Kiều Thê Khó Dỗ

Chương 12


Ngoại trừ Lương Y Đồng, cũng chỉ có Tiêu Lĩnh và Hoàng thượng biết hắn bị thương. Hoàng thượng cho phép hắn ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian nên không cần thượng triều, nhưng hắn lại không hề nghỉ ngơi cho tốt.

Tiêu Lĩnh dù sao cũng không cẩn thận bằng nữ hài tử, không hề nghĩ tới việc bồi bổ. Lương Y Đồng phân phó nhà bếp làm đồ bồi bổ cho Vương gia, hắn liền hiểu, nàng khẳng định đã biết chuyện Vương gia bị thương.

Tiêu Lĩnh ở bên cạnh Dự Vương đã nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu rõ, hắn sở dĩ nói “Mang đi đi”, là bởi vì hắn ghét nấm hương và cải bó xôi.

Hắn vội vàng khuyên nhủ: “Lương cô nương mới nhập phủ nên không biết sở thích của Vương gia, khó tránh khỏi sai lầm, những món này đều bổ khí huyết, tốt xấu gì cũng là tâm ý của Lương cô nương, Vương gia dùng một chút đi.”

Vừa nói vừa để nha hoàn cầm hai món có nấm hương và rau cải xôi lui ra ngoài, thấy đồ mình ghét không còn, thần sắc của Dự Vương mới tốt hơn một chút.

Nghĩ đến sự lo lắng trong mắt của tiểu cô nương khi bôi thuốc cho hắn, hắn liền ngồi xuống.

Hai món ăn được mang đi kia quay lại phòng bếp, Lương Y Đồng tất nhiên cũng nghe nói tới việc này. Khi Ngọc Cầm bưng đồ ăn tối về còn cười nói: “Đồ ăn mà cô nương yêu cầu làm, Vương gia rất thích. Tiêu đại nhân còn nói ngày mai vẫn có thể làm, nhưng Vương gia không thích cải bó xôi và nấm hương, hai món này không cần làm nữa.”

Lương Y Đồng nhớ kỹ việc hắn ăn chay nên khi ghi thực đơn chỉ chọn món chay, sợ sẽ phạm vào kiêng kỵ của hắn, ai mà ngờ hắn còn chán ghét cả nấm hương và cải bó xôi, một nam nhân lớn như vậy rồi còn kén ăn, không hiểu sao Lương Y Đồng lại cảm thấy hắn có chút đáng yêu.

Nàng vốn chỉ nhớ được sáu món, bị bỏ đi hai món lại càng ít hơn. Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Y Đồng lại đến Tàng Thư các một chuyến, ghi thêm vài món, sau đó đưa thực đơn cho Tiêu Lĩnh xem qua, loại đi vài món Vương gia không thích, mới yêu cầu nhà bếp làm.

Nàng mới trở về từ nhà bếp thì thấy nha hoàn của Trịnh Hiểu Nhã tới Thanh U đường.

Nha hoàn này tên là Thanh Hà, cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nhìn rất thông minh. Trong tay nàng mang theo một hộp bánh ngọt, khi đưa cho Lương Y Đồng thì trong mắt có chút bất đắc dĩ.

Trải qua buổi ngắm hoa hôm qua, ấn tượng của Lương Y Đồng đối với Trịnh Hiểu Nhã coi như không tệ, dù thanh âm mềm nhũn, bộ dáng nũng nịu, nhưng phong cách rất thoải mái, chân thực hơn Tiêu Mộng Hân nhiều.

Tiểu nha hoàn này cũng rất thú vị, đưa bánh ngọt đến, ánh mắt lại chỉ hận không thể dính lên đó.

Lương Y Đồng nhìn thấy nàng, lại vô tình nghĩ đến bản thân khi còn nhỏ. Lúc đó nàng không có sinh mẫu che chở, tất nhiên là không được ăn đồ gì tốt, nghe ma ma nói, mỗi lần tới chỗ lão thái thái thỉnh an, ánh mắt tội nghiệp của nàng luôn dính vào đống bánh ngọt trên bàn.

Trong lòng nàng hơi giật giật.

Tiêu Mộng Hân thảm như vậy, Trịnh Hiểu Nhã khẳng định cũng không tốt hơn là bao, dù sao chuyện bốn vị mỹ nhân này không có bạc hàng tháng cũng không phải bí mật gì trong phủ.

Phụ thân của Trịnh Hiểu Nhã lại vì tham ô mà bị xử tử, phủ đệ bị niêm phong, tiền bạc trong nhà đều xung vào quốc khố, bây giờ tất nhiên Trịnh Hiểu Nhã không có tiền, cũng khó trách nha hoàn này không nỡ bỏ bánh ngọt.

Lương Y Đồng cũng cố ý giao hảo với Trịnh Hiểu Nhã một chút, lúc này cười cười, “Thanh Hà tỷ tỷ tới thì tới, sao còn mang theo đồ vậy? Mau vào ngồi đi.”

Thanh Hà bị nụ cười xán lạn của nàng làm cho lay động một chút, sau khi hoàn hồn mới vội vàng lắc đầu: “Cô nương gọi nô tỳ là Thanh Hà là được, nô tỳ nào xứng được người gọi là tỷ tỷ? Đây là cô nương nhà nô tỳ đặc biệt muốn tặng cho người, cô nương rất thích ăn bánh ngọt của nhà này.”

Lương Y Đồng cũng rất thích bánh ngọt của Như Tân các, lúc trước sau khi bán được bức tranh đầu tiên, nàng đã mua liền hai hộp. Không thể không nói, phần lễ vật này của Trịnh Hiểu Nhã coi như đã đưa đúng rồi.

Lương Y Đồng cười cong mày, “Ta cũng rất thích, không nghĩ tới ta lại có chung khẩu vị với Nhã tỷ tỷ.”

Nàng nói Ngọc Cầm mang một cái túi thơm trong phòng ra, đây là tối hôm qua nàng làm. Trên túi thơm có thêu một con cá chép, thêu rất ngây thơ chân thành, nhìn kỹ thì rất dụng tâm.

Hôm qua gặp các nàng về, Lương Y Đồng đã có dự cảm Trịnh Hiểu Nhã sẽ cho nha hoàn tới tặng đồ, nếu như thật sự đến thì nàng khẳng định phải đáp lễ. Nàng không có quá nhiều bạc, không chuẩn bị được mấy thứ quý giá nên dứt khoát thêu một cái túi thơm.

Lương Y Đồng cười tủm tỉm nói: “Bên trong túi thơm là thảo dược cùng cánh hoa phơi khô, là tối hôm qua ta cố ý làm cho Nhã tỷ tỷ, nếu ngươi tới rồi thì cầm về giúp ta đi.”

Thanh Hà cung kính nói cảm ơn rồi cầm túi thơm trở về. Trên đường đi nhịn không được mà đánh giá mấy lần, càng nhìn càng cảm thấy con cá chép trên túi thơm được thêu rất tốt, sinh động như thật, tựa như sinh vật sống.

Thấy nàng cũng có chuẩn bị lễ vật cho cô nương nhà mình, Thanh Hà cuối cùng cũng cảm thấy mấy cái bánh ngọt kia không uổng phí, sau khi trở về còn coi như vật quý mà đưa cho Trịnh Hiểu Nhã.

“Cô nương, đây là nàng ta thêu cho người, coi như nàng ta cũng thức thời, lựa chọn về phe cô nương.”

Trịnh Hiểu Nhã ung dung dựa trên ghế, nghe vậy thì nhếch môi, nói: “Đã lớn như vậy rồi, sao vẫn không có chút tiến bộ nào thế?”

Thanh Hà ủy khuất, “Nô tỷ lại nói sai chỗ nào sao?”

Trịnh Hiểu Nhã ngồi thẳng dậy, uể oải duỗi lưng một cái, thuận thế gõ đầu Thanh Hà, “Nàng ta đưa một cái túi thơm, chẳng lẽ có ý nghĩa là đã chọn ta? Nói không chừng cũng đã chuẩn bị một cái cho Tiêu Mộng Hân, ngươi đó, nên để tâm thêm chút.”

Thanh Hà ôm đầu lầm bầm, “Lần trước cô nương còn khen ta có tiến triển, lần này lại chê ta không tiến bộ, rốt cuộc là lần nào mới là nói thật?”

Trịnh Hiểu Nhã cong môi, qua loa nói: “Ngươi nói lần nào thì là lần đó.”

Trịnh Hiểu Nhã quan sát kỹ túi thơm trong tay, thấy khả năng thêu thùa của Lương Y Đồng tinh xảo, liền biết rõ khi còn nhỏ nàng đã bỏ ra không ít công sức. Hôm qua nhìn thấy nàng, quy củ cũng rất tốt, không giống dáng vẻ của người có xuất thân thấp kém.

Kết hợp với việc nàng ra đường từng gặp phải người quen, Trịnh Hiểu Nhã luôn cảm thấy nàng vốn là người trong kinh thành, chứ không phải là Vương gia mang về từ Thiểm Tây. Nhớ lại mấy người họ Lương trong kinh một lần, vẫn không nhớ ra có cô nương nào tên là Lương Y Đồng.

Nàng cẩn thận nhẩm lại, trong đầu đột nhiên nhảy ra cái tên Lương Y Thiến.

Phụ thân của Trịnh Hiểu Nhã từng là quan chính nhị phẩm, nàng ở trong kinh thành cũng từng như chúng tinh phủng nguyệt mà tồn tại, có quan hệ không tệ với nhiều quý nữ. Nàng dĩ nhiên đã từng gặp Lương Y Thiến của Vũ An Hầu phủ, bởi vì Lương Y Thiến nhỏ hơn nàng ba tuổi, không ở chung một vòng xã giao nên cũng không quá quen thuộc.

(Chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)

Chẳng lẽ Lương Y Đồng có quan hệ gì với Lương Y Thiến? Trịnh Hiểu Nhã nhớ rất rõ, Lương Y Thiến có một thứ muội, nhưng vì vị thứ muội này chưa từng xuất phủ, nàng cũng không rõ người nọ tên là gì.

Trịnh Hiểu Nhã nói với Thanh Hà: “Ngày mai ngươi xuất phủ thêm một chuyến, đi hỏi thăm sự tình của Vũ An Hầu phủ, đặc biệt hỏi thêm về mấy cô nương trong phủ.”

***

Sau khi Thanh Hà rời đi, Lương Y Đồng tiếp tục chép kinh thư. Thấy nàng không nghỉ ngơi chút nào, Ngọc Cầm nhịn không được mà nhắc nhở một chút, lúc này Lương Y Đồng mới đứng lên hoạt động một phen.

Buổi chiều, nàng lại ngồi thêm hai canh giờ, trong đó chỉ hoạt động gân cốt tầm một nén hương, cũng may là thời gian không phụ lòng người, hai canh giờ này nàng chép được không ít kinh thư.

Lúc ánh chiều tà le lói, Ngọc Cầm dự định đi lấy cơm, Lương Y Đồng lại cười nói: “Hôm nay để ta đi, đúng lúc muốn hoạt động gân cốt một chút.”

“Cô nương có thể bê được hộp cơm không?”

Lương Y Đồng cười nói: “Cái gì cũng bê được, chỉ có ăn không thì sao được.”

Ngọc Cầm cười lắc đầu, cũng để tùy nàng.

Lương Y Đồng đã làm quen hết với mấy người trong bếp, thấy nàng tự mình tới, đầu bếp còn bỏ thêm vào phần của nàng một cái đùi gà. Lương Y Đồng cười rất ngọt ngào, khen vài câu khiến đầu bếp cười không ngậm miệng được.

Lúc nàng bê hộp cơm lên, có không ít hạ nhân muốn tới hỗ trợ, Lương Y Đồng cười một tiếng, nói cảm ơn rồi uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của mọi người.

Kỳ thật hộp cơm có chút nặng, cũng may là phòng bếp cách Thanh U đường không quá xa. Lúc Lương Y Đồng sắp đến Thanh U đường, phía sau lưng đột nhiên bị vỗ một cái, sau lưng truyền tới thanh âm của nam nhân trẻ tuổi, “Tiểu nha đầu, làm xong việc thì giúp ta giao phong thư này cho Vương gia của các ngươi.”

Lương Y Đồng giật nảy mình, hộp cơm trong tay cũng lung lay, nàng còn chưa kịp nghiêng đầu thì nam nhân kia đã vươn tay qua vai nàng, trực tiếp nhét bức thư vào trong vạt áo nàng.

Gương mặt của Lương Y Đồng nóng lên.

Động tác của hắn dù đường đột, nhưng cũng không có ý khinh bạc nàng, sau khi nhét xong liền xoay người rời đi, rất dứt khoát lưu loát.

Khuôn mặt nhỏ của Lương Y Đồng nhíu lại, chỉ cảm thấy người này thật kỳ quái, thấy hắn dần đi xa, nàng vội vàng gọi lại, “Dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi là ai chứ?”

Thanh âm của nàng thanh thúy dễ nghe, rất là sinh động.

Lúc này nam nhân lúc này mới quay đầu.

Hắn một thân cẩm bào màu xanh, dưới ánh đèn ảm đạm, dáng người của hắn thẳng tắp, cặp mắt đào hoa sáng rực, ngũ quan cũng rất tuấn mỹ, khác với sự lãnh đạm của Dự Vương, động tác nhếch môi cũng có chút cợt nhả.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Lương Y Đồng, hắn nhướng mi, khóe môi lần nữa nhếch lên, lộ ra chút tà khí, “Từ khi nào Dự Vương phủ có thêm một tiểu mỹ nhân thế?”

Lương Y Đồng chưa bao giờ thấy nam nhân nào như vậy, cũng không biết vì sao, khi đối mặt với hai con ngươi đầy hứng thú của hắn, nàng đột nhiên nhớ tới Tam Hoàng tử. Mỗi lần Tam Hoàng tử nhìn chằm chằm nàng như thế này, nàng chắc chắn sẽ phải chịu khổ.

Thấy nàng không lên tiếng, nam nhân lại hứng thú mà đi về phía nàng, trong lòng Lương Y Đồng hoảng hốt, sợ tới mức trực tiếp vứt bỏ hộp cơm, chạy về viện tử của Dự Vương.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng không hề biến mất, Lương Y Đồng bị dọa đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt, vội vàng vọt vào trong viện của Dự Vương.

Bọn thị vệ đều biết nàng, cũng hiểu nàng khác với các nữ nhân hậu viện, thấy nàng hấp ta hấp tấp chạy tới, sau lưng còn là Vệ Quốc công Thế tử nên cũng không ngăn cản.

Lương Y Đồng trực tiếp chạy tới thư phòng, thấy Dự Vương quả thực còn ở đây, nàng mới khom lưng thở dốc. Thấy nam nhân phía sau đi vào, đôi lông mi đen láy của nàng không nhịn được mà run rẩy, nhanh như chớp vọt vào sau lưng Dự Vương, tay nhỏ cũng nắm chặt ống tay áo của hắn.

Phó Minh Trác thảnh thơi đi vào, trong tay còn nắm bức thư đã rơi xuống do nàng vội vã chạy trốn.

Thấy tiểu cô nương trốn đến sau lưng Dự Vương, hứng thú trong mắt hắn càng trở nên nồng đậm, kéo dài giọng điệu: “Ngươi trốn cái gì? Bổn Thế tử là ác long hay sao?”

Dự Vương nhìn lướt qua tiểu cô nương sau lưng, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, nắm lấy hắn như cọng cỏ cứu mạng, không khỏi nhăn mày, lúc nhìn về Phó Minh Trác thì ánh mắt cũng triệt để lạnh xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận