Ngay khi tới vị trí Kỷ Linh từng sử dụng Lôi Quang Thiểm, sát thủ như hắn vô cùng nhạy cảm với khí tức một người nên khi bay ngang qua, hắn bất ngờ giật mình, hơi ngưng lại.
Những người ở phía sau đuổi theo thấy hắn dừng lại như giơ tay chịu trói.
– Chờ đã!
Vân Lam cười gằn tới trước mặt hắn liền bị hắn ngăn lại. Đỗ Phu cùng Lý Hoàng cũng không có ý giết Xích Tuyền, bọn hắn chỉ muốn lấy lại đồ vật của bản thân.
– Loại khí tức này… Chính là của tên Phong gia kia!
Xích Tuyền dựa vào bản năng sát thủ liền nhận ra đây là khí tức của Kỷ Linh.
– Bát hoàng tử! Ta nhận ra được khí tức của tiểu tử Phong gia kia từng xuất hiện tại đây.
Diệp Tinh có vẻ nghi hoặc lệnh cho Vân Lam:
– Ngươi lên kiểm tra xem.
Vân Lam gật đầu cẩn thận tiến lên xem xét. Sắc mặt hắn bất ngờ xong đối với Diệp Tinh gật đầu xác nhận hoàn toàn đúng như lời Xích Tuyền nói.
Sau một hồi suy nghĩ, Xích Tuyền lập tức đưa ra kết luận:
– Rất có thể hắn vu oan cho ta khiến ta cùng bọn họ tách khỏi nhau.
– Trả các ngươi!
Ngay khi mọi việc tạm thời được sáng tỏ, Xích Tuyền ném trả bọn họ nhẫn trữ vật cùng với ngón tay của bọn hắn.
– Đi!
Diệp Tinh nhận lại cũng không mấy vui vẻ, dẫn đầu rời đi. Bốn người cũng theo sau, Xích Tuyền theo cũng là bởi hắn phải hỏi cho ra lẽ.
Còn về Kỷ Linh hiện tại thì hắn liên tục phải duy trì bản thân thanh tỉnh và tìm kiếm công pháp, chiến kỹ phù hợp.
– !?
Kỷ Linh bỗng khựng người, theo ánh mắt hắn nhìn thì thấy một quả cầu màu đỏ hoàn toàn khác biệt so với những quả cầu đen ẩn chứa công pháp bên trong. Hắn thầm nghi hoặc liệu đây có phải chìa khóa hay không.
Cẩn thận bước tới quan sát một lúc, hắn cũng chắc chắn rằng đây không phải do một người nào đó phát động ra chiến kỹ để ẩn thân nên nhẹ nhàng thò tay vào bên trong.
Từ cảm giác bàn tay truyền thông tin tới não bộ của hắn thì hắn phát hiện ra bên trong có vô số đồ vật bay ngang qua, không hề khác với những hắc điểm trước đó nhưng tốc độ của bọn nó bay nhanh hơn nhiều.
Bỗng ngón tay của hắn trượt qua một vật sần sùi liền biến mất khiến hắn thầm tiếc nuối. Đó chính là chìa khóa tiến vào tầng kế tiếp. Xác suất xuất hiện là vô cùng nhỏ.
Sau khi cảm nhận một lúc, hắn liền biết đây giống như chơi trò may mắn. Đều là dựa vào vận may của bản thân xem lấy được công pháp hay chìa khóa, hoặc là một đồ vật nào đó.
Ngẫm nghĩ một hồi để cảm nhận, hắn chẳng thể bắt kịp tốc độ bọn chúng bay qua nên tùy ý bắt bừa một cái rút ra.
Mở mắt ra nhìn đồ vật trước mặt mình, hắn hoàn toàn cứng đờ người. Ánh mắt khó hiểu nhìn về phía thứ này, đây không phải là chiếc gương sao?
Nhưng chiếc gương đồng này được điêu khắc vô cùng tinh xảo và cổ xưa, những đường viền xung quanh nó khiến hắn vô cùng si mê. Kỷ Linh nhanh mắt phát hiện ra một hàng chữ ở phía sau lưng:
– Thiên kính chiếu vạn dược. Nhất thiểm vạn sự thông. Vạn Dược Kính?
Đây chính là một đoạn chữ cổ ở dị giới này nhưng may thay tên nguyên chủ này thường thích nghiên cứu thư tịch cổ với lão sư dạy học của hắn nên hắn có thể đọc rõ phần phiên âm.
Còn phần dịch nghĩa chính là chiếc gương trời chiếu vào vạn loại dược liệu bao quát trong Nam Hải Thiên, một cái chớp mắt liền rõ cả vạn loại.
Chính là một cuốn bách dược toàn thư di động. Sau này chỉ cần có dược liệu hắn không biết, hắn đem Vạn Dược Kính chiếu vào dược liệu là biết công dụng của nó.
Đồng thời hắn cũng đang nghi hoặc liệu cái thứ này hiện lên trên mặt kính luôn hay là hiện lên như màn ảnh 3D mà hắn thấy trên phim.
Không nghĩ gì thêm, hắn quyết định sau này hẵn tính tới việc tìm hiểu nó sau. Cất nó vào trong nhẫn trữ vật, hắn rất nhanh liền sử dụng Ẩn Nặc rời khỏi nơi đây.
Sau khi hắn rời đi, một người mặc hoàng bào, dưới chân áo thêu bảy con kim long xuất hiện. Thất hoàng tử quan sát xung quanh một hồi lâu liền rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm:
– Khốn khiếp! Đồ vật đã bị mất! Ta làm sao trở lại ăn nói với…
Đang nói nửa đường, Thất hoàng tử bỗng dừng lại, sắc mặt xanh tím nhăn mặt, bóp cổ như khó thở. Qua hồi lâu liền trở lại bình thường rồi rời khỏi chỗ này.
Hắn đến cũng không có bị Kỷ Linh bắt được nên rời đi cũng không ai hay.
Kỷ Linh sau khi rời đi liền tiếp tục công việc của bản thân là thu nhặt những cuốn công pháp, chiến kỹ.
Khoảng một hồi lâu, trước mặt hắn xuất hiện một nhóm năm người đều đến từ Tô gia. Cả năm người này ngay khi nhìn thấy Kỷ Linh lập tức trở nên cảnh giác, sát khí trong mắt bắn ra khiến sát khí trong cơ thể Kỷ Linh cũng tràn ra, chèn ép khí thế bọn hắn.
Kỷ Linh cũng cảnh giác, trong lòng lại có một cỗ tự tin có thể đánh hạ được bọn hắn nổi lên khiến hắn nhanh chóng biến quyền thành trảo, trong cơ thể âm thầm vận chuyển Lôi Quang Thiểm.
Ngay khi bọn hắn vừa mới ẩn thân phân tán như muốn bao vây hắn, Kỷ Linh lập tức sử dụng Lôi Quang Thiểm, nhanh chóng xuất hiện kế bên một tên thiếu niên Tô gia, trảo của hắn mạnh mẽ bóp thẳng vào cổ tên này.
Kỷ Linh dùng lực bóp gãy cổ hắn khiến đầu hắn nghiêng sang một bên tắt thở. Xử lý xong tên này, hắn cũng không có lo lắng thi thể tên này bị trôi mất nhưng để cho an toàn, hắn liền lấy ra một đoạn đai lưng buộc chân hắn vào rồi cầm đi.
Bốn người bên Tô gia nhìn thấy hắn như vậy rõ ràng là vô cùng tức giận nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, bọn hắn chẳng thể bắt kịp.
Bốn người nhìn nhau như hiểu ý, đồng loạt gật đầu, hai tay làm ra một loạt thủ ấn giống y hệt nhau.
Không lâu lắm vô số trận văn xuất hiện dưới chân bốn người, nó chạy tới phương vị của bốn người. Ngay khi tới trung tâm của trận pháp, tại đó, trận văn hình thành một loạt hoa văn kỳ dị rồi lập tức có một đạo quang trụ xanh lam bắn lên trên trời.
Đạo quang trụ đó cũng không tiêu tán ngay mà duy trì tư thế đó, Kỷ Linh liếc qua một chút, bọn hắn hẳn là bày bố sát trận, hắn cũng không phải tên ngu ngốc đứng chờ bị nhốt bên trong nên phát động Lôi Quang Thiểm rời khỏi phương vị pháp trận.
Kỳ lạ! Pháp trận vậy mà luôn lấy hắn làm trung tâm.
Điều này khiến hắn đau đầu. Ngồi bên trong suy ngẫm hồi lâu cũng không có cách nào thoát khỏi đây, hắn bỗng nhớ ra có một phân đoạn sử dụng cường lực đánh tan trận pháp nhưng phải tìm được trận nhãn mới có thể.
Hắn thì lại chẳng biết cái mô tê gì về trận pháp nên cơ hội cho hắn chạy ra cơ hồ là bằng một phần trăm.
Kỷ Linh cũng không phải người thấy gian nan liền bỏ cuộc, đôi mắt hắn căng ra quan sát sơ hở của trận pháp nhưng nó quá khó. Cuối cùng hắn quyết định đánh liều một phen xem sao.
Một quyền đập xuống trận pháp dưới chân, lực đạo kinh người của hắn rung động toàn bộ trận pháp cùng bốn người kia khiến hai chân bọn hắn run run một lúc.
Thấy hiệu quả không tệ, hắn liền dùng thêm lực đánh xuống trận pháp dưới chân. Lực đạo của hắn tùy theo từng quyền đánh xuống mà càng trở nên mạnh mẽ khiến đám người kia đang duy trì trận pháp thành hình từ tim đập chân run giờ thành toàn thân run rẩy, mặt cắt không còn một giọt máu.
Còn một quyền cuối chính là lúc hắn phát ra toàn lực lượng của hắn, trận pháp cũng đã sắp hoàn thành nên hắn không lơ là thêm mà bắt đầu dùng toàn lực, mãnh liệt cuồng công vào trận pháp dưới chân.
Từng trận địa chấn liên tục do hắn tạo ra gây áp lực vô cùng lớn với bốn người Tô gia, nhưng bọn hắn như đám tử sĩ, hoàn toàn không quan tâm sinh mạng của mình đang bị đe dọa mà hai hàm răng nghiến chặt như muốn cắn nát cả hàm rồi.
Kỷ Linh thấy bọn hắn như vậy, hắn cười gằn một tiếng liền nhanh chóng sử dụng Lôi Quang Thiểm vừa đánh xuống trận pháp dưới chân. Lúc áp lực tại chỗ này, lúc tại chỗ kia khiến bốn người liên tục bị đè thêm trăm cân lên lưng sau mỗi đợt quyền của hắn.
Đặc biệt là với cái tốc độ kia khiến áp lực trên lưng bọn hắn vô cùng lớn, hầu như là không có cách để đánh tan toàn bộ chúng.
Kỷ Linh cũng biết chiến khí trong cơ thể mình sắp cạn kiệt nên có chút thoái ý, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì liền cười lạnh một tiếng.
– Sát khí đã không được! Vậy thì ăn thử độc đạn của ta đi!
Trên tay hắn bỗng xuất hiện hơn trăm viên độc đạn loại độc hương, chỉ cần hít vào cũng khó lòng biết được bệnh gì đến với bọn hắn.
Kỷ Linh sử dụng Lôi Quang Thiểm nhanh chóng lao đến một cái vị trí bất kỳ, nhanh tay đánh xuống một quyền. Quyền này kèm theo độc hương tán ra, ngay khi độc đạn vỡ ra, hắn liền phát động Lôi Quang Thiểm cách xa khỏi vị trí vừa rồi.
Kỷ Linh nhanh chóng rời đi, tên xấu số đứng tại vị trí đó sau khi hắn dịch chuyển lập tức trở nên điên loạn, mất đi một người, trận pháp của bọn hắn thiếu khuyết một chỗ, tiến độ hoàn thành chậm lại nên hắn cũng có thời gian thở dốc.
Một tên rời khỏi, tiến độ chậm lại, bọn hắn cũng bị phản phệ thổ huyết.
Chỉ thấy tên kia điên cuồng, ánh mắt đỏ ngàu nhìn về phía một trong ba người đang duy trì trận pháp đánh tới, trông tư thế rất muốn liều chết cứu hắn.
Xem ra độc dược này vô cùng mạnh. Dù cho bọn hắn có bịt mặt bịt mũi đi nữa cũng khó tránh khỏi độc hương.
Kỷ Linh nhìn thấy tên này bị như vậy cũng không có rảnh rỗi liền lấy ra thêm không biết bao nhiêu độc đạn liền lao tới một tên khác.
Tên kia thấy hắn lao tới cũng không thể bỏ mặc trận pháp, nếu tự ý rời đi thì cái kết nhất định càng thảm. Vì thế nên hắn quyết tâm thà dính độc mà rời bỏ trận pháp còn hơn là tự ý rời đi.