[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 5: Cây Sơn Trà chết khô.


Trăng non ở một góc trời yếu ớt sau những rặng mây, không sao soi sáng những táng anh đào vẫn còn nở rộ trong góc vườn gần đấy. Dưới ánh nến ấm áp, người con trai trẻ tuổi với sống mũi cao và đồng tử màu Hổ Phách trầm ngâm với một cốc trà trên tay. 

“Sao vậy, Giotto? Cô gái kia có vấn đề gì à?”

Ngồi trước mặt anh, người bạn đồng hành với mái tóc màu lá phong ngày thu đang cau mày. Gương mặt người đó nghiêm nghị như sắp sửa bước vào một trận tử chiến, ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt màu đỏ thẫm, làm nó càng trở nên sắc bén đến lạnh người. Ngược lại,  Giotto chỉ nhàn nhạt đáp lời, ánh mắt vẫn như cũ đặt trong thứ chất lỏng thơm đắng đến từ đất nước Châu Á ẩm ướt này. 

“Không có, lúc chiều tớ đã tìm cách nói chuyện với em ấy và xem ra, người chúng ta cần thuyết phục chỉ là Asari Ugetsu thôi, G.”


G nhướng mày, tựa như vẫn thấy người bạn bao năm của mình đang nói dối nhưng lại chẳng tìm được điểm gì bất thường, cuối cùng đành phải bỏ nó sang một bên. Anh ngả lưng xuống chiếc nệm mỏng, chán nản cất lời.

“Nếu không phải vì bọn người Albanesel bỗng tìm đâu ra một tên kiếm sĩ có khả năng kết hợp kiếm thuật và ngọn lửa Mây, chúng ta cũng chẳng cần lặn lội đến tận chỗ này dể tìm về một kiếm sĩ.”

Nghe ra được vẻ không vui trong lời của anh, Giotto chỉ cười khổ một tiếng. Ngay từ lúc lên kế hoạch cho chuyến đi này, G đã luôn là người phản đối kịch liệt nhất. Người bảo vệ Bão Tố của Vongola không muốn để thủ lĩnh của mình phải mạo hiểm lênh đênh trên biển cả suốt vài tháng trời chỉ vì  một thứ mà chưa chắc họ sẽ tìm được. Thế nhưng, cuối cùng người đồng hành cùng y trong chuyến đi này lại là G. 


“Kể ra thì cô tiểu thư nhà này cũng lạ thật, dù được gọi là tiểu như nhưng cô ta cứ như người vô hình vậy, chẳng ai để tâm đến.”

Lời nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt của G bất ngờ làm Giotto khựng người lại, mất vài giây để đôi mắt ôn hòa có lại vẻ tập trung, người con trai có mái tóc màu nắng bắt ngờ ngoảnh đầu lại nhìn bạn mình, cất tiếng.

“Cậu cũng nhận ra?”

“Ừ, dù rằng tớ không giỏi quan sát như cậu nhưng mà những điều hiển nhiên như vậy thì phải nhìn ra rồi. Dù phụ nữ ở đất nước này lúc nào cũng khép nép, giữ khoảnh cách rất rõ ràng nhưng riêng cô tiểu thư ấy thì khổng chỉ là giữ mình mà là bị người ta ngó lơ hoàn toàn, khác hẳn với những người còn lại.”

Dừng lại một chút, G đảo mắt về phía Giotto đang ngồi bần thần như đang suy tư điều gì đó mà  không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Hiếm khi anh lại thấy thủ lĩnh kiêm bạn tốt của mình lại có biểu cảm trông thất thần và bận tâm như vậy, nhất là mấy việc liên quan đến phụ nữ. Bình thường trừ khi vì công việc, G ít thấy y nhắc đến mấy chuyện bên lề như vậy. Tuy là kẻ đứng đầu Vongola được rất nhiều người để tâm, cũng có nhiều nhà muốn gả con gái để gắn kết thêm quan hệ nhưng có vẻ do chưa tìm được đúng người hoặc giả như, toàn bộ thời gian và tâm trí của y đã dành cho “gia đình” nên đến nay, bên cạnh Giotto vẫn chưa hề xuất hiện bóng hồng nào. À, đấy hiển nhiên là đã loại trừ Elena – người bạn đồng thời cũng là vị hôn thê của gã Daemon – người bảo vệ Sương Mù của Vongola. Trái ngược lại với một người con gái dịu dàng, nhân hậu và ấm áp, tên Thuật Sĩ quái gở ấy luôn làm cho G cảm thấy khó chịu và chuyện hắn xích mích với người trong nhà hình như là chuyện mỗi ngày. Người trong nhà cũng mong thủ lĩnh của mình mau chóng tìm được một nửa của mình nhưng mấy kế hoạch của Lampo và Elena đều công cốc. Nếu để học thấy được vẻ đăm chiêu của Giotto bây giờ có lẽ, mấy người đó sẽ vui mừng thắng, G cười thầm. Miên man trong miền ký ức thuộc về một Italia thân thương và yên bình, mắt mắt của người con trai có một vẹo lớn bao trùm nửa gương mặt dần nặng trĩu. Cơ thể rã rời sau nhiều ngày lênh đênh trên biển cuối cùng cũng cần được nghỉ ngơi, G thiếp đi từ lúc nào anh chẳng hay biết. 


Còn lại một mình cùng chiếc bóng đang đổ dài trên vách, người con trai trẻ tuổi vẫn ngồi đó hồi lâu mặc cho cốc trà trên tay đã nguội đi từ bao giờ. Trái lại với suy nghĩ của G, trong tâm trí của Giotto bây giờ là rất nhiều vấn đề về việc tìm kiếm vị kiếm sĩ xuất chúng cho đến việc tại Silia khi mình vắng mặt, chứ chẳng đơn thuần là bóng dáng vị tiểu thư của nhà Asari. 

Chẳng rõ vì sao, y lại có cảm giác bất an về chuyến đi này. 

—-

Lại vài ngày nữa trôi qua, nắng ấm của ngày xuân đã đượm thắm trong những nhành hoa nở rộ trong vườn nhà, cánh bướm đủ màu sắc dập dìu qua lại cùng vài tiếng hót thánh thót đến từ lũ sơn ca trên cành anh đào hồng phấn dịu dàng vẽ ra trước đôi đồng tử màu Hổ Phách một khung cảnh vô cùng nên thơ. Giotto kéo cánh cửa Shojo sang một bên, chậm rãi bước đi trên hiên nhà, tranh thủ hít thở không khí trong lành buổi sớm mai. 
Sau bữa sáng ngày thứ hai, chủ nhà Asari là Asari Miyano cùng con trai lớn của mình là Asari Ugetsu hẹn gặp hai người trong phòng trà. Tại đây, bọn họ  đã chính thức bắt tay hợp tác. Trong thời gian đợi đầy đủ mười chuyến tàu chở theo hàng hóa theo thỏa thuận cập cảng Yokohama, Giotto và G vẫn sẽ ở lại nhà Asari làm khách. Đây đều là việc mà chàng trai có mái tóc màu nắng đoán được từ sớm và mọi thứ vẫn đang nằm trong kế hoạch của y. Chuyến đi dài ngày đến một đất nước xa xôi mà nhiều người còn chẳng biết nó tồn tại trên thế giới, đấy hẳn không phải là chọn lựa sáng suốt trong mắt kẻ khác nhưng với Giotto, đây là cách tốt để thả lỏng bản thân, tạm quên “thế giới” của mình. Sau cú sốc văn hóa vào thời gian đầu, chàng trai người Italia giờ đây đã dần quen với nếp sống chậm rãi và đầy quy củ của gia đình Asari – một gia tộc giàu có và danh giá nổi danh khắp nơi. Với lịch sử lâu đời, nhiều đời nay họ không chỉ là lãnh chúa mà còn dần vươn tay mình ra thương trường, nắm giữ trong tay cả quyền lực và tiền tài cả vùng.  Trước đây, sự lên ngôi của Thiên Hoàng trẻ tuổi và việc giành lại binh lực từ  Mạc Phủ Tokugawa mà dấy lên một nội chiến tàn khốc (*). Sau đó là hàng loạt cải cách được vị vua mới ban hành, làm cả đất nước Nhật Bản trải qua biến động lớn về nhiều mặt xã hội. Thế nhưng, trải qua từng ấy biến cố, gia tộc Asari vẫn đứng vững như bàn thạch, tiếp tục phát triển công việc kinh doanh xuyên quốc gia của mình mà chẳng gặp mấy trắc trở. Asari Miyano thật sự là một người đàn ông có bản lĩnh chẳng thể xem thường – đây là điều Giotto có thể cam đoan mười mươi. 
Đang suy nghĩ vẩn vơ, chàng trai trẻ lại bắt gặp vị tiểu thư nhà Asari trong bộ Kimono màu tím nhạt đơn giản, đứng bần thần như một bức tượng trước một một gốc cây đã trụi lá trông như đã chết. Kể ra cũng thật lạ lùng, cả một khu rừng rợp sắc lá hoa tràn trề nhựa sống lại chẳng rõ đâu lại xuất hiện một thân cây khẳng khiu khô héo, hoàn toàn lạc lõng và khác biệt với phần còn lại của thế giới đang rạo rực cái tươi mới của mùa xuân. Thật kỳ lạ, Giotto thầm thủ.  Nếu trong vườn có một cái cây đã khô héo như vậy bình thường sẽ được thợ làm vườn nhanh chóng đốn bỏ,  để tránh làm mất mỹ quan của cả khu vực. Vì sao thứ đấy đã khô héo đến nhường đó mà vẫn còn nguyên như thể chả ai bận tâm đến vậy?

Tựa như vì mải chú tâm đến hình ảnh đó quá lâu, chàng trai trẻ có mái tóc màu nắng sớm không nhận ra mình đã bị vị tiểu thư nhà Asari phát hiện.
“Ngài Vongola? Ngài… Ngài đến đây từ bao giờ?”

Giọng nói ngập ngừng mang theo mốt chút run rẩy bất ngờ vang lên, đánh tan bầu không khí yên tĩnh lúc bấy giờ. Giotto như vừa bị ai đó kéo ra khỏi một mê cung mơ hồ, nhất thời đối mặt với đôi mắt đen tuyền như bầu trời bát ngát ánh sao sa đang lộ rõ vẻ sợ hãi mà không nói nên lời. Phải mất vài giây, y mới có thể ho hắng một tiếng và mỉm cười lịch sự đáp lại. 

“À, không có gì đâu, thưa tiểu thư. Ta tình cờ đi qua đây trông thấy nàng đứng ở đấy nên tính bước đến chào hỏi mà thôi.” 

Tuy là nói vậy, nhưng khi nhìn vào đôi đồng tử dưới làn mi cong vút, Giotto vẫn có cảm giác lời nói dối của mình đã hoàn toàn bị nhìn thấu. Chàng trai Tây Phương chậm rãi bước xuống bậc tam cấp, tiến đến bên cạnh tiểu thư để nhìn rõ hơn cái cây kỳ lạ vừa rồi.
“Ngài đừng nhìn nữa, cái cây ấy chết rồi.”

Giọng Mai bất thình lình vang lên, không nhanh không chậm lại mang theo cái nhàn nhạt lạnh lẽ như mưa tuyết cuối mùa. Nàng cúi người xuống, đưa bàn tay mềm mại của mình bẻ gẫy một nhánh cây đã khô héo, cầm nó lên và khẽ mỉm cười buồn bã lặp lại điều đó một lần nữa.

“Nó chết rời, từ mấy năm trước…”

Trông thấy thái độ ấy, cho dù kẻ ngốc cũng biết thứ trước mắt hai người bây giờ có giá trị trong lòng cô gái trẻ đến nhường nào. Khẽ cau mày, Giotto cất tiếng.

“Xin lỗi, ta không biết là nàng …”

“Không có gì đâu ạ.”

Mai bất thình lình cắt ngang giọng y. Vị tiểu thư nhà Asari đứng thẳng người dậy, để cơn gió xuân lạnh lẽo thổi bay suối tóc dài quá eo của mình, chậm rãi nói dù ánh nhìn vẫn nằm nguyên trên cành cây nằm trong tay.
“Có lẽ ngài không biết, cây Sơn Trà này được em trồng từ lúc vừa đến nhà Asari. Tiếc là chỉ được vài năm, nó đã chết khô như vậy rồi.”

“Ra là vậy, ta từng nghe chú của nàng nói Sơn Trà là hoa hồng của mùa Đông, là loài hoa cao quý hay xuất hiện trong các nghi lễ lớn, đúng chứ?”

Lần này, đáp lại chàng trai trẻ lại là một cái lắc đầu nhẹ của Mai. Người con gái ấy khuỵu chân ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt cành khô xuống mô đất của cái cây chết héo cong vênh như chỉ cần một trận gió nữa thôi nó sẽ lập tức gẫy đôi. Qua vài giây ngắn ngủi sau hành động ấy, nàng mới ngẩng mặt lên nhìn Giotto,  khóe môi nhẹ cong lên như mỉm cười mà ánh nhìn lại quá đỗi xa xăm.

“Thực ra Sơn Trà có đến mấy màu, loại được nhắc đến nhiều nhất là loại đỏ, nở rực rỡ trong tuyết trắng nhưng những đốm lửa ấm áp là đại diện của tình yêu và sự cao sang. Còn đây chỉ là một cây Sơn Trà trắng, mang theo u buồn, nở tàn chẳng ai hay.”
Lời bộc bạch về một loài hoa mà tưởng chừng lại nói thay tiếng lòng của một thiếu nữ đang độ thanh xuân đẹp nhất đời người. Cuộc sống nhung lụa mà nhà Asari rốt cục còn ẩn chứa những góc khuất gì mà lại để con gái của họ phải thốt lên những lời thương cảm đến thế? Là  đang cảm thán cho một kiếp hoa bị người ta bỏ mặc hay đang sầu bi thay số mệnh của chính mình, từng lời từng chữ của Mai làm Giotto không khỏi rơi vào suy tư. Trên gương mặt trái xoan xinh đẹp là nỗi cô đơn, bất lực đến chàn chường, chẳng khác gì lớp băng mỏng trên mặt hồ phải nhìn chính mình chầm chậm tan ra khi những hạt nắng đầu tiên của năm mới rơi xuống thế giới. Không có lựa chọn, cũng chẳng có điều gì co thể ngăn cản, chỉ có thể chấp nhận và xem đó là số phận của mình. Đôi đồng tử vàng rực như đá Hổ Phách thoáng hiện lên một tia thương cảm, y vừa định nói lời gì đó để chuyển chủ đề trò chuyện ra khỏi loài hoa này thì chợt Mai lại nói tiếp.
“Nhưng mà, em thích chúng lắm. Sau này, em nhất định sẽ trồng chúng ở sân nhà mình rồi ngắm nhìn chúng nở rộ dưới tuyết trắng. Thật ngốc quá nhỉ? À mà … Em thật thất lễ quá… Khi không lại tự nhiên lại nói mấy chuyện không đâu. Đã làm phiền ngài rồi.”

Từ tốn đứng dậy, vị tiểu thư ấy hết sức khách sáo cúi người tỏ ý xin lỗi trong khi Giotto lại chẳng thấy việc vừa rồi có chỗ nào không hợp lễ. Y xua tay, dịu dàng cất lời.

“Nào có làm phiền gì đâu. Nhờ nàng mà ta biết thêm được nhiều thứ thú vị về Nhật Bản, đáng ra, ta còn nên cảm ơn nữa là…”

Dừng lại một chút, chàng trai Tây Phương vô thức nhìn về phía cây Sơn Trà đã khô héo gần đấy, làm ánh mắt của nàng cũng phải dõi theo. Một cơn gió xuân mang hương hoa ngọt dịu bất chợt lùa qua cả hai người, gần như hòa cùng vào lời nói hết sức chân thành vừa được thốt lên.
“Nếu được, ta cũng muốn được ngắm nhìn loài hoa Sơn Trà mà nàng nói đến một lần trong đời. Chắc hẳn đấy là cảnh sắc rất đặc biệt.”

Có lẽ, chính Giotto cũng chẳng rõ vì sao mình lại nói lên những lời viển vông đến như vậy mà chẳng cần tốn đến một giây nghĩ suy. Mọi câu chữ đều xuất hiện rồi tự nhiên được tuông ra trước cả  khi y kịp nhận ra điều gì.  Đây thường là chuyện rất ít khi xảy ra với chàng trai trẻ người Italia.  Y luôn là người  giữ một thái độ ôn hòa, lịch thiệp và cẩn thận với người đối diện cho dù đấy có là ai và đang kích động hay hỗn loạn đến nhường nào. Từng câu từng chữ đều được kiểm tra cẩn thận trước lúc y thốt ra. Chỉ khi ở bên cạnh những người thật sự thân thiết, Giotto mới có thể tạm cất đi thói quen ấy, thả lỏng bản thân mình đi vài phần. Hơn bất kỳ ai, chàng trai trẻ tuổi hiểu được lời nói luôn là một thứa ẩn chứa sức mạnh đáng sợ có khi, còn hơn cả súng đạn kiếm đao, từng câu từng chữ của mình có thể quyết định đến tương lai thậm chí là mạng sống của một hoặc rất nhiều người, từ những kẻ y chẳng hề quen biết đến bạn bè, người thân thiết hay chính bản thân mình. Sống ở “thế giới” đấy, Giotto không được phép mở lời mà không suy nghĩ. Qua nhiều năm, thứ đấy đã ăn sâu vào trong tiềm thức, khiến một phút lơ là vừa rồi là điều khiến chính y cũng cảm thấy khó tin. Nhưng đáng sợ hơn, sâu trong tâm khảng của mình, chàng trai có mái tóc màu nắng lại nhận thứ mình vừa nói chẳng phải là một lời nói dối thiện ý nhằm xoa dịu vị tiểu như nhà Asari. Y thật sự muốn được ngắm hoa Sơn Trà dưới tuyết trắng vào ngày Đông tại vùng đất Nhật Bản yên bình. Và, sẽ hoàn hảo hơn nữa nếu người đồng hành cùng y lại là người con gái xinh đẹp đang bất giác nở một nụ cười hiền dưới nắng xuân ấm áp. 
—-

Chú thích: 

(*)Toàn bộ các sự kiện kể trên có thể được nói ngắn gọn như sau:

 “Minh Trị lên ngôi trong bối cảnh Nhật Bản đang có sự thay đổi đầy biến động. Giữa , chuyến thăm của Hoa Kỳ đã chấm dứt chính sách bế quan tỏa cảng của . Sau một loạt hiệp ước bất bình đẳng với , đứng trước khủng hoảng dân tộc và phải đối mặt với sự thù địch trong nước. Năm 1867, Mutsuhito lên kế vị vua cha khi mới 15 tuổi. Được sự hỗ trợ của các lãnh chúa () và , Minh Trị ép phải nhượng lại quyền bính cho . Tuy nhiên, lại tập hợp phe cánh chống . Quân các lãnh chúa phiên hay Chōshū đã đánh bại được Mạc phủ. Có điều, trong suốt thời gian chiến tranh, Minh Trị không có khả năng cầm quyền, chỉ là vua bù nhìn của phe chống . Sau chiến thắng, các công thần của cuộc chiến nắm giữ thực quyền, thực hiện cải cách theo xu hướng Sự chuyển biến về của Minh Trị trong thời gian đó đã đặt nền tảng cho quá trình đích thân chấp chính sau nhiều biến động trong các năm 1877 – 1878.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận