Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 214: Độc chiếm thiên hạ


Hơn một trăm triều thần tiền Chu tiến vào thành Trường An, mười ngày sau, mấy chục triều thần Tấn quốc cũng đã tới thành Trường An, hơn nữa là do Vương Trọng Lương cầm đầu. Lục Thất đã có chuẩn bị an trí chức vị, vì tránh sinh hiềm khích, Lục Thất lệnh cho Tể chấp từ Tấn quốc đến chủ quản sự vụ phương Nam, Tể chấp tiền Chu chủ quản sự vụ phương Bắc, nhưng chỉ là chủ quản, nhất định phải thông qua thảo luận chính sự thì mới có hiệu lực giao cho Lục bộ chấp hành. Tể chấp của Chính Sự đường có mười ba vị, Triệu Phổ đã trở thành Hữu tướng, Vương Trọng Lương làm Tả tướng, một chủ Bắc, một chủ Nam.

Xu Mật sứ của Xu Mật viện là Tào Bân, Phó Xu Mật sứ là Ngũ Hải, Phan Mỹ đã bị Lục Thất phái đi phương Nam, tiến công Nam Việt và Đại Lý, Nam Việt vốn đã bị công chiếm một nửa, nhưng bởi vì Triệu Khuông Dẫn, Tấn quốc đã phải tạm đình trệ tiến công Nam Việt thật lâu. Lục Thất lệnh cho Phan Mỹ suất quân đi Ba Thục, từ Ba Thục tiến công về phía nam, phía nam Ba Thục chính là Đại Lý (Vân Nam), về phía tây Đại Lý có Ngô quốc, Phan Mỹ suất quân đi, có thể cùng quân lực của Từ Minh hình thành hai đường nắm tay.

Khiến Lục Thất vui sướng nhất chính là Quý Ngũ thúc cũng đã tới thành Trường An, Quý Ngũ thúc là Vệ Úy tự khanh, mà Lục Đông Sinh tại Thái Nguyên cũng nhận lệnh đến thành Trường An, nhậm chức Tông Chính tự khanh, Ti Nông tự khanh của tiền Chu là Phan Hữu cũng đã đến thành Trường An, Lục Thất bất kể hiềm khích lúc trước tiếp nhận, Phan Hữu đã từng là Ti Nông tự khanh của Đường quốc, từng kịch liệt buộc tội Lục Thất sử dụng quan áp ngân khế ở Thường Châu.

Hồng Lư tự khanh và Thái Phó tự khanh của tiền Chu cũng được Lục Thất tiếp nhận, Vi Hạo cũng được Lục Thất điều đến nhậm chức Đại Lý tự khanh, Mạnh Thạch cũng được Lục Thất điều đến thành Trường An, nhậm chức Thái Phủ tự khanh, Thái Thường tự khanh và Quang Lộc tự khanh thì giao cho Hậu cung nhậm chức, Trung phủ sử làm tổng quản Nội đình.

Bản chức của Cửu tự khanh là Thái Phủ (Hộ bộ — tài chính), Ti Nông (Hộ bộ — lương thực), Tông Chính (Lễ bộ — Hoàng tộc), Thái Thường (Lễ bộ — lễ tế), Quang Lộc (Lễ bộ — hàng hóa), Hồng Lư (Lễ bộ — ngoại giao), Vệ Úy (Binh bộ — dự trữ quân khí), Thái Phó (Binh bộ — quản lý ngựa), Đại Lý (Hình bộ — tư pháp).

Sự tồn tại của nha môn Cửu tự có tác dụng phân quyền Lục bộ, nhưng Lục Thất thiết lập Nội đình hình thành một thế lực độc lập tản đi khắp thiên hạ, cũng giao cho Cửu khanh quyền lực chấp chưởng quân chính của địa phương Vương phủ, càng để cho Nội đình tham dự trực tiếp tuyển chọn nhân tài trong khoa cử, mục đích là đào tạo ra “môn sinh của Thiên tử”, cho phép nhân tài ưu tú trở thành thế lực và đệ tử Hoàng gia.

Tỷ như khoa cử võ mà Lục Thất chế định, có thể khai thác nhân tài từ trong số quân lính tầng thấp, mặc dù chỉ trúng tuyển một ngàn người, nhưng số nhân tài quân võ tham dự tuyển chọn sơ kỳ sẽ đạt đến mười vạn, những nhân tài quân võ tham gia sơ tuyển này chỉ cần đạt tiêu chuẩn quân võ quy định đều sẽ được ghi chép vào vào văn án của Nội đình, Nội đình sẽ căn cứ theo nhu cầu mà ưu tiên thu nạp vào Hộ quân Vương phủ, đó mới là tác dụng chân chính của khoa cử võ.

Nếu chỉ do Binh bộ và Xu Mật viện chủ trì khoa cử võ, như vậy đa số võ cử tuyển chọn chính là dựa vào quan hệ mới có thể tham dự, bình dân và con trai nhà võ quan bình thường dưới sự ngăn trở gạt bỏ tầng tầng sẽ rất khó tiến vào võ cử tham gia tuyển chọn.

Có bảy vị Tự khanh, thì có cơ sở Nội đình xử trí sự vụ, Lục Thất cho bảy vị Tự khanh thử nghiệm xử trí sự vụ của Nội đình, chủ yếu là trước tiên triển khai việc tổ chức khoa cử, hình thành Nội đình can thiệp vào sự vụ của Vương phủ các nơi.

Vương phủ phương Nam đã thiết lập Nội đình quản hạt, Vương phủ ở phương Bắc, Lục Thất đã chỉ định Lạc Dương phủ, Thạch Quốc phủ, Quắc Quốc phủ, Thiên Cẩm phủ (Thành đô), Hưng Nguyên phủ (Hán Trung), Giang Lăng phủ, Nam Dương phủ, Thọ Sơn phủ (Thọ Châu), Dương Châu phủ, Đại Danh phủ, Bồng Lai phủ (Đăng Châu), Hà Gian phủ, U Châu phủ, Vân Trung phủ (Vân Châu), Hội Ninh phủ (Hội Châu), Đôn Hoàng phủ, Y Ngô phủ.

Những nơi thiết lập Vương phủ trực thuộc Nội đình trung ương, trở thành nguồn chi phí và chi tiêu của Hoàng gia, ban thưởng, xây dựng, các loại chi ra của Hoàng gia đều lấy từ địa phương Vương phủ, phân chia tài lực với quốc khố, tạo thành một dạng thống trị quốc gia trong quốc gia.

Trưởng quan của những địa phương Vương phủ hôm nay được chỉ định, từ Thứ sử đổi tên thành Phủ tướng, trực tiếp hướng về thành Trường An phụ trách. Hiện giờ có bảy vị Khanh tướng, Lục Thất đã chuyển giao sự vụ của địa phương Vương phủ cho Nội đình, nhưng không cấp cho quyền lực bổ nhiệm miễn nhiệm quan lại và điều động quân lực, chỉ là phê duyệt các báo cáo công tác và công văn xin chỉ thị bình thường, chỉnh lý lại các loại tin tức được trình báo từ địa phương Vương phủ.

Có Chính Sự đường, Xu Mật viện và Nội đình tiếp quản sự vụ quân chính hằng ngày, Lục Thất đã được giải thoát khỏi sự phiền phức của những sự vụ rắc rối, hắn bứt ra đi tuần tra phòng ngự thành Trường An, thăm hỏi người dân một chút, lại đi tuần sát trú quân ở Phượng Tường một phen, cuối cùng đi Hưng Nguyên phủ ở Hán Trung gặp Tiểu Phức.

Tháng mười hai, trời lại đổ đại tuyết, đây là trận tuyết thứ tư của năm nay, dù đang hứng lấy gió tuyết gào thét, nhưng trong lòng của Lục Thất rất ấm áp vui sướng, tuyết rơi hợp thời hứa hẹn một năm bội thu, sang năm việc đồng áng ở Tây bộ hẳn sẽ thu hoạch rất tốt, năm nay vì cứu nạn thiên tai cho Hà Nam và Hà Bắc, cùng với trị thủy Hoàng Hà đã hao phí quá nhiều lương thực, còn có trợ giúp chiến sự và quy trị phương Bắc cũng đã tiêu hao quá nhiều dê cừu Hà Tây, chỉ có cho tướng sĩ và bình dân cương vực phương Bắc được no bụng, mới thu được sự quy thuận chân chính.

Trước khi Lục Thất đến Hưng Nguyên phủ ở Hán Trung đã sai người đi báo tin, Phủ tướng và tướng soái của trú quân trấn thủ Hưng Nguyên phủ ra nghênh đón, Lục Thất tính tình kiên trì chịu đựng gặp mặt các quan viên một hồi, vẫn là quan tướng cận vệ hiểu được tâm tư của Chủ thượng, âm thầm cho biết Chủ thượng mệt mỏi rồi, Phủ tướng và nhóm tướng soái mới biết điều chủ động cáo từ.

Lục Thất về tới “gia trạch” của hắn, vừa tiến tiền sảnh liền gặp được Tư Ngọc và Tư Trúc, hai tỷ muội rõ ràng đang chờ hắn, gương mặt xinh đẹp vui mừng, một trái một phải ôm lấy cánh tay của Lục Thất, tiện đà phủi nhẹ tuyết trên người Lục Thất, cởi xuống áo khoác và áo lông, giúp Lục Thất thay áo bào thoải mái, lại sửa sang tóc cho Lục Thất, Lục Thất mỉm cười tiếp nhận sự săn sóc, hưởng thụ cảm giác ấm áp.

Cuối cùng đi hậu trạch, Lục Thất tiến vào phòng ngoài nơi ở của Tiểu Phức, lập tức hơi ấm phả vào mặt, đồng thời nhìn thấy Tiêu Hương Lan. Lục Thất đi lên ôm Hương Lan vào ngực, cúi đầu hôn lên mái tóc, nhưng chỉ ôm trong chốc lát, Hương Lan liền chủ động rời khỏi, bàn tay ngọc kéo hắn đi vào buồng trong.

Tiến vào buồng trong, Lục Thất thấy Tiểu Phức đứng ở trước giường, tay phải vỗ về cái bụng nhô lên, cánh tay trái thì được Ngọc Lan dìu, khuôn mặt xinh đẹp sung sướng khẽ cười, đôi mắt đẹp dịu dàng chăm chú nhìn Lục Thất.

Lục Thất vội đi qua, giơ tay đỡ lấy Tiểu Phức, dịu dàng nói:

– Tại sao không nằm trên giường?

– Cũng không thể cứ nằm hoài.

Tiểu Phức khẽ nói, được Lục Thất đỡ đến ngồi bên giường.

Tư Trúc tiến vào đem ghế lại đây, để Lục Thất và Tiểu Phức ngồi đối diện nhau, Lục Thất ôn hòa nói:

– Hương Lan, các nàng ra ngoài chốc lát đi, ta cùng với Tiểu Phức thảo luận chút quốc sự.

Hương Lan khẽ dạ, cùng những người khác đi ra ngoài, Tiểu Phức cười nhẹ nói:

– Có quốc sự gì mà phải đuổi các nàng ấy ra ngoài vậy?

– Chuyện ta nói để các nàng ấy nghe không tốt.

Lục Thất mỉm cười trả lời.

– Chàng nói đi.

Tiểu Phức dịu dàng nói.

Lục Thất thuật lại về chuyện mời Từ Huyễn nhận con gái, cuối cùng nói:

– Tiểu Phức, trước đó không có thương lượng cùng nàng, ta thật xin lỗi.

Tiểu Phức khẽ cười lắc đầu, nói:

– Thê biết việc Thất lang làm kỳ thực đều là vì muốn tốt cho thê, nếu để Ung Vương làm Quốc trượng, ngày sau sẽ là mối họa mang đến cho thê nỗi phiền não vô tận, Ung Vương nếu vẫn chưa chết sẽ còn mang dã tâm muốn tích thế tạo phản, cuối cùng thê chỉ có thể thối vị nhường chức, Quốc mẫu là tấm gương của thiên hạ, cho dù Thất lang có muốn bảo hộ thê cũng không thể.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, lại nói về việc của Nội đình, sau cùng nói:

– Tiểu Phức, ngày sau nàng và Tiểu Điệp, Vận Nhi và Cầm Nhi sẽ phụ trách cai quản địa phương Vương phủ, trước mắt ta không thể cho Khanh tướng Nội đình quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên tại địa phương Vương phủ.

Tiểu Phức lo lắng nói:

– Thất lang, Hậu cung tham gia chính sự sẽ dẫn đến rất nhiều hậu hoạn, thê vốn muốn bảo chàng gác Nội đình sang một bên đấy.

– Hậu cung tham dự chính sự đúng là có hậu hoạn, nhưng mối họa của quyền thần và tướng soái vùng biên cương càng lớn hơn, ta không muốn học Lý quốc chủ phái văn nhân đi giám quân hoặc lĩnh quân, khiến cho chiến lực của quân đội yếu nhược, cũng không thể như Chu hoàng đế dùng thủ đoạn giữ cân bằng kiềm chế quân thần, cách làm của ta chính là thành lập một thế lực độc chiếm thiên hạ, về sau chủ quản các địa phương Vương phủ phải từng bước đổi thành hoạn quan hoặc nữ quan đi quản lý, không được phép can thiệp vào việc ngoại triều, còn Nội đình cũng không thể can thiệp sự vụ ngoại triều.

Lục Thất bình thản giải thích.

Tiểu Phức thoáng suy nghĩ, nói:

– Ý của Thất lang là mở rộng thế lực của Hoàng cung đến các nơi trên thiên hạ, dùng hoạn quan và nữ quan hình thành một thế lực địa phương trực thuộc Hoàng gia, rồi lại hạn chế hoạn quan chấp chưởng trọng quyền, mặt khác cũng hạn chế sức ảnh hưởng của trọng thần ngoại triều đến thế lực toàn quốc.

Lục Thất gật đầu, nói:

– Chu hoàng đế chính là tấm gương sáng cho ta, năm đó Chu hoàng đế và nhóm quân thần cùng chung hoạn nạn củng cố giang sơn Chu quốc, nhưng sau vì bất hòa mà nghi kỵ lẫn nhau, cho nên ta phải nhanh chóng thành lập một nắm tay độc chiếm thiên hạ, chủ cường thần yếu, mới có khả năng bình an vô sự, bằng không qua năm sáu năm, nhóm quân thần đều đã thế lớn rễ sâu, Hoàng đế cao cao tại thượng, nhưng lại cách xa quân lực, hơn nữa quốc gia bề thế thế này, rất dễ dàng hình thành thế lực thổ hoàng đế ở địa phương, ta phân tán bố trí đến các địa phương Vương phủ, nhiều ít có thể tượng trưng cho Hoàng uy chấn nhiếp một phương.

Tiểu Phức khẽ dạ, Lục Thất nhìn Tiểu Phức, mỉm cười nói:

– Cách làm của ta chưa chắc là chính xác, nhưng mục đích của ta chính là tránh đi theo vết xe đổ của Lý quốc chủ và Chu hoàng đế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận