Cố Thận Hành ôm Nghiêm Tư Vinh vào thang máy.
Người trong lòng ngực lại không chịu ngoan ngoãn, vùi vào trong lòng ngực anh mà dụi tới dụi đi. Y phả ra hơi thở nóng rực đánh vào trong lồng ngực anh, nóng đến mức da thịt trước ngực anh căng chặt.
Tới lúc Cố Thận Hành chọn phòng, tự dưng lại sinh ra chút rối rắm.
Tuy trong khách sạn có rất nhiều phòng trống, chỉ cần lấy ra thiệp mời cao cấp đăng kí tại quầy lễ tân là có thể vào trong.
Nhưng với Nghiêm Tư Vinh có cái nết xấu tính không thích chịu thiệt chút nào này; Cố Thận Hành nghĩ ngợi một lát, rốt cuộc anh vẫn quyết định, chỉ đành đưa người vào trong phòng mình.
Từ thang máy đi ra cũng chỉ có vài chục bước, mà hai tay của Nghiêm Tư Vinh hết sờ đông lại mó tây sờ, tự kéo xuống cà vạt của mình, áo sơ mi trong của âu phục cũng bung mở lộn xộn.
Làn da trắng nõn ửng đỏ gợi tình, đầu v* cọ sát với lớp vải áo cũng dần dà nổi cộm lên. Dưới tác dụng của thuốc, thân dưới đã cương cứng khó chịu, y lại lần mò tháo dây nịt ra, nhưng mò mẫn lung tung vẫn chưa tháo được, mới rầm rì khó chịu.
Cố Thận Hành nhắm mắt lại hít sâu, tự tẩy não mình rằng: người này đang bị chuốc thuốc, không phải là đám người mẫu trẻ trước kia, mà có thể chơi đùa tuỳ tiện được đâu.
Ngay lập tức, anh giáng một bạt tay quất lên trên mông Nghiêm Tư Vinh.
– Tỉnh táo chút đi, đừng có mà phát dâm bậy bạ!
Dưới lòng bàn tay là tầng thịt mông non mềm lung lay vài cái mới chịu dừng lại, Cố Thận Hành cố hết sức kìm nén mới không vươn tay sờ lên bờ mông có xúc cảm quá mức tốt đẹp kia lần nữa. Nhớ đến bản thân anh cũng đã lâu rồi, không đi tìm bạn giường.
Lúc này, Nghiêm Tư Vinh lại rên lên một tiếng ngọt ngào dính dớp, rõ ràng còn chưa bị đâm vào, nhưng điểm mẫn cảm trong cơ thể dường như bị hung hăng thọc phải, y lại thuận theo bản năng mà nỉ non:
– A… Thoải mái… Ưm… Còn muốn……
Cố Thận Hành đánh cũng không được, mà không đánh cũng không được.
****
Cuối cùng, Cố Thận Hành chỉ đành phải bấm số gọi nội bộ trong phòng nghỉ dành cho khác này, kêu nhóm bác sĩ riêng đến.
Do đã kinh nghiệm làm việc lâu dài cho người nhà giàu, nên bác sĩ rất nhanh cho ra kết quả chuẩn đoán, không khác gì với suy đoán của Cố Thận Hành, bị người ta chuốc thuốc. Ngoại trừ việc phải uống nhiều nước, để tăng tốc độ trao đổi chất đào thải thuốc ra ngoài bằng nước tiểu, thì chỉ còn cách là phải bắn tinh ra thì mới hết, thì không còn cách nào khác tốt hơn cả. Sau khi bác sĩ rút máu xong, đã cấp tốc rời khỏi hiện trường.
Do không khí tại hiện trường có chút nông nao nóng bức quá mức.
Trong lúc dò hỏi bệnh sử còn bình thường, nhưng khi hộ sĩ rút máu, thì thiếu gia nhỏ biểu hiện cực kì kháng cự, xoắn người tránh đi, đến vạt áo sơmi cũng đã hoàn toàn tuột ra khỏi lưng quần, lộ ra vòng eo thon gầy chỉ cần một vòng tay đã ôm trọn lấy.
Cố Thận Hành không còn cách nào, cả người phải đè lên trên thân y, ghìm lấy tay chân y, mới làm y yên ổn để cho hộ sĩ rút máu.
Bác sĩ với kinh nghiệm phong phú nên mắt chỉ nhìn thẳng lo hoàn thành phận sự của mình. Nhưng trước khi bỏ chạy, vẫn không cẩn thận mà nhìn thoáng qua thấy được một đống phồng to giữa đũng quần của Cố tổng.
Chậc chậc chậc.
****
Cố Thận Hành ra một thân mồ hôi mỏng, trên tay còn dính phải không ít máu. Nghiêm Tư Vinh giãy giụa quá lợi hại, mũi kim tiêm suýt nữa bị gãy mất.
Sau một lát anh mới bình phục lại hơi thở, đi vào phòng tắm để rửa tay.
Anh nào biết rằng, mấy hôm nay Nghiêm Tư Vinh luôn nằm thấy ác mộng đều có dính dáng đến việc rút máu. Do bóng ma tâm lí quá ám ảnh mà Nghiêm Tư Vinh thỉnh thoảng sinh ra vài cơn ác mộng. Cảnh tượng kinh điển nhất đó là, bị bác sĩ đè đi rút máu, xong rồi lại ra kết quả báo y đã mang thai.
Mang thai.
Y – đường đường là người đàn ông cao lớn mà lại mang thai.
Đây là cái chuyện khủng bố quái quỷ gì cơ chứ!!
Cố Thận Hành lấy nước lạnh rửa mặt làm tỉnh táo lại đầu óc của mình đôi chút, định sau khi đi ra ngoài sửa soạn sơ qua một cái, lại đi xuống lầu.
Nhưng khi anh vừa mở cửa, đập vào mắt là bức tranh dâm mỹ chấn động.
Nghiêm Tư Vinh đang dựa vào đầu giường mà tự thủ dâm.
Cần cổ mảnh dẻ của y rướn lên rũ xuống ở bên vai, vẽ ra một đường cong duyên dáng chảy xuôi xuống. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp ửng đỏ, bờ môi ướt át hé ra vô ý thức. Một chân gập lại, một bàn tay chống giường. Khoá quần đã hoàn toàn mở toang, tay còn lại không có sức lực lại đang thong thả tuốt lấy dương v*t cương cứng đến rỉ nước. Nhìn thấy có người tới, bàn tay đang chống lên trên giường nâng lên ngoắc ngoắc ngón tay.
Trong phòng cực kì im ắng, vang vọng tiếng nước ‘lép nhép lẹp nhẹp’ khe khẽ lại thấp thoáng quanh quẩn không dứt ở bên tai. Âm thanh này đóng đinh cả người Cố Thận Hành ở tại chỗ.
Vậy ra, người mà ngày thường luôn ra vẻ kẻ cả cao ngạo kiêu kì, nhưng khi đã đắm chìm trong dục vọng lại có dáng vẻ như này sao.
Anh từng có kha khá bạn giường nhưng mỗi một người đều không để nhắc đến càng không sánh nổi với sự quyến rũ của vị ở trước mắt này.
Dáng vẻ bây giờ của y lại có thêm chút mùi vị rất khác so với bộ dạng ban đầu mà anh đã từng gặp qua nhiều lần.
Rất khó tả được sự thay đổi của Nghiêm Tư Vinh ở bữa tiệc tối nay ra sao so với lúc ban đầu. Tuy vẻ ngoài của người này vẫn hệt như từ xưa đến giờ, nhưng ánh mắt lại không phải.
Như là một nụ hoa non nớt, được mưa xuân tưới đẫm, mà nở rộ thành một bông hoa kiều diễm long lanh.
Gợi tình.
Kêu người mà không chịu lại đây, nên Nghiêm Tư Vinh định nhấc người lên muốn đi xuống giường. Trong phút chốc không cẩn thận, y tự làm trẹo tay, phát ra một tiếng “ư hừ”, lại xụi lơ mà mềm oặt ngã xuống giường lại, nửa thân mình rũ xuống ngoài mép giường.
Ấn mở nút tạm dừng.
Cố Thận Hành vô ý thức mà lăn lộn hầu kết một cái. Anh tiến về phía trước giúp y cởi ra chiếc quần đã bị chà đạp đến nhăn nhúm, quần lót cũng được lột ra. Anh vớt người y lên, kéo cánh tay y quàng lên trên cổ mình, chuẩn bị kéo y đi vào trong phòng tắm xối một trận nước lạnh.
Nhưng bất chợt, Nghiêm Tư Vinh dồn sức ghì đầu anh lại mà hôn tới.
Đầu óc y đã hỗn loạn mê muội, thân dưới cương cứng đến phát đau, nhiệt độ trên người tăng vọt như thiêu đốt, túm được người lập tức gặm tới, y chỉ muốn bắn ra thôi.
…… Muốn bắn ra mà thôi.
Chiếc lưỡi mềm ướt câu lấy Cố Thận Hành, mà Nghiêm Tư Vinh cũng ngậm lấy lưỡi đối phương mút vào; đầu lưỡi dùng sức mạnh mẽ liếm qua hàm trên ập đến khoái cảm suýt nữa làm y phải khuỵ cả người xuống.
Cố Thận Hành dùng chút lí trí ít ỏi cố sức đẩy cái người đang đè lên mình ra hỏi:
– Cậu biết tôi là ai không hả?
Người đẹp tự động nhào vào trong ngực, tất nhiên là muốn hưởng thụ một đêm xuân đẹp đẽ đánh ngàn vàng không phải sao. Nhưng mà, muốn muốn bỏ mặt tất cả thuận theo dục vọng, hay là phải làm người đàn ông tốt đẹp có tu dưỡng không bị dục vọng chi phối đây?
Với đề mục phiền phức này thì quyền quyết định đưa ra đáp án cũng chỉ có thể là Nghiêm Tư Vinh mới giải quyết nổi mà thôi.
Quá trình vui sướng bị đánh gãy, Nghiêm Tư Vinh híp đôi mắt, vẻ mặt không vui. Y ngây ngốc nghĩ ngợi một hồi với tư duy đứt quãng, chỉ biết người ở trước mắt mình chính là Cố Thận Hành.
– Cố Thận Hành
Y gằn từng chữ một nói:
– Tôi muốn chịch anh đến mang thai thì thôi.
Cố Thận Hành ôm sát lấy eo y, trong chớp mắt, sôi trào lên dục vọng đè nén hồi lâu.
– Sai rồi, phải là tôi chịch em tới có thai thì thôi.
【 Chúc mừng đây là người thứ hai của nhà họ Cố chiếm được quyền giết chóc nha ~】