Là Bé Cưng Của Người

Chương 58: C58: May mắn làm sao quen biết phương huyên


Tô Mạt cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ.

Em mơ thấy mình rời giường từ sáng sớm, mặc bộ quần áo mà mình thích nhất, đeo chiếc kẹp tóc lúc trước tặng cho các thành viên Paradise, đạp lên ánh dương mới ló rạng mà ra ngoài, đi tỏ tình với người mà mình yêu mến.

Chương trình giải trí lúc trước « Xin Hãy Cùng Tôi Nhảy Một Điệu » của Hứa Vãn đã quay xong, nhưng bởi vì cô cùng bạn nhảy của cô ngầm phối hợp, truyền qua scandal, hiện tại chính là thời điểm đang hot, lại một chương trình giải trí về vũ đạo mời cô đến làm huấn luyện viên.

Hồi trước lúc mình quay phim, Hứa Vãn đã từng đến đoàn phim thăm ban, Tô Mạt thừa dịp cũng chuẩn bị tiếp ứng đồ ăn cho tổ chương trình chỗ Hứa Vãn.

Tô Mạt còn gọi điện thoại cho Hứa Vãn, lần này em không kết thúc sau khi điện thoại không có người bắt máy nữa, mà kiên nhẫn một lần lại một lần gọi tới, rốt cuộc Hứa Vãn cũng nghe.

Cô vừa dịu dàng vừa bất lực, hỏi Tô Mạt, “Có chuyện gì vậy, Tiểu Thất.”

Tô Mạt hít sâu, lấy hết dũng khí cho bản thân, “A Vãn, cậu, cậu có thời gian không? Mình có lời muốn nói với cậu.”

Hứa Vãn nói, “Được, em nói đi, chị đang nghe đây.”

Tô Mạt khẽ nói, “Cái đó, mình có thể nói ở trước mặt cậu không?”

Hứa Vãn sau một hồi trầm mặc, giọng bình thản nói, “Tiểu Thất, xin lỗi, chị hơi bận, có lẽ không tiện.”

Tô Mạt vội vàng nói, “Không sao, không việc gì, mình có thể chờ cậu ở khách sạn, chỉ vài phút thôi, cậu cho mình mấy phút là được rồi.”

Hứa Vãn chợt không khỏi có chút bực bội, “Em về trước đi.”

Tô Mạt khẩn cầu, “A Vãn, chỉ một câu thôi.”

Hứa Vãn cuối cùng cũng không có cho ra một đáp án, chỉ trầm mặc cúp điện thoại.

Tô Mạt nghĩ Hứa Vãn nhất định đã nhận ra điều gì đó rồi, nhưng mà không vấn đề, em biết đối mặt với vấn đề tình cảm còn cần một đoạn thời gian, huống chi còn là tình cảm đồng giới nữa, em nguyện ý chờ.

Thế là Tô Mạt ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, đối mặt với đám người ra ra vào vào, lục tà lục tục có fan hâm mộ để ý đến em, bọn họ nhìn em qua lớp kính thủy tinh của khách sạn, nhìn ngắm em, từ giữa trưa, cho đến chạng vạng tối, Tô Mạt đợi khoảng sáu giờ, trong lúc đó em nhận được cuộc gọi đến không ngừng từ Phương Huyên, Phương Huyên hỏi em đang ở nơi nào, em nói thật với đối phương.

Phương Huyên khuyên Tô Mạt rời đi, Tô Mạt cũng không nghe, cuối cùng, đến ngay cả fan hâm mộ canh giữ ở bên ngoài cũng đã lác đác rời đi rồi, Tô Mạt vẫn còn chờ, nhưng em vẫn không chờ được Hứa Vãn.


Chắc là bận thật nhỉ.

Tô Mạt chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Nhưng ngay khi em chuẩn bị gọi cho Hứa Vãn thêm một cuộc điện thoại nữa, hỏi cô rằng nếu cô quá bận để nói chuyện, thì mình có thể đến tìm cô được hay không, Hứa Vãn cùng cộng sự của cô đúng lúc xuất hiện ở thang máy giữa đại sảnh tầng một của khách sạn.

Thì ra… Hữa Vãn vẫn luôn ở trong khách sạn, mà không phải ở hiện trường ghi hình cho chương trình giải trí, thì ra cô ấy ở trong khách sạn sáu tiếng đồng hồ, mà chỉ có mười phút cũng không rút ra cho mình được.

Hứa Vãn hiển nhiên cũng không ngờ Tô Mạt vẫn còn chờ ở đây, cô nhìn Tô Mạt chậm rãi đi về phía mình, kinh ngạc vô cùng.

Tô Mạt nhẹ nhàng nói với Hứa Vãn, “A Vãn, mình có câu này muốn nói với cậu.”

Hứa Vãn vẻ mặt lạnh lùng, cũng không nhìn vào mắt Tô Mạt.

“Tiết Thất, hôm khác đi, hôm nay chị… Thật sự đang rất gấp.”

Tô Mạt khẩn cầu, “Chỉ một câu thôi, mình sợ bỏ lỡ hôm nay rồi, mình sẽ không còn dũng khí để nói nữa.”

“Vậy thì đừng nói.” Hứa Vãn dứt lời, nhanh chân đi thẳng về phía trước, giống như là muốn thoát khỏi nơi đây, nhưng Tô Mạt giữ tay cô lại.

“A Vãn…”

Tô Mạt đang giữ cô lại, ánh mắt ấy khiến cho người ta bi thương, Hứa Vãn hoàn toàn không có dũng khí đối đầu, cô chỉ có thể từng chút từng chút gỡ bàn tay Tô Mạt ra, kéo cộng sự của mình, nghênh ngang rời đi trước mặt Tô Mạt.

Tô Mạt nhìn bóng dáng Hứa Vãn từng chút từng chút biến mất trước mắt mình, em nghe fan hâm mộ của Hứa Vãn ở bên ngoài cửa kính hưng phấn hô to tên Hứa Vãn.

Câu “Mình thích cậu.” ấy giống như một viên đá ném vào trong biển cả, mang theo tình cảm bao năm qua Tô Mạt dành cho Hứa Vãn, từng chút từng chút chôn vùi xuống đáy biển.

Hơi nước dần dần vây tới từ bốn phương tám hướng, Tô Mạt cảm thấy mình giống như một cây gỗ nổi, không ngừng có sóng đập lên em, muốn nhấn chìm em, hết lần này tới lần khác, Tô Mạt liều mạng giãy dụa, chỉ tiếc là cuối cùng em vẫn bị lật ngược, cả người đều ngã vào trong biển, chậm rãi chìm xuống, em cảm thấy mình sắp bị nước biển dìm chết đến nơi rồi.

Cảm giác ngạt thở đó khiến cho Tô Mạt chợt giật mình tỉnh lại.


Một trận đầu váng mắt hoa, em lại một lần nữa đổ lên giường, hai tay chụp lên mắt, Tô Mạt liền bật khóc.

Đó cũng không phải là mơ, đó chính là chuyện thật sự xảy ra ngày hôm qua, Hứa Vãn từng chút từng chút gỡ tay em ra, mang theo bạn nhảy của cô ấy rời đi ngay trước mắt mình, dũng khí mà em vất vả lắm mới gom lại được, giống như một trò cười, triệt để tiêu tán trong không khí.

Tô Mạt được Phương Huyên vội vàng chạy tới mang đi, em không biết mình đã lôi kéo Phương Huyên uống bao nhiêu, say bao lâu, em đến ngay cả mình về nhà thế nào cũng không rõ ràng nữa. Ngay lúc em đang khe khẽ khóc nức nở, một đôi tay xinh xắn mềm mại khẽ vuốt lên trán em, kéo ra lòng bàn tay đang che đi đôi mắt đẫm lệ của em.

“Muốn khóc thì khóc đi, có mình bên cạnh cậu rồi.”

Là Phương Huyên.

Tô Mạt ngồi dậy, nhào cả người vào trong ngực Phương Huyên.

Tô Mạt trước nay chưa từng khóc thành tiếng, em cũng chỉ vùi trong ngực Phương Huyên, sau một lát Phương Huyên đã cảm thấy đầu vai mình ướt một mảng.

“Đừng buồn mà Tiểu Thất, đều qua rồi.” Phương Huyên vỗ lưng Tô Mạt.

Tô Mạt cũng không nói lời nào, em tựa như là con búp bê pha lê an tĩnh, nhìn có vẻ yếu ớt đến thế, khiến cho người ta đụng cũng không dám đụng vào.

Tâm trạng lúc này của Tô Mạt, không có người nào rõ ràng hơn Phương Huyên, cậu ấy bây giờ cũng chỉ cần bầu bạn, sợ nhất là kích thích từ bên ngoài, cho nên một câu “Mình ở đây”, “Mình bầu bạn với cậu” đều có ích hơn so với bất cứ lời đạo lý gì, đây cũng chính là lí do Phương Huyên chọn ở lại một mình, để cho Chung Ái cùng Diệp Hề về trước.

Phương Huyên vỗ nhẹ Tô Mạt từng cái từng cái, cũng không cần em đáp lại, tự mình kể cho em nghe, “Cậu biết hôm qua cậu về thế nào không, may mà mình thừa dịp tỉnh táo gọi điện thoại cho chị Chung Ái, cậu phải cảm ơn mình đi đấy, là mình tiễn chị ấy với chị Diệp Hề đi, không thôi sáng nay chúng ta không chỉ chịu khổ vì uống rượu, mà còn vì uống say rồi ăn mắng nữa đấy.”

Phương Huyên rất hiếm khi pha trò cười, biểu hiện của cô ngày hôm nay rất không bình thường.

“Hôm nay mình sẽ không đi đâu hết, chỉ ở đây với cậu thôi, cậu muốn ăn món gì, để mình làm cho cậu, tay nghề của mình bây giờ được lắm nhé, sẽ không để cậu phải ăn bánh pancake dính chảo nữa đâu.

Bánh pancake dính chảo, đây là chuyện từ hồi Paradise vẫn chưa disband.

Chung Ái nói không sai, Phương Huyên là người duy nhất trong bảy người bọn họ vẫn chưa ra khỏi quá khứ, Tô Mạt cứ dựa trong ngực Phương Huyên như thế, nghe cô từ từ kể về những mẩu hồi ức ngẳn ngủi ấy.


Những bông hoa mà họ từng trồng cùng nhau, gió đêm thổi qua bờ sông nơi họ cùng nhau đua xe đạp, còn có những giọt mồ hôi đã rơi xuống khi bên nhau cùng phấn đấu nữa.

Phương Huyên giống như người kể chuyện xưa, Tô Mạt là người nghe tốt nhất của cô.

Một người kể, một người nghe.

Tô Mạt bất tri bất giác ngủ thiếp đi trong sự bầu bạn của Phương Huyên.

Hai ngày thời gian, vẫn luôn là Phương Huyên ở bên Tô Mạt.

Tô Mạt ăn rất ít, em vẫn luôn nói em không đói bụng, ép em ăn chút gì đó, em cũng sẽ nghe lời, chỉ là ăn xong rất nhanh lại nôn ra, từ lần trước hai người say rượu trở về, dạ dày của Tô Mạt liền yếu ghê gớm.

Tiết Đồng trong hai ngày này chưa từng xuất hiện trước mặt Tô Mạt, nhưng cô ở ngay đối diện, tự nhiên có thể từ trong miệng Phương Huyên nghe ngóng được tình huống của Tô Mạt, biết Tô Mạt không thoải mái, cô cố ý nấu canh làm ấm dạ để Phương Huyên mang đi, dặn đi dặn lại phải dùng canh dưỡng dạ dày cugnf cháo, ôn dưỡng cho tốt một chút mới có thể lại để Tô Mạt ăn những thứ khác.

Phương Huyên phát hiện Tiết Đồng quả thật là một người rất cẩn thận, Tô Mạt thích gì, không thích gì, thích ăn gì, không thích ăn gì, cô ấy vậy mà đều biết hết.

Tô Mạt cũng tương đối nể tình, đồ mà Tiết Đồng vụng trộm đưa tới, Tô Mạt ngược lại ăn không ít, sau khi ăn xong còn khích lệ Phương Huyên một phen.

“Huyên Huyên, tay nghề của cậu bây giờ tốt thấy đấy!”

Phương Huyên: “…”

Phương Huyên không có lời nào để nói, cô biết nói gì đây, lại không thể khai người đứng sau ra được.

Trong hai ngày, Chung Ái và Diệp Hề cũng ghé qua, nhưng nhóm ba người các cô phải tiến hành hoạt động nhóm, thời gian có hạn, không thể ở lâu.

Phương Huyên ở chỗ Tô Mạt ba ngày, cô cũng có công việc quay chụp trong người, thực sự không thể kéo dài thêm nữa.

Phương Huyên không yên tâm về Tô Mạt, trước khi đi cô gọi điện thoại cho Điền Điềm, để Điền Điềm sang đây xem, quay đầu lại nhờ cậy Tiết Đồng.

“Trông cậu ấy bây giờ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều rồi, nhưng mà cô Tiết, em vẫn đề nghị cô đợi thêm chút nữa, chung quy lại cậu ấy nên tự mình đi qua đoạn này, chủ động đến gặp cô, lúc bấy giờ mới có thể xem như đã lật sang trang mới.” Phương Huyên chân thành nói.

Tiết Đồng gật đầu, “Tôi đã hiểu ý của em, yên tâm, tôi biết phải làm thế nào.”

Phương Huyên có ấn tượng rất tốt với cô Tiết, cô rất thưởng thức cô ấy, bất kể là với tư cách diễn viên, hay là bạn của Tô Mạt.

Phương Huyên quay đầu nhìn cánh cửa nhà khép kín của Tô Mạt một chút.


Mỗi người đều có một vòng luẩn quẩn thuộc về mình, cô đã không đi ra ngoài được rồi, nhưng cô hi vọng bạn tốt của mình có thể có được một cuộc đời hoàn toàn mới.

“Phương Huyên.”

Ngay lúc Phương Huyên còn đang xuất thần, Tiết Đồng lên tiếng gọi cô.

“Sao vậy ạ?” Phương Huyên hồi lại, quay đầu ngờ vực nói.

“Cảm ơn em, Tô Mạt có thể có người bạn như em, là may mắn của em ấy.” Tiết Đồng cười.

Phương Huyên cúi đầu mỉm cười.

Cái cúi đầu ấy dịu dàng, thướt tha vô cùng, đẹp đẽ đến thế.

Tiết Đồng đã gặp qua vô số mỹ nhân trong ngành giải trí, nhưng Phương Huyên trước mắt giống như đóa hoa bách hợp bị gió thổi hơi rung rinh, thanh thuần động lòng người.

Tiết Đồng liền nghe Phương Huyên nói khẽ, “Có thể trở thành bạn của Tiểu Thất, là may mắn của em mới đúng.”

Phương Huyên nhấc mắt mang theo chút mờ mịt, nhưng cô vẫn luôn treo nụ cười trên môi, “Cô Tiết à, cô không biết nụ cười của Tiểu Thất có ý nghĩa thế nào đối với em đâu, nếu không bởi vì có cậu ấy… Nếu như không gặp được cậu ấy…”

Phương Huyên không tiếp tục nói nữa.

Ánh mắt của cô trông rất bi thương, Tiết Đồng từ trước tới này chưa từng gặp qua vẻ mặt như vậy xuất hiện ở trên người của một cô gái còn trẻ tuổi như Phương Huyên.

Cô ấy rõ ràng vẫn còn trẻ như vậy, thanh xuân dạt dào, có được nhan sắc xinh đẹp nhất, nhưng giờ phút này Tiết Đồng lại thấy được ở trên người cô ấy ánh chiều tà chìm về phía tây, cũng khoáng đạt mỹ lệ, chỉ là càng lúc càng xa, chớp mắt liền muốn từ biệt thế gian này.

“Cô Tiết, Tiểu Thất liền xin nhờ cô, xin hãy làm cho cậu ấy tiếp tục mỉm cười, đó là phong cảnh đẹp nhất mà em từng gặp qua.” Phương Huyên nhấn nút trong thang máy, quay đầu trịnh trọng nói lời nhờ cậy với Tiết Đồng.

Tiết Đồng vô thức gật đầu, cô đang chuẩn bị nói thêm đôi câu với Phương Huyên, nhưng cửa thang máy khép lại, Phương Huyên đã rời đi trước rồi.

//

Tác giả có lời muốn nói: Phương Huyên, tác giả-kun rất rất yêu ẻm.

Em ấy là là tiểu bách hợp dưới nhân gian, hoa bỉ ngạn trên thiên đường, thế giới dưới ngòi bút của tác giả này không xứng với em ấy TTTTTTTTT

Thật khó chịu a…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận