Hệ thống cũng nhận được nhiệm vụ, bay lại chổ Thanh Hoà mà thông báo.
[Hệ thống: Ký chủ thân thân, có nhiệm vụ lạp.]
“Ta cũng nghe thấy rồi.” Thanh Hoà vừa trả lời vừa mở ra giao diện nhiệm vụ xem xét.
Ngón tay Thanh Hoà chỉ chỉ vào giao diện nhiệm vụ mà nói: “Cái miêu tả nhiệm vụ này là ngươi làm hả, A thống?”
[Hệ thống: Không phải lạp, những miêu tả vật phẩm hay là nhiệm vụ thì đều là bên chủ hệ thống ghi miêu tả lạp.]
Thanh Hoà: “…!Rất có phong cách riêng đâu.”
Đột nhiên, Thanh Hoà sau khi suy nghĩ, hít một hơi thật sâu, vỗ tay mà kết luận nói: “Bởi vì chỉ còn hai ngày nữa là phải làm nhiệm vụ, mà đây là nhiệm vụ đầu tiên.
Ta còn là một ký chủ chân yếu tay mềm, nên cần nhiều luyện tập để bảo đảm ít nhất cơ bản là có thể chạy trốn.
Cho nên…”
[Hệ thống: Cho nên…?] Hệ thống nghi hoặc mà lặp lại.
Thanh Hoà: “…!Ngươi hãy làm bài tập hộ ta.”
[Hệ thống:…!]
[Hệ thống:!!! ]
[Hệ thống: Cho nên, ký chủ thân thân ngài nói một tràng như thế, vẫn chỉ là để hệ thống làm bài tập hộ lạp!?]
Thanh Hoà làm gương mặt nghiêm túc cùng ngữ khí khẳng định mà nói: “Không hề, ký chủ của ngươi chỉ là nêu rõ ràng mọi thứ ra, để ưu tiên nhiệm vụ mà thôi.”
[Hệ thống: Thật…!chứ?]
“Đúng vậy đâu, cho nên A thống đáng yêu tri kỷ hãy giúp ký chủ thân thân yếu đuối này phân ưu, được hay không?”
Hệ thống có chút chần chờ mà đồng ý.
[Hệ thống: Được…!được rồi lạp.]
Nghe hệ thống trả lời, Thanh Hoà ngay lập tức cao hứng mà ngâm nga một đoạn nhạc, hắn đọc kỹ miêu tả nhiệm vụ rồi so chiếu địa điểm nhiệm vụ.
“A thống, ngươi tra xét xem những địa điểm nào có tiêu chí giữa những khu nhà gạch ngói bỏ hoang này.
Ta nghĩ nó cũng không nhiều đâu.”
[Hệ thống: Ký chủ thân thân loại này việc nhỏ liền giao cho hệ thống lạp.]
Khó được có chỗ cần, hệ thống lời thề son sắt mà nói.
Xâm lấn cùng bóp méo cơ sở dữ liệu loại này hành vi như hacker nó không có quyền hạn làm, nhưng là tra một ít tin tức tuyệt đối không thành vấn đề.
Hiện tại Thanh Hoà hắn đang suy nghĩ từ đâu lấy một cây đao thật.
Hiện tại là hắn sắp đối mặt với huyết tộc, mặc dù cũng có nghe thông tin về huyết tộc, nhưng chưa tiếp xúc thì cũng chẳng biết được toàn diện.
Cho nên mọi thứ hiện tại cũng vẫn là không biết.
Hắn cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước mọi tình huống, ít nhất là có thể bảo vệ bản thân.
Thanh Hoà: “A thống ngươi đi điều tra thêm có chỗ nào uy tín bán vũ khí hàng tốt không.”
[Hệ thống: Ta sẽ đi tra ngay lạp.]
…
Hai ngày hôm sau, vào giữa đêm khuya ánh trăng dâng cao, trăng hôm nay rất sáng.
Mặc Vũ đi trên đường vắng người gần khu nhà gạch ngói bị bỏ hoang, Mặc Vũ là một sinh viên chuyên ngành tâm lý học tội phạm, cũng được giáo sư xem trọng kế tiếp cũng dự định học xa hơn.
Hôm nay do bản thân hắn đi học thêm mà về trễ, dự định tiếp tục đi đường tắt ở khu nhà bỏ hoang để về nhà như mọi ngày.
Đột nhiên, ngay đầu hẻm nơi hắn chuẩn bị đi vào có một người đứng ngay đó, bởi vì cái người kia mặc đồ kín mít, nón, khẩu trang, kính râm tam kiện bộ nên Mặc Vũ cũng không thể biết được là ai, nhưng nhìn rất khả nghi.
Cũng không trách Mặc Vũ được nghĩ thế, ai mà không nghĩ như thế khi mà một khu bỏ hoang vào ban đêm ít người qua lại, đột nhiên lại xuất hiện một người trùm kín mít nhìn khả nghi như thế.
Sau đó, Mặc Vũ cảm thấy có lẽ người này để ý thấy ánh mắt Mặc Vũ nhìn hắn.
Đúng vậy, người kia là một cái nam, đây là thông tin duy nhất hiện tại mà hắn có, còn những thông tin khác đều bị che dấu dưới lớp trang phục kia.
Đột nhiên, Mặc Vũ nghe thấy cái người khả nghi kia nói: “Đoạn đường này đang sửa chữa, thay đổi đường khác mà đi đi.”
Mặc Vũ:…
Mặc Vũ:???
Ngươi làm cho bản thân khả nghi như thế, mà chỉ để đứng đây nói rằng con đường này đang sửa chữa!!?
Khoan đợi đã, không được đi theo ý nghĩ của hắn mà đi…
“Con đường này ta mỗi ngày đều đi qua cũng không nghe thấy rằng phải sửa chữa, mà ta cũng không thấy nó cần có gì để sửa chữa cả.” Mặc Vũ giọng điệu bình tĩnh mà trần thuật rồi chất vấn kẻ khả nghi kia.
“Chưa kể đêm hôm khuya khoắt như thế này, ta không nghĩ sẽ còn người ở đây mà nhắc rằng đường đang sửa chữa cả.
Ngươi có bằng chứng gì.”
Sau khi nói xong, mặt áo sau lưng Mặc Vũ cũng dần bị mồ hôi lạnh thấm ướt, khi gió thổi qua cũng làm hắn rùng mình.
Mặc dù trong tình huống thế này, hắn nên thuận theo kẻ khả nghi kia mà rời khỏi nơi này, nhưng hắn cũng không thể đánh cược rằng lỡ như có sự việc hắn không muốn nghĩ đến đang diễn ra hoặc cũng có thể chỉ còn lại tàn cuộc.
Nhưng là, bản thân Mặc Vũ hắn cũng muốn tận khả năng mà biết được có chuyện gì.
Nếu có thể cứu người kia thì không thể tốt hơn.
Hắn không muốn chỉ do bản năng xu lợi tị hại của con người mà có thể, bỏ qua một khả năng nhỏ có thể cứu người khác.
Kẻ khả nghi:….