nói thế.”

“…” Khúc Trực bị nghẹn, “Tớ thật sự nghĩ như thế, ít nhất tớ cảm thấy bên trong quan trọng hơn bên ngoài.”

Miêu Tư Vũ ôm đồng phục đứng dậy khỏi cầu thang: “Cảm ơn cậu đã an ủi tớ, tớ thấy tốt hơn nhiều rồi.” Miêu Tư Vũ cười cười: “Rõ ràng là hồi tiểu học, tớ đã tự nói với mình không được khóc vì chuyện này, không ngờ tới cấp ba, tớ vẫn chẳng tiến bộ tí nào.”

Khúc Trực không nói gì, kỳ thật an ủi người khác không phải thế mạnh của anh. Hôm nay nói với Miêu Tư Vũ, đã coi là phát huy vượt mức bình thường rồi.

“Ta đi thôi nhỉ.” Miêu Tư Vũ mặc áo đồng phục lên người, theo Khúc Trực đi xuống cầu thang.

Trịnh Bảo Châu nghe xong chuyện xưa này, im lặng tròn ba mươi giây: “Cậu nói gì cơ? Thật sự không phải cậu bịa ra chứ?? Sao tôi không có tí ấn tượng gì vậy???”

“…” Khúc Trực mím môi, mở miệng nói, “Có lẽ lúc đó cậu chỉ thuận miệng nói, không để trong lòng.”

Lúc trước anh vẫn tưởng rằng cô cố ý nói vậy, nhưng lần này gặp lại, anh dần phát hiện Trịnh Bảo Châu kỳ thật không giống như anh tưởng tượng, cô không phải là người khắc nghiệt.

“Ý cậu là gì?” Trịnh Bảo Châu hỏi anh.

Khúc Trực đáp: “Ý tôi là, lúc đó dẫu sao cũng mới lớp 10, cậu mới mười bốn, có lẽ cậu cho rằng nó chẳng có gì to tát, không có ác ý.”

Đây là lý do mà dạo gần đây Khúc Trực nghĩ ra cho hành vi trước đây của Trịnh Bảo Châu.

Nhưng Trịnh Bảo Châu nghe xong lại chẳng vui tí nào, ngược lại còn giận hơn: “Cho nên cậu vẫn cho rằng tôi cùng bọn với mấy đứa kia phải không! Phi, dù tôi chỉ mười bốn, cũng sẽ không làm chuyện giễu cợt bạn học này!”

Khúc Trực: “…”

“Còn nữa, cái câu bề ngoài chỉ có thể khiến người ta thích nhất thời, cuối cùng vẫn phải xem nhân phẩm là sao? Ý bảo nhân phẩm của tôi không ra gì hả! Còn ngụ ý tôi là đứa rỗng tuếch?” Trịnh Bảo Châu giận đỏ cả mặt, “Trịnh Bảo Châu tôi không chịu được nỗi oan này! Cậu mau nói rõ cho tôi!”

Khúc Trực: “…”

Anh đẩy người về phía trước sô pha, châm chước từ ngữ: “Tôi không nói thế, tôi chỉ cảm thấy tuy cậu biết cách phối đồ, biết theo mốt và xinh, nhưng cậu lại không biết sự tôn trọng căn bản.”

“…” Tay Trịnh Bảo Châu đã nắm chặt, cô nhìn Khúc Trực cười lạnh, “Tôn trọng phải không? Là tôi tôn trọng cậu quá, cậu mới sống tới hôm nay đấy!”

Khúc Trực: “…”

Trịnh Bảo Châu lúc này căn bản không ngồi yên được, đi qua đi lại trong phòng. Cô cũng không ngờ, vào ngày cuối của năm, cô bỗng được cõng một cái nồi to như thế! Cái nồi này tuyệt đối không thể theo cô sang năm mới được!

“…Tôi nhớ ra rồi!” Trịnh Bảo Châu khựng lại, ngoảnh đầu nhìn Khúc Trực, “Hôm đó vốn không phải như thế!”

Trịnh Bảo Châu còn nhớ rõ hôm đó khóa thiết kế chủ yếu nói về cách phối màu. Trịnh Bảo Châu tô màu cho bộ đồ cô vẽ buổi học trước, được cô Liễu tuyên dương khen ngợi, làm cô đắc ý thôi rồi.

Có lẽ do cô giáo chỉ khen mỗi cô, nên sau khi tan học, còn có mấy bạn cùng lớp cố ý tới tìm cô, kêu cô chỉ ít mẹo phối màu.

Trịnh Bảo Châu từ nhỏ đã biết ăn nói, hôm nay lại đang có hứng, tám với bạn học liền tám thật lâu, không chú ý thời gian.

Cô căn bản không phát hiện Khúc Trực vào lớp từ khi nào.

“Bảo Châu, vậy cậu thấy hai màu nào phối với nhau là xấu nhất?” Một bạn học hỏi cô.

Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Thật ra tớ thấy không có màu nào xấu, phải xem phối thế nào, giống như nhiều người nói đỏ với xanh lá rất quê, nhưng kỳ thật hai màu này cũng có thể phối ra cảm giác cao cấp.”

“Ừ, ừ.” Đối phương gật đầu, đột nhiên có chút hí hửng hỏi cô, “Vậy cậu thấy màu đỏ phối màu lam thì sao?”

“Đỏ phối lam? Còn phải xem là đỏ gì với lam gì.”

“Chính là màu lam giống đồng phục của mình, phối với màu đỏ giống đồng phục của trung học thực nghiệm ấy!” Bạn học càng nói càng hưng phấn.

Trịnh Bảo Châu không rõ cô bạn hưng phấn cái gì, nhưng hai màu cô ấy nói lại khiến cô chấn động mạnh. Cô đã thấy màu lam đồng phục của trường mình và màu đỏ đồng phục trường trung học thực nghiệm rồi!

Trịnh Bảo Châu thấy hơi khó tin: ““Hả… Vậy cũng khoa trương quá! Hai màu này độ bão hòa rất cao, ai lại mặc như vậy? Vấn đề không phải là khó coi hay không nữa rồi, mà là mắt sẽ mù đó!”

“Đúng vậy ha ha ha ha!Giống như cái loại thông báo dùng chữ đỏ nền xanh ấy ha ha ha ha, xấu chết được!”

“Các cậu có thấy nhảm không hả?” Tiếng Khúc Trực đột nhiên vang lên trong lớp, Trịnh Bảo Châu ngớ người, nhìn về phía phát ra tiếng động.

Khúc Trực xách cặp đứng trước bàn học, đôi mày khẽ nhíu mang theo một chút giận dữ.

Trịnh Bảo Châu cũng nhíu mày, không biết Khúc Trực lại điên cái gì. Bình thường cậu ta cứ động ti là soi mói cô, bây giờ mọi người nói chuyện phối màu cậu ta cũng gai mắt?

Cô cười khẩy một tiếng, nhìn anh nói: “Phối màu thì nhảm chỗ nào? Tôi còn thấy người máy mới nhảm ấy, ha ha.”

Cô ghét cái kiểu ra vẻ thanh cao của cậu ta, cứ như thế giới này chỉ có những việc cậu ta làm là ý nghĩa nhất, thứ người khác làm đều là vô dụng.

Khúc Trực không đáp, xách cặp đi luôn, Trịnh Bảo Châu bĩu môi, nói với hai bạn học: “Mặc kệ cậu ta, chúng mình thảo luận tiếp đi.”

“…À, được.”

Không biết có phải vừa bị câu nói Khúc Trực dọa không, đám bạn rõ ràng không còn hào hứng như trước nữa, Trịnh Bảo Châu tám với bọn họ thêm một lúc, bèn thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp.

Khúc Trực nghe bản chuyện xưa này của Trịnh Bảo Châu, cũng yên lặng mất nửa phút: “Vậy là cậu vốn không biết Miêu Tư Vũ đứng ở cửa?”

“Trời ạ, làm sao tôi biết được.” Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực hỏi, “Tôi mọc mắt sau ót hay gì hả?”

Khúc Trực: “…”

Lấy vị trí lúc đó của Trịnh Bảo Châu, rất có khả năng là không nhìn thấy cửa sau có người.

“Bọn họ chắc chắn là đột nhiên thấy Miêu Tư Vũ ăn mặc như vậy đi qua cửa sau, mới cố ý hỏi như thế.” Trịnh Bảo Châu chắt lưỡi một tiếng, “Tức chết tôi! Dám lợi dụng tôi! Mất công tôi dốc lòng chỉ bí quyết phối màu cho bọn họ!”

Khúc Trực khẽ mím môi không nói, Trịnh Bảo Châu nhìn anh, lại chĩa mũi dùi về phía anh: “Còn cậu cũng kỳ thật, nếu cậu thấy hết, sao không nói thẳng ra? Cậu thầm chửi tôi trong lòng nhiều năm như thế, không thể trực tiếp hỏi tôi một câu à?”

“…” Khúc Trực hơi thẳng người dậy, “Tôi không có chửi thầm cậu nhiều năm.”

“Ha, cậu đoán tôi có tin không?”

“…”

Căn phòng yên lặng một lúc, cảm xúc của Trịnh Bảo Châu cũng dần bình ổn lại: “Không được, tôi phải giải thích rõ với Miêu Tư Vũ, may mà hôm nay có lưu wechat của cậu ấy.”

Khúc Trực hỏi: “Cậu ấy sẽ tin à?”

“Mặc kệ có tin hay không, dẫu sao tôi nói rõ ràng là được.” Cô vừa nói vừa ngồi xuống sô pha, lấy di động ra. Khúc Trực ngồi bên cạnh, nhìn cô cúi đầu soạn tin nhắn, thốt nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng lúc, nhân hôm nay, tôi cũng có một chuyện muốn hỏi cậu cho rõ.”

Trịnh Bảo Châu nhìn di động, đầu cũng chẳng ngẩng lên: “Chuyện gì?”

Khúc Trực nói: “Lúc trước cậu nói với Tề Thịnh tôi làm việc xấu, cũng chẳng ai tin, tôi muốn hỏi, tôi đã làm chuyện gì xấu nào?”

Ngón tay của Trịnh Bảo Châu khựng lại, nâng mắt nhìn anh.

Cô cứ nhìn Khúc Trực như vậy một lúc, tạm thời đặt di động uống: “Trong lòng cậu không rõ sao?”

Khúc Trực cũng bị cô chọc giận đến bật cười: “Tôi thật sự không rõ, không bừng cậu nói ra tôi nghe xem?”

“Được thôi.” Trịnh Bảo Châu cũng cười khẩy với anh, nhớ lại chuyện đó, giờ cô hẵng còn tăng xông, “Năm lớp 8, phố Tân Hòa, có ấn tượng chứ?”

Khúc Trực thoáng nhíu mày, phố Tân Hòa là một con ngõ nhỏ gần nhà bọn họ, bây giờ đã được làm lại rồi, hai bên con đường rộng rãi là các tòa nhà cao tầng san sát, chẳng còn bóng dáng con ngõ bẩn và loạn như năm xưa nữa.

Trịnh Bảo Châu vẫn luôn quan sát sắc mặt anh, thấy anh nhíu mày, bèn nhếch cằm lên khẽ hừ một tiếng: “Sao, có phải nhớ ra gì rồi không?”

Khúc Trực nhìn cô, nhất thời không nói gì, Trịnh Bảo Châu nghĩ hôm nay đã nói đến nước này, bèn thẳng thắn công bố với anh: “Năm đó cậu ở trong đấy, đè một học sinh xuống đất đánh, tôi đã nhìn thấy.”

Sắc mặt Khúc Trực chẳng thay đổi gì nhiều, dường như không lấy làm bất ngờ, anh im lặng một lúc, rồi nhìn Trịnh Bảo Châu nói: “Quả nhiên là chuyện đó?”

Trịnh Bảo Châu thoáng cái lên tinh thần: “Sao! Cậu thừa nhận rồi ha!”

Khúc Trực nói: “Quả thạt có chuyện đó, nhưng không phải như cậu nghĩ.”

“Cứ mặc kệ tôi nghĩ thế nào đi, cậu thừa nhận là được rồi!” Trịnh Bảo Châu lại ôm điện thoại lên, còn mở chức năng ghi âm, “Nào, cậu nói lại lần nữa, cậu thừa nhận hồi lớp 8, cậu có đè một nam sinh ra đất đánh ở phố Tân Hòa.”

Khúc Trực: “…”

“Sao không dám nói nữa rồi?” Trịnh Bảo Châu nhìn anh chằm chằm, giống như muốn báo mối thù sâu nặng vậy.

Khúc Trực hỏi cô: “Tôi có chút tò mò, chuyện này quan trọng với cậu vậy sao?”

“Đương nhiên!” Trịnh Bảo Châu nói đầy căm phẫn, “Năm đó tôi thấy chuyện xong, về nhà bèn kể ngay với mẹ!”

Trong mắt quý bà Tô Minh Hỷ mẹ cô, Khúc Trực từ nhỏ đã là một đứa bé thông minh, ngoan ngoãn, có chí khí, bà căn bản không tin Khúc Trực ở sau lưng lại ác liệt đến thế nào! Trịnh Bảo Châu luôn đau khổ vì mẹ cô bị vỏ bọc của Khúc Trực che mắt, nhưng lại không tìm được sơ hở của Khúc Trực, mãi cho đến hôm đó! Cô nhìn thấy Khúc Trực đánh người!

Cô về tới nhà, kể lại chuyện đó cho mẹ đầy diễn cảm.

“Thế mà mẹ tôi hoàn toàn không tin!” Trịnh Bảo Châu hiện tại nhớ lại, vẫn còn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khi đó, “Bà ấy nói chắc chắn tôi nhìn nhầm người, tôi chỉ hận hồi đó không có di động không có internet, bằng không tôi đã trực tiếp quay lại, đăng lên mạng rồi mua hot search.”

Khúc Trực: “…”

“Tôi không cam lòng, nên lúc đến trường, tôi lại méch chuyện này với giáo viên, hi vọng thầy cô lấy lại công bằng cho tôi.” Trịnh Bảo Châu nói đến đỏ cả mặt, “Thế nhưng giáo viên cũng chẳng tin tôi, bọn họ đều cảm thấy tôi bịa chuyện! Trời cao chứng giám, câu nói dối lớn nhất đời Trịnh Bảo Châu tôi, chính là ‘Không cay, ăn đi’ thôi!|


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận