Tiếp đến là thầy trò bọn họ nói chuyện.
Cô tìm cớ, rời khỏi phòng riêng, nhường chỗ cho hai người từ từ bàn bạc.
Ông chủ chờ trên cầu thang tầng hai nhìn thấy Hà Vị đi ra, cười giả lã: “Gần đây không thấy cô hai lui tới nhiều, có phải thường xuyên đến Quảng Hoà Lâu, quên mất chúng ta rồi không?” Cô cười: “Cuối năm ngoái đến Thiên Tân, ở lại nhà chú chín một thời gian”.
“Cửu gia vẫn tốt chứ?” Ông chủ vừa nghe đến Cửu tiên sinh Hà Tri Khanh, ý cười trên mặt càng đậm.
“Rất tốt”, cô đáp lời, “Chơi chim nuôi mèo, còn có thím ở cùng, so với sống trong kinh thành thì tự do tự tại hơn nhiều”.
“Như vậy tốt quá rồi”, ông chủ hàn huyên, “Thời trẻ lúc tôi mới đến thành Bắc Kinh, nhà Cửu tiên sinh mỗi ngày đều đãi tiệc như nước chảy, bốn mùa quanh năm không ngơi nghỉ, mặc kệ người tới là ai, phú quý hay nghèo túng, chỉ cần tìm đến cửa đều được cho một đôi đũa cùng một chén rượu, khung cảnh như thế đến nay không gặp được nữa. Hiện giờ người vinh hiển không giống người vinh hiển, vẫn thích dáng vẻ xưa cũ của Cửu tiên sinh hơn”.
“Hiếm có người còn nhớ chuyện này, thời đó ai cũng bảo chú chín tôi ngốc”. Cô cười một tiếng.
“Họ thích nói cứ để họ nói, miễn có người nhớ rõ Cửu tiên sinh tốt thế nào là được. Đến giờ tôi vẫn nhớ ngày ấy mình đói đến mức không ăn được một hạt cơm, đến phủ của chú chín cô hai đây lại được ăn chân giò hầm tương, cả đời khó quên”.
Ông chủ thấy cô đảo mắt nhìn xung quanh, nhiệt tình hỏi: “Cô hai ra ngoài này, là có chuyện muốn căn dặn sao?”
“Bọn họ đang nói chuyện bên trong, nên tôi ra ngoài”, Hà Vị nhìn hàng ghế bày rải rác phía sau phòng riêng, “Muốn tìm chỗ ngồi một lát”.
Ông chủ cười cười: “Nếu để cô hai Hà ngồi ở đây, ngày mai truyền ra ngoài, chính là chọc vào lưng tôi. Để tôi đi xem trước có phòng nào là người quen của cô hai không, sau đó đưa cô hai đến ngồi một chút. Nói không chừng còn có thể kết một mối làm ăn”.
“Làm phiền ông”. Cô cảm ơn.
Trong lúc nói chuyện, phó hội trưởng thương hội Thượng Hải bước tới: “Cô hai nếu không ngại, đến phòng bên cạnh ngồi cũng tốt. Nơi đó chỉ có người trong thương hội chúng tôi, vẫn còn chỗ, chỉ thiệt thòi cho cô hai ngồi đợi trước, chờ Tạ thiếu tướng quân một lát”.
“Sao có thể nói thiệt thòi chứ”, cô cười đáp, “Chỉ ngại quấy rầy người thân của ngài”.
“Cũng không có gì, vợ của hội trưởng chúng tôi cũng ở đó. Cô hai đi qua, có lẽ nói chuyện được”.
Phó hội trưởng nhiệt tình mời mọc, Hà Vị cũng không tiện làm chủ tiệc mất mặt, đến phòng bên cạnh ngồi.
Trong phòng bên sớm đã đầy ắp nam nữ, bốn chỗ tốt nhất phía trước vẫn còn trống mà chỉ có một vị phu nhân ngồi. Phó hội trưởng giới thiệu Hà Vị, phu nhân kia không chút kiêng dè, trước sau chỉ nhìn Hà Vị chăm chú.
Cô bị nhìn không được tự nhiên, dù trước giờ đi xã giao đã quen bị người khác nhìn chòng chọc, thế nhưng ánh mắt người này thật sự không hề che giấu.
“Vị này là vợ của hội trưởng thương hội chúng tôi”. Phó hội trưởng giới thiệu.
Hà Vị lễ phép quan sát đối phương hai lần.
Cách ăn mặc của vị phu nhân này có chút giống Hà Vị, đều là váy dài liền thân theo phong cách thời trang thịnh hành nhất châu Âu hiện nay, trên đầu còn thắt một dây thêu cột tóc đính trân châu. Cô ấy sinh ra đã có một đôi mắt cong như trăng non, tự khắc mang theo ba phần ý cười, ánh mắt ấm áp, có điều thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Hà Vị mang theo vài phần ý tứ khiến người ta không thấu: “Cô hai Hà, ngưỡng mộ đã lâu”.
Hà Vị gật đầu một cái lịch sự.
“Tôi là đồng hương của Tạ thiếu tướng quân”. Đối phương bỗng dưng mở miệng.
Lời nói không đầu không đuôi… nhưng cô không phải kẻ ngốc, cân nhắc vài giây, mơ hồ đoán được người này không chỉ là “đồng hương” mà còn từng có gì đó với Tạ Vụ Thanh.
Hà Vị mỉm cười: “Vậy lát nữa anh ấy đến, hai người có thể hàn huyên rồi”.
Phó hội trưởng sợ Hà Vị ở đây buồn chán, nên cùng cô ngồi xuống hàng ghế đầu tiên. Ba người bình an vô sự nghe kịch, cũng không nói chuyện nhiều.
Chờ người trên sân khấu hát xong, ông chủ đứng đợi ở tầng hai chào hỏi ngoài cửa: “Tạ thiếu tướng quân, Đặng công tử”.
Mành trúc phòng riêng bị ông chủ vén ra, Hà Vị và phó hội trưởng cùng lúc rời khỏi ghế, vị phu nhân kia cũng theo bản năng đứng dậy, nhìn xuống sau mành, khẽ cúi đầu né tránh Tạ Vụ Thanh đang đứng cạnh cửa.
Tạ Vụ Thanh lướt qua người ngồi đầy trong phòng, nhìn chỗ hàng ghế tốt nhất phía trước, mắt thấy vợ của hội trưởng thương hội, giống như bất ngờ, lại giống như rất nhanh đã thông suốt.
Người phụ nữ kia nhìn Tạ Vụ Thanh: “Thiếu tướng quân, đã lâu không gặp”.
Tạ Vụ Thanh hơi gật đầu: “Cô tư Lâm”.
“Mới vừa rồi phu nhân còn nói với cô hai chuyện hai người là đồng hương”. Phó hội trưởng cười khơi chuyện, “Xem ra quả thật là quen biết lâu rồi”. Vừa mở miệng đã gọi nhau như hàng con cháu bên nhà mẹ đẻ, tuổi tác quen biết chắc cũng không ít.
Cha của Lâm Trĩ Ánh là Lâm Đồng, từng giữ chức đốc quân hai tỉnh, hiện giờ là một trong những quân phiệt lớn nhất, cũng là kình địch của Tạ Vụ Thanh.
Ánh mắt Lâm Trĩ Ánh không rời, như muốn tìm lại chút bóng dáng của quá khứ trên mặt Tạ Vụ Thanh.
Tạ Vụ Thanh không nhìn cô ta nữa, ngược lại quay về phía Hà Vị: “Cô hai nếu nhàn rỗi thì chúng ta đến một chỗ thanh thịnh”.
Vì vừa rồi Tạ Vụ Thanh lộ ra tia “ngoài ý muốn”, trong lòng cô chua xót, nhìn về sân khấu kịch nói: “Chiết [1] tiếp theo nghe bảo không tồi, không bằng Tạ thiếu tướng quân ở đây xem đi”.
[1] Cách gọi một màn/cảnh trong vở diễn
Tạ Vụ Thanh giống như không quan tâm đến việc vở diễn có đặc sắc hay không, chỉ đồng ý với giai nhân là Hà Vị: “Nếu cô hai muốn ở lại, Tạ mỗ cũng đành theo”.
“Mang hai cái ghế đến đây”, Tạ Vụ Thanh sai bảo, “Cái của tôi đặt phía sau chỗ cô hai”.
Mặc dù bên ngoài có tin đồn anh theo đuổi cô, nhưng trước mặt người lạ, hiếm khi anh biểu hiện rõ ràng như thế. Đừng nói những kẻ hâm mộ đứng một bên xem náo nhiệt, ngay cả Hà Vị cũng không quen với việc anh quá chu đáo.
“Cần gì phiền phức thế”. Phó hội trưởng khách sáo chỉ cái ghế trống giữa Hà Vị và Lâm Trĩ Ánh, “Nơi này còn một chỗ”.
Lâm Trĩ Ánh chậm rãi lùi ra, chừa lại lối đi cho anh.
Hà Vị không nói gì, mắt hướng về sân khấu kịch dưới tầng.
Cô nhớ lại vừa rồi khi họ nhìn nhau, trong lòng không tự nhiên lắm, chậm rãi xoay xoay cái vòng hồng ngọc trên cổ tay xuống khớp xương.
Tạ Vụ Thanh đứng cạnh Hà Vị, cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Đang giận anh à?”
Anh cố tình thì thầm lộ rõ sự thân mật, nhưng ở một nơi không gian hạn hẹp như phòng riêng thế này, cũng đủ để mỗi người họ đều nghe thấy.
Hà Vị đối diện mắt anh, thầm nghĩ, đến bản thân cô cũng không biết mình giận cái gì…
Đặng Nguyên Sơ đứng một bên tựa vào cạnh cửa, tháo gọng kính xuống, cười nói: “Phó hội trưởng không cần sốt sắng. Hai người họ lát nữa còn có tiệc xã giao, không thể ngồi nghe đến cuối được”.
Phó hội trưởng không hiểu bầu không khí kỳ quái trong phòng riêng, vừa nghe Đặng Nguyên Sơ nói xong, ông đã rõ ràng, cũng không quản nữa.
“Nếu em muốn đứng, anh đứng cùng em không sao. Có điều đứng ở chỗ này, cản trở tầm nhìn của khách khứa phía sau thì thật bất lịch sự”. Tạ Vụ Thanh nhỏ giọng nói chuyện với cô.
Cô không đáp lại, trong mắt nhìn của Lâm Trĩ Ánh, lướt qua Tạ Vụ Thanh đi ra ngoài.
Lúc cô qua cửa phòng riêng, Tạ Vụ Thanh tự giác vươn tay, giúp Hà Vị vén rèm châu. Hà Vị bước xuống tầng, Quân Khương ôm áo choàng toan đuổi theo, lại bị Tạ Vụ Thanh cản lại. Anh nhận lấy áo, khoác lên vai Hà Vị.
Hà Vị nghĩ thầm, anh thật bình tĩnh, chuyện không đáng nói cũng sẽ không giải thích.
Khi bọn họ xuống lầu, vị công tử nhà tướng quân đến từ Phụng Thiên bước đến chào hỏi: “Anh Vụ Thanh muốn đi sao?” Trong lúc nói chuyện, hắn rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn rõ mặt Hà Vị, vô cùng hứng thú gật đầu với cô.
Hà Vị lịch sự cười chào lại.
“Tối qua ở khách sạn Bắc Kinh, đã khiến anh Vụ Thanh kinh hãi rồi”, người nọ thấp giọng nói, “Có người nhờ em chuyển lời, nói lần này vốn không định nhắm vào thiếu tướng quân. Đã đắc tội nhiều, mong thiếu tướng quân thông cảm”.
Dứt lời, đối phương lại nhỏ giọng tiếp: “Sau này đối với mấy chuyện kia, thiếu tướng quân chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được, không cần bảo vệ bọn họ”.
Tạ Vụ Thanh từ lâu đã đoán biết những lời này, đáp lại: “Tôi ở khách sạn Bắc Kinh, điều đó không ai không biết, bọn họ lại dám ra tay ngoài cửa khách sạn, muốn người chết trước mắt tôi, loại chuyện này một khi truyền ra ngoài, tôi còn biết nhìn mặt người phương nam thế nào nữa?”
“Là họ muốn bớt việc”. Đối phương cười giả lã.
Anh mở miệng: “Cậu cũng thay tôi trả lại họ một câu, thời cuộc loạn lạc, đường sống hôm nay cũng chính là lối thoát sau này. Dù gì thì cũng không ai có thể cả đời không xuống phía nam”.
Vị công tử kia im lặng, thấp giọng đáp: “Nhất định sẽ truyền lời lại”.
Anh trùm mũ áo choàng lên đầu Hà Vị.
Vì để hoà hoãn không khí, người nọ nhìn về phía Hà Vị, muốn bắt chuyện hai câu để làm dịu đi sự không vui của Tạ Vụ Thanh.
“Kẻ hèn tôi đây họ Trịnh”, công tử Trịnh gia cười nói với Hà Vị: “Vừa rồi không biết là bà chủ nhỏ của vận tải đường thuỷ Hà gia, là Trịnh mỗ có mắt như mù, mong cô hai không để trong lòng. Ngày khác tôi mở tiệc tạ tội, kính mong cô vui lòng đến dự”.
“Khách từ xa đến kinh thành, nên để tôi đãi tiệc mới đúng”, Hà Vị cười đáp, “Có điều đãi tiệc cũng cần chú ý ngày lành tháng tốt, chờ tôi tìm được một ngày thích hợp, nhất định sẽ đưa thiệp đến —”
“Khách sạn Lục Quốc”. Công tử Trịnh gia tiếp lời.
Hà Vị vén lớp lông hồ ly trên mũ lên cao, để lộ ý cười trong mắt với hắn, sẵn tiện cẩn thận nhớ rõ diện mạo người này.
Tạ Vụ Thanh đưa tay qua, Hà Vị rũ lông hồ ly xuống, nắm tay Tạ Vụ Thanh.
Hai người ngồi vào ghế sau xe.
Cô tháo mũ trùm đầu xuống, Tạ Vụ Thanh liếc nhìn cô một cái.
“Lúc anh ra bắc, có người nói với anh, em là vị tiểu thư chờ gả phú quý nhất trong kinh này”. Anh giống như trêu ghẹo.
Hà Vị thấp giọng đáp: “Không dám nhận”.
Tạ Vụ Thanh cười, xoa lọn tóc phía sau đầu cô, giống như đối với một đứa trẻ.
“Thay tôi chuẩn bị một bộ quần áo bình thường mang đến Hà nhị phủ”. Anh nói với người ngồi phía trước.
Lâm Kiêu nhận lệnh, căn dặn phía ngoài cửa xe.
Chiếc xe rất nhanh rời khỏi Quảng Đức Lâu.
Hai người giẫm lên ánh trăng quay về Hà Nhị phủ, lúc này đã hơn nửa đêm. Chú hai đã sớm nghỉ ngơi ở đông viện.
Suốt một năm qua Hà Tri Hành không bước khỏi giường, hôm đó nhìn thấy cô hai Tạ gia đến nên cố lấy tinh thần, nếu là bình thường, khách lạ đều khó gặp mặt ông. Hà Vị không muốn người khác quấy rầy chú hai, dẫn anh vào thẳng tây viện.
Từ rạp hát trở về, hai người ít nói chuyện, cô cũng không chắc Tạ Vụ Thanh có thật sự muốn đến chỗ này không. Vốn định về nhà nói với chú Mậu, cùng người giữ cửa… Cô ngồi trên giường trong thư phòng, nhìn Tạ Vụ Thanh tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân thong thả thưởng trà, bất giác nhớ đến vị phu nhân của hội trưởng kia, đôi mắt cong như vầng trăng non, thực sự rất đẹp.
Trong lòng Hà Vị vẫn còn ghen tuông, thấy anh đối với cô tư Lâm kia tránh né không nói, càng chua không chịu nổi.
Cô nghĩ ngợi, nhớ đến đủ loại quan hệ tình nhân sau kết hôn. Lúc trước trong kinh thường có một cách nói là ‘phương tiện môn’, những vị phu nhân của quan to khách quý nếu muốn cùng tình nhân vui vẻ một đêm, sẽ dặn dò xe ngựa nhân lúc khuya khoắt đưa người vào nhà, trong gian phòng tối đen như mực không thấy năm đầu ngón tay ‘vu sơn vần vũ’ [2] một phen…
[2] cách nói mỹ miều của làm chuyện chăn gối
Hiện giờ cũng có những phu nhân cùng cách cách triều Thanh cũ, ở bên ngoài làm tình nhân cho các công tử nhà quân phiệt.
…
Đồng hồ báo giờ tí ta tí tách chậm rãi trôi qua, Tạ Vụ Thanh buông chén trà xuống, ngước mắt nhìn cô: “Định bao giờ mới ngủ?”
“Chờ anh đi em sẽ ngủ”. Cô khẩu thị tâm phi nói.
Tạ Vụ Thanh bị cô chọc cười, nhìn thẳng vào mắt cô.
Hà Vị bị anh nhìn đến chột dạ, nhưng vẫn khó tránh khỏi cơn ghen, anh hết lần này tới lần khác đều không giải thích gì. Cô lấy ra hồ sơ vé của bến cảng Thượng Hải và Quảng Châu từ dưới bàn thấp, tháo nắp bút máy, bắt đầu xem qua.
“Anh phải thay quần áo, đến phòng ngủ của em, hay là chỗ nào khác?” Anh hỏi.
Thay quần áo làm gì? Cô nghi hoặc nhìn anh, suy đoán: “Muốn đổi thuốc trị thương sao?”
“Cứ xem là vậy”. Anh đáp qua loa.
Hà Vị buông bút xuống, lần nữa bị nỗi lo lắng che lấp cơn ghen: “Đến phòng ngủ đi”.
Cô dẫn Tạ Vụ Thanh đi qua gian phòng phía tây, đẩy cửa phòng ngủ.
Tạ Vụ Thanh gọi Lâm Kiêu vào, mang theo quần tây cùng áo sơ mi đơn giản đặt trong phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo. Anh dặn Lâm Kiêu đưa quân phục của mình cho một phó quan có dáng người không khác biệt lắm mặc vào, ngồi xe hơi quay về Bách Hoa Thâm Xử.
Sau khi anh thay quần tây cùng áo sơ mi đơn giản xong thì quay về phòng ngủ, nhìn Hà Vị vẫn còn mặc váy dài.
Hà Vị lắng nghe tiếng bước chân của anh, đột nhiên trong phòng ngủ của mình có thêm một người đàn ông, cảm giác này rất diệu kỳ. Giường cô ngủ là kiểu giường bạt bộ cũ mua lúc cô còn bé, giống như một gian nghỉ nhỏ nhắn trong phòng ngủ vậy.
Bên ngoài thành giường có chỗ đạp chân, bước lên chỗ đạp là một hành lang nho nhỏ vây quanh, bên trái lan can có đặt một cái tủ, còn bên phải là bàn trang điểm vô cùng tinh xảo, đi vào trong mới đến khung giường.
“Đây là giường bạt bộ”, cô nhẹ giọng giải thích với anh, “Ngày đông kéo tấm sa trù bên ngoài lại, bên trong đóng kín rèm lần nữa, vô cùng ấm áp. Lúc tỉnh dậy cũng không cần bước xuống giường, có thể tự lấy đồ đạc trong ngăn kéo tủ, tự chải đầu trang điểm”.
Cô không thể xấu hổ nói, loại giường này trong nhà phú quý bình thường vốn là giường tân hôn…
Chỉ vì cô cảm thấy đẹp, lại tiện lợi, mùa đông chân trần xuống giường có thể giẫm lên tấm thảm đặt trên hành lang nhỏ: “Bên cạnh em còn đặt một cái đèn tường bé xíu, không cần rời giường vẫn có thể đọc sách”.
Trước kia thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ hai người ngủ trên giường này, mà đêm nay Tạ Vụ Thanh ở ngay bên cạnh, cô ngẫm, bọn họ có thể đóng tấm sa trù, lại kéo kín rèm trong. Ăn bánh uống trà đều tuỳ ý sai người đưa tới, bày trên tủ gỗ lim trên hành lang xung quanh, mấy ngày không bước xuống giường cũng không hề gì.
“Em gọi Quân Khương chuẩn bị nước”. Mặt cô nóng dần, đi ra ngoài, tạm thời không nghĩ đến cái giường nữa.
Cô tắm rửa trước, ngượng ngùng thay áo ngủ, tìm một bộ quần áo tiêu sam nhẹ nhàng vẫn mặc trong phòng vào mùa hè, vải vóc mỏng tanh thích hợp đi ngủ. Tạ Vụ Thanh rửa mặt xong, mặc vào áo sơ mi cùng quần tây vừa nãy, nhìn thấy cô nằm sấp trên gối thêu, ôm áo gấm chờ mình, như thể anh xông nhầm vào một khuê phòng mà mình không nên tới.
Hà Vị bật đèn tường, lật xem sách, từ lâu đã nghe tiếng chân Tạ Vụ Thanh, thấy anh để dép lê bên ngoài chỗ đạp, đóng tấm bích sa gần đó, giẫm lên hành lang, đi đến cạnh giường.
“Lúc ngủ thích mặc quần áo à?” Anh thả một bên màn xuống.
“Có lúc mặc, có lúc không”. Cô thấp giọng đáp.
“Anh vẫn luôn mặc”, Tạ Vụ Thanh bắt đầu thả luôn tấm màn bên kia, “Nếu em thấy không quen, cứ nói với anh”.
Cô nhẹ “vâng” đáp.
Họ giống như những đôi vợ chồng mới cưới do cha mẹ sắp đặt, có thói quen thủ thỉ khi lên giường.
Tạ Vụ Thanh rút sách dưới cánh tay cô, đặt cạnh bàn trang điểm, buông hết màn xuống. Tấm màn trong suốt như hồ thu, lộ ra chút ánh sáng của đèn tường.
“Thì ra giường của con gái là như vậy”. Anh cất giọng nói.
“Cũng không phải đều thế… Khi em còn nhỏ từng nhìn thấy kiểu giường này, vô cùng thích, em năn nỉ chú hai đặt làm cho em”, cô thủ thỉ với anh, “Một cái giường làm mất hai năm trời”.
Nhìn hết tầng này đến tầng khác đều được điêu khắc hoa văn, phải cẩn thận làm rất lâu.
Anh nhìn chỗ hoa văn chạm khắc bên cạnh lan can: “Xem ra sau này trước khi em xuống phía nam, phải nói trước, bằng không sẽ không kịp đặt làm”.
Xuống phía nam?
Cô tưởng tượng phương nam không lạnh giống miền bắc, không cần thiết hứng chí đặt làm một cái giường lớn như vậy: “Nếu em đi, chỉ cần ngủ trên giường kiểu Tây là được rồi”.
Cô thấy anh cởi quần, giọng càng nhỏ hơn: “Không phải anh thích mặc quần áo đi ngủ sao?”
“Hiện giờ còn chưa muốn ngủ”. Anh đáp.
Những kẻ lần đầu nếm thử mùi vị da thịt thân cận, luôn tham luyến mới mẻ, muốn lần nữa sờ soạng tìm hiểu. Lần đầu anh vào khuê phòng của con gái cũng thấy lạ lẫm, dựa vào đầu giường, thấy cái bóng màu xanh nhạt phảng phất chiếu lên người cô, nhìn cơ thể cô được bọc trong bộ tiêu sam.
Cô bị anh nhìn đến tâm thần không yên, ôm chăn ngồi ngay ngắn, như thể biết anh muốn làm gì.
Anh cười, cởi áo sơ mi.
Tạ Vụ Thanh yên tĩnh kéo cô gái ngồi thẳng thớm đến bên người, Hà Vị nhẹ đẩy anh, lại sợ chạm đến miệng vết thương, muốn kiểm tra băng gạc trên thắt lưng anh trước nhưng bị Tạ Vụ Thanh cười ngăn lại.
Anh ôm eo cô, hôn lên môi cô.
Sau bữa tối vào trong xe, anh cũng không làm gì, giờ phút này ngồi trên chiếc giường bạt bộ của cô, ẩn trong màn giường xanh nhạt có thể triệt để làm điều mình thích. Tay Tạ Vụ Thanh giữ sau đầu cô, một tay cởi quần áo trên người cô, cánh môi vẫn day dưa không ngừng. Hà Vị bị anh mút đến đầu lưỡi tê dại, lại không dám đẩy anh ra, vừa tránh vừa né dựa vào vách ngăn khắc hoa cạnh giường.
“Cô tư Lâm kia…” Cô thở hổn hển, giọng điệu ghen tuông thì thầm: “Không chỉ là đồng hương đúng không?”
Tạ Vụ Thanh mỉm cười, nhìn chăm chú vào mắt cô, thấp giọng đáp: “Ăn dấm chua đến giờ còn chưa hết sao?”
Cũng không chỉ vì chuyện này, còn có cô gái áo trắng buổi chiều, thêm một cô ba Nguỵ gia hết lòng ái mộ anh mà chú chín từng nhắc tới… Chưa từng phai nhạt. “Tiếng thơm đồn xa, không ai không biết”, cô lẩm bẩm nói, “Hôm nay được tận mắt chứng kiến, sau này vẫn không đi xã giao cùng anh sẽ tốt hơn”.
Ngón tay anh quấn quýt lọn tóc dài của cô, cười nghe cô oán trách.
“Cô ấy là bạn học cũ của anh, hay là người ấy? Cái người từng gặp hai lần?”
“Là người chị hai từng tác hợp”.
Đúng thật là người đó.
Hà Vị không cho anh hôn nữa.
“Cô ấy chắc không phải vì anh mới đến Quảng Đức Lâu chứ?”
“Hôm nay cô ta là chủ tiệc, không nhất thiết là vì anh”. Anh nói, “Trong rạp hát có quân phiệt đến từ Phụng Thiên, cũng có người đến từ Tây Bắc, thương hội các nơi làm ăn đều cần những người này chiếu cố”.
Nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ, cô dám khẳng định là vì anh.
Thương hội Thượng Hải bao hết bàn, vị cô tư kia lại là chủ ở đó, nhất định biết rõ phòng riêng cách vách là Tạ Vụ Thanh. Cô ta vẫn cố tình ngồi ở phòng bên cạnh, chứ không phải phòng riêng của quân phiệt Đông Bắc hay Tây Bắc.
“Cho dù thật là vì anh, cũng không phải đến đó để bàn chuyện tình cảm”. Tạ Vụ Thanh nói.
Cuối cùng anh cũng thừa nhận. Cô thầm nghĩ.
“Cô ấy nhìn qua không tệ, lúc trước nhất định anh rất hài lòng với mối hôn sự này”.
…
Tạ Vụ Thanh hôn môi cô, lướt qua rồi dừng lại, để cô có thể nói chuyện, buông lời ghen tuông, âu cũng là một loại tình thú. Tay Tạ Vụ Thanh lần xuống gối đầu, tìm được món đồ vừa rồi đặt trên giường.
Cô thấy anh không trả lời, bất mãn gọi: “Sao không nói chuyện?”
Tạ Vụ Thanh nở nụ cười: “Nói gì đây”.
“Anh… từng hôn cô ấy chưa?”
Anh lắc đầu: “Hai lần gặp mặt đều có người của gia đình bên cạnh”.
“Nhưng đúng là trịnh trọng”.
Tạ Vụ Thanh dừng hôn.
Không lẽ nói trúng rồi ư?
“Sinh nhật vui vẻ”. Anh thủ thỉ nói.
Tay phải Tạ Vụ Thanh lấy ra một cái đồng hồ dưới gối. Cây kim trên mặt đồng hồ đã điểm 12 giờ.
Sinh nhật tuổi hai mươi của cô đến.
Kim đồng hồ tất nhiên sẽ không dừng lại vì cô, vẫn từng nhịp từng nhịp trôi qua, trong màn giường yên tĩnh lặng ngắt, một phút này dường như kéo dài vô tận. Hà Vị ngồi trong tiếng tích tắc của đồng hồ, nhìn người đàn ông đang ôm mình trên giường.
“Tối qua sau khi bị thương vẫn chưa dám lên giường, sợ ngủ thiếp đi sẽ bỏ lỡ thời gian”, anh ngồi trong ánh sáng màu xanh nhạt, mỉm cười, “Hiếm có dịp đến đây một lần, không muốn bỏ lỡ sinh nhật em”.
— HẾT CHƯƠNG 30 —