Khu Vườn Xương

Chương 8


TÁM

Chúng ta đã không có cơ hội để nói lời tạm biệt.

Rose lau người cho Aurnia bằng một cái khăn ướt, nhẹ nhàng lau sạch những vết bẩn, mồ hôi và nước mắt trên khuôn mặt giờ đây đã không còn những nét lo âu. Nếu thiên đường có tồn tại, cô nghĩ, chắc chắn Aurnia đã ở đó, và có thể nhìn thấy những rắc rối mà Rose đang mắc phải. Em sợ, Aurnia ạ. Meggie và em giờ không có nơi nào để đến.

Mái tóc được chải gọn gàng của Aurnia phản chiếu ánh nắng yếu ớt dưới ánh đèn bàn, giống như dải lụa đồng phủ trên mặt gối. Mặc dù lúc này, cô ấy đã được lau rửa sạch sẽ nhưng vẫn còn mùi rất khó chịu, thứ mùi đó quyện cả vào cái cơ thể từng ôm Rose, cùng cô chia sẻ những kỉ niệm thời thơ ấu.

Với em chị vẫn rất xinh đẹp. Chị lúc nào cũng xinh đẹp.

Trong cái nôi nhỏ bên cạnh giường, cô bé Meggie ngủ ngon lành, không biết rằng mẹ bé đã ra đi, không chút lo âu về tương lai bấp bênh của chính mình. Có thể thấy rõ rằng nó là con của Aurnia, Rose nghĩ. Cũng mái tóc đỏ, cái miệng cong lên duyên dáng. Trong hai ngày, Meggie được ba bà mẹ trong phòng truyền tay nhau cho bú. Họ đã chứng kiến Aurnia phải chịu đau đớn thế nào và họ đều biết rằng chỉ cần ý trời muốn thì bất cứ ai trong số họ cũng có thể trở thành khách hàng của những người thợ đóng quan tài.

Rose ngẩng lên nhìn người y tá đang đến gần. Đó là cô Cabot, người chịu trách nhiệm ở đây từ sau cái chết của y tá Poole.

– Tôi lấy làm tiếc, cô Connolli, nhưng đã đến lúc phải chuyển cô ấy đi.

– Chị tôi chỉ vừa mới ra đi mà.

– Hai tiếng trôi qua rồi, chúng tôi cần giường. – Cô y tá đưa cho Rose một cái bọc. – Đồ của chị cô đấy.

Đó là một vài thứ linh tinh mà Aurnia đã mang đi khi nhập viện: cái áo ngủ của cũ, dây buộc tóc và một chiếc nhẫn rẻ tiền bằng thiếc với những viên đá đầy màu sắc mà Aurnia vẫn mang theo từ thời con gái như một thứ bùa may mắn. Lá bùa cuối cùng đã không giúp gì được cho cô.

– Đưa những thứ đó cho người chồng. – Y tá Cabot nói. – bây giờ phải chuyển cô ấy đi thôi.

Rose nghe tiếng bánh xe cót két và nhân viên bệnh viện đẩy cáng vào.

– Tôi mới được ở bên chị ấy có một chút.

– Không thể trì hoãn thêm nữa. Áo quan đã sẵn sàng dưới sân. Đã thu xếp gì cho lễ an táng chưa?

Rose lắc đầu. Cô cay đắng nói:

– Chồng chị ấy chưa làm gì cả.

– Nếu gia đình không có khả năng chi trả, thì có nhiều lựa chọn cho một lễ mai táng lịch sự.

Một lễ mai táng từ thiện dành cho những người nghèo là điều mà cô ta ám chỉ. Bị nhồi nhét chung trong một cái mồ với những kẻ buôn ma túy, ăn mày và kẻ trộm.

– Tôi có bao nhiêu thời gian để thu xếp việc này? – Rose hỏi.

Y tá Cabot sốt ruột nhìn dãy giường, như thể đang nghĩ đến những việc khác phải làm.

– Trước chiều mai – cô ta nói – xe ngựa sẽ đến chở quan tài.

– Sao nhanh vậy?

– Không nhanh thì thối ra à.

Cô y tá quay đầu lại và ra hiệu cho người đàn ông đứng im lặng đợi ông ta đẩy cáng đến cạnh giường.

– Từ từ đã, làm ơn.

Rose kéo tay áo người đàn ông, cố gắng kéo ông ta ra xa Aurnia.

– Ông không thể để chị ấy ngoài trời lạnh.

– Làm ơn đừng gây khó khăn nữa. – Cô y tá nói. – Nếu cô muốn sắp xếp một đám tang riêng, thì tốt nhất là cô nên đi thu xếp mọi thứ trước chiều mai, không thì thành phố sẽ chuyển cô ấy đến nghĩa trang phía Nam.

Cô ta nhìn người nhân viên.

– Chuyển cô ấy đi đi.

Ông ta đưa cánh tay lực lưỡng xuống dưới cơ thể Aurnia và nâng cô ra khỏi giường. Khi ông ta đặt cái xác vào cáng, từ cổ họng Rose bật ra tiếng nức nở. Cô kéo giật áo chị mình, vạt áo đầy màu nâu của máu khô. Nhưng chẳng tiếng khóc hay van xin nào có thể thay đổi những gì xảy ra sau đó. Aurnia mặc bộ đồ lanh mỏng manh, sẽ được đưa ra ngoài sân lạnh cóng, làn da yếu ớt và vào những mảnh gỗ vụn khi cái cáng đi qua sỏi. Liệu ông ta có nhẹ nhàng khi đặt chị ấy vào quan tài? Hay là ông ta chỉ quấn chị ấy lại rồi bỏ chị ấy giống như một tảng thịt, để đầu chị ấy đập mạnh vào tấm ván gỗ thông?

– Để tôi đi cùng chị ấy. – Cô nài nỉ, kéo tay người đàn ông. – Để tôi xem.

– Chẳng có gì để xem cả, cô gái ạ.

– Tôi muốn chắc chắn. Tôi muốn biết chị ấy được đối xử đúng đắn.

Ông ta nhún vai.

– Tôi đối xử với họ tốt mà. Nhưng cô có thể xem nếu cô muốn. Tôi không quan tâm.

– Còn một vấn đề nữa. – Y tá Cabot nhắc. – Đứa bé. Cô không có khả năng để chăm sóc tốt cho nó, cô Connolli ạ.

Người phụ nữ cạnh giường lên tiếng.

– Họ qua đây khi cô ra ngoài Rose ạ. Ai đó ở cô nhi viện, đang muốn đón cô bé. Nhưng chúng tôi không cho. Những người đó muốn đánh cắp đứa bé khi cô không có mặt ở đây.

– Ông Tate đã từ bỏ quyền của cha mẹ. – Y tá Cabot nói. – Ông ta ít ra cũng hiểu điều gì tốt nhất cho con mình.

– Hắn ta không quan tâm đến đứa bé. – Rose bực bội.

– Cô quá trẻ để nuôi nó một mình. Biết điều đi, cô gái! Đưa nó cho ai đó có thể.

Để trả lời, Rose bế Meggie ra khỏi cái nôi và ôm cô bé thật chặt trước ngực.

– Đưa nó cho một người lạ ư? Hãy bước qua xác tôi đã.

Y tá Cabot nhìn sự kháng cự quyết liệt của Rose, cuối cùng bực tức nói:

– Tùy cô. Cô sẽ tự cắn rứt lương tâm khi đứa trẻ gặp tai họa. Tôi không có thời gian cho chuyện này, không phải tối nay, với Agnes tội nghiệp…

Cô ta miễn cưỡng chấp nhận, rồi quay sang chỗ nhân viên bệnh viện, ông ta vẫn đang đợi với thi thể Aurnia trên cáng.

– Chuyển cô ấy đi.

Ôm chặt Meggie, Rose theo sau người đàn ông ra khỏi phòng bệnh, vào sân trong. Ở đó, dưới ánh đèn vàng leo lét của ngọn đèn, cô đứng cầu nguyện khi Aurnia được đặt vào cái hộp gỗ thông. Cô nhìn ông ta nện thình thịch vào mấy cái đinh, tiếng búa vang như tiếng súng lục, mỗi lần như thế cô cảm thấy như cái đinh xuyên qua chính trái tim mình. Bây giờ thì quan tài đã được đóng kín, ông ta nhặt một cục than củi và viết nguệch ngoạc lên nắp: A. Tate.

– Như vậy sẽ không bị nhầm lẫn. – Ông ta nói và đứng thẳng dậy nhìn cô. – Cô ấy vẫn sẽ ở đây đến chiều. Hãy thu xếp mọi thứ xong trước lúc đó.

Rose đặt tay lên nắp quan tài. Em sẽ tìm ra cách, chị yêu quý ạ.

Em sẽ chôn cất chị cẩn thận. Cô quấn khăn choàng qua cả mình và Meggie, sau đó đi bộ ra khỏi sân bệnh viện.

Cô không biết phải đi đâu. Chắc chắn là không thể trở lại nhà trọ mà cô đã ở cùng với chị gái và Eben. Eben chắc bây giờ đang ở đó, ngủ cho giã rượu và cô không muốn đương đầu với anh ta. Cô sẽ gặp anh ta vào buổi sáng, khi hắn tỉnh. Anh rể của cô có thể nhẫn tâm nhưng cũng là người thực tế một cách lạnh lùng. Hắn có công việc kinh doanh phải duy trì, danh tiếng phải giữ gìn. Thậm chí chỉ cần một lời đồn đại ngồi lê đôi mách xuất hiện thôi thì cái chuông treo trước cửa hiệu của hắn có thể sẽ chẳng bao giờ kêu nữa. Sáng mai, cô nghĩ, mình và Eben sẽ đạt được một thỏa thuận, anh ta sẽ thu nhận cả hai. Dù sao thì con bé cũng là con của anh ta.

Nhưng tối nay họ không có nơi nào để ngủ.

Cô bước chậm dần, rồi dừng lại hắn. Cô đứng mệt lả ở góc đường. Cứ đi theo quán tính và bây giờ cô thấy mình ở chính con phố mà mình đã đi qua lúc chiều. Một chiếc xe ngựa bốn bánh chạy qua, nó được kéo bởi mấy con ngựa võng lưng, đầu gục xuống ủ rũ. Dù đó là chiếc xe ngựa tồi tàn, với mấy bánh xe lung lay và tấm bạt vá víu, không thể là một thứ xa xỉ nhưng cô vẫn tưởng tượng mình đang ngồi trên ghế thả chân thoải mái, tránh gió và mưa trên cỗ xe ngựa như một tiểu thư quý tộc. Khi nó chạy qua, cô bất ngờ nhận ra dáng người quen thuộc đang đứng bên kia đường.

– Chị đã nghe tin gì chưa, chị Rose? – Dim Billi nói. – Y tá Poole đã bị giết, trong bệnh viện!

– Ừ, Billi. Chị biết!

– Họ nói rằng bà ấy bị rạch ở ngay bụng, giống thế này này. Cậu ta dùng ngón tay vạch một đường qua bụng. – Đầu bà ấy bị cắt đứt bằng một thanh gươm, tay cũng vậy. Ba người đã nhìn thấy hắn ra tay và hắn bay đi giống như một con chim đen khổng lồ.

– Ai nói với em thế?

– Bà Durkin, ở chuồng ngựa. Bà ấy nghe chuyện từ Crab.

– Crab là một thằng lừa đảo. Còn em thì nhắc lại một cách ngu ngốc, em nên dừng lại đi.

Cậu bé im lặng, và cô nhận ra rằng mình đã làm tổn thương cậu bé. Cậu ta kéo lê chân giống như cái mỏ neo khổng lồ qua đường. Dưới cái mũ lưỡi trai rộng vành của cậu, đôi tai khổng lồ thò ra cụp xuống, Billi tội nghiệp hiếm khi bị mất lòng vì điều gì, kể cả khi bị thương thì chuyện cũng bị lãng quên nhanh chóng và dễ dàng. Rose làm lành:

– Chị xin lỗi.

– Vì điều gì chị Rose?

– Em chỉ nói cho chị biết những gì em nghe được. Nhưng không phải tất cả những chuyện em nghe đều là sự thật. Người ta đã nói dối. Kẻ nào đó đã lợi dụng cơ hội. Em không thể tin tất cả bọn họ được, Billi ạ.

– Sao chị biết đó là những điều dối trá? Những gì mà Crab đã nói ấy?

Cô chưa bao giờ nghe giọng cậu nóng nảy như vậy, cô muốn nói cho cậu nghe sự thật là: chính cô là người đã thấy y tá Poole. Không, tốt hơn là giữ im lặng. Nói thầm vào tai Billi, đến ngày mai mà biết được câu chuyện sẽ thay đổi thế nào, rồi vai trò của cô trong đó sẽ được cường điệu ra sao?

Hãy cứ để những tin đồn ấy không nhắc đến tên mình.

Cô bắt đầu đi tiếp, về chỗ quen thuộc, đứa bé vẫn ngủ ngon lành trên tay cô. Tốt hơn hết là qua đêm ở chỗ mà mình biết rõ. Có thể bà Combs cuối phố sẽ đồng ý cho cô và Meggie một góc trong bếp của bà, chỉ đêm nay thôi. Cô có thể sửa lại cái áo choàng cho bà ấy, cô nghĩ, cái áo đó rách lắm rồi. Chắc chắn điều đó đáng giá bằng một chỗ nhỏ trong bếp.

– Em đã nói cho đội tuần tra đêm tất cả những gì mình thấy. – Billi vừa nói vừa nhảy loi choi trên phố bên cạnh cô. – Em ở bên ngoài, chị biết đấy, tìm kiếm con Đốm. Em đã đi qua đi lại con phố này đến mười lần, và đó là lí do tại sao mấy ông tuần tra hỏi những điều em nghĩ rất có ích.

– Đúng thế rồi.

– Em cảm thấy buồn khi bà ấy chết, vì bà ấy sẽ không thể giao cho em những việc lặt vặt được nữa. Bà ấy thường trả em một xu mỗi lần, nhưng lần cuối cùng thì không trả. Điều đó thật không công bằng đúng không? Em đã không nói chuyện với đội Tuần tra, bởi vì họ có thể sẽ nghĩ rằng em giết bà ấy vì chuyện đó.

– Không ai nghĩ về em như vậy đâu Billi.

– Lúc nào chị cũng nên nhớ trả công cho những gì mà người ta đã làm cho chị, nhưng lần đó bà ấy đã không làm thế.

Họ đi cùng nhau, qua những ô cửa sổ tối đen, những ngôi nhà yên tĩnh. Quá muộn rồi, cô nghĩ, tất cả mọi người đã đi ngủ hết rồi. Cậu bé đi cùng cô đến khi cô phải dừng lại.

– Chị không vào à?

Cô ngước nhìn nhà trọ của bà O’Keefe. Đôi chân mệt mỏi của cô đã dẫn cô đến trước cánh cửa này, nơi cô đã bước qua rất nhiều lần. Chiếc giường hẹp của cô ở trên gác, nằm gọn trong góc tường của căn phòng mà cô đã ở cùng Aurnia và Eben. Tấm rèm mỏng không đủ để ngăn tiếng động từ giường này qua giường khác. Tiếng rên của Eben khi ân ái vợ, tiếng ngáy, tiếng ho khan của hắn mỗi buổi sáng. Cô nhớ lại tay hắn đã dò dẫm trên đùi cô tối nay, rùng mình, cô quay lại và đi tiếp.

– Chị đi đâu thế? – Billi hỏi.

– Chị không biết.

– Chị không về nhà à?

– Không.

Cậu bé đuổi theo cô.

– Chị định thức suốt đêm à?

– Chị cần tìm chỗ nào đó để ngủ. Chỗ nào đó ấm áp, Meggie không bị lạnh.

– Nhà bà O’Keefe không ấm sao?

– Chị không thể đến đó tối nay, Billi ạ. Ông Tate đang giận chị. Rất rất giận dữ và tức tối. Chị sợ rằng ông ta có thể…

Cô dừng lại, nhìn màn sương mù như đôi tay đang quấn lấy chân mình.

– Ôi, lạy Chúa, Billi – cô thì thầm – chị mệt mỏi quá rồi. Chị phải làm gì với cô bé bây giờ?

– Em biết một chỗ mà chị có thể mang bé đến. – Cậu nói. – Một chỗ bí mật. Nhưng chị không được nói với ai đâu đấy.

Những tia sáng đầu tiên vẫn chưa xóa tan màn đêm khi Jack mắt vảy cá đóng yên cương cho con ngựa của mình và leo lên xe ngựa. Ông ta dẫn cái xe chở hàng ra khỏi sân chuồng ngựa, đi trên con đường sỏi đóng băng trơn láng, sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Giờ này chỉ có duy nhất xe ngựa của ông ta chạy trên đường. Tiếng vó ngựa lóc cóc, tiếng bánh xe lạch cạch phá tan bầu không khí yên tĩnh của dãy phố. Tiếng xe ngựa của ông ta chạy qua có đánh thức mọi người thì họ cũng chỉ nghĩ rằng đó là một người chở hàng. Một người bán thịt chở hàng ra chợ, hay có thể là người thợ xây với đất cát, người nông dân giao cỏ khô cho chuồng ngựa. Những người đang ngái ngủ trên giường ấm áp thì sẽ chẳng quan tâm xem cái xe ngựa mới chạy qua cửa sổ nhà mình đang chở thứ hàng gì. Người sống không muốn tìm đến cái chết, vì cái chết không nhìn thấy được, bị ghim chặt trong một cái hộp gỗ thông, bọc kín trong vải liệm, bị ngấm ngầm đưa đi trong đêm trên một chiếc xe ngựa. Việc gì mà không ai muốn làm, có ta đây, Jack nghĩ với một nụ cười nham hiểm. Ôi, tiền sẽ kiếm được từ mấy vụ làm ăn chộp giật. Tiếng vó ngựa gõ từng tiếng một đều như một bài thơ khi ông ta tiến về hướng tây bắc, đến sông Charles.

Kiếm tiền. Kiếm tiền.

Và đó là nơi bạn có thể tìm thấy Jack Burke.

Trong màn sương mù dày đặc ở phía trước, một bóng người bất ngờ hiện ra chắn trước mũi ngựa. Jack kéo mạnh dây cương, đàn ngựa dừng lại thở phì phì. Một cậu bé vụt xuất hiện, chạy ngoằn ngoèo tới lui trên dãy phố, cánh tay dài vẫy như xúc tu bạch tuộc.

– Đồ cún con quái quỉ này! Cún con quái quỉ, ra đây với tao nào!

Con chó kêu ăng ẳng khi cậu bé tóm được cổ. Cậu bé đứng dậy, con chó đang cố sức vùng vẫy giờ đã bị túm chặt. Cậu ta mở to mắt thì bất ngờ thấy Jack đang nhìn mình qua lớp sương mù.

– Mày là đứa cực kì ngu ngốc, Billi ạ! – Jack cáu kỉnh nói.

Ôi, ông ta biết rõ cậu bé, một đứa phiền toái, lúc nào cũng đáng khinh bỉ, luôn kiếm chác những bữa ăn miễn phí, một nơi để ngủ nhờ. Đã hơn một lần, Jack đuổi Dim Billi ra khỏi sân chuồng ngựa của mình.

– Tránh đường! Muốn bẹp ruột không thì bảo.

Cậu bé chỉ chằm chằm nhìn ông ta. Cậu có hàm răng hô và cái đầu quá bé so với cơ thể của một thiếu niên. Cậu cười toe toét một cách ngớ ngẩn, bế con chó lại giẫy giụa trên tay.

– Nó lúc nào cũng không chịu ra khi tôi gọi. Nó cần phải dạy bảo thêm.

– Chăm sóc cho mình còn chưa xong, giờ mày lại còn có cả một con chó nữa cơ đấy?

– Nó là bạn tôi. Tên nó là Đốm.

Jack nhìn con chó lai đen sì, từ xa ông ta cũng có thể thấy là nó chẳng có cái đốm nào cả.

– Bây giờ thì thêm một cái tên rất thông minh mà tao chưa bao giờ được nghe.

– Chúng tôi đang đi kiếm một ít sữa. Mấy bé con cần có sữa, ông biết đấy, và con bé đã uống hết tất cả chỗ sữa tôi kiếm cho nó tối qua. Sáng nay nó sẽ đói, và khi đói, chúng sẽ khóc.

Thằng bé ngu ngốc này đang lảm nhảm cái gì không biết?

– Tránh đường. – Jack quát. – Tao có việc phải đi.

– Tốt thôi, thưa ông Burke!

Cậu bé đứng sang một bên cho ngựa đi qua.

– Tôi cũng đang có việc phải làm.

Chắc chắn sẽ thế rồi, Billi. Chắc chắn là thế rồi. Jack quất dây cương, cỗ xe ngựa lắc lư tiến về phía trước. Ngựa mới chạy được vài bước thì Jack bất ngờ kéo nó dừng lại. Ông ta quay lại nhìn dáng người mảnh khảnh của Billi đã khuất một nửa trong sương mù. Mặc dù cậu ta mới mười sáu hay mười bảy tuổi nhưng người chỉ toàn xương với bắp, có vẻ cứng cáp khỏe mạnh như con rối bằng gỗ lắm lời. Ngoài ra, cậu ta có thể là tay phụ tá.

Mà thuê cậu ta thì rẻ.

– Này, Billi! – Jack gọi giật lại – Mày có muốn kiếm một đồng chín xu không?

Cậu bé vội vàng tới chỗ ông ta, tay vẫn giữ chặt chú cún cưng tội nghiệp của mình.

– Làm gì hả ông Burke?

– Để con chó xuống và leo lên đây.

– Nhưng chúng tôi cần kiếm sữa.

– Mày có muốn chín xu hay không nào? Mày có thể dùng tiền đó để mua sữa.

Billi thả con chó ra, ngay lập tức nó biến mất.

– Mày về nhà ngay đi! – Billi ra lệnh. – Đúng rồi, Đốm!

– Lên đây, cậu bé!

Billi lần mò trèo lên ngồi trên xe ngựa.

– Chúng ta đi đâu đây?

Jack quất mạnh dây cương.

– Rồi mày sẽ biết.

Họ đi trong sương mù dày đặc, qua những ô cửa sổ thấp thoáng ánh nến của các ngôi nhà. Ngoại trừ tiếng chó sủa phía xa xa, còn lại chỉ có tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe của họ chạy qua phố.

Billi quay lại nhìn cỗ xe ngựa.

– Cái gì ở dưới tấm bạt thế hả ông Burke?

– Chả có gì.

– Tôi thấy có gì đó mà.

– Nếu mày muốn chín xu thì ngậm miệng lại.

– Được rồi. – Cậu ta im lặng được khoảng năm giây thì lại nói tiếp. – Khi nào thì tôi nhận được nó?

– Sau khi mày giúp tao chuyển xong cái này.

– Đồ đạc gì đó à?

– Đúng. – Jack nhổ nước bọt xuống phố. – Chỉ là đồ đạc thôi mà.

Lúc này họ đã gần đến sông Charles, trên phố Bắc Allen. Ánh sáng ban ngày dần hiện ra, nhưng sương mù vẫn còn dày đặc. Khi gần đến nơi, nó dường như xoắn lại gần hơn, trùm lên họ nhưmột tấm áo khoác bảo vệ. Lúc họ dừng hẳn lại thì Jack không thể nhìn thấy gì phía trước dù chỉ cách vài dặm, nhưng ông ta biết chắc chắn mình đang ở đâu.

Billi cũng vậy.

– Sao chúng ta lại đến bệnh viện?

– Đợi ở đây. – Jack ra lệnh cho cậu. Ông ta nhảy xuống xe, đôi bốt tiếp đất một cách nặng nề.

– Khi nào thì chúng ta chuyển đồ?

– Phải xem liệu nó có ở đây không đã.

Jack mở cổng và đi vào sân sau bệnh viện. Ông ta bước vài bước đã thấy thứ mình đang tìm kiếm: một cái quan tài mà nắp vừa mới được đóng lại. Cái tên A. Tate được viết nguệch ngoạc trên đó. Ông ta nâng một đầu để thử xem cân nặng thế nào, và để chắc rằng cái xác có trong đó rồi sẽ sớm được đưa đi. Nhìn qua cũng biết là bằng gỗ thông chắc.

Ông ta cạy nắp quan tài. Chỉ có vài cái đinh nên chẳng mất bao nhiêu thời gian. Chẳng ai quan tâm liệu mấy người nghèo khổ có được an toàn trong quan tài của họ hay không. Ông ta mở nắp quan tài và thấy một thi hài đã được khâm liệm. Thoáng nhìn đã biết là không quá nặng, chả cần đến Dim Billi thì ông ta cũng mang được.

Ông ta quay lại chỗ xe ngựa, nơi Billi vẫn đang đứng đợi.

– Đó là ghế hay bàn? – Billi hỏi.

– Mày đang lảm nhảm cái gì thế?

– Đồ đạc mà.

Jack đi vòng ra sau xe ngựa, kéo tấm bạt.

– Giúp tao chuyển cái này.

Billi trượt xuống khỏi ghế và vòng ra phía sau.

– Một khúc gỗ à?

– Mày thông minh đấy. – Jack cầm lấy một đầu và lôi nó ra khỏi xe ngựa.

– Để làm củi hả? – Billi hỏi và cầm lấy đầu kia. – Không phải chẻ nó ra sao?

– Chuyển nó đi hay không nào? – Họ mang khúc gỗ đến chỗ áo quan và đặt nó ở đó.

– Nào, giúp tao nâng nó lên. – Jack ra lệnh.

Billi nhìn vào trong áo quan và sững người.

– Có người trong đó.

– Nào, nâng một đầu lên.

– Nhưng đó… đó là một người chết.

– Mày có muốn nhận chín xu không?

Billi trợn mắt nhìn ông ta, mặt tái nhợt.

– Tôi sợ người chết lắm.

– Họ chẳng làm gì mày đâu, đồ ngu ạ!

Cậu ta lùi ra xa.

– Họ đi theo ông. Nhưng bóng ma ấy.

– Tao chưa bao giờ nhìn thấy ma cả.

Cậu bé lùi càng ngày càng xa ra cổng.

– Billi. Mày quay lại đây ngay.

Thay vì nghe lời Jack, cậu bé quay đi và chạy như một con rối ngớ ngẩn ra khỏi sân.

– Đồ vô dụng. – Jack càu nhàu.

Ông ta hít một hơi, kéo cả thi thể lên, nhấc ra khỏi quan tài, để nó rơi phịch xuống sân sỏi.

Trời sáng rõ dần. Ông ta phải làm nhanh, trước khi có ai nhìn thấy. Ông ta ném khúc gỗ vào trong áo quan, đậy nắp và dùng búa gõ mấy cái đinh lại như cũ. “Cầu mong cho anh được yên giấc ngàn thu, anh Củi ạ,” ông ta vừa nghĩ vừa cười lớn. Sau đó, ông ta kéo lê cái xác vẫn được bọc trong vải liệm đi qua sân, đến chỗ cái xe ngựa của mình. Ở đó, ông ta dừng lại thở hổn hển, nhìn khắp xung quanh. Chẳng có ai cả.

Vậy là chẳng ai nhìn thấy ta.

Một lúc sau, ông ta đã ngồi trên xe ngựa đi xuống phố Bắc Allen. Ngoái nhìn sau lưng, ông ta kiểm tra món hàng được bọc trong tấm bạt của mình. Ông ta cũng chả buồn nhìn cái xác lấy một lần. Dù già hay trẻ, đàn ông hay đàn bà, nó vẫn còn mới nguyên mới là điều ông ta quan tâm. Lần này, tiền thù lao sẽ chẳng phải chia cho ai khác, kể cả Dim Billi.

Ông ta đã tiết kiệm được chín xu của mình. Điều đó đáng để cố gắng thêm một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận