Tam di nương còn chưa nói xong, tứ di nương liềngiống như phát điên nói với lão gia: “Nhất định là phu nhân, phu nhân đố kị ta được lão gia sủng ái, mới có thể cấm túc ta, phu nhân, ta luôn luôn kính trọng người, người lại ác độc hại con của ta như vậy, sao lại hạ xạ hương vào trong thuốc xóa sạch hài nhi của ta, lão gia, lão gia, ngươi nhất định phải cho ta….”
‘Ba’ “Còn không chịu im miệng, phu nhân ngày ngày mang thuốc dưỡng thai cho ngươi, ngươi cũng chưa uống, lúc này còn muốn vu oan lên người phu nhân.”
Tứ di nương bất thình lình bị đánh, bụm mặt không thể tin tưởng.
Nhị di nương tam di nương quả nhiên cờ cao nhất, tứ di nương không còn đứa nhỏ này nữa, chỉ sợ cũng sẽ sớm thua cuộc.
“Tứ di nương thế nhưng thương tâm hồ đồ, mẫu thân ngày ngày đưa tới thuốc dưỡng thai ngươi thế nhưng chưa uống qua một ngụm?”
Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt tứ di nương né tránh, cười lạnh, rỏ ràng lăn lộn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chỉ là đồ ngốc, đáng đời bị người hại. “Tứ di nương là bởi vì xạ hương l.q.d xâm nhập vào thân thể mới làm cho đứa nhỏ mất đi, mẫu thân đưa thuốc tới đều bị ngươi vứt đổ, thái y cũng chứng thực bên trong không có xạ hương, chỉ trừ hôm nay bát thuốc này được bưng tới để hại mẫu thân ta, di nương nên suy nghĩ một chút gần đây có cái gì dị thường không, đừng để cho người thoát được tội.”
Tứ di nương ngẩng đầu nhìn sắc mặt lão gia, nhị tiểu thư nói không sai, thuốc này chính mình một giọt cũng không uống. Mình bị cấm túc, trừ tam tiểu thư đưa tới một chuỗi vòng cổ mã não, chẳng lẽ có vấn đề, tam phu nhân cùng mình luôn luôn giao hảo, chẳng lẽ là nàng? Sẽ không, quốc công phủ tam tỷ tỷ là người chơi thân thân cùng mình.
“Ta không rõ nhị tiểu thư có ý tứ gì, lúc đó thiếp thân ở nơi cấm túc, làm sao có thể có người tiến vào?”
“Tứ di nương không nói ra, Tuyết nhi càng không hiểu nổi, bây giờ phụ thân còn đang tức giận, nhưng người lại không muốn làm sáng tỏ, tùy người, Tuyết nhi chỉ nói cho người biết một câu, có một số việc vẫn là nên biết tính toán trước sau mới được.”
Tứ di nương cúi đầu nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nói: “Ta đã mất đứa nhỏ, trừ phu nhân có thể ra vào ở đây, cũng chỉ có tam tiểu thư đến đưa một chuỗi hồng mã não cho ta, nói là tam tỷ tỷ đưa tới cho ta trấn an. Thúy nhi lấy hộp trang sức đến cho ta.”
Nha hoàn hai tay cầm cái hộp trang sức tiến vào, trong hộp là một chuỗi mã não hồng, tinh xảo dị thường. Tam di nương vừa thấy hộp trang sức này liền sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Dương thị cầm lên chuỗi mã não nhàn nhạt ngắm nhìn, phía sau ma ma chạy lại vội vàng đem nó lấy đi.
“Phu nhân cần phải tránh xa một chút, đây không phải là hồng mã não gì, mà là hồng xạ hương châu.”
Mẫu thân kinh ngạc nhìn về phía tam phu nhân.
“Muội muội không biết đây là vòng xạ hương châu sao?”
Tam phu nhân liên vội vàng quỳ xuống đất, lập tức nước mắt rơi như mưa: “Thiếp thân làm sao biết được, thiếp thân luôn luôn cùng tứ muội giao hảo, này rõ ràng là vòng hồng mã não, là lúc trước mẫu thân nhà mẹ đẻ đưa tới mã não tốt nhất. Ta thế nào dám hại đứa nhỏ của lão gia.”
Tam phu nhân không phải đồ ngốc, biết mình hiện tại thừa nhận chính là cùng phán tử hình không có chút nào khác biệt, một mực khóc. Bàng Lạc Băng hung hăng trừng Bàng Lạc Tuyết.
“Nói cho cùng châu xuyến này là Băng nhi đưa tới, chẳng lẽ không phải ngươi mà là Băng nhi muội muội?”
Tam di nương nghe vậy trong lòng lập tức lạnh lẽo, Bàng Lạc Băng là lợi thế duy nhất của nàng, nàng không thể tự phá hủy tiền đồ của nàng, làm lão gia chán ghét. Hung hăng cắn cắn môi nói: “Lão gia tất cả đều là ta làm, Băng nhi nhỏ như vậy, nàng cái gì cũng không biết, lão gia thiếp thân cũng là nhất thời hồ đồ. “Nói rồi quỳ rạp xuống dưới chân Bàng quốc công đau khổ cầu xin đừng trừng phạt Bàng Lạc Băng.
Bàng quốc công tức giận toàn thân phát run, tứ di nương càng nghe thấy tin tức này liền ngất đi.
“Người tới, xữ theo gia pháp.”
Quản gia ôm một cây da trâu mềm tiến vào, nhớ ngày đó người bị đánh toàn thân đều là máu chính là mẫu thân của mình, mà ngay cả mình được sủng ái yêu thương cũng bị liên lụy. Kiếp này, ta liền muốn ngươi nợ máu trả bằng máu.
Bàng quốc công tự mình ra tay xữ phạt, mỗi một roi đều đánh ra một vết máu, Bàng Lạc Băng bị trận thế trước mắt dọa sợ, khóc hô chạy tới ôm chân Bàng quốc công cầu xin. Bàng quốc công cho người ngăn cản tam tiểu thư, nói với tam di nương: “Sau này, không cho ngươi gặp mặt Băng nhi, Băng nhi sau này liền cùng ở bên cạnh đại phu nhân. Ngươi ở trong viện của ngươi suy nghĩ lại, để xảy ra chuyện gì lớn, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà.
Tam di nương đau đớn nằm bò trên mặt đất một câu cũng nói không nên lời, mắt mở trừng trừng nhìn Bàng Lạc Băng bị hạ nhân mang đi, nàng ngẩng đầu ánh mắt cầu xin nhìn về phía Bàng quốc công, Bàng quốc công lại đáp lại cho nàng chỉ là một tiếng hừ lạnh.
“Chuyện hôm nay dừng ở đây, trông nom tứ phu nhân thật tốt, rồi nhìn về phía phu nhân nói: “Hôm nay ủy khuất cho nàng, lát sau ta sẻ đến Cẩm Tú các bồi tội với phu nhân.”
Dương thị dịu dàng cười: “Tứ muội muội liên tiếp bị đả kích, lão gia hay là cứ ở đây bồi tứ muội muội, mong rằng đối với nàng an ủi một chút, Băng nhi thiếp thân sẽ giáo dục thật tốt.”
Bàng quốc công gật đầu một cái, cho tất cả mọi người lui ra, tự ông ở lại đây chăm sóc tứ phu nhân, Bàng Lạc Tuyết đỡ hai tay Dương thị hơi lạnh, người phát ra một tiếng than nhẹ. Nàng thế nào lại không biết, chuyện đả thương ở chỗ sâu nhất, lạnh bạc nhất chẳng qua chính là lòng người.