Kỷ Linh Thần Quân

Chương 41: Ngũ đại gia tộc và Hoàng thất!


Quyển 1: Thần Quân Tinh!

Kỷ Linh đứng đầu nên Phong Lăng rất nhanh liền tới trước mặt hắn, trên mặt đầy mỉm cười khích lệ hắn vài câu:

– Tam đệ làm rất tốt. Hi vọng ngươi không để Phong gia thất vọng.

Vỗ vỗ vai hắn vài cái, Phong Lăng đem lệnh bài của bản thân đưa tới trước lệnh bài Kỷ Linh thoáng một cái liền qua người kế tiếp.

Kỷ Linh quan sát lệnh bài của hắn đã về với con số chín mươi ức hay chính là chín tỷ tròn xoe mới hài lòng gật đầu. Dù sao vẫn còn những người trong đội cần dùng tới quân công, hắn không thể tùy ý ăn chặn của bọn họ được.

Hắn cũng cảm thán số lượng quân công ban thưởng cũng thật ít nhưng suy nghĩ lại liền thấy đúng. Nếu ai cũng được ban thưởng vài trăm vạn quân công thì đâu cần ban bố nhiệm vụ.

Nhanh chóng phát cho những người còn lại, Phong Lăng liền gọi những cá nhân thể hiện xuất sắc tại vòng hai như Phong Mã, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Phong La, Phong Tuyệt, Phong Hùng, Phong Khởi, Kỷ Linh, Phong Mãnh và một vài người khác.

Phần thưởng vẫn là quân công, mỗi người được khoảng hai mươi vạn. So với số lượng quân công hắn cầm trong tay thì chút này cũng chẳng đáng là bao.

Sau khi hoàn thành trao giải vòng hai, Phong Lăng cho bọn hắn giải tán và chỉ giữ lại mười người tham gia vòng ba.

Về phần những cá nhân có biểu hiện xuất sắc tại vòng một thì sẽ có người ban thưởng tới tận tay. Dẫu sao thì một mình Phong Lăng cũng không thể một hơi phát hết được ngay.

Kỷ Linh đứng chung với mười người cũng không có bao nhiêu ác cảm sinh ra với bọn hắn ngoại trừ Phong Hùng. Phần thưởng lần này cũng là quân công khiến sắc mặt cũng không có bao nhiêu mừng rỡ.

Quân công này khiến hắn bắt đầu thấy phát ngán rồi. Đâu thể mỗi ngày đều ăn một món giống nhau như vậy.

Phong Lăng như hiểu ý hắn cũng nói:

– Yên tâm! Quân công chỉ là một phần nhỏ mà thôi, kế tiếp thì các ngươi đi theo ta lựa chọn công pháp tu luyện chiến khí cùng chiến kỹ.

Nói xong, mười một người bỗng biến mất trên lôi đài.

Vị trí kế tiếp bọn hắn đặt chân tới lại chính là bên dưới một tòa lầu cao năm tầng khoảng chục trượng nằm bên trong một cánh rừng với đường đi làm từ những viên đá tảng. Quan sát kiến trúc trước mắt một cách tỉ mỉ và cẩn thận.

Hắn như một nhà nghiên cứu cổ vật phát hiện ra vật lạ, si mê say đắm nhìn nó. Tòa lầu này trông vô cùng cổ xưa, trên thân tháp đã có không ít rêu xanh bám lên. Từng đường hoa văn trên cột gỗ cùng những bức tường xung quanh vô cùng tinh xảo đẹp mắt khiến hắn không thể rời mắt khỏi chúng.

Kỷ Linh tiến tới chạm lên cây cột, hai mắt nhắm lại cảm nhận từng đường điêu khắc khiến đám người một mặt quái dị nhìn hắn. Nhưng bọn hắn cũng không có để ý quá lâu liền tiến vào bên trong. Chỉ còn Đại Hoàng cùng Nhị Hoàng vẫn đứng bên cạnh hắn.

– Tiến vào đi.

Phong Lăng bên cạnh đánh thức hắn khiến hắn vẫn còn đang duy trì tư thế sờ mó quanh cây cột, hai chân như muốn rời tới bức tường khác.

Mặt hắn hơi đỏ lên vì xấu hổ với hành động của mình, ho vài tiếng cho đỡ ngượng liền tiến vào cùng hai người Đại Hoàng cùng Nhị Hoàng.

Sau khi tiến vào trong, hắn lập tức nhận ra xung quanh chẳng có ai cả như mỗi người tiến vào một không gian khác. Không gian xung quanh tối đen tràn ngập vô số điểm sáng khiến hắn nghĩ tới vũ trụ cùng tinh cầu trôi nổi.

– Kỳ lạ, ta bỗng dưng có thể bay được?

Giọng nói của hắn vang vọng khắp không gian khiến hắn có chút khó tin. Qua khoảng một đoạn thời gian, hắn mới có thể thành công thích ứng với cảm giác này. Lượn qua lượn lại giữa không gian tối đen xung quanh, hắn liền lao tới tìm hiểu những quang điểm kia là gì.

Bên ngoài Cổ Pháp tháp.

Phong Lăng đứng đó một hồi lâu liền thấy ở phía bên cạnh xuất hiện không ít người. Chỉ hơi liếc mắt qua một cái, hắn liền nhận ra đây là ai.

Người tới là một thanh niên cao hai thước, mặt mũi khôi ngô cương chính nhưng miệng lại treo nụ cười âm hiểm như có như không, đôi mắt híp liếc qua Phong Lăng liền cười rộ lên:

– Kha ha ha ha. Phong Lăng, hôm nay cũng đưa người tới đây à?

– Sao ta không thể? Vân Hà ngươi nghĩ Cổ Pháp tháp này là của riêng Di Hoa quận các ngươi? Của Vân gia các ngươi?

Người tới chính là Vân Hà, một người của Vân gia tại Di Hoa quận ngay kế bên Thi Lạc quân.

Vân Hà tới dẫn theo khoảng mười thiếu niên giống y như Phong Lăng, sau đó quay lại nói với đám thiếu niên này:

– Các ngươi là tinh anh của Vân gia chúng ta! Ngay khi tiến vào mà bắt gặp đám người Phong gia thì nhất định phải giết chúng. Những ai đem được đầu của bọn hắn ra ngoài về tới gia tộc, ta sẽ báo với gia chủ ban thưởng các ngươi. Nhớ lấy điều này! Chứng minh thực lực tinh anh Vân gia vượt trội hơn đám Phong gia phế vật kia. Tiến vào đi!

Vân Hà nói xong, đám thiếu niên sau lưng lập tức hét lên một tiếng kinh thiên động địa liền tiến vào bên trong Cổ Pháp tháp.

Cổ Pháp tháp này có năm tầng và đã xuất hiện từ thời xa xưa. Bên trong tồn tại vô số công pháp theo các cấp từ thấp tới cao, Sĩ, Tướng, Vương, Hoàng, Thánh. Tùy theo đẳng cấp mà độ khó để thu hoạch công pháp khác biệt. Số lượng thu được thì đều tùy thuộc vào năng lực tự thân.

Qua một đoạn thời gian nữa sau khi Vân Hà tới và cách xa khỏi Phong Lăng liền có hai nhóm người nữa mặc đồ có ký hiệu khác nhau tiến tới.

Ký hiệu chính là tiêu chí nhận biết của các gia, bên Phong gia mặc áo màu bạc thêu hình kim phong. Vân gia mặc áo lam sắc thêu hình đám mây trắng.

Hai nhóm người mới tới này, một bên mặc áo trắng thêu hình cây bút với không ít mực đen vung vẩy sau lưng áo tứ điên là Lý gia của Bích Họa quận. Bên kia mặc áo thanh sắc thêu hình cái cây nhỏ cùng quả đậu treo, Đỗ gia của Bình Nam quận.

Quan hệ giữa hai nhà vô cùng tốt nên xuất hiện cùng lúc hay cùng chung một vị trí cũng là chuyện rất bình thường.

Đỗ gia cùng Lý gia tới cũng gật đầu thân thiện chào hỏi rồi dẫn các thiếu niên của mình tiến vào trong Cổ Pháp tháp.

Sau khi tiếp dẫn đám người vào xong, quan hệ của hai người này dường như không tệ, tìm một góc nào đó ngồi xuống lôi bàn cờ ra đánh.

Phong Lăng liếc thoáng qua cũng không để ý nhiều, đây là Đỗ Nhạn cùng Lý Hoàng, thường xuyên gặp nhau tại những lần tiếp dẫn đám thiếu niên nên cũng không có xa lạ gì.

Cũng không lâu nữa chính là một nhóm người mới xuất hiện, bọn họ mặc bộ đồ màu đen thêu đồ hình quỷ diện, bọn hắn đều đeo khăn che mặt trông như thích khách, người Tô gia tại Hữu Sơn quận.

Sau khi đến cũng là âm thầm để đám thanh niên kia tiến vào bên trong rồi biến mất bên trong rừng cây.

Khoảng một chén trà nữa, Phong Lăng cùng đám người như cảm nhận được điều gì đó từ phía xa xa liền nghiêm túc đứng thẳng.

Hí!

Một tiếng hí dài từ phía chân trời vang tới bên này khiến cả đám cũng không ai dám ngồi hay ẩn nấp. Không quá lâu, từ phía chân trời xuất hiện kim quang nhàn nhạt, cùng với sáu con chiến mã chân đạp mây đang kéo theo một chiếc kiệu xa hoa.

Chiếc kiệu đó xuất hiện trong tầm mắt đám người rồi từ trên trời hạ xuống mặt đất ngay tại phía đường đi làm từ đá kia.

Kiệu đáp xuống cũng mang theo dải kim vân từ vó ngựa kia cũng tan đi, toàn bộ chiếc kiệu được lộ ra, chiến mã mặc giáp ngựa hoàng kim, kiệu xa hoa đều làm từ vàng điêu khắc tinh xảo với trên nóc kiệu được điêu khắc ba con rồng tọa hạ.

Chính là Tam hoàng tử, Diệp Võ.

Kỷ Linh mà tại thì nhất định sẽ xông tới sờ mó một phen.

Đám người chắp tay cúi đầu không dám trực diện nhìn thẳng vào phía sau tấm màn. Tấm màn che kiệu còn chưa mở ra, từ phía chân trời lại vang lên tiếng hí ngựa dài. Cả đám cũng không có quay sang nhìn tiếp vì như thế chính là phạm thượng.

Mà tội phạm thượng thì vô cùng đáng sợ, nhẹ thì chém đầu, nặng hơn chút thì chính là đem đi tra tấn tới chết.

Chiếc kiệu kế tiếp cũng là như vậy, sáu con chiến mã với bộ giáp vàng và đám yên vụ tan đi khi nó đáp xuống. Hai chiếc kiệu trước sau đáp xuống như phân thân mà ra, nhưng để ý trên nóc liền thấy trên đó khắc bốn đầu kim long.

Đích thị Tứ hoàng tử, Diệp Sơn.

Kiệu này cũng vẫn ngồi yên, không hề lộ mặt hay động đậy chút nào. Theo thời gian trôi qua, năm người tiếp dẫn tộc nhân tinh anh tiến vào như muốn còng hết cả lưng, số lượng kiệu đáp xuống cũng đã lên tới mười người, vừa vặn phù hợp với số lượng tinh anh năm nhà khác.

– Tham kiến thập vị hoàng tử!

Mười người vừa mới xuất hiện, năm người tiếp dẫn của năm nhà tại năm quận nhanh chóng chào hỏi. Thập vị hoàng tử từ trên kiệu mở tấm màn che rồi bước xuống, từng người đều mặc y phục giống nhau đồng màu.

Nếu không phải do diện mạo khác biệt thì khẳng định đây chính là sinh mười.

Đầu đội mũ xung thiên có hai cánh chuồn hướng lên trời, hoàng bào chủ đạo là màu vàng với hoa văn rồng ổ ở hai vai và bụng, phần chân số lượng kim long giống như thứ tự của các hoàng tử.

Mười vị hoàng tử này cũng không có đáp lại bọn họ liền nhanh chóng tiến vào trong Cổ Pháp tháp.

Sau khi tiến vào thì kiệu của bọn họ cũng không có rời đi mà vẫn nguyên tại chỗ. Bọn hắn cũng tin tưởng không có ai có thể động tới chiếc kiệu đó.

Nếu Kỷ Linh biết được sự thật khẳng định chửi chết Phong Lăng, bởi Phong Lăng dám lừa Kỷ Linh, đây đâu phải lựa chọn công pháp cùng chiến kỹ, rõ ràng là một bài khảo nghiệm tiếp theo sau Tân Sinh Đại Bỉ.

Kỷ Linh ở bên trong không gian riêng biệt của Cổ Pháp tháp, nhanh chóng bay tới những quang điểm ở phía xa. Khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần và hắn bắt đầu phát hiện ra chúng vô cùng nhỏ làm hắn có chút thất vọng.

Quang điểm quá mức chói lóa khiến hắn không thể quan sát bên trong chứa đựng thứ gì. Kỷ Linh có chút do dự khi thò tay vào bên trong nhưng hắn muốn có chiến kỹ thường thấy bên trong các tiểu thuyết nên quyết đoán thò tay vào trong.

Hắn nhớ lại lời nói của Phong Lăng khi đưa hắn tới chính là bên trong cũng chỉ có công pháp cùng chiến kỹ nên cũng không có lo lắng có chuyện gì xảy ra với đôi tay của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận