Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 41: Công tử của Thương gia


Sáng sớm, trong phủ liền bắt đầu bận rộn. Biết đại công tử sắp trở về, lão phu nhân cũng vui cười toe toét. Vương ma ma bên cạnh lão thái thái đã sớm bị phái qua đây giúp bố trí yến hội vì sợ người phía dưới không tận tâm.

Sáng sớm Bàng Lạc Tuyết liền bị Dương thị phái Tử Tước đến gọi nàng dậy, yến hội vũ cơ, khúc đàn đều do Bàng Lạc Tuyết phụ trách. Không có biện pháp đành phải mặc y phục đi tìm Thích Dao. Coi như là phí nửa ngày nhàn hạ. Nhưng so với nhiều việc ở trong phủ thì nhẹ hơn rất nhiều.

Bàng Lạc Tuyết cùng Liên Diệp Liên Ngẫu đến Thích phủ, mới vừa vào cửa liền bị Sở Mộc Dương bắt một cánh tay nói: “Ngươi cái nha đầu này chạy cũng thật nhanh, nha đầu trong phủ vừa nói tên tiểu tử lần trước ta cứu đã tỉnh, nên chạy đến thăm hắn sao?”

Bàng Lạc Tuyết giãy từ trong tay hắn ra nói: “Đây là đương nhiên.”

Sở Mộc Dương buông tay Bàng Lạc Tuyết ra, đột nhiên cảm thấy có một loại buồn bả.

Bàng Lạc Tuyết quay đầu nhìn hắn không đi cùng nàng, nhíu mày hỏi: “Huynh không đi sao?”

Sở Mộc Dương giật mình tỉnh giấc, lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ nói: “Vi sư đương nhiên phải đi, nếu không ai bắt mạch cho hắn, chẳng lẽ trông chờ vào muội sao?”

Bàng Lạc Tuyết phẫn hận giậm chân, thật là một người nói nhiều, hoàng đế Nam Chiếu quốc sao lại chọn một người như thế ngồi lên vị trí thái tử, nàng thật tâm vì Nam Chiếu quốc mà lo lắng.

Hai người đẩy cửa phòng ra, liền thấy vị thiếu niên kia nữa người dựa vào giường, tiểu gia hỏa mập mạp kia đang bưng ly trà như là định cho hắn uống nước.

Bàng Lạc Tuyết đi qua nhận lấy ly trà nói: “Để ta uy ca ca ngươi uống.”

Tiểu gia hỏa quay đầu lại thấy là tỷ tỷ ngày đó, ôm hông của nàng cọ cọ, nâng mặt nhìn nàng tươi cười.

Bàng Lạc Tuyết vươn tay sờ sờ đầu của hắn nói: “Tỷ tỷ có lời muốn nói cùng ca ca ngươi, trước hết để cho tỷ tỷ Liên Diệp Liên Ngẫu ôm ngươi đi tham quan có được không?”

Tiểu oa nhi nhìn nhìn người trên giường, thấy hắn gật đầu, mới cẩn thận từng li từng tí gật gật đầu.

Bàng Lạc Tuyết vẫy tay, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu vội vàng chạy tới ôm lấy tiểu gia hỏa mập mạp này, mấy ngày nay khẳng định là Thích Dao đã bồi bổ cho hắn không ít thứ tốt, cảm thấy nặng một chút.

Sở Mộc Dương bắt mạch cho hắn nói: “Độc tố bên trong cơ thể ngươi đã được thải ra ngoài, còn vết thương ngoài da dưỡng mấy ngày thì tốt rồi. Những ngày này không được dùng nội lực, bằng không thương thế ngày càng nặng.”

Thiếu niên gật đầu nói: “Đạ tạ đại phu.”

Sở Mộc Dương nhíu mày, chẳng lẽ hắn nhìn rất giống đại phu sao? Xem ra phải soi gương lại, sửa bộ dáng lại một chút.

Bàng Lạc Tuyết cũng mặc kệ Sở Mộc Dương rối rắm thế nào, chỉ nói: “Còn không đi kê đơn thuốc để sắc thuốc, ở đây làm gì nữa a?”

Sở Mộc Dương hận không thể nhổ ra một ngụm máu, tự mình còn phải phụ trách sắc thuốc, vừa định phân bua hai câu lại nhìn thấy vẻ mặt của Bàng Lạc Tuyết ghét bỏ nhìn hắn, ôi, xấu hổ và giận dữ, bị đồ đệ ghét bỏ, đều tại cái tên tiểu tử thối này, xem ta thu thập ngươi như thế nào, liền cười nói: “Vâng, tiểu thư, tiểu nhân này liền vì công tử tự mình sắc thuốc.”

Nói xong lẩm bẩm đi ra ngoài.

“Ngươi bây giờ có thể nói.”

Thiếu niên trên giường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mắt này, chỉ cảm thấy toàn thân phát run, rốt cuộc là nguyên nhân gì lại làm cho hắn vậy mà sợ hãi một cô nương trói gà không chặt.

Mặt Bàng Lạc Tuyết không chút nào thay đổi cứ nhìn về phía hắn như vậy.

Thiếu niên bình tĩnh thảnh thơi nói: “Trước tiên tại hạ đa tạ tiểu thư cứu giúp. Đa tạ chiếu cố xá đệ của ta, nếu tiểu thư cần gì, tại hạ nhất định muôn lần chết cũng không từ chối.”

Bàng Lạc Tuyết nói: “Ngươi một câu tại hạ, bản thân ta muốn cho ngươi muôn chết không từ cũng sẽ không tìm đến ngươi làm bậy a.”

Thiếu niên xấu hổ đỏ mặt, nước da màu mật ong trên khuôn mặt nổi lên hai đóa đỏ ửng.

Bàng Lạc Tuyết nói tiếp: “Nếu như ngươi không tiện nói thì đừng nói, cũng không cần phí tâm tư diễn cảnh thê lương, ngươi suy nghĩ mệt, ta nghe cũng mệt.”

Thiếu niên cúi đầu trầm tư một hồi: “Mạng của tại hạ đều do tiểu thư cứu, có gì phải sợ. Chỉ là……”

Bàng Lạc Tuyết nói tiếp: “Chỉ là sợ liên lụy tên tiểu tử kia đúng không?”

Thiếu niên ngẩng đầu ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết nói tiếp: “Ta tuy học y không thành thạo nhưng cũng có thể nhìn ra được các ngươi thật giống nhau, tiểu gia hỏa kia mập mạp mũm mĩm, có thể thấy là một đứa bé được nuông chiều. Mà hai tay ngươi đầy những vết chai, Thích Dao vừa nhìn liền biết nội công ngươi cao cường, là một cao thủ dùng kiếm. Trọng yếu nhất là trên cổ tiểu gia hỏa kia có đeo một ngọc bội, hình dạng con rồng kia trái lại có chút liên đến hoàng thất Bắc Yên quốc.”

Bàng Lạc Tuyết vừa nói ánh mắt cẩn thận quan sát phản ứng của hắn.

Thiếu niên hai tay nắm chắc ga giường, trên trán đều đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ cô gái này quả nhiên là lợi hại, nếu như, nếu như…..

Bàng Lạc Tuyết nói: “Nếu như ngươi không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi, chờ thương thế của ngươi lành, thì tự mình quyết định, muốn đi hay ở, ta tuyệt đối không ngăn trở. Chỉ là có chút đau tiếc tên tiểu gia hỏa kia, còn nhỏ tuổi liền phải phiêu bạt.”

Câu này của Bàng Lạc Tuyết thật đúng là nói trúng tâm can của hắn, bản thân hắn khổ cực vất vả cũng không sao cả, mà tiểu thiếu chủ thế nào cũng không thể bị thương tổn, cô bé này nhìn tuổi không lớn lắm, lại nhìn rõ tâm tư người khác trái lại thực lợi hại, mà thôi, mạng của mình đều là nàng cứu, cùng lắm nếu như lòng nàng xấu xa, hắn sẽ liều mạng dứt khoát mang tiểu thiếu chủ đi.

Bàng Lạc Tuyết thấy hắn suy nghĩ cũng không lên tiếng quấy rầy, nàng biết, tên tiểu tử này liền là điểm yếu của hắn. Quan trọng nhất là nàng và Thích Dao vô cùng thích tên tiểu tử này.

Thiếu niên như là đã quyết tâm nói: “Tại hạ Thương Dực, là đích tử Thương gia, một trong tứ đại gia tộc Bắc Yên quốc, cũng là người duy nhất còn sống sót.” Nói rồi cúi đầu che giấu ưu thương ở trong mắt.

Bàng Lạc Tuyết nói: “Thương gia? Chính là Thương hoàng hậu, sao có thể?”

Thiếu niên cười nhẹ nói: “Như thế nào không thể chứ, hoàng đế thiên vị sủng phi tần, hoàng hậu nương nương bị thất sủng, buồn cười thay Thương gia ta nâng đỡ hắn lên ngôi hoàng đế, nhưng hắn là một lòng phòng ngừa Thương gia chúng ta công cao cứng rắn, nhẹ dạ tin lời sủng phi vu khống tội danh, mà yêu phi kia lại hãm hại hoàng hậu, nói người sử dụng Vu Cổ thuật sát hại long thể hoàng thượng, tỷ tỷ được ban cho một ly rượu độc, mà Thương gia chúng ta cũng không tránh khỏi bị lưu đày. Phụ thân chấp nhận thỉnh cầu của tỷ tỷ, nàng biết hoàng thượng có thể sẽ buông tha đứa bé này, nhưng đám kia phi tử kia nhất định sẽ không. Cho nên phụ thân muốn ta mang theo hoàng tử rời xa Bắc Yên, ta cùng các tử sĩ Thương gia suốt đêm hộ tống hoàng tử ra khỏi thành, lại bị sát thủ chặn giết, bây giờ còn lại không biết mấy người, phụ thân cùng mọi người trong nhà cũng đều bị sát hại trên đường đi lưu đày.” Nói xong một quyền đánh lên cột giường, trong nháy mắt máu tươi nhễ nhại.

“Ngươi chính là muốn trả thù?” Giọng nói Bàng Lạc Tuyết không mang theo một tia nhiệt độ nào.

Thương Dực nghe thấy giọng nói này, nhờ đến lời phụ thân trước khi chết: “Cánh nhi, ngươi nhất định phải sống sót, mang theo hoàng tử rời xa Bắc Yên quốc, vĩnh viễn không được trở về.” Thế nhưng hắn sao có thể mắt mở trừng trừng nhìn toàn tộc chết thảm, tỷ tỷ thân yêu của mình ôm nỗi hận mà chết, hắn muốn tự tay giết cái người bạc tình vô nghĩa kia, hắn muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về Thương gia của hắn. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết gằn từng chữ: “Ta muốn báo thù, ta muốn bọn họ phải trả giá thật lớn.” Nói rồi thân thể quỳ trên mặt đất nói: “Cầu tiểu thư giúp ta báo thù, Thương Dực nguyện ý cả cuộc đời này đi theo tiểu thư nhất định không hai lòng.”

Thương Dực cũng không hiểu chính mình vì sao lại nguyện ý quỳ gối trước mặt nữ tử so với mình còn nhỏ hơn này, trên người nàng có một loại sức mạnh, làm cho hắn cảm thấy dựa vào loại sức mạnh này, liền có thể báo được thù lớn, đạt được tất cả nguyện vọng. Làm cho hắn cam tâm nguyện trung thành.

Bàng Lạc Tuyết nói: “Ngươi đã nguyện ý theo ta, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi báo thù, nhìn công phu của ngươi cũng không tệ, chờ thân thể ngươi lành rồi, đi triệu tập những người bên cạnh ngươi, ta đương nhiên có phân phó.”

“Vâng, thuộc hạ đã hiểu.” Thương Dực nói.

“Tiểu gia hỏa kia nếu là nhi tử của Thương hoàng hậu, tạm thời đừng để lộ diện, miễn cho người khác ám hại, yên tâm, ta cùng Thích Dao sẽ chiếu cố hắn thật tốt, ta sẽ mời thầy dạy hắn, nửa điểm sẽ không thua kém, nếu như ngươi muốn dạy hắn tập võ thì cũng có thể.”

Thương Dực gật gật đầu, hoàng tử vẫn là không nên lộ diện mới tốt: “Tiểu thư an bài thỏa đáng, l.q.d hoàng tử danh gọi là Vân Cẩn, là tứ hoàng tử của Bắc Yên. Mong rằng tiểu thư có thể trông nom hắn thật tốt, hắn là thân nhân duy nhất trên đời này của thuộc hạ.”

Bàng Lạc Tuyết nâng Thương Dực quỳ trên mặt đất lên, trấn an nói: “Sau này chúng ta đều là thân nhân của ngươi. Nghỉ ngơi thật tốt đi, mau lành, mới có thể giúp ta.”

Bàng Lạc Tuyết nói xong ra khỏi cửa, để lại một mình Thương Dực ở trong phòng.

Thương Dực hung hăng nắm chặt nắm tay, mỗi ngày khi hắn nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy thân nhân của mình từng trận từng trận bị sát hại, máu chảy đầm đìa nhuộm đỏ nước sông, chẳng ngại mình mất mạng, cũng muốn chính tay đâm những kẻ kia, vì người trong gia tộc của mình báo thù.

Bàng Lạc Tuyết mới vừa đi không lâu, Sở Mộc Dương liền bưng thuốc tiến vào, cặn trong thuốc đen thùi còn chưa lộc sạch sẽ, rất xa cũng có thể cảm nhận được vị đắng.

Vẻ mặt Sở Mộc Dương cười xấu xa, trên người Thương Dực nổi lên một tầng da gà. Sở Mộc Dương thầm nghĩ, tiểu tử, ai bảo ngươi dám cướp đồ đệ bảo bối của ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận