[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 7: Con đường ngày xuân.


Trên cao, mặt trời  tạm ẩn mình vào những đám mây bồng bềnh. Làn cỏ non xanh mướt, những đóa hoa dại vô danh đang nở rộ hai bên con đường nhỏ ngoằng nghèo và làn gió xuân mang mùi anh đào ngọt dịu làm tâm trạng có phần nặng nề của chàng trai người Italia vơi đi ít nhiều. 

Y vẫn đang cùng song hành với vị tiểu thư nhà Asari trên con đường đến khu chợ gần đó sau lời mời của Ugetsu và hiển nhiên, y cũng biết được không phải tự nhiên mà cậu ta lại bất thình lình đưa ra đề nghị như vậy. Tuy nhiên, có vẻ việc này làm cô gái nhỏ không vui. Kể từ lúc bắt đầu đến giờ, Mai vẫn chưa hề nói một chữ nào chỉ cầm chặt chiếc dù nhỏ rồi vội bước đi, chẳng chịu ngẩng mặt lên nhìn y lần nào. Nhìn vào bộ dạng lúng túng khi nãy của nàng, có lẽ, y không phải là người được chào đón trong chuyến đi này, Giotto thầm nhủ. Chàng trai người Italia không hề nổi giận vì điều đó, chỉ thong thả bước sau Mai, cho nàng một không gian thoải mái. Lơ đãng hướng mắt sang bốn phía để ngắm nhìn khung cảnh Nhật Bản lúc vào xuân, người con trai ngoại quốc chợt kêu lên một tiếng trước khi vươn tay về phía trước, vòng qua eo và kéo cả người Mai vào lòng. 


“Cẩn thận.”

Có lẽ là vì quá vội vã, vị tiểu thư nhà Asari lúc bước trên những bậc tam cấp dẫn xuống con đường phía dưới đã vô ý đạp phải một hòn đá cuội và chỉ chút nữa thôi, nàng đã nằm sóng soài trên mặt đất. May mắn là Giotto đã trông thấy Mai loạng choạng mà chạy đến đỡ lấy, tránh cho nàng một cú ngã đau đớn. Phải mất vài giây định thần, Giotto mới nhận ra tư thế của hai người bây giờ ám muội đến nhường nào. Một tay y vẫn đặt lên chiếc eo nhỏ, để con gái xinh đẹp với mái tóc dài thướt tha ngả vào người mình,  gần đến mức giữa họ chẳng còn lấy một khe hở. Trời sinh thể chất nam nữ vốn có khác biệt rất lớn, lại thêm do đến từ Tây Phương nên Giotto cao hơn vị tiểu thư nhà Asari khá nhiều cũng chẳng có gì bất ngờ. Chỉ là khi ôm nàng ấy vào lòng, y mới nhận ra Mai nhỏ bé và gầy yếu đến nhường nào. Nàng nằm gọn trong vòng tay của thủ lĩnh trẻ tuổi nhà Vongola, gương mặt xinh đẹp như búp bê sứ thoáng một tầng ửng hồng khi đôi mắt to tròn trong veo nhìn về phía y. Có lẽ là choáng ngợp vì đông đồng tử sâu thẳm hiếm người có được của nàng, Giotto phải mất vài giây mới nhận ra người đẹp vốn nằm trong lòng vừa vùng khỏi vòng tay mình. Sức nặng trên người bất thình lình biến mất, mang theo hương hoa nhàn nhạt tan vào hư vô làm chàng trai trẻ nhất thời ngây ra. Nhưng rất nhanh sau đó, y đã kịp trấn tĩnh lại bản thân. Đây là Nhật Bản, không phải Italia, quy chuẩn đạo đức của người Á Đông vốn rất khó khăn với việc nam nữ chung đụng, với một tiểu thư của gia đình danh giá  thì điều đó càng trở nên khắc khe hơn. Thật may là vừa rồi là chỉ có hai người, bằng không thì sẽ rất khó lòng giải thích. Kìm lại chút hụt hẫn vô danh trong lòng, Giotto ngập ngừng cất giọng. 


“Xin lỗi, vừa rồi gấp quá nên ta mới… Nàng không sao chứ?”

Người con gái Nhật Bản đôi gò má đỏ bừng như gấc, lúng túng đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa, ngượng ngùng đáp lại.

“Không, không sao đâu ạ. Cảm ơn, ngài vì đã giúp em.”

Nghe thế, Giotto chỉ chỉ lắc đầu tỏ ý không sao, khóe môi lại như cũ nhàn nhạt cong lên ý cười. Nhưng khi nhìn lại người con gái đang đứng trước mặt và hình ảnh một cây trâm ngọc vỡ nát cách đó vài bước chân đập vào đôi đồng tử màu Hổ Phách, chàng trai người Italia lại khẽ cau mày có vẻ không vui. Hẳn là nó đã rơi ra trong lúc Mai loạng choạng nên mới khiến tóc nàng bị bung ra như thế.  

“Thứ này bị vỡ sẽ không sao chứ?”

Y bước về phía đấy,  cúi người nhặt một mảnh vỡ, trầm ngâm nhìn về phía Mai hỏi lại. Đáp lại y, người con gái Nhật Bản chỉ cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi như tan vào nắng xuân. 


“Không sao đâu ạ, em sẽ nói với anh ấy sau. Anh Ugetsu sẽ không tính toán mấy việc nhỏ nhặt này đâu. Chúng ta cũng mau đi thôi, kẻo lại về muộn.”

Đây chắc hẳn là câu nói dài nhất mà vị tiểu thư nhà Asari nói ra kể từ lúc hai người cùng nhau rời khỏi nhà Asari. Ít nhất, nó cũng khiến chàng trai Italia dễ chịu hơn thay vì phải mang chịu cảm giác không được nàng chào đón như ban nãy. Y không vội đứng lên mà lại rút  một chiếc khăn mùi soa nhặt cây trâm rồi cẩn thận đặt nó vào trong túi áo, định bụng sẽ mua tặng nàng lại một chiếc để làm kỷ niệm. Giotto không rõ vì sao mình lại có suy nghĩ kỳ lạ ấy nhưng tuyệt nhiên, y chẳng thấy việc làm của mình có gì không hợp lẽ thường. Chỉ là khi vừa đứng dậy, một cảm giác bất an bất ngờ đổ sập vào tâm trí, làm chàng có mái tóc màu nắng thoáng giật mình. Đôi mắt màu Hổ Phách lập tức quét qua những rặng cây rì rào hai bên đường và ngọn đồi phía xa. Trời xanh, mây trắng, anh đào rợp bóng, cỏ cây xanh um, cả không gian rộng lớn chỉ có tiếng gió rì rào qua những tán lá thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt. Cả thế gian trong tầm mắt của chàng trai người Italia dường như vẫn giống bao ngày xuân trước đó, yên ả và xinh đẹp đến nao lòng. Thế nhưng, giác quan thứ sáu nhạy bén lại đem đến cho Giotto một cảm giác bất an không tên giống như ngày hôm qua.  Chính xác là kể từ lúc đặt chân xuống đất nước Châu Á ẩm ướt, “siêu trực giác” mà bao người ca ngợi nổi danh khắp màn đêm của Sicilia đã có một khoản thời gian khá dài để nghỉ ngơi, lười biếng. Thực ra việc này cũng chẳng hề xấu, ngược lại, nó lại làm người y có thể thư giãn ra ít nhiều. Nhưng cuối cùng, điều khiến y phiền lòng cuối cùng cũng đã đến từ ngày hôm qua và chút nữa thôi nó đã đẩy ba người bọn họ vào chỗ nguy hiểm.  Chàng trai có mái tóc màu nắng khẽ cau mày khi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời xanh trong  trong bàn tay đút vào túi quần. Gương mặt anh tuấn  trầm tư hồi lâu trước khi bị giọng nói nhẹ nhàng của vị tiểu thư nhà Asari kéo khỏi mớ suy nghĩ rối rắm của mình. 
“Ta đến ngay đây.”

Vẻ căng thẳng trên gương mặt tuấn tú bỗng chốc như bị làn gió xuân thổi bay sạch sẽ khi Giotto quay lại và trông thấy vẻ mặt có phần lo lắng của Mai đã cách mình một khoảng khá xa. Y không muốn y nhận ra thái độ bất thường của mình. Như hàng trăm, hàng ngàn từng vô ý lướt qua cuộc đời của chàng trai trẻ tuổi, Asari Mai là một kẻ vô tội vốn không thuộc về “thế giới” mà bọn họ đang sống, nàng không nên đến gần và bị kéo vào hàng tá nguy hiểm cùng với y – kẻ đã sớm có đôi bàn tay vấy máu. Chẳng rõ vì sao khi chợt nghĩ đến việc này, người con trai có mái tóc màu nắng sớm lại thấy lòng mình lại nhói lên một nhịp thật khẽ. Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần đầu tiên y làm “việc đó” vì bảo vệ người bạn G của mình, cảm giác hoảng loạng, sợ hãi thuở ban đầu từ lúc nào đã hoàn toàn tan biến, chỉ để lại một trái tim chai sạn mỗi lúc màu đỏ thẫm loang đều trong đáy mắt. Trái tim ngây thơ thuở ban đầu trải qua mất mát cũng dần nhuốm đen, y như một con chiên lạc lối đã bước nhầm lên cây cầu tội lỗi bắt đầu địa ngục mà sau mỗi bước đi chỉ còn vực thẳm sâu hoắc không thể nào quay lại. Không nên có bất kỳ ai phải cùng y bước tiếp con đường này cả, không cần một ai… 
“Anh Ugetsu thật là, tự nhiên lại làm phiền ngài đi cùng em … Đáng lẽ lúc này ngài nên được nghỉ ngơi ở trong phòng sau một chuyến đi dài mới đúng.”

Có lẽ vì quá mải mê nhớ lại những màu tối sáng mơ hồ thuộc về những miền ký ức xa xôi, Giotto gần như đã quên rằng mình đang sải bước cùng một người con gái nhỏ nhắn trong bộ Kimono với chiếc thắt lưng màu xanh sẫm. Ngay khi nhận ra mình vừa thất thần đến thế nào, y liền điều chỉnh lại tâm trạng, thong thả đáp lại lời nàng với một nụ cười thật hiền hòa như bao lần.

“Nào có chứ? Dù sao thời gian gần đây bận rộn quá ta vẫn chưa có dịp ghé vào một khu chợ nào, xem như lần này là tham quan và mua vài thứ lưu niệm cũng tuyệt lắm.”

Lời này cũng chẳng hề nói dối, thời gian của Giotto ở lại Nhật Bản sẽ không kéo dài đến mùa hè và y có thói quen sẽ mua vài thứ linh tinh để tặng người trong “gia đình” của mình sau mỗi lần đặt chân đến một vùng đất mới.  Dù ban đầu, qua cái nháy mắt của Ugetsu, vị thủ lĩnh trẻ tuổi của nhà Vongola hiểu được anh ta muốn nhờ anh bảo vệ cô em gái vì lo sợ gia đình mình đang bị kẻ thù nhắm đến. Nhưng hiển nhiên, y đã chẳng  thể nói cho người đồng hành suốt thời gian qua sự thật rằng có khả năng đám mặc đồ đen ám sát họ một ngày trước đó rất có thể là vì sự có mặt của mình và G tại mảnh đất này. Có nhiều thứ vẫn là quá sớm trong lúc này. Bất chợt, người con trai Italia lại khẽ mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ với gương mặt trái xoan đang thoáng ửng hồng dưới làn nắng ấm áp, dịu dàng. Chẳng phải là một cái cong môi như một thói quen che lấp đi cảm xúc thật của bản thân như một chiếc nạ trên mặt  diễn viên ở sân khấu mang tên cuộc đời, là một ý cười thật sự chân thành mà chẳng cần một lý do gì cụ thể. Nét dịu dàng ấm áp bên trong đáy mắt của y càng trở nên rõ ràng hơn khi vị tiểu thư xinh đẹp ngập ngừng hỏi về Tây Phương xa xôi mà nàng chưa từng bước đến.  
Và, đó là cách để bắt đầu buổi trò chuyện của hai người. 

Không giống với lần trước, bầu không khí giữa hai người dưới không gian thoáng đãng rợp bóng những tán anh đào đã cởi mở và dễ chịu hơn rất nhiều. Qua lời Akể của Giotto, từng khung cảnh tráng lệ của một châu Âu cổ kính, hoa lệ dần hiện được tái hiện thật sống động, làn sương mù mờ ảo của Luân Đôn, ánh đèn xa hoa hai bên đường thành phố Paris hay nhà hát Opera lâu đời và luôn đông nghẹt người ở Vienna… tất cả đều được miêu tả vô cùng tỉ mỉ, mang theo không ít kỷ niệm vui buồn của người con trai người Italia. Buổi chuyện trò thú vị hôm ấy chỉ dừng lại khi bên tai hai người vọng đến những âm thanh ồn ào, bọn họ đã đến được khu chợ mình cần đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận