Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 33: Muốn đưa em chạy trốn…


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi từ chối thừa nhận tôi với Lương Trác đeo vòng tình nhân, bèn đính chính: “Anh ta đú theo mua cùng kiểu thôi.”

Đỗ Kỳ hiển nhiên không phải kiểu người sẽ nghe người khác giải thích. Cậu ta coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai, kéo chúng tôi vào trong.

Nơi đây là một quán bar, không quá ồn ào, có ca sĩ chuyên biểu diễn tại đây.

Tôi khá thích những nơi mang phong cách tiểu tư sản như thế này, mặc dù bản thân tôi chẳng có chút nào là tiểu tư sản cả.

Tôi hỏi Đỗ Kỳ: “Quán của cậu à? Con nhà giàu nha!”

Đỗ Kỳ cười nắc nẻ: “Em đời này muốn giàu thì chỉ có cách cưới chồng nhà giàu thôi. Đây là quán của bạn em, mọi người uống thoải mái, em mời.”

Đỗ Kỳ dẫn tôi và Lương Trác lên tầng. Các bậc thang được làm từ gỗ, trông rất khí thế.

Cậu ta hỏi tôi: “Hai người ngắm mặt trời lặn rồi chứ?”

Nhắc tới chuyện này tôi lại tức. Sáng đã hẹn là sẽ đi ngắm mặt trời lặn một lần nữa, kết quả trên đường về, xe của chúng tôi gặp sự cố, lúc về tới thành phố trời đã sẩm tối.

Làm gì còn mặt trời lặn để ngắm nữa.

Lương Trác nói: “Ngày mai.”

“Sao anh nói lời không giữ lấy lời vậy?” Đỗ Kỳ đúng là người phát ngôn thay tôi: “Kiểu đàn ông như anh, không ai thèm đâu.”

Tôi gật gù tỏ ý tán đồng.

Lương Trác không giận, ngược lại còn mỉm cười, theo bọn tôi vào chỗ ngồi.

Trên tầng này khá vắng người, ngồi ở vị trí gần lan can như này vừa hay có thể thấy được ca sĩ dưới tầng.

“Cậu ta đẹp trai ghê.” Tôi vươn cổ nhìn xuống dưới.

Đó là một cậu thanh niên mặc áo kẻ caro màu đỏ, trông vẻ ngoài thì là kiểu trai đẹp vô cùng rạng rỡ. Lúc cậu ta ôm ghi-ta hát còn có chút ngại ngùng, như thể chỉ cần đùa một câu cũng sẽ đỏ mặt.

Đỗ Kỳ nói: “Cũng tạm, miễn cưỡng được.”

Tôi liếc mắt về phía Đỗ Kỳ, thầm nghĩ: Cậu yêu cầu cao quá rồi đó.

Đỗ Kỳ cổ vũ Lương Trác lên hát, Lương Trác bảo: “Chúng ta không thể uống mấy ly rồi hẵng hát được sao?”

“Thế anh mau uống đi!” Tôi đẩy ly nước trước mặt tới bên tay Lương Trác.

Lương Trác cười với tôi: “Sao cậu lại nhập bọn cùng nó rồi?”

Tôi nói: “Tôi chẳng nhập bọn của ai cả, anh đây là một đội quân.”

Đỗ Kỳ nghe bọn tôi đấu khẩu, cười nghiêng cười ngả. Cậu ta cũng dễ cười thật đấy.

Chúng tôi gọi rượu. Cậu chàng đẹp trai đang hát dưới tầng cũng đã hát xong, đặt ghi-ta xuống, chạy lên tầng.

Tôi hoàn toàn không thể ngờ được, cậu chàng kia vừa lên tầng đã lao về phía chúng tôi. Cậu ta đi tới, choàng vai Đỗ Kỳ một cách rất tự nhiên, rồi hỏi chúng tôi một cách tự nhiên không kém: “Thế nào? Gọi rượu chưa?”

Đỗ Kỳ kêu lên “Aiya”, đẩy cậu ta ra: “Anh đừng có động chân động tay với tôi. Anh tôi đang nhìn đó.”

Tôi chống cằm quan sát hai người bọn họ, có gì đó mờ ám ở đây.

Hoá ra anh chàng đẹp trai này là chủ quán bar. Cậu ta một lần nữa chứng minh tôi nhìn người không hề chuẩn, cái gì mà đùa chút là sẽ đỏ mặt chứ. Đây rõ ràng là kiểu công tử bột ăn chơi điển hình, thảo nào Đỗ Kỳ không coi trọng cậu ta.

Không đáng tin cậy, kiểu người này đi qua ngàn bụi hoa, rất biết cách làm tổn thương người khác.

Bốn người bọn tôi ngồi cùng nhau, làm vài ly.

Lương Trác hỏi tôi: “Muốn nghe gì?”

Tôi bật cười: “Sao cơ? Tôi muốn nghe gì anh cũng có thể hát sao?”

Lương Trác mặt dày không biết xấu hổ: “Có thể thử.”

Thế là, tôi chợt nảy ra ý tưởng: “Bài “Mặt trời của tôi” của Pavarotti.”

(Bài “O sole mio” của Luciano Pavarotti. Link nhạc)

Đỗ Kỳ một lần nữa phát ra tiếng cười khiến tất cả mọi người có mặt đều chấn động.

Không ngờ, Lương Trác thật sự đứng lên, nói với tôi: “Không thành vấn đề.”

Không thành vấn đề cái con khỉ khô ấy. Tôi không tin anh ta hát được bài này.

Lương Trác uống hết rượu trong ly, sau đó thuận tay xoa đầu tôi, giống như cách tôi xoa đầu con cún Bắc Kinh[1] bên đường.

Anh ta đi xuống tầng. Trong vô thức ánh mắt tôi bám theo anh ta, nhìn anh ta bước lên sân khấu nhỏ, nhìn anh ta nhấc chiếc ghi-ta đặt trên ghế lên.

Lương Trác còn biết chơi cả đàn ghi-ta.

Tôi cảm thấy việc biết chơi nhạc cụ là yếu tố cực kỳ ăn điểm. Âm nhạc khiến con người ta hấp dẫn gấp nhiều lần.

Anh ta lướt nhẹ dây đàn, sau đó nói vào micro: “Bài hát này dành tặng… người bạn đồng hành của tôi, Tống Huyền.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn lên. Tôi nghe thấy Đỗ Kỳ thì thầm: “Bạn đồng hành? Bạn đồng hành gì cơ?”

Ở bên cạnh, cậu công tử bột kia nói: “Anh cũng có thể là bạn đồng hành của em.”

Đỗ Kỳ vỗ một cái lên trán cậu ta, kêu cậu ta mau ngậm miệng.

Lương Trác nói xong câu đó thì ngước nhìn lên tầng hai. Ánh mắt hai chúng tôi gặp nhau, bầu không khí có chút khó tả.

Con người tôi, cả đời này chưa từng có gì dính dáng gì tới hai chữ “lãng mạn”, thế nhưng kể từ khi gặp được Lương Trác, dường như cứ thi thoảng lại xuất hiện những khung cảnh có thể viết vào nhật ký.

Ví dụ như tối hôm trước chèo thuyền. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng tôi không lật thuyền.

Hay như lúc này đây, anh ta nhìn tôi, nói với tôi: “Ca khúc “Mặt trời của tôi” của Pavarotti, tặng cậu.”

Tôi nghe thấy có tiếng ai đó cười trộm, thế nhưng Lương Trác chẳng hề bận tâm.

Tuy nhiên, khi anh ta cất giọng, lại không phải “Mặt trời của tôi”.

Giai điệu dạo đầu rất đỗi quen thuộc với tôi, năm lớp 12 không biết tôi đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần.

Tôi nhớ hôm ấy trên con đường anh ta dẫn tôi đi ngắm mặt trời lặn, tôi có hỏi anh ta đã từng nghe bài “Chạy trốn” của Trịnh Quân chưa. Khi đó, tôi cứ ngỡ anh ta không nghe rõ câu hỏi của tôi, cũng không lặp lại, nào ngờ, anh ta thật ra nghe rõ hết thảy, hơn nữa còn ghi nhớ trong lòng.

“Dâng hiến thanh xuân cho thành phố huy hoàng phía sau lưng ấy.

Chúng ta trả giá vì giấc mộng đẹp đẽ này.

Trao tình yêu cho em, người chân thành nhất bên cạnh tôi.

Em cùng tôi ca hát, em cùng tôi phiêu bạt, cùng tôi chịu những tổn thương nặng nề.

Cho đến tận bây giờ, bỗng chợt nhận ra, điều tôi tha thiết mong mỏi là tình yêu chân thành cùng sự tự do.”

Lúc hát, Lương Trác đã sửa câu “trao tình yêu cho cô gái chân thành nhất bên cạnh tôi” thành “cho em, người chân thành nhất”, lúc hát còn ngẩng lên nhìn về phía tôi.

Rất kỳ quái.

Rất mập mờ.

Rất kỳ quái.

Rất cảm động.

Tôi không nhịn được, hát theo anh ta: “Muốn đưa em chạy trốn, chạy đến thành phố xa xôi nhất…”

Tại khoảnh khắc này, tôi dường như không còn là tôi nữa, thế giới cũng không còn là thế giới tôi sống trước đây.

Mọi thứ đều rất không thật. Một tôi đáng lẽ ra nên ngồi trong phòng làm việc vừa chửi Bên A vừa chửi sếp vừa thức đêm tăng ca, không ngờ lại có được khoảnh khắc mộng mơ như thế trong kỳ nghỉ này.

Khi Lương Trác mỉm cười hát, tôi chợt nhận ra có lẽ đây mới là ý nghĩa của chuyến đi của tôi.

  • Chú thích:

[1] Cún Bắc Kinh: một giống cho có nguồn gốc từ Trung Quốc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận