Catherine và Kirk Reynolds vào khách sạn Palace thần tiên. Đại sảnh đầy các khách du lịch từ hàng chục nước.
Kirk Reynolds nói với một nhân viên lễ tân:
Dành một buồng cho ông và bà Reynolds!
Và Catherine nhìn lơ.
Ta phải đeo một nhẫn cưới mới được. Nàng chắc là ai ai trong đại sảnh này cũng nhìn nàng, không hiểu nàng làm nghề gì.
– Dạ, vâng, thưa ông Reynolds. Buồng đặc biệt số 215!
Nhân viên lễ tân đưa chìa khoá cho một người hầu, và người hầu nói:
– Thẳng đường này ạ.
Họ được dẫn đến một buồng đặc biệt xinh đẹp, trang bị đồ gỗ đơn giản, qua mỗi cửa sổ có thể nhìn ra phong cảnh núi non ngoạn mục.
Khi người hầu ra khỏi, Kirk Reynolds ôm Catherine:
– Anh không thể không nói em làm anh hạnh phúc biết nhường nào, em yêu.
– Em… đã lâu rồi, Kirk nhỉ? – Catherine trả lời.
– Đừng lo. Anh không vội vã với em đâu.
– Anh đáng yêu quá, Catherine nghĩ nhưng anh sẽ thấy thế nào nếu ta nói với anh về quá khứ của ta? Nàng chưa bao giờ nói với anh về Larry, hoặc vụ giết người, hay bất cứ điều gì thật kinh khủng đã xảy ra với nàng. Nàng muốn gần gũi anh, tin cậy anh, nhưng có điều gì lôi nàng lại.
– Để em cởi quần áo hãy, – Catherine nói.
Nàng cởi quần áo từ từ, rất chậm và đột nhiên nàng đã nhận ta rằng nàng phải lảng tránh, nàng sợ phải kết thúc cái mà nàng đang làm bởi vì nàng sợ những gì sẽ xảy ra sau đó.
Từ buồng kế bên, nàng nghe Kirk gọi:
– Catherine…
– Ôi lạy chúa, anh ấy sắp nói cởi quần áo ra và lên giường. Catherine nuốt nước bọt và nói khẽ:
– Vâng.
– Sao chúng ta không đi ra ngoài và nhìn cảnh vật xung quanh?
Catherine như trút được nỗi sợ hãi.
– Thật là một sáng kiến tuyệt vời, – nàng nói rất tình tứ. Điều gì đã đến với ta. Ta đang ở một nơi nên thơ nhất trên trái đất, với một người đàn ông hấp dẫn yêu ta, và ta lại hoảng sợ.
Reynolds đang nhìn nàng một cách lạ lùng:
– Em có sao không đấy?
– Không sao – Catherine tươi cười nói – Rất khỏe.
– Em như lo buồn điều gì!
– Không. Em… em đang nghĩ về… về trượt tuyết. Giả dụ sẽ bị nguy hiểm.
Reynolds cười:
– Đừng bận tâm. Chúng ta sẽ bắt đầu ở sườn dốc thoai thoải, ngày mai. Nào đi.
Họ mặc quần áo ấm, quần bó và đi ra ngoài không khí trong lành và sảng khoái.
Catherine hít thở thật sâu.
– Ôi, tuyệt quá Kirk. Em thích nơi đây.
– Em chưa thấy nơi nào như thế này ư?, – anh cười – Vào mùa hè, còn đẹp gấp hai nữa kia.
Liệu anh còn muốn gặp ta vào mùa hè không? Catherine nghĩ vậy. Hay ta sẽ phải làm anh bực mình nữa? Tại sao ta phải lo lắng quá như vậy?
Làng St. Moritz là một làng đầy vẻ quyến rũ, kiến trúc kiểu thời trang trung cổ, có rất nhiều cửa hàng và khách sạn kiểu cổ nhưng vô cùng hấp dẫn và có những ngôi nhà gỗ dọc theo chân dãy núi Alpes hùng vĩ.
Họ đi lang thang quanh các cửa hàng, Catherine mua một số quà tặng cho Evenlyn và Wim. Họ dừng ở quán cà phê nhỏ và ăn mấy chiếc bánh.
Buổi trưa, Kirk Reynolds thuê một xe kéo với một đàn chó, và họ cho xe đi dọc theo con đường phủ tuyết lên đến tận đồi, tuyết lạo xạo dưới hai thanh trượt kim loại.
– Thích không em? – Reynolds hỏi.
– Ô vâng Catherine nhìn anh và nghĩ. Ta sắp làm anh hạnh phúc. Tối nay. Vâng, tối nay. Ta sắp làm cho anh hạnh phúc tối nay.
Chiều tối hôm đó, hai người tới tại khách sạn ở Stubi; một nhà hàng có không khí như là một quán ăn nông thôn cổ xưa.
– Cái buồng này đã có từ năm 1480, – Kirk nói.
– Chúng ta không nên gọi món bánh mì.
– Vì sao?
– À chuyện đùa một tí. Xin lỗi!
Larry đã từng hiểu chuyện đùa của ta, sao ta lại nghĩ về anh ấy? Vì ta không muốn nghĩ gì tối nay. Ta cảm thấy ta như Marie Antoinette sắp bị hành hình. Ta không muốn ăn bánh để tráng miệng. Bữa ăn tuyệt ngon, nhưng Catherine quá căng thẳng nên không thích thú lắm. Khi họ ăn xong, Reynolds nói:
– Ta lên buồng chứ? Anh sẽ chuẩn bị một bài giảng trước về trượt tuyết cho em vào buổi sáng ngày mai!
– Chắc chắn nhé. Tốt. Chắc chắn đấy.
Họ bắt đầu lên gác, Catherine thấy rằng trái tim nàng như tan nát. Anh ấy sắp nói “Chúng ta lên giường luôn đi” Và sao anh ấy lại không làm như vậy? Đó là lý do vì sao ta lại đến đây, có phải thế không? Ta có thể nói lảng tránh rằng ta đến đây để trượt tuyết.
Họ đã lên tới buồng đặc biệt của họ, Reynolds đã mở cửa và bật đèn. Họ đi vào buồng ngủ và Catherine nhìn vào cái giường rộng đó. Nó như chiếm hết cả gian buồng.
Kirk đang ngắm nhìn nàng.
– Catherine… em lo lắng điều gì vậy?
– Cái gì hở anh? – Một tiếng cười khì, vô nghĩa – À, không. E m… em vừa…
– Vừa gì?
Nàng tặng chàng một nụ cười vui vẻ.
– Chẳng có gì cả. Em khỏe.
– Tốt. Hãy cởi quần áo vào đi ngủ.
– Đúng như ta đã biết anh sẽ nói gì. Nhưng đúng là anh đã nói thế không? Chúng ta trước hết phải lên giường và làm cái việc đó. Để nói bằng lời thì quá… quá… ngây ngô.
– Em nói gì thế?
Catherine không nhận ra rằng nàng đã nói thành tiếng to.
– Không có gì đâu. – Catherine vừa tới giường. Đó là cái giường rộng nhất mà nàng chưa hề thấy. Đó là cái giường được đóng cho những đôi yêu nhau, chỉ có những người yêu nhau. Đó không phải là giường để ngủ. Đó là giường để…
– Em đã thay quần áo xong chưa, em yêu quý?
Ta là ai. Đã bao lâu rồi kể từ khi lần cuối cùng ta đã ngủ với một người đàn ông? Hơn một năm. À anh ấy là chúng ta.
– Cathy…?
– Vâng – Ta sắp thay quần áo, và ta sắp lên giường, và ta sắp làm anh khó chịu. Ta không yêu anh, Kirk ạ. Ta không thể ngủ với anh.
– Kirk…
Anh quay lại với nàng, chưa cởi xong quần áo ư…
– Kirk, em… Hãy quên em đi. Anh sắp căm ghét em rồi đó, nhưng em… em không thể, em xin lỗi anh ngàn lần. Anh nên hiểu cho em, em là… Nàng đã nhìn thấy sự tức giận trên mặt anh. Anh gượng cười.
– Catherine, anh nói với em, anh rất kiên trì. Nếu em không sẵn sàng, anh… anh hiểu. Chúng ta còn nhiều thời gian tuyệt vời ở đây.
Nàng hôn lên má anh như để cám ơn anh.
– Ôi, Kirk.
– Cám ơn anh. Em thấy nó lố bịch lắm. em không hiểu sẽ xảy ra điều gì đối với em.
– Chẳng có điều gì xảy ra với em cả, – anh bảo đảm với nàng.
– Em hiểu.
Nàng đẩy anh ra.
– Cám ơn. Anh là một thiên thần.
– Trong khi, – anh thở dài – anh sẽ ngủ trên tấm khăn phủ ở phòng khách.
– Không, anh đừng làm thế – Catherine nói lớn. – Vì em là người có trách nhiệm về việc ngớ ngẩn này, điều ít nhất em có thể làm là thấy anh được dễ chịu. Em sẽ ngủ trên tấm khăn phủ. Anh ngủ trên giường.
– Nhất quyết không.
Catherine nằm trên giường, vẫn chưa ngủ, nghĩ về Kirk Reynolds.
Ta có thể làm tình với một người đàn ông khác? Hay là Larry đã đốt cháy hết ham muốn đó của ta? Có thể, bằng cách nào, Larry định giết ta sau đó. Cuối cùng, Catherine đã thiếp đi.
Kirk Reynolds thức dậy vào nửa đêm có tiếng kêu.
– Anh ngồi thẳng dậy trên tấm khăn phủ, tiếng kêu vẫn còn, anh vội lao ngay vào buồng ngủ.
Catherine đang vật vã trên giường mắt lờ đờ.
– Không, – nàng hét lên. – Không! không! Để tôi yên!
Reynolds quỳ xuống quàng tay ôm và ghì chặt nàng.
– Không sao cả. Không sao đâu. – Anh nói.
Thân thể Catherine như đang bị hành hạ và thổn thức, anh ôm chặt nàng đến khi cả hai như lặng đi.
– Họ – cố tình dìm chết tôi!
– Đó chỉ là mơ thôi, – anh nói dỗ dành nàng – Giấc mơ sợ quá phải không? – Catherine mở to mắt và ngồi dậy. Thân thể nàng run lên. – Không, không phải là mơ đâu. Thật đấy!Họ cố giết em.
Kirk nhìn chằm chằm vào nàng, không hiểu gì cả:
Ai cố tình giết em!
– Chồng… chồng em và người tình của anh ấy!
Anh lắc đầu không hiểu:
– Catherine, em bị một cơn ác mộng đấy, và…
– Em đang nói với anh sự thật. Họ cố tình giết chết em và họ đã bị xử tử về việc đó.
Nét mặt Kirk đầy vẻ không tin:
– Catherine…
– Trước đây em chưa nói gì với anh, bởi vì… với em, nói về nó, em đau khổ lắm.
Anh nhận ra ngay rằng nàng nói nghiêm túc.
– Điều gì đã xảy ra vậy?
– Tôi không muốn ly dị Larry, và anh… anh lại phải lòng một người phụ nữ khác, và họ đã quyết định giết tôi.
Bây giờ thì Kirk mới lắng nghe chăm chú.
– Đó là vào thời gian nào!
– Một năm trước đây?
– Điều gì đã xảy ra cho họ?
– Họ đã bị… họ đã bị nhà nước xử tử!
Anh giơ tay lên. Đợi một phút. Họ bị xử tử vì có mưu đồ giết em?
– Vâng!
Reynolds nghĩ:
– Anh không phải là chuyên gia về luật Hy Lạp, anh muốn cược với em rằng không có tội tử hình đối với một tên mới có ý định giết người. Có thể có sai sót gì ở đây. Anh có quen một luật sư ở Anthens. Sáng nay anh sẽ gọi điện cho ông ta và hỏi cho rõ. Tên ông là là Peter Demomdes.
Catherine còn đang ngủ khi Kirk Reynolds đã tỉnh dậy. Anh mặc quần áo nhẹ nhàng và đi khỏi buồng ngủ.
Anh đứng đó một lúc lâu, nhìn Catherine. Ta yêu nàng quá Ta phải tìm ra sự việc, và xua tan bóng mây trong đầu óc nàng.
Kirk Reynolds đi xuống đại sảnh khách sạn và đăng ký gọi về Anthens.
– Tôi muốn gọi từng người một, – anh nói với điện thoại viên. – tôi muốn nói chuyện với ông Peter Demonides.
Điện thoại sau nửa giờ mới nói được.
– Demonides? Kirk Reynolds đây. Tôi không biết ông còn nhớ tôi không, nhưng…
– Có chứ, tôi nhớ, ông làm cho Constantin Denmiris.
– Vâng.
– Tôi có thể giúp ông được gì nào, ông Reynolds?
– Thứ lỗi cho tôi đã làm phiền ông. Tôi đang bị bối rối về một thông tin. Có liên quan về một điểm trong luật pháp Hy Lạp.
– Tôi có biết một tý về luật Hy Lạp, – Demomdes nói rất vui vẻ – Tôi sẽ rất may mắn được giúp ông!
– Có điều nào trong luật của các ông bắt một người nào đó bị hành quyết vì có ý định giết người?
Đầu kia dây nói yên lặng một lúc lâu.
– Cho tôi hỏi vì sao ông lại hỏi như vậy?
– Có một phụ nữ tên là Catherine Alexander. Cô ta nghĩ rằng chồng cô và nhân tình của anh ta đã bị nhà nước xử tử vì có âm mưu giết người. Nghe ra điều đó không hợp lý lắm. Ông có hiểu ý tôi không?
– Vâng. – Giọng Demonides có vẻ tư lự. – Tôi hiểu điều ông muốn nói. Ông đang ở đâu Reynolds?
– Tôi đang ở khách sạn Palace ở St. Moritz!
– Để tôi xem lại việc đó hãy, và tôi sẽ trả lời ông sau.
– Tôi rất muốn biết việc này. Sự thật là, tôi nghĩ cô Alexander có thể tưởng tượng ra mọi việc và tôi muốn làm rõ việc đó và để cho đầu óc cô ấy khỏi buồn phiền.
– Tôi hiểu. Tôi sẽ báo cho anh. Tôi hứa.
Bầu không khí ở đây rất sảng khoái, và vẻ đẹp của khung cảnh thiên nhiên đã làm nỗi sợ hãi đêm qua của Catherine tan biến đi.
Cả hai người ăn sáng trong làng, khi họ đã ăn xong, Reynolds nói:
– Chúng ta đi lên sườn dốc trượt tuyết và anh sẽ làm em biến thành chú sóc nhỏ nhé.
Anh dẫn Catherine lên chỗ đầu dốc cho người mới tập trượt và thuê một hướng dẫn viên cho nàng.
Catherine xỏ đôi ván trượt và đứng dậy. Nàng nhìn xuống chân.
– Thật buồn cười. Nếu trời có ý biến chúng ta thành thế này thì cha ông chúng ta phải thành những thân cây.
– Không có gì cả, Kirk ạ!
Người hướng dẫn mỉm cười.
– Không sao. Không cần mất thời gian nào đâu, sẽ trượt như một người chuyên nghiệp, cô Alexander ạ. Chúng ta sẽ khởi hành ở Coriglia Saso Ronsol. Đó là dốc cho những người mới tập.
– Em sẽ ngạc nhiên vì em hiểu được cách trượt nhanh thế – Reynolds cam đoan với Catherine như vậy.
Anh nhìn đường trượt phía trước xa xăn và quay lại nói với hướng dân viên:
– Tôi nghĩ tôi thử trượt ở Fourcla Grischa hôm nay!
– Thật thú vị quá. Em đã có đường trượt có lưới thép! – Catherine nói, không cười.
– Đây là đường trượt em thân yêu. – anh nói.
Ồ, Catherine cảm thấy khó nói cho anh hiểu đó là một câu nói đùa. Ta không được nói thếvới anh, Catherine nghĩ vậy.
Hướng dẫn viên nói:
– Grischa là đường trượt khá dốc. Ông phải bắt đầu ở Corviglia Standard Marguns mới hay, ông Reynolds ạ.
– Sáng kiến. Tôi sẽ làm thế. Catherine, anh sẽ gặp em ở khách sạn để ăn trưa đấy?
– Hay lắm! – Reynolds khoát tay và bước đi.
– Thoả thích nhé, – Catherine gọi theo – Đừng quên viết đấy.
– Nào – hướng dẫn viên nói. – Chúng ta vào việc.
Trước sự ngạc nhiên của Catherine, bài học trượt tuyết thật là vui. Nàng rất có nghị lực ngay từ bước đầu. Nàng cảm thấy lúng túng và bước lên dốc vụng về.
– Cúi xuống một tí. Giữ cho ván trượt thẳng vào.
– Bảo bọn nó. Hai ván này chúng như có trí khôn! – Catherine tuyên bố.
– Cô làm được đấy. Bây giờ chúng ta xuống dốc. Gập đầu gối xuống một tý. Giữ thăng bằng. Đấy lướt đi?
Nàng ngã.
– Nữa vào. Cô làm được đấy!
Nàng lại ngã. Lại ngã nữa. Và tự nhiên, nàng thấy có cảm giác thăng bằng. Và cứ như là nàng có cánh bay.
Nàng lao xuống dốc thật là thích thú. Gần như là bay.
Nàng thích tiếng tuyết lạo xạo dưới đôi ván trượt và có cảm giác gió cứ như tát vào mặt nàng.
– Tôi thích thế lắm! – Catherine nói. – Chẳng có người nào bị vấp tuyết cả. Bao giờ tôi có thể trượt ở dốc đứng kia?
Hướng dẫn viên cười:
– Hôm nay hãy dừng ở đây. Ngày mai, đi dự Olympic.
Tất cả thế là xong, thật là một buổi sáng rạng rỡ.
Nàng đang đợi Kirk Reynolds ở phòng bọc lưới khi anh quay về.
Đôi má anh ửng đỏ và trông lanh lợi hẳn lên. Anh đi đến bàn Catherine và ngồi xuống.
– Tốt quá – anh hỏi – Trượt thế nào?
– Hay lắm. Em chả đạt được cái gì quan trọng cả. Em chỉ ngã có sáu lần. Và anh có biết điều gì không? Nàng nói rất tự hào. – Gần cuối, em mới trượt kha khá. Em nghĩ, anh sắp đưa em tham gia thế vận hội Olympic!
Reynolds cười:
– Được – anh định bắt đầu nói về câu chuyện điện thoại anh đã nói với Peter Demonides, rồi anh đã quyết định phản đối việc đó. Anh không muốn làm Catherine mất vui.
Ăn trưa xong, họ đi bộ cùng nhau rất lâu trong tuyết, thỉnh thoảng dừng lại ở các của hàng để ngắm nhìn.
Catherine bắt đầu cảm thấy mệt.
– Em ~ghĩ ta nên về buồng thôi, – nàng nói – Em phải ngủ trưa một chút.
– ý hay. Không khí ở đây khá loãng, nếu em không quen, dễ bị mệt.
– Anh sắp làm gì nữa. Kirk?
– Anh nhìn lên một sườn dốc xa xa. – Anh nghĩ anh phải trượt xuống Grischa. Trước anh chưa bao giờ trượt được ở sườn dốc này. Đây là một cuộc thử thách.
– Anh muốn nói – Bởi vì sườn dốc vẫn còn đó!
– Sao?
– Không sao cả. Trông nguy hiểm đấy!
Reynolds gật đầu. – Vì thế nên đây là cuộc thử thách.
Catherine cầm tay anh:
– Kirk, về chuyện đêm qua. Em xin lỗi nhé. Em… Em sẽ cố gắng tốt hơn.
– Đừng ngại việc đó. Về khách sạn và em ngủ đi một tí!
– Em sẽ ngủ!
Catherine nhìn theo anh bước đi và nghĩ, anh là một người đàn ông tuyệt vời. Ta không biết anh thấy gì ở một con nhóc như ta?
Suốt chiều hôm đó, Catherine đã ngủ và không bị mơ gì cả. Khi nàng dậy, đã gần sáu giờ. Kirk cũng sắp về rồi.
Catherine đi tắm và mặc quần áo, nghĩ về buổi tối tới.
– Không, không phải buổi tối, nàng tự chữa với chính mình, ban đêm. Ta sẽ làm thân với anh.
Nàng đi về phía cửa sổ, và nhìn ra ngoài. Nàng nhìn lên sườn dốc hùng vĩ ở xa. Đó có phải là dốc Grischa không? Ta không hiểu nếu ta có thể trượt xuống cái dốc này.
Bẩy giờ tối rồi, Kirk Reynolds vẫn chưa về.
Ánh hoàng hôn đã chuyển sang mầu tối đậm. Anh không thế trượt tuyết trong đêm tối. Tôi đánh cuộc rằng anh đang uống ở quán bar dưới kia.
Nàng cứ nhìn ra cửa đến khi chuông reo Catherine mỉm cười. Thế chứ. Anh gọi ta và rủ ta đi xuống dưới dốc.
Nàng nhấc ống nghe và nói cụt lủn:
– Em đây, anh đã vượt qua đoạn Sherpas chưa?
Một giọng lạ nói:
– Bà Reynolds?
Nàng định nói không, nhưng rồi lại nhớ là Kirk đã đăng ký với khách sạn như vậy.
– Vâng tôi là Reynolds.
– Tôi e ngại có tin xấu cho bà. Chồng bà đã bị tai nạn khi trượt tuyết!
– Ôi không! Liệu… có nặng lắm không ông?
– Tôi e rằng nặng!
– Tôi sẽ đến ngay. Ở đâu…?
– Tôi xin lỗi, xin thưa bà, ông nhà đã mất, ông Reynolds. Ông đang trượt dốc Lagalp và bị gãy cổ!