Tiêu gia đã quen việc đại phu đến khám bệnh tại nhà cho con dâu Lục Ký Mi, cho nên khi Nghiễn Trạch đem việc chữa khỏi mắt tật của Ký Mi nói lại cho Chu thị, Chu thị để lộ ra một tia ý cười:
“Chỉ cần có thể chữa khỏi, mặc kệ hết bao nhiêu tiền nhà chúng ta đều có thể chi.”
Nghiễn Trạch cũng nghĩ như vậy, ngàn vạn lần không thể để Ký Mi chịu cảnh có mắt như mù cả đời.
Tuy rằng, hắn và Cửu thúc đều chướng mắt nhau, nhưng chuyện mời đại phu về xem bệnh cho Ký Mi Nghiễn Trạch vẫn cảm thấy rất cảm kích Cửu thúc. Nghe Phương đại phu nói, chậm thì nửa năm trị liệu mới có hiệu quả, Nghiễn Trạch vừa nghe, đã nhanh chóng hứa hẹn, bao ăn bao ở ngân lượng trả gấp đôi, chỉ cầu Phương đại phu ở lại tĩnh tâm trị liệu.
Thời gian gần đây, trong nhà có hai người bệnh, một là lão thái thái bệnh nặng, mỗi ngày đều phải đi thăm một chút, thể hiện là hiếu tử hiền tôn [1]. Hai chính là đôi mắt của thê tử, cả ngày sắc thuốc đổi dược, đều là tự tay hắn làm, nếu không thì cũng cẩn thận quan tâm. Lại thêm một đệ đệ thân thể suy nhược, yêu cầu hắn phải thỉnh thoảng đi thăm. Mấy việc bên ngoài thì không cần phải nói, mỗi việc chọn quà mừng thọ cấp Ngưu tướng quân đã đủ khiến hắn tối mặt tối mũi.
[1]hiếu tử hiền tôn: hiếu thảo
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã thu xếp xong xuôi, đã đến lúc hắn phải rời nhà đi làm việc.
Trước khi đi, Nghiễn Trạch đem muội muội Thư Mính triệu tới, ngoài miệng nói là đi tìm tẩu tử để nàng dạy cách chơi cờ, kỳ thật là ép muội muội đi tìm thê tử nói lời xin lỗi, chỉ cần hai người hòa thuận, hắn ở bên ngoài, trong lòng cũng không phải lo lắng.
Thư Mính ý thức được thực lực của mình với ca ca cách nhau quá xa, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nàng không thể không ” hãnh diện ” đi gặp tẩu tử. Thời điểm chị dâu em chồng cùng nhau chơi cờ, thì Nghiễn Trạch ngồi ở bên cạnh uống trà chậm rì rì, Thư Mính thỉnh thoảng liếc mắt qua hắn một cái, hắn liền nhìn nàng cười cười.
Thư Mính không để ý đi một nước cờ, Ký Mi nhường nàng, không để nàng thua một cách khó coi, cho nên ván cờ rất lâu mới kết thúc. Nghiễn Trạch thưởng thức xong trà, chậm rãi đi đến trước bàn cờ, cười nói:
“Tẩu tử ngươi đang nhường ngươi.”
Thư Mính giận dỗi, lẩm bẩm nói:
“Nhường ta thì không còn gì thú vị, không chơi nữa.” Nói xong ném quân cờ vào hộp, hai cái đùi lắc lư trên ghế.
Nghiễn Trạch nói:
“Tẩu tử ngươi không so đo hiềm khích trước đây mà dạy ngươi chơi cờ, nhưng ngươi nhìn xem bộ dáng của mình bây giờ là gì.”
Ký Mi cười nói:
“Nếu đã mệt mỏi, thì chúng ta không chơi nữa.”
Thư Mính trong lòng hừ nói, đừng có giả làm người tốt, nghiêng con mắt nhìn tẩu tử. Nàng nghe nói ca ca sắp tới sẽ ra khỏi nhà, vì thế mỉm cười nói:
“Ca, khi nào thì ngươi đi a? Thật đáng thương cho tẩu tử bị bỏ lại một mình ở nhà.”
Ký Mi ôn nhu cười nói:
“Chờ ca ca ngươi đi rồi, ngươi lại đây bồi tẩu tử nói chuyện được không?”
Thư Mính giảo hoạt tươi cười nói:
“Được nha, nhưng tẩu tử yên tâm, ta nhất định sẽ không mang dầu cây trẩu tới.”
“……” Ký Mi thở dài, ai, đứa nhỏ này thật là không thể khiến cho người ta yêu thích.
Nghiễn Trạch đi qua, xách cổ áo muội muội lên, nói:
“Có phải trí nhớ không được tốt hay không?”
Thư Mính giãy giụa, bất mãn nói:
“Ca, ngươi cũng thật vô lễ, nào có ai đối xử với muội muội mình như thế.”
Nhảy xuống ghế, sửa sang lại cổ áo, vuốt thẳng mấy nếp nhăn trên thân áo, nghiêng đầu nhìn ca ca:
“Hừ!”
Ký Mi xen vào giữa giảng hòa, hướng trượng phu nói:
“Nàng còn nhỏ, ngươi đối xử với nàng nhẹ nhàng một chút.” Duỗi tay nói:
“Trà nhi, đến đây với tẩu tử.”
Thư Mính đối với sự ôn nhu của tẩu tử bán tín bán nghi:
“…… Ta…… Ta…… Ta….. đi qua với tẩu tử……”
Kết quả là chân đang bó quá nhỏ, đi vài bước liền đau chịu không nổi, nên ngồi lại trên ghế, ủy khuất nói:
“…… Ta lần trước là không đúng, tại sao ca ca cứ nhắc mãi chuyện này không bỏ?”
Nghiễn Trạch bĩu môi cười lạnh nói:
“Ta nhắc mãi không bỏ?”
Thư Mính nhìn hắn một cái, buồn rầu không lên tiếng.
Nghiễn Trạch nói:
“Ngươi trong lòng biết sai là tốt, mấy ngày này ta không ở nhà, ngươi phải đối xử tốt với tẩu tử, Ký Mi cũng không phải người ngoài, nàng là biểu tỷ của ngươi.”
Thư Mính lúc này bò cả người lên bàn, ô ô khóc ròng nói:
“Tẩu tử không phải người ngoài, ta là người ngoài…… Ô ô ô…… Ta cùng Dung nhi tỷ tỷ đều giống nhau, gả ra ngoài chính là người của nhà người khác…… Ô ô ô……”
Vừa nghe tiểu thư khóc, vú em của Thư Mính liền chạy nhanh vào xem chuyện gì, lại bị Tiêu Nghiễn Trạch đuổi ra ngoài. Ký Mi đứng dậy, đi men theo bàn, đến bên người Thư Mính, lấy khăn lau nước mắt cho nàng:
“Trà nhi, ngoan, tiếp tục khóc sẽ rất khó coi.”
Nghiễn Trạch thờ ơ:
“Đừng dỗ nàng, nàng vốn dĩ đã khó coi rồi.” Đi tới bên cạnh muội muội nhỏ giọng nói thầm bên tai nàng:
“Ngươi còn ầm ĩ, có tin ta nói lại với cha chuyện tiểu thư lâu hay không?”.
Thư Mính nghĩ nghĩ, liền ngẩng đầu lên, khóe mắt căn bản không có một tí nước mắt, Nghiễn Trạch tức giận, lập tức nhéo thẳng vào sau ót nàng.
Ký Mi không còn nghe thấy tiếng khóc của cô em chồng, còn tưởng rằng Nghiễn Trạch đang chặn miệng nàng, dọa nói:
“Nghiễn Trạch, ngươi làm gì vậy? Đừng làm chuyện xằng bậy.”
Thư Mính dẩu cái miệng nhỏ nói:
“Tẩu tử, ngày đó là ta sai rồi, về sau ta không như vậy nữa, ngươi đừng giận ta.”
Ký Mi nghe thấy vui mừng nói:
“Ta tại sao lại phải tức giận với ngươi, ca ca ngươi ngày xưa cũng rất thích trêu trọc người khác, hiện tại không phải cũng tốt hơn rồi sao.”
Nghiễn Trạch vừa lòng, nhìn muội muội gật gật đầu.
Lúc này Thư Mính nhìn thấy cái nhẫn mắt mèo trên tay Ký Mi, đưa bàn tay nhỏ sờ soạng một phen:
“Tẩu tử, nhẫn này của ngươi cũng thật đẹp.”
Ký Mi cười nói:
“Thích thì ta liền cho ngươi.”
Thư Mính cao hứng nói:
“Thật sao?”
Nghiễn Trạch ở một bên ngăn cản:
“Ngươi mang vừa sao? Đầu ngón tay thì bé như cây cỏ.”
Thư Mính nói:
“Ta đây để dành đến lúc lớn mang không được sao?! Tẩu tử đã nói cho ta, có phải không, tẩu tử?”
Nghiễn Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, trong nhà không lo ăn không lo uống, muốn cái gì liền có cái đó, tại sao có thể dưỡng ra một muội muội tham lam như thế. Hắn nói:
“Ký Mi, đừng cho nàng, chiều chuộng sẽ thành tật xấu, về sau sẽ bị nhà chồng ghét bỏ.”
Trâm cài, trang sức hiện tại của nàng đều do Nghiễn Trạch mua tặng, mượn hoa đưa Phật có gì không được. Ký Mi tháo nhẫn xuống, đặt vào trong tay Thư Mính:
“Cho ngươi.” Một tay cầm bàn tay nhỏ của Thư Mính, một cái tay khác yêu thương sờ mặt nàng cười nói:
“Thích cái gì cứ nói với tẩu tử.”
Thư Mính nhấp miệng cười cười, ngửa đầu nói với ca ca:
“Hừ, so với ngươi hào phóng hơn nhiều.” Kỳ thật tẩu tử cũng không như như lời người khác nói, người rất hiền hoà mà.
Nghiễn Trạch bất đắc dĩ nghĩ, có thể mua chuộc được Thư Mính, trong mấy ngày hắn rời nhà cũng không lo nàng tìm cách trêu chọc tẩu tử:
“Còn không mau cảm ơn tẩu tử ngươi?”
Thư Mính nhếch miệng cười nói:
“Cảm ơn tẩu tử.”
Ký Mi cười sờ vào quân cờ:
“…… Chúng ta đánh cho xong ván cờ này đi.”
Thư Mính lần này thống khoái:
“Được!”
Nghiễn Trạch đỡ trán, không còn gì để nói, rốt cuộc muội muội hắn đã được nuôi thành cái dạng gì? Một bộ dáng thiển cận còn chưa tỏ việc đời.
Nhìn hai người các nàng, chị dâu em chồng thân mật chơi cờ, cảm giác như hắn mới là ác nhân. Ký Mi để Thư Mính thắng một lần, lại thuận tay cầm mấy quân cờ đưa nàng, khoái hoạt vui sướng đem người tiễn đi.
Chờ Thư Mính cùng bà vú đi rồi. Nghiễn Trạch bắt đầu oán trách thê tử:
“Nàng muốn, ngươi liền cho nàng! Nàng lần sau muốn mạng ngươi, ngươi có phải hay không cũng cho nàng chơi luôn?!”
Dù sao cũng là đồ vật của ngươi, tặng cho muội muội ngươi, có cái gì không thể. Ký Mi làm ra bộ dáng sợ hãi, nhỏ giọng nói:
“Muốn mệnh, khẳng định là không được, nhưng vài món trang sức, nàng thích thì cứ lấy chơi cũng được.” Cùng lắm thì, ngươi lại đặt mua cho ta.
Nghiễn Trạch hừ nói:
“Nàng là được mấy phụ nhân các ngươi nuông chiều đến hỏng rồi!”
Ngươi cũng được nuôi từ tay phụ nhân đấy thôi, nào có tư cách nói ai khác. Ký Mi ôm lấy cánh tay trượng phu, ôn nhu nói:
“Không phải là nuông chiều, mà là nữ nhi gia vẫn luôn khiến người ta đau lòng, không biết về sau sẽ gả cho nhà nào, nếu như gả cho một trượng phu tốt, thì cũng thể biết được mẹ chồng có tốt hay không, chị em chồng có tốt hay không. Thế sự không lường trước được, thừa dịp nàng còn đang ở nhà, yêu thương nàng nhiều một chút, không phải chuyện gì sai.”
Nghiễn Trạch hừ cười nói:
“Thư Mính phải gả cho nhà nào đi chăng nữa, thì khẳng định nàng không cần phải lo ăn lo mặc, không thể đến mức thiếu vài món trang sức để dùng.”
“Mọi người đều nói của ít lòng nhiều, đồ vật mặc kệ lớn hay nhỏ, đưa ra chính là tình nghĩa.” Ký Mi nói:
“Cho dù ngươi cho nàng đồ vật không đáng giá tiền, nàng vẫn cảm thấy ngươi thương nàng, như vậy sẽ càng yêu thích.”
Hắn tranh cãi:
“Hừ, về sau ta sẽ suốt ngày tặng cục đá cho ngươi.”
“Cục đá cũng được, hoàng kim cũng thế, ta đều không thể nhìn thấy, chỉ cần biết là ngươi đưa, mặc kệ ngươi đưa ta cái gì, ta đều coi như bảo bối.” Ký Mi lôi kéo tay trượng phu,cười khanh khách nói.
Hắn một phen ôm nàng, ngã ở trên giường, cười nói:
“Miệng cũng thật ngọt, mau để ta nếm thử.” Ký Mi liền nhắm mắt lại để mặc hắn hôn, một nụ hôn này, gợi lên trong lòng Nghiễn Trạch một tia nhu tình, không khỏi thở dài:
“Trước kia ta còn rất thích ra khỏi nhà, đến nơi khác ăn nhậu chơi bời tìm thứ mới mẻ, nữ nhân cũng tìm những người khác với người bản địa……”
“……” Ký Mi không biết nên nói cái gì cho phải, vì thế trầm mặc.
“Nhưng lúc này đây, lại luyến tiếc ngươi……” Nghiễn Trạch cũng không phủ nhận hắn đối với Ký Mi có cảm giác mới lạ:
“Chúng ta thành hôn không bao lâu, thời gian ở chung một chỗ càng ngắn ngủi. Sớm biết rằng ngươi tốt như vậy, ta nào còn đi tìm nữ nhân khác?”
“……” Ký Mi như cũ không biết nên nói cái gì cho phải, rũ con ngươi không ra tiếng. Hắn nói xong, nhìn kiều thê trong ngực, dục hỏa dần dần thiêu lên, lúc hôn nàng, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Ký Mi từ trước đến nay không bài xích chuyện cùng hắn thân thiết, hắn có cầu, nàng tất ứng, nhưng lúc này đây lại cực kì phiền chán hắn thân mật, đẩy hắn nói:
“…… Ta thấy không thoải mái…… Không muốn ở trong phòng, muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Nghiễn Trạch đau khổ dãy giụa giữa việc ” lột sạch thê tử cùng nhau thân mật” và ” ôn nhu bồi thê tử đi thưởng thức cảnh đẹp “. Cuối cùng nghĩ thầm, sắp phải rời nhà, vẫn nên đối xử tốt với nàng một chút đi. Vì thế đem dục hỏa áp xuống, cười nói:
“Được, ta hôm nay không có việc gì, có thể bồi ngươi đi ra ngoài tản bộ.”
Ký Mi mỉm cười:
“Nghiễn Trạch, ngươi thật tốt.” Hừ, cho ngươi nghẹn chết đi.
Có hắn tự mình bồi, tất nhiên không cần mang theo nha đầu đen kia, Kim Thúy bị Nghiễn Trạch phân phó ở lại trông phòng. Nếu như đang cùng thê tử ngắm phong cảnh đẹp, từ đâu chui ra một nha đầu to đen, thật sự khiến hắn mất hứng.
Nghiễn Trạch khó có khi bồi thê tử ra ngoài tản bộ, đúng ra mà nói, hắn từ trước đến nay không bao giờ đỡ thê tử đi quá xa như vậy, hai người rất khó có thể bước đều nhau. Lúc đi đường, Ký Mi bước chân rất nhỏ để giày không bị lộ ra từ chân váy, Nghiễn Trạch thì không thể nào bước đi kiểu ” gót sen chậm rãi”, còn chưa đến hoa viên, hắn đã cảm thấy không kiên nhẫn.
Nghiễn Trạch để thê tử ngồi trên ghế ở hành lang nghỉ tạm, hắn đề nghị:
“Ta thấy gần đây không có ai, để ta cõng ngươi đến hoa viên. Chơi xong, ta lại cõng ngươi trở về.”
Nàng phe phẩy cây quạt, mày liễu nhíu nhẹ:
“Nói vậy, còn gì là tản bộ, ta là muốn cùng ngươi tản bộ.”
Hắn cười hì hì cầm tay nàng:
“Tản bộ sửa thành cõng tức phụ không được sao?”
Ký Mi cắn môi nói:
“Nhưng ta chỉ muốn cùng ngươi sóng vai đi, nói những chuyện riêng tư. Ngươi nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn nhanh chóng về phòng cùng ta thân thiết?”
Hắn hừ cười vài tiếng, cố ý nhướn mày nói:
“Nếu ta trả lời là “đúng”, thì ngươi tính làm thế nào?”
Nàng dùng quạt tròn che khuất miệng mũi, rũ mắt, ai oán nói:
“Ta có thể làm như thế nào, đương nhiên là phải nghe theo rồi.”
Nghiễn Trạch nhìn nàng bày ra bộ dáng bị mình khi dễ, thập phần khiến người ta thương xót, liền ngồi xuống cười nói:
“Ta sao có thể chỉ nghĩ tới việc cùng ngươi thân thiết, ngươi nói muốn tản bộ, vậy hôm nay chúng ta nhất định sẽ đi đến hoa viên!”
Chính lúc này, liền nghe phía sau hành lang có tiếng rơi của đồ vật, hắn thấy một người đang ôm một chồng sách, chồng sách rất cao cơ hồ che hết cả mặt, nhưng bước đi rất ổn định, đằng sau hắn còn có một người, chồng sách rớt đầy đất, hơn nữa còn có vài bản thảo rơi rụng, phiêu tán các nơi, hỗn độn đầy đất, đang cúi người nhặt. Mới vừa nghe tiếng vang, chính là từ chỗ người kia phát ra.
Nghiễn Trạch nhíu mày, thầm nghĩ người của viện nào lại làm việc không cẩn thận như vật, đang muốn không để ý, nhưng nhìn người đang nhặt sách kia lại đúng là Cửu thúc của mình. Tiêu Phú Thanh cũng phát hiện ra Nghiễn Trạch, vội vàng vẫy tay:
“Lại đây “
Nghiễn Trạch thầm nghĩ thật xui xẻo, chẳng còn cách nào đành bước qua giúp đỡ Cửu thúc:
“Ngài từ Tàng Thư Lâu đi ra sao? Tại sao không gọi nha hoàn giúp đỡ?”
Tiêu Phú Thanh nói:
“Không phải có ngươi ở đây sao, hà tất phải kêu nha hoàn cùng gã sai vặt tới.”
“A, không khéo, ta đang muốn cùng Ký Mi đi hoa viên hít thở không khí, ngài xem, chỉ sợ là không thể giúp ngài.” Nghiễn Trạch lộ ra một bộ dáng thương mà không giúp gì được.
Tiêu Phú Thanh liền nói:
“Được rồi, ngươi giúp ta đem đống này dọn sạch là được.” Gặp phải cháu trai, hắn liền buông tay mặc kệ, ngồi dậy chờ Nghiễn Trạch sửa sang lại.
Lúc này, Tiêu Phú Thanh nhìn người phía trước hắn vốn là Thẩm Hướng Nghiêu, đang nghiêng đầu chăm chú nhìn Ký Mi, đột nhiên, cây quạt trong tay Ký Mi cầm không chắc, rơi xuống đất, khiến Thẩm Hướng Nghiêu gấp rút lui về phía sau vài bước, quyển sách trên tay rối tinh rối mù cũng rơi rụng đầy đất.
Tiêu Phú Thanh nhíu mày.
Lúc này Nghiễn Trạch cũng quay đầu lại, nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi lắc đầu hỏi:
“Cửu thúc, người kia là ai nha? Giống như đang động tay động chân.” Nhìn qua cũng là một công tử nhà giàu:
“Bằng hữu ngươi?”
Tiêu Phú Thanh nhanh chóng nói:
“Là bằng hữu…… Không, không thể xem như bằng hữu, là đệ đệ của bằng hữu…..” Sau đó đem đầu cháu trai xoay lại:
“Đừng nhìn nữa, mau dọn dẹp lại đống trước mặt này đi.”
Nghiễn Trạch không thể làm gì được, giận dỗi dọn dẹp lại sách vở.
Tiêu Phú Thanh lướt qua thân ảnh cháu trai, thấy Thẩm Hướng Nghiêu cuống chân cuống tay từ dưới đất nhặt lên cây quạt của Ký Mi, sau khi đưa cho nàng thế nhưng lại bước nhanh rời đi.
“Thẩm ——” Tiêu Phú Thanh nhìn theo bóng dáng hắn kêu to.
“Ta đi gọi người hỗ trợ ——” Thẩm Hướng Nghiêu trả lời.
Nghiễn Trạch nghe xong, đứng lên cười nói:
“Vị bằng hữu này của ngài đã trở về kêu gã sai vặt, ta không cần giúp ngài nữa, ngài ở chỗ này chậm rãi chờ nhé.”
Tiêu Phú Thanh trong lòng tức giận, banh mặt dặn dò Nghiễn Trạch:
“Bên cạnh Ký Mi không thể không có người, mau đi đi.”
Nghiễn Trạch âm thanh lạnh lùng nói:
“Vâng, ta đây liền đi bồi Ký Mi.” Nếu không phải ngươi làm phiền, ta có thể rời nàng đi sao.
Tiêu Phú Thanh nhìn hai người bọn họ rời đi, ném sách xuống mặt đất, bước nhanh đuổi theo Thẩm Hướng Nghiêu, kinh ngạc phât hiện hắn đang trốn ở một góc vắng vẻ. Thẩm Hướng Nghiêu năm nay chỉ có mười sáu tuổi, vốn là được đại ca ca giới thiệu đến chỗ hắn mượn sách, không nghĩ mới vừa rồi gặp được một nữ tử xinh đẹp, nhất thời nhìn đến ngây người, sách vở rơi xuống đầy đất, quá xấu hổ.
Mặt hắn phát sốt, xấu hổ chắp tay thi lễ:
“Thất lễ thất lễ, không tiện ở lại quấy rầy, ta xin cáo từ. Sách đã chọn xong, ta sẽ phái người tới cửa lấy sau.” Nói xong, lấy quạt che mặt rời đi.