[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 18: Lời tự tình mùa xuân


Để tâm hồn vẫn còn ngổn ngang xuôi theo ngàn vạn cánh hoa Anh Đào rơi rụng qua đợt gió xuân bất chợt thổi qua, Asari Mai dõi mắt vào những chiếc đuôi đủ màu sắc của lũ cá Koi, lấp ló dưới những cụm rong rêu xanh thẫm. Trông thấy dáng vẻ ung dung trải qua ngày tháng bình lặng của chúng, thâm tâm vị tiểu thư lại dâng lên chút ganh tị. Nhưng nàng cũng hiểu, dù là đám cá Koi, mấy con Vàng Anh trong lồng mà cha hằng ưa thích hay chính bản thân nàng, tất cả cũng chỉ là chim lồng cá chậu, không được phép định đoạt chính cuộc đời mình. Ở chốn cao sang hằng người nằm mơ cũng không có được, mấy ai hiểu được sự khinh rẻ hay tổn thương mà nàng phải gánh chịu suốt nhiều năm qua. Trong mắt của những người được xem là máu mủ, ruột thịt đó, nàng chỉ đơn giản là một của nợ không may mang phải, giống như một thứ u nhọt cần được tống khứ đi càng nhanh càng tốt. Nhất là khi điều đó không hề ảnh hưởng gì đến họ, còn đổi lại được lợi ích rất lớn. Thiếu nữ khẽ mỉm cười thật chua chát, đưa tay vén một lọn tóc lòa xòa vừa rũ xuống, buông một tiếng thở dài nặng nề.


Nghe như lời anh Ugetsu thì ngài Vongola Giotto cũng vừa trở về biệt phủ nhà Asari tầm nửa giờ trước và chắc chắn chuyện nàng giáp mặt với y chỉ là chuyện sớm muộn. Vị tiểu thư trẻ tuổi phút chốc như ngây ra, đôi gò má cao thoáng ẩn hiện một vệt ửng hồng như màu hoa Anh Đào khi nàng lại nhớ về chuyện đêm hôm ấy. Phút chốc, Mai lại tự giễu bản thân thật quá ngốc nghếch. Khi rời xa ngài Vongola, nàng sẽ vô thức nhớ thương, thâm tâm trống trải như ai đó đã cướp đi một khối linh hồn, để lại trong thâm tâm hốc trống rỗng, hoang tàn. Nhưng giờ đây, khi người đó một lần nữa xuất hiện trước mắt, nàng lại muốn tìm cách lẩn trốn y. Bởi vì lòng nàng luôn chứa đầy nỗi bất an. Mai sợ bản thân sẽ rơi vào trong đôi mắt màu Hổ Phách rực rỡ, hãm vào nụ cười dịu dàng và từng cử chỉ trang nhã, lịch thiệp của người con trai đến từ vùng đất ở bên kia đại dương. Ngài ấy là người con trai đầu tiên khiến trái tim này rung động, đem mười bảy năm nhạt nhòa của nàng lùi sâu vào dĩ vãng. Asari Mai yêu Vongola Giotto gần như là điều chẳng thể thay đổi được bấy giờ, cho dù, chính nàng có muốn đi chăng nữa. Nhưng, một phút rung động ngắn ngủi này có là gì trong mấy mươi năm của một đời người chứ? Cho dù tương lai nàng có thể thoát khỏi mối hôn sự với gia đình Namikaze thì chẳng có lý do gì để y chọn nàng làm vợ. Không tình yêu, chẳng hề mang lại lợi ích, lại còn quá xa xôi khi họ vốn thuộc về hai thế giới. Sẽ có một ngày, Vongola Giotto sẽ lại lên thuyền và khuất bóng trùng dương như cách bất thình lình bước vào cuộc sống này, để lại nàng đơn độc trong nỗi bi thương như một đóa Sơn Trà trắng muốt dần lụi tàn khi nắng xuân cận kề. Như chú chim nhỏ sợ cành cong, vị tiểu thư nhà Asari chọn cách che giấu tình cảm của bản thân, không cho phép mình lún sâu vào thứ gọi là tình yêu với người con trai ngoại quốc. Nếu ngay từ đầu đã biết là đớn đau, chỉ bằng ngay từ đầu đã dứt khoát chặt đứt. Thế nhưng, tình cảm vốn nào có thuộc về phạm trù do lý trí kiểm soát, chúng đến từ con tim nóng bên trong lồng ngực trái, nào có thể vứt bỏ dễ dàng.


Một cơn gió lại bất chợt lùa qua tay áo Kimono, mang vạn cánh hoa hồng phấn rơi xuống hậu viện yên tĩnh, Mai bất đắc dĩ phải nhắm nghiền hai mắt để tránh bụi rơi vào. Chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó, hòa cùng âm thanh xào xạc của những tán cây sum suê trên đỉnh đầu là tiếng gót giày da đặt trên con đường đá thoải. Trên mặt hồ gợn vài đợt sóng lăn tăn cũng dần trở lại vẻ bình lặng như mọi khi của mình, để rồi, trái tim của vị tiểu thư nhà Asari gần như nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhận ra phản chiếu trên làn nước giờ đây là một gương mặt anh tuấn, khôi ngô.

“Ngài Vongola, ngài… đến đây từ bao giờ vậy?”

Hốt hoảng nhận ra sự có mặt của Vongola Giotto trong hậu viện lại còn âm thầm đến ngay bên cạnh mình lúc nào không hay, Mai vội quay đầu lại như để xác nhận thứ mình vừa thấy chỉ là ảo giác. Và rồi, thiếu nữ chợt khựng người lại.


Như thể không thể ngờ tới hành động đột ngột này, ngay cả gương mặt của chàng trai Italia phản chiếu trong đáy mắt đen tuyền cũng lộ vẻ sững sờ hiếm thấy. Một cái quay đầu vội vã của nàng đã vô tình đem khoảng cách của hai người gần về con số không tròn trĩnh, hai gương mặt gần nhau đến mức họ có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của người kia lan trên gương mặt mình. Người con gái Nhật Bản gần như chết lặng vài giây trước khi cả người nàng trở nên nóng rang như thể toàn bộ mạch máu trong người đang cuộn chảy gấp đôi bình thường. Đây chắc chắn là lần đầu tiên, nàng và Giotto đến gần nhau đến như thế và nàng như một kẻ bị bỏ bùa mê, cứ ngẩn ngơ chìm trong ánh nhìn dịu dàng mà chẳng buồn động đây. Cứ ngỡ đâu, ngàn vạn ánh sao đã đổ xuống con ngươi vàng rực tựa Thái Dương tháng bảy, để tâm hồn nàng bị thứ đẹp tuyệt đó kéo về nơi đó quá đỗi xa xôi. Dẫu cho, Mai đã bắt gặp cái nhìn đó vô số lần nhưng giờ đây, nàng mới ngỡ ngàng nhận ra người con trai ngoại quốc này mang trên mình một thứ ma lực huyền diệu, có thể xóa sạch mọi nghĩ suy đang quẩn quanh tâm trí này. Đấy là do ngài ấy hay là … do chính nàng? Mai thật sự không thể tìm ra được đáp án nhưng điều ấy nào còn có quan trọng nữa đâu chứ? Giờ đây, nàng chỉ mong thời gian hãy tạm dừng trôi, để mình có thể đắm chìm trong giây phút đẹp đẽ này đến vĩnh hằng.
Và rồi, đã có một chuyện bất ngờ xảy đến, đem tâm trí của thiếu nữ ra khỏi những dòng nghĩ suy miên man không ngừng. Lồng ngực phập phồng bỗng chốc dịu đi, ngay cả hơi thở dường như cũng dừng lại trong giây phút định mệnh ấy – khoảnh khắc nàng mà nàng sẽ khắc ghi suốt kiếp người. Con ngươi đen tuyền như ngọc trai mở to hết cỡ trước hành động bất thình lình của chàng trai ngoại quốc. Vongola Giotto đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, rồi từ từ cúi thấp người xuống, đem khoảng cách đang tồn tại giữa hai người trở về con số không tròn trĩnh. Một giây sau đó, bằng một cách dịu dàng và trân trọng nhất, người con trai anh tuấn đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Tựa như, thời gian đã lắng đọng lại trong chiếc đồng hồ cát khổng lồ của vị thần tối cao và mọi thanh âm trên thế gian chìm xuống đáy nước thẳm xanh, trên khắp cõi trời đất chỉ còn hai trái tim nóng bên trong lồng ngực, đập lên từng nhịp, dồn dập như muốn nổ tung. Cả người Mai cứng đờ như tượng đá ngay vào thời khắc môi hai người chạm nhau nhưng rồi, từng giây chậm rãi trôi qua như hàng thế kỷ, cơ thể nhỏ nhắn dần giãn ra bởi bàn tay đang vòng lấy eo mình. Có lẽ, nàng đã mất trí hoặc lý trí đã tạm ngủ say, để đôi tay này vòng lên ôm lấy cổ người con trai ngoại quốc, ghìm cả hai vào một nụ hôn sâu hơn nữa. Vào thời khắc ấy, mọi lo âu, sợ hãi, bất an đều tan vào hư vô, trước khi nàng chầm chậm khép mắt lại và chìm đắm trong dư vị ngọt ngào, phản chiếu trong đôi đồng tử đen láy gương mặt anh tuấn tắm mình dưới màu nắng vàng rực của buổi hoàng hôn.
Chỉ đến khi, tiếng cá quẫy nước trong trẻo vang lên trong không gian vắng lặng, đôi môi họ mới lưu luyến tách nhau ra. Một giây sau đó, Mai liền quay quắt người ra sau với đôi gò má đỏ bừng như gấc chín. Hàng mi dài cong cong trong ráng chiều, không che lấp được đáy mắt xinh đẹp đã chẳng còn chỗ chứa cho bất kỳ thứ gì, trừ y – người con trai có mái tóc màu vàng rực như nắng ban mai đang chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt quá đỗi dịu dàng. Vào thời khắc đó, Mai đã nhận ra, nàng sẽ vĩnh viễn không thể nào rời mắt khỏi người con trai đang đứng ánh hoàng hôn đang rũ bóng đến từng ngóc ngách, sắc đỏ cam nóng rực loang ra, như lửa đỏ thiêu cháy cả trời cao.

Một nụ hôn lãng mạng cùng Vongola Giotto – đây chắc chắn là điều mà có nằm mơ nàng cũng chưa từng một lần mường tượng ra. Đầu óc nàng vô cùng thanh tỉnh, như thể, trong suốt mười bảy năm qua nó chưa bao giờ có thể tỉnh táo đến thế. Không phải là ảo ảnh mù sương hay một giấc mộng tàn buổi sớm mai, nó thật sự đã diễn ra và đây chính là hiện thực. Tuy lớn lên trong môi trường khắt khe của người Á Đông và có ít kiến thức về văn hóa Tây Phương, Mai cũng đủ biết rằng khác với một nụ hôn trán vốn có nhiều hàm ý khác nhau, cái hôn ở môi lại đơn giản và dễ lý giải hơn rất nhiều. Ái tình – thứ từng được tái hiện dưới bao nhiêu ngòi bút câu ca dẫu cho chẳng có một định nghĩa cụ thể, từng làm bao nhiêu kẻ sinh mê đau khổ đến mức tự giải thoát cho bản thân bằng cái chết để được sống trong nó. Vậy thì tại sao? Ngài Vongola lại làm chuyện đó với nàng? Là một phút mất bình tĩnh, sự ngộ nhận hay chỉ là một khoảnh khắc trêu đùa?
Sau một thoáng sững sờ đến ngây ngốc, vẻ mặt của thiếu nữ dần lặng đi trong cái cau mày thật khẽ. Nàng cúi gầm mặt, hai bàn tay bấu chặt vào góc Kimono nhàu nhĩ, nước mắt lại vô thức ứa ra làm nhòe đi cảnh vật xung quanh. Hóa ra, nàng lại chẳng hề mạnh mẽ như mình vẫn tưởng. Vị tiểu thư nhỏ không hiểu vì sao mình lại khóc, là hoảng sợ không biết phải đối mặt với vị khách đến từ Tây Phương như thế nào hay đang xót thương cho tương lai vốn chẳng chung đích đến của hai người. Đúng là, chỉ khi con người từng sống trong niềm hoan hỉ thì mới hiểu cảm giác bi thương khi lạc mất nhau. Chẳng rõ bao lâu đã trôi qua kể từ lúc đó, cái bóng lớn của chàng trai anh tuấn lại đổ lên người vị tiểu thư nhà Asari làm tay chân nàng cứng đờ. Và rồi, một giọng trầm ấm thật thân quen xen lẫn nỗi lo âu vang lên, chầm chậm xé tan bầu không khí ngượng ngùng của hai người.
“Ta xin lỗi … Ta vừa làm nàng sợ có đúng không? Ta …Không …”

Câu nói của thủ lĩnh nhà Vongola còn chưa được nói ra trọn vẹn, y đã phải chợt dừng lại. Với một nụ cười yếu ớt, người con gái thanh tú vừa đột ngột ngẩng quay đầu lại, hướng đôi mắt bồ câu to tròn chăm chú nhìn chàng trai ngoại quốc, khẽ thì thầm trấn an y. Bởi vì hơn tất cả, Mai chưa bao giờ mong muốn trông thấy chàng trai này phải bận tâm, lo lắng và tự trách vì mình.

“Ngài nào có lỗi gì đâu chứ … Là em mà thôi … Nếu không có gì nữa thì em xin phép về trước … Ngài cứ xem như chẳng có gì là được…”

Giọng nàng nhỏ dần và dừng hẳn trước khi sự nghẹn ngào lan vào từng câu chữ. Vị tiểu thư độc nhất nhà Asari biết mình đang nói dối, từng câu từng chữ đều như những nhát dao khứa vào trái tim mình. Nhưng, nàng còn có thể làm được gì khác? Khóc lóc gào thét vì hành động khiếm nhã đó ư? Hay lại cố gắng truy hỏi xem ngài ấy có tình cảm với mình hay không? Chúng đều thật quá ấu trĩ, chỉ tổ đẩy cả hai vào rắc rối thêm. Như thế, thà rằng giả vờ như chẳng có gì, có lẽ lại là sự lựa chọn thích hợp cho cả hai. Mai vùng đứng dậy, cố nén lại những giọt nước mắt đang lăn dài trong vô thức, toang chạy quay về phòng mình. Nhưng rồi, nàng bị giữ lại, bởi một đôi bàn tay đã chai sần.
Hốt hoảng ngẩng mặt lên khi nhận ra mình đã đối mặt chàng trai ngoại quốc, thiếu nữ ngây ra trước cái nhíu mày đau lòng xuất hiện trong đôi mắt màu Hổ Phách ấm áp. Bàn tay vốn nắm chặt cổ tay của nàng dần trượt xuống, bao trọn năm ngón tay thon mềm, đặt nó lên gương mặt anh tuấn, khẽ thì thầm.

“Thật ngốc quá. Chẳng lẽ, nàng vẫn chưa hiểu sao?”

Ngừng lại một chút, Vongola Giotto cúi người xuống, ghé vào tai nàng thì thầm chỉ đủ cho nàng nghe thấy

“Ta yêu nàng, Mai.”

Một giây sau khi câu nói ấy tan vào không gian, người con gái ấy ngây ra, ngây ngốc như một đứa trẻ quay đầu nhìn y. Lồng ngực căng tức, nhói lên một nhịp thật đau, dồi nước mắt lại vô thức tràn ra khỏi hốc mắt, lăn dài nơi gương mặt trái xoan thanh tú. Đôi mắt nàng mở to trong sự sững sờ đến khó tin và phải mất một chốc sau, khóe môi ấy mới chầm chậm cong lên một nụ cười thật hạnh phúc. Hơi ấm từ da thị truyền đến, từng chút lan tỏa khắp các tế bào, như thổi bùng lên trong lồng ngực này một ngọn lửa thật rực rỡ. Asari Mai giờ đây lại rơi lệ nhưng khác với trước đó, nó chẳng phải là vì khổ đau đã uất nghẹn bấy lâu, mà là vì niềm hạnh phúc vỡ òa vừa đến.
“Đừng khóc, ta sẽ đau lòng.”

Chàng trai trẻ cau mày đầy lo âu, vừa cất lời vừa vội đưa ngón tay lau đi vệt nước trên khóe mắt đang dần đỏ hoe. Thế nhưng đáp lại y chỉ là một cái lắc đầu khe khẽ và gương mặt vẫn còn lấm lem nước mắt đang nở rộ một nụ cười. Từ ngàn xưa, nhân loại đã luôn gắn cho nước mắt là biểu tượng của khổ đau và nàng đã luôn tin vào điều đó. Chưa một lần nào vị tiểu thư nhà Asari lại nghĩ rằng nước mắt có thể rơi vì cảm xúc vỡ òa chẳng có gì miêu tả hết. Nhưng giờ, nàng đã biết đến nó – cái được gọi là giọt lệ của hạnh phúc. Trong suốt nhiều năm, thời gian thoi đưa đã bào dần đi ý chí chống đối của nàng, làm nàng quên đi nàng được quyền chọn lựa cách mình sống, cho hiện tại và cả tương lai. Mười bảy mùa xuân thắm, Asari Mai đã sống với trái tim tưởng chừng đã chai sạn và một tâm hồn chết đi từ rất lâu. Nhưng tất cả hóa ra đều thật vô nghĩa, tựa như một lớp sương mờ che lấp đi sự thật, rồi sẽ có lúc nắng ấm xuyên qua và cơn mưa sẽ rửa trôi tất cả. Như cách Vongola tiến đến và nói tiếng yêu nàng, để cho tất cả nỗi lắng lo dằn vặt bỗng hóa thành gió thoảng. Và, nàng biết rằng kể từ thời khắc này, câu nói đơn giản ấy sẽ mãi là gông xiềng trói buộc con tim mình. Nhưng bây giờ, điều đó chẳng còn đáng để vị tiểu thư nhà Asari bận tâm.
Bởi vì, cánh chim én cuối cùng đã tìm được vùng trời để mặc sức tung bay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận