Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 20: Ban ngày thấy gió lửa (2)


“Ăn gì không quan trọng”, cô nói khẽ, “Em chỉ sợ một mình ăn cơm ở đây, người khác sẽ nghĩ nhiều”.

Tạ Vụ Thanh nhìn cô: “Nghĩ nhiều gì?”

“Lần này không cần tránh người khác sao?” Cô sợ mình không nắm rõ tiêu chuẩn.

Tạ Vụ Thanh cười, không buồn để tâm hỏi: “Ở Kinh Tân này, chúng ta từng có quan hệ gì, còn có ai không biết?”

Hà Vị cũng không khỏi bật cười.

Tình cảnh khó xử khi xa cách lâu ngày gặp lại bị đánh tan, như thể Tạ Vụ Thanh anh trước nay chưa từng rời đi, vĩnh viễn là bộ dạng tự thị nhi phi [1], luôn thích trêu ghẹo cô.

[1] “Tự thị nhi phi” là một thành ngữ Trung Quốc, mang ý “tưởng thật mà lại là giả”, “như đúng như sai”

“Đó là chuyện hai năm trước”, cô hiếm khi có dịp đùa anh, “Tạ tướng quân đi lâu như vậy, sao biết em vẫn giống như lúc trước, nguyện ý làm chuyện vô nghĩa với anh chứ?”

“Chuyện vô nghĩa”, Tạ Vụ Thanh lặp lại lời cô nói, “Thì ra mọi chuyện quá khứ trong mắt cô hai đây, đều là vô nghĩa”.

Đôi mắt kia của anh như muốn vây hãm người khác.

“Cũng không phải”, cô nói nhỏ, “Nghe nói tướng quân Tạ Khanh Hoài ở phương Nam chiến công vang dội, so với Tạ thiếu tướng quân còn lợi hại hơn nhiều. Có thể làm bạn với người như thế, sao lại vô nghĩa chứ?”

Tạ Vụ Thanh đi đến cửa, khóa trái lại.

Một tiếng khóa rất nhỏ vang lên, cô nghe xong lại đỏ mặt. Hai năm trôi qua, cô thoáng nghĩ đến chuyện hoang đường trong gian phòng nhỏ lúc trước… Cô từng nhiều lần ngẫm lại, nếu lúc ấy Tạ Vụ Thanh không rời đi, hai người ở cạnh nhau thêm một tháng nữa, liệu có phải sẽ thật sự sẽ đi đến bước cuối cùng không. Nhưng nghĩ thì cũng chỉ thế thôi, cô quả thật không hiểu được tâm tư của người đàn ông này.

Tạ Vụ Thanh hai mươi tám tuổi cô còn không nắm chắc được, huống hồ hiện giờ anh đã sắp ba mươi… Cô càng không hiểu thấu.

Tạ Vụ Thanh đến trước mặt cô. Hai bàn tay cô nắm chặt, cả người tê dại.

“Mỗi lần ở cạnh cô gái nào anh cũng khóa cửa trước sao?” Cô khẽ hỏi.

Anh cũng đáp nhỏ: “Còn phải xem cô gái đó có quan hệ gì với anh đã”.

“Ví dụ như?”

Tạ Vụ Thanh không đáp lời.

Hai người cách nhau quá gần.

“Để anh nhìn em”. Anh dịu dàng nói.

Không hiểu vì sao, chỉ một câu nói ngắn ngủi đã khiến hai mắt cô đỏ ửng. Cô lắc đầu, cúi mặt không muốn anh nhìn thấy nước mắt của mình.

Cô cảm giác Tạ Vụ Thanh cầm lấy tay mình, dùng sức giữ chặt, anh kéo cô qua ôm chầm lấy, người cô chạm vào lồng ngực anh. Trên áo sơ mi anh là mùi hương chỉ thuộc về riêng người đàn ông Tạ Vụ Thanh bao lấy cô…

Cô chớp mắt, giọt lệ lặng lẽ rơi vào trong cổ áo sơ mi anh.

Tạ Vụ Thanh cảm nhận được có dòng nước từ xương quai xanh trượt xuống, đậu trên thắt lưng. Anh siết chặt người, hôn lên tóc cô.

“Để anh nhìn một chút”. Anh thì thầm, ngay trên tay cô.

Cô mơ màng, nhưng vẫn hiểu được anh muốn làm gì… Hà Vị không muốn để anh trông thấy, đầu vẫn cúi gằm. Hai tay vòng qua eo anh, bàn tay chạm đến vỉ ngoài bao súng trên thắt lưng, ngón trỏ khẽ khàng vuốt ve vỏ súng.

Tạ Vụ Thanh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Cũng không phải chưa từng hôn, sợ gì chứ?”

Hơi thở nóng rực của anh phả lên trán cô, khiến mặt cô càng nóng: “Cách đã lâu rồi… từ lần trước”.

Tạ Vụ Thanh vờn quanh vành tai cô: “Đã lâu rồi”.

Hà Vị bị anh hôn lên tai, cơ thể mẫn cảm bất giác cứng đờ. Bàn tay Tạ Vụ Thanh luồn ra sau gáy, hơi nâng đầu cô lên.

Anh hôn cô rồi, cô cảm giác được môi anh di chuyển từ khuôn mặt đến trên cánh môi cô. Như thể có từng tiếng từng tiếng tạp âm vang lên trong phòng chiếu, còn cô thì đang xem thước phim đen trắng của mình với anh… Rõ ràng nhận thấy bờ môi Tạ Vụ Thanh đang ngậm lấy cánh môi trên của cô, anh bắt đầu hôn xuống, mang đến cho cô nhiệt độ cùng hơi thở thuộc về một người đàn ông.

Cánh môi Hà Vị bị anh cắn mút đến tê rần, hai tay mơ hồ nắm lại ôm lấy sau eo anh.

Hai người vừa hôn vừa ôm nhau vào phòng ngủ.

Hà Vị ngã lên giường, theo bản năng giữ chặt bao súng trên eo anh.

Tạ Vụ Thanh thành thục cởi bỏ khẩu súng trên thắt lưng, ném cả súng và bao da lên trên gối nằm của cô. Dưới môi anh vẫn khi6ng ngừng nghỉ, có điều tiết tấu còn nhanh hơn trước rất nhiều. Hà Vị nhận ra mái tóc dài của mình đã tàn loạn bên mặt, mới bất tri bất giác phát hiện tóc mình từ lâu đã được anh xõa ra, mấy sợi tóc cọ cọ bên má cô, khiến người cô thấy ngứa, trong lòng cũng ngứa ngáy không thôi.

Cô thở hổn hển, dịu giọng hỏi: “Lúc trước anh cũng thế này sao? Nhất định phải tháo súng mới chịu hôn…”

Anh cười, bờ môi lần nữa áp xuống. 

Hà Vị lại nghĩ, lần này anh quay về Bắc Kinh khó tránh sẽ gặp lại những mối tình trước đó, liệu anh có vì không chịu nổi cám dỗ mà bằng lòng ôn lại mộng cũ hay không? Khi anh ôm cô gái khác sẽ thế nào? Là cô gái của quá khứ… hay là trong hai năm qua?

Tạ Vụ Thanh nhận ra cô hôn không tập trung lắm liền rời khỏi cánh môi cô, hôn nhẹ lên vành tai bé nhỏ: “Không phải”.

Sao? À, là chuyện tháo súng…

Suy nghĩ tiếp theo khiến cô không thoải mái.

Hà Vị không muốn để anh nhìn thấu tâm tư mình, đang định nói gì đó, môi Tạ Vụ Thanh trên vành tai cô đã áp vào lỗ tai, âm sắc khàn đục: “Sợ súng cướp cò sẽ làm em bị thương”.

Môi Tạ Vụ Thanh vẫn quanh quẩn bên tai cô: “Lần trước cũng vậy”.

Hà Vị bỗng chốc bị kéo về gian phòng tắt đèn tối om, trước mặt là đa bảo cách, còn bên ngoài kê một cái bàn lót tấm lụa đỏ, bài mạt chược dưới mười đầu ngón tay lanh lảnh vang lên.

Đèn phòng ngủ không bật, chỉ có thể mượn ánh sáng từ phòng họp bên ngoài.

Tạ Vụ Thanh nhìn khuôn mặt cô, ngắm nghía trước mặt cô: “Có muốn ăn cơm trước không?”

Cô nhẹ gật đầu, nhìn anh chống người ngồi dậy.

Đôi môi tê dại, cô nhịn không được cắn nhẹ.

Anh muốn nhắc cô đừng cắn môi nhiều quá, lát đi ra ngoài người ta sẽ nhìn thấy. Chuyện lần trước trong gian phòng nhỏ cũng như thế, trong lúc anh đang ăn cháo mùng 8 tháng Chạp thì có mấy người gõ cửa hỏi chuyện, Hà Vị vì muốn thể hiện hai người trong sạch không có làm gì nên vô cùng phấn chấn mở cửa. Tạ Vụ Thanh muốn kéo cô lại cũng không kịp… Đêm đó sau khi cô đi rồi, anh bị mấy kẻ khác cười nhạo một phen, nói Tạ thiếu tướng quân e rằng quen ở trên chiến trường, hoàn toàn không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc.

Tâm trạng cô vẫn còn lâng lâng chưa dứt, không có xúc cảm chân thật, cô nhác thấy Tạ Vụ Thanh cứ nhìn môi mình, trong lòng càng thêm mềm nhũn.

Tạ Vụ Thanh nhìn thấy thần sắc cô, cuối cùng không nói gì cả, bước xuống giường. Anh lắp súng vào, đi ra cửa.

“Anh Thanh”. Hà Vị bất ngờ nhỏ giọng gọi anh.

Bước chân Tạ Vụ Thanh dừng lại, quay đầu nhìn cô.

“Em muốn nói chuyện con tàu”, cô nghiêm túc nhìn anh, “Đó là quà sinh nhật em tặng anh, cũng là chút đóng góp nhỏ nhoi cho công cuộc cách mạng”.

Sau khi Ta Vụ Thanh rời đi, cô thường xuyên để ý đến mấy tin tức liên quan đến tình hình chiến sự. Nghe nói người Nhật vẫn luôn ủng hộ quân Phụng hệ, họ mua từ châu Âu hàng trăm vạn súng ống, hàng trăm rương đạn pháo cùng mười mấy khẩu đại bác… rồi bán lại cho quân phiệt, còn giúp xây dựng nhà máy quân sự… Những thứ này trước kia cô chưa bao giờ để tâm đến, lâu ngày nghe nhiều, cô cũng bắt đầu thấy lo, sợ rằng trang thiết bị của quân miền Nam không theo kịp bọn họ. Cô nghe người ta nói, quân miền Nam muốn mở trường quân sự đều phải thấp giọng hỏi han cánh quân phiệt để góp tiền, càng thêm lo lắng cho đám người Tạ Vụ Thanh, thế nên mới nghĩ ra cách mượn cơ hội vận chuyển vật tư cứu trợ để đưa hàng hóa cùng con tàu kia đến, xem như tận lực vì cách mạng.

“Cảm ơn em”. Giọng điệu Tạ Vụ Thanh nghiêm túc.

“Không cần anh cảm ơn… Thôi bỏ đi, cứ xem là quà tặng sinh nhật anh vậy. Thật ra nếu năm nào cũng mang món quà lớn thế này, e là em cũng không tặng nổi”, Hà Vị mỉm cười, cố gắng xoa dịu bầu không khí, cô dịu dàng nói, “Không ngờ trước năm ba mươi tuổi anh đã quay lại, vốn định tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ ba mươi cho anh”.

Thật ra anh cũng không ngờ, mình có thể quay lại sớm như thế.

Anh nhìn Hà Vị ngồi trên giường không chút ánh sáng, hai tay ôm gối, đầu ngón tay còn đang vô thức nắm lấy bao gối màu vàng… Lần này gặp lại cô vẫn chưa lập gia đình, xem như là ông trời thương xót.

Tạ Vụ Thanh im lặng đi đến chỗ giá gỗ treo quần áo nằm cạnh cửa ra vào.

Hà Vị thấy anh đút tay vào trong quân phục, đoán chắc anh muốn tìm điếu thuốc hút.

Anh sờ trúng một hộp sứ trắng lạnh lẽo, yên tĩnh trôi qua.

Hà Vị biết anh đã tìm được thứ gì đó, nhưng khi rút tay về lại trống không, cô hơi khó hiểu. Chẳng lẽ không có thuốc ư?

Cô nhác thấy Tạ Vụ Thanh quay về giường, trong chốc lát không nén được nhìn anh chăm chú: “Có muốn gọi phó quan vào không? Bảo Lâm Kiêu đưa thuốc tới cho anh”.

Tạ Vụ Thanh lắc đầu, ngồi lên giường, khuôn mặt nghiêm túc như có lời muốn nói.

“Lần này ra Bắc, tất cả mọi người đều mang tâm lý sống chết liều một phen, chỉ e có người giăng bẫy hãm hại, dù sao chỗ này cũng là đất của người ta”. Nếu thật sự là một cái bẫy, hoặc giả kết cục hòa đàm thất bại, những người đến từ miền Nam như bọn họ có thể cũng bị bắt giữ, tệ hơn là thủ tiêu toàn bộ. Thế nên mọi người đều mang theo suy tính hậu quả tồi tệ nhất một mực tiến ra Bắc.

“Em biết”, cô nói khẽ, “Trong hai năm qua, em đã đọc rất nhiều tin về tình hình chiến sự, kể từ lúc nghe được chuyện Bắc Kinh gửi điện báo mời người phương Nam đến, em rất vui, cũng rất muốn được gặp lại anh. Mặt khác em lo sợ anh sẽ thật sự ra Bắc…”

Hà Vị biết anh chuyến này mạo hiểm ra Bắc, trong lòng nặng nề: “Chúng ta cứ như lúc trước cũng tốt, anh cũng không cần ngày ngày đến tìm em hay gặp mặt em”, cô nói xong, đứng từ góc độ của mình an ủi anh, “Thật ra như thế đối với em cũng ổn thoả… Dù sao Hà gia cũng không thể qua lại quá thân cận với bên nào”.

Tạ Vụ Thanh khẽ gật đầu.

Anh vẫn còn vài lời, là chuyện riêng.

“Nửa đời trước của anh tuy có công trạng, nhưng lại rất ít quan tâm đến cha mẹ anh chị trong nhà, tự thấy bản thân nợ họ quá nhiều…” Tạ Vụ Thanh thấp giọng nói tiếp, “Trước đây anh đi theo chú ruột mà trưởng thành, lúc ấy chú cũng thường nói mình nợ người nhà, nợ thím anh quá nhiều. Khi đó anh ít trải đời, chờ khi tuổi lớn hơn một chút mới sâu sắc cảm nhận được những lời nói đó. Sau này, anh luôn muốn giảm bớt gánh nặng cho người khác, nhưng không biết làm sao cho phải, chỉ có thể tự kiềm chế bản thân, không để mình có thêm nhiều món nợ ân tình, cũng giúp mình yên tâm hơn. Vì thế mà trước nay anh chưa từng thật tâm nghĩ đến việc gần gũi người khác”.

Hà Vị như nhìn thấy được từ trong mắt anh là gió lửa chinh chiến suốt ba mươi năm qua… Trong khói lửa mịt mù, có quốc gia thiên hạ, nhưng dưới tro bụi lụi tàn, chỉ còn lại hụt hẫng cùng vô vàn áy náy với người thân được chôn giấu kỹ càng.

Cô không thể nói ra hết những đau khổ trong lòng: “Em cũng không ép buộc anh làm gì, chỉ muốn hạnh phúc được ngày nào hay ngày đó thôi. Thế hệ của anh có lẽ không quen với kiểu yêu đương tân thời… Cảm thấy thật lỗ mãng. Nhưng mỗi lần anh tới chỉ ở lại một lúc ngắn, cũng chỉ kịp nói mấy chuyện yêu đương thôi”.

Tạ Vụ Thanh nghe xong thì bật cười.

“Tuy rằng lần trước không tính là có quan hệ gì, nhưng hôm nay thì khác”, cô bị anh cười trêu có chút quẫn bách, “Em không phải… ai cũng có thể hôn”.

Ý cười trên mặt anh càng sâu: “Cô hai Hà là tiểu thư cao quý, tất nhiên không phải ai cũng có thể hôn rồi”.

Mặt cô ửng đỏ, so với lúc nảy bị anh hôn càng hồng hơn.

“Vị Vị”. Anh bỗng nhiên gọi cô.

Mỗi khi anh gọi nhũ danh của cô liền khiến trái tim này như nhũn ra lập tức: “Vâng”.

“Những lời vừa rồi, là quá khứ đã qua”. Tạ Vụ Thanh nói.

“Lần này ra Bắc, anh cũng không biết khi nào sẽ quay về, nhưng vẫn muốn hỏi em”, anh dịu giọng, “Muốn hỏi xem em nghĩ gì về chuyện hôn nhân đại sự”.

— HẾT CHƯƠNG 20 —


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận