Nơi hiện tại 3 người đang đứng là nơi khi còn Lv 12, Sở Thiên Biến từng dò xét qua, nhưng hắn không phát hiện có chỗ đặc thù nào. Điều này làm cho hắn cảm thấy nghi ngờ mục thứ 8 trong sổ tay, hắn hoài nghi thằng bạn hắn cố ý lừa gạt. Dù sao, thằng này cũng từng làm chuyện tương tự không ít lần, chẳng qua rất ít có thể giấu diếm được ánh mắt Sở Thiên Biến, nhưng nếu đây là việc trong trò chơi, ánh mắt Sở Thiên Biến không còn đáng tin như trước nữa.
Hiện tại, Thiêu Đốt Thiển Lam đứng trước mặt một cây cổ thụ, tên này đã đứng đây hơn nữa giờ, Sở Thiên Biến yên lặng nhìn bóng dáng hắn nhưng không hề lên tiếng hỏi. Hắn biết Thiêu Đốt Thiển Lam nhất định đang chờ cơ hội, một chuyện gì đó sắp sửa xãy ra.
Mễ Lạp Nhi dưng bên cạnh Sở Thiên Biến, cô bé cũng nhìn Kiến Tập Kỵ Binh, nhìn một lát cô lại quay đầu nhìn Đức Lỗ Y ca ca của mình, hiện tại trong lòng cô bé tràn ngập sự tò mò, dù sao cô bé cũng chỉ mới 14, lứa tuổi này lại là lứa tuổi hiếu động nhất, tuy hiếu kỳ nhưng Mễ Lạp Nhi vẫn yên lặng không lên tiếng, cô bé cứ nhìn qua nhìn lại hai người một lúc lâu, đột nhiên, Thiêu Đốt Thiển Lam do bắt đầu di động.
-Đi theo tôi. Mau!
Thiêu Đốt Thiển Lam nhanh chóng hô một tiếng, thân thể nhanh chóng di chuyển, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mễ Lạp Nhi kinh than hình hắn không ngờ lại biến mất.
-Đi! Mễ Lạp Nhi, nhanh lên.
Sở Thiên Biến nhìn xung quanh một chút rồi lôi kéo Mễ Lạp Nhi chạy tới chỗ vừa rồi của Thiêu Đốt, hai người chợt cảm thấy thân thể chạm nước, tiếp theo, thân thể 2 người cũng biến mất.
. . .
Trong một sơn cốc dài hẹp, 3 người Sở Thiên Biến đứng ở một đầu sơn cốc, phía sau là một quần sáng xanh biếc, nhìn kỹ lại một chút có thể thấy được hình ảnh trong quần sáng chính là cây cối bên ngoài.
-A ~! Sao thần kỳ vậy?
Mễ Lạp Nhi nhìn xung quanh rồi quay đầu lại nhìn quần sáng, khuôn mặt xinh xắn của cô bé hiện lên vẻ thán phục làm cho Thiêu Đốt đắc ý một trận.
-Thế nào? Mễ Lạp Nhi, Thiển Lam ca ca lợi hại chứ?
Đang nói, Thiêu Đốt Thiển Lam thấy Mễ Lạp Nhi xoay người hướng định lao ra ngoài nên vội vàng ngăn cản:
-Đừng đi ra ngoài! Đi ra ngoài là vào không được.
Mễ Lạp Nhi vẻ mặt mờ mịt, hỏi:
-Vì cái gì đi ra ngoài là vào không được?
-Bởi vì đi vào nơi này cần phải thỏa mãn điều kiện thời gian.
Sở Thiên Biến vỗ vỗ vai Mễ Lạp Nhi, nói:
-Thời gian tiến vào nơi này là lúc ánh sáng chiếu xuyên qua trung gian 3 thân cây, bóng cây và thân cây tạo thành góc vuông, đúng không? Thiển Lam huynh.
Thiêu Đốt Thiển Lam kinh ngạc nhìn hắn liếc mắt một cái, gật đầu nói:
-Không sai, sức quan sát của cậu rất xuất sắc.
Sở Thiên Biến nhíu mày, nói:
-Vấn đề là lúc trước sao anh lại biết được nơi này? Tôi chỉ phát hiện điều này khi thấy anh đi vào mà thôi.
Thiêu Đốt Thiển Lam thản nhiên nói:
-Bí quyết chính là tự hỏi, quan sát nhiều, kết hợp với truyền thuyết ở từng khu vực.
“A?”
Sở Thiên Biến sửng sốt một chút, hắn không ngờ thằng bạn không lừa mình, vì vậy lập tức hỏi:
-Truyền thuyết? Truyền thuyết gì.
Thiêu Đốt Thiển Lam vốn không muốn giải thích, nhưng khi thấy đôi mắt xin đẹp của Mễ Lạp Nhi cũng lóe sáng nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ bắt đầu giải thích:
-Trong trò chơi có rất nhiều khu vực bí mật, những nơi này có thể là ảo cảnh, có thể là Phó Bản bí mật, cũng có thể là vùng bản đồ bí mật, ví dụ như sơn cốc này, nó chính là một ảo cảnh. Cách tiến vào nơi này phần lớn đều có liên quan tới những câu chuyện xa xưa liên quan tới nơi này, chúng ta có thể dựa vào tư liệu trò chơi cung cấp, cũng có thể dựa vào một ít dấu vết có được từ nhiệm vụ để tìm kiếm. Ví dụ như Huyễn Cảnh Sơn Cốc này, tôi dựa theo một nhiệm vụ liên quan tới một truyền thuyết về nơi này mới có thể tìm được.
-Truyền thuyết gì? Truyền Thuyết gì? Chú Thiển Lam, Mễ Lạp Nhi muốn nghe!
Cô bé thường không có chút miễn dịch nào với những truyền thuyết, truyện xưa, hiện tại lại đang đứng trong Huyễn Cảnh Sơn Cốc, vì vậy cô bé đã bắt đầu lâm vào ảo tưởng.
Thấy Sở Thiên Biến cũng đang chăm chú nghe, Thiêu Đốt Thiển Lam hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục:
-Truyền thuyết nói rằng từng có một người lữ hành lạc đường trong Vân Khê Sơn Mạch, khi đói khổ hắn còn gặp bầy sói nên không còn đường trốn. Thế mà hắn lại trốn thoát bầy sói, ngay khi ánh mặt trời chiếu xuyên qua 3 thân cây, hắn cũng vừa lúc chạy qua nơi này, vốn hắn chỉ định chạy tới rồi leo lên cây tránh bầy sói, ai ngờ lại lọt vào nơi này.
-Oa! Thật thần kỳ.
Mễ Lạp Nhi mở to mắt nói.
Nghe vậy, Sở Thiên Biến gật đầu:
-Địa điểm đã chỉ ra, thời gian cũng đã nói lên, có thể đem thời gian rút ngắn lại chỉ còn một đoạn, thế nhưng làm sao biết được thời gian chính là khi bóng cây vuông góc?
Thấy Thiêu Đốt Thiển Lam không muốn nói chuyện, Sở Thiên Biến cười khổ lắc đầu, trong đầu bỗng nhiên chợt có ý nghĩ, hắn giật mình nói:
-Nếu như đây là trò chơi có độ chân thật cao, vậy thì cây cối sẽ có lá rụng, lá rụng rơi vào ảo cảnh. . .
Mễ Lạp Nhi ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sùng bái:
-Thiên Hồi ca ca thật là lợi hại.
“Hừ!” Thiêu Đốt Thiển Lam hoảng sợ trong lòng, ngoài mặt lại tràn đầy khinh thường, hắn bĩu môi, nói:
-Đây đều là trụ cột trong trò chơi, tôi cũng không thể xem là cao thủ trong mặt này. Nếu gặp được người chơi chuyên tầm bảo, cậu mới hiểu được cái gì là cao thủ.
Sở Thiên Biến chấp nhận, hắn đầy cõi lòng chờ đợi nói:
-Về sau nếu có cơ hội, nhất định phải đi theo đám chuyên gia tầm bảo này học hỏi một chút mới được.
-Chân chính chuyên gia tầm bảo! ?
Thiêu Đốt Thiển Lam buồn bực nhìn Sở Thiên Biến, trong lòng thầm mắng:
-Kỹ thuật tầm bảo của lão tử cho dù so ra kém này những chuyên gia hàng đầu, nhưng cũng là cao thủ, thôi, quên đi, chấp nhất với tên gà con này làm gì.
Trong lòng liên tục mắng hơn 10 lần gà con, Thiêu Đốt Thiển Lam cuối cùng cũng dễ thở một chút, hắn cười với Mễ Lạp Nhi, nói:
-Đợi nữa giờ nữa, Mễ Lạp Nhi có thể có được sũng vật rồi.
-Bảo bảo hả? Ngân Hồ sao?
-Vân Khê Sơn Mạch không có quái vật loại hồ ly, ít nhất thì mặt bên Phong Ngữ trấn không có.
Sở Thiên Biến nói xong, Mễ Lạp Nhi liền ảm đạm lại, cô gái nói :
-Không phải Ngân Hồ sao? Có điều cũng không có gì, Mễ Lạp Nhi muốn bắt Ngân Hồ là vì muốn người khác nhớ tới tiểu đội Thiên Diện mà thôi.
Thiêu Đốt Thiển Lam hung hăng trừng mắt nhìn Sở Thiên Biến, sau đó an ủi Mễ Lạp Nhi:
-Tuy rằng không phải Ngân Hồ, nhưng Thiển Lam ca ca cam đoan con sủng vật này Mễ Lạp Nhi sẽ thích.
-Ân? Thật vậy chăng? Rất đáng yêu? Rất lợi hại?
Kiến Tập Kỵ Binh vỗ ngực cam đoan:
-Rất đáng yêu! Rất lợi hại!
-Ân! Có thể giúp Thiên Hồi ca ca vững vàng kháng quái là được rồi.
Mễ Lạp Nhi nói những lời này làm cho Thiêu Đốt Thiển Lam khóc không ra nước mắt.
Sở Thiên Biến cười xoa đầu cô bé, nói:
-Mễ Lạp Nhi, qua bên kia kiểm tra trang bị, ba lô lại một lần. Phải tập thành thói quen trước khi chiến đấu kiểm tra trang bị lại một lần, như vậy mới tốt.
“Biết.”
Mễ Lạp Nhi gật đầu, sau đó đi sang một bên cúi đầu thì thào cái gì đó, sau đó cô bé bắt đầu kiểm tra trang bị và vật phẩm trong ba lô.
Thiêu Đốt Thiển Lam tất nhiên là nhìn ra Sở Thiên Biến cố ý để cô bé đi sang một bên, hắn nhìn Sở Thiên Biến, thản nhiên nói:
-Nếu như muốn thỉnh giáo, vậy thì miễn. Chuyện gì cũng phải tự mình tìm hiểu, sau này có chuyện nên nói về Bình Hành Đức Lỗ Y, tôi sẽ nói vói cậu.
Sở Thiên Biến cười nói:
-Về phần tôi tất nhiên là sẽ không bắt buộc Thiển Lam huynh. Nhưng về Bình Hành Đức Lỗ Y và việc chiến đấu liên tục, tôi có một ý tưởng, định cùng Thiểm Lam huynh thương lượng một chút. Dù sao thì tôi cũng chỉ lo lắng cho thực lực đội ngũ, đội ngũ có thực lực càng mạnh đại biểu tỉ lệ trang bị vào tay càng lớn.
Thiêu Đốt Thiển Lam gật đầu:
-Nói đi.
-Giữa trưa sau khi nghe Thiển Lam huynh nói, tôi một lần nữa phân tích vị trí của Bình Hành Đức Lỗ Y. Quả thật, cho dù là hiện tại, một trận đánh Boss chỉ kéo dài không tới 4 phút, với pháp lục hiện tại của tôi, thời gian này cũng là quá dài, chiến đấu liên tục quả thật là uy hiếp lớn nhất với Bình Hành Đức Lỗ Y. Cho nên, muốn cải thiện trạng thái này thì phải tìm ra cách làm thế nào cam đoan còn dủ MP để đọc chú ngữ.
Sở Thiên Biến nói đến chỗ này, thấy Thiêu Đốt Thiển Lam vẻ mặt không cho là đúng, mỉm cười, tiếp tục nói:
-Thiển Lam huynh cũng quả thật là vì tăng lên thực lực đội ngũ nên đã cung cấp đề nghị rất có ích. Tôi đã xem qua những thứ có thể luyện chế của Luyện Kim Sư một lần, thấy bên trong có Tư Duy Dược Tề mỗi 3 giây phục hồi 10 MP, liên tục 30 phút, hơn nữa luyện chế một ít sơ cấp nhanh chóng hồi phục MP, và sơ cấp thực phẩm nấu nướng. Như vậy hẳn là tôi có thể kiên trì qua một trận đánh Boss kéo dài hơn 5 phút, phải không?
Thiêu Đốt Thiển Lam kinh ngạc, nói:
-Cậu rất thông minh, nhanh như vậy đã nghĩ ra biện pháp.
-Nói cách khác, cho dù sau này gặp BOSS cấp cao, chỉ cần có đủ cao cấp Luyện Kim Dược Tề và thực phẩm nấu nướng, tôi cũng có thể đảm nhiệm vị trí phát ra, phải không?
Nhìn Sở Thiên Biến tươi cười, Thiêu Đốt Thiển Lam hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
-Đây là thủ đoạn Pháo đài Pháp Sư và Truyền Thống Pháp Sư thường dùng trong trò chơi trước đây, nó được gọi là ‘Ấm sắc thuốc’ . Có điều không cần phải vui vẻ quá sớm, dù thế nào thì cũng có cực hạn, ví dụ như gặp phải BOSS có lượng HP siêu cao, khi đó truyền thống chức nghiệp vẫn là chiếm ưu thế.
Sở Thiên Biến mỉm cười, hồn nhiên không thèm để ý, Thiêu Đốt Thiển Lam nói như vậy có chút hương vị già mồm át lẽ phải, cũng có chút là vì đứng ở góc độ cao thủ nhìn nhận những trận đánh khó khăn. Nhưng với Sở Thiên Biến mà noi, chuyện quá mức xa xôi thì không cần để ý tới, chỉ cần để ý tới chuyện trước mắt là tốt rồi.
Nhìn Mễ Lạp Nhi quệt miệng cúi đầu kiểm tra trang bị, Sở Thiên Biến bỗng nhiên lại hỏi một câu:
-Thiển Lam huynh nếu nói ‘Ấm sắc thuốc’ thường là thủ đoạn thường dùng, vậy hẳn là có thủ đoạn ích dùng, phải không?
-Vấn đề này vượt ra phạm trù thực lực đoàn đội, không trả lời.
Thiêu Đốt Thiển Lam biến sắc, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong, trên đường đi hắn còn nói:
-Thời gian không sai biệt lắm, những quái vật kia hẳn là đã xuất hiện cái mới. . .