Lá Khô Chờ Mùa Xuân

Chương 5: Hoàn


13

Người không hiểu gì còn có tôi nữa.

Bởi vậy vừa lên xe, tôi đã không nhịn được mà hỏi Úc Thừa Hạo:

“Không phải anh nói chưa xem qua kịch bản sao, thế cuối cùng anh diễn như thế nào?”

Khóe miệng Úc Thừa Hạo nhếch lên, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện chút gợn sóng, vì cười mà có hơi đỏ lên:

“Ai nói tôi chưa xem? Tôi chỉ chưa xem lúc nãy thôi.”

Tôi nhớ, lúc Úc Thừa Hạo mở kịch bản ra xem đã ngay lập tức kết luận đây không phải là “Lá Khô”, điều này không phải nói là anh vốn dĩ biết rõ lời thoại của “Lá Khô” là gì sao?

“Anh nhận được kịch bản từ trước rồi à?” Tôi hỏi.

Úc Thừa Hạo lắc đầu: “Không có.”

Trái tim tôi như nổi trống, một suy đoán táo bạo khác nổi lên trong đầu tôi, nhưng không biết mô tả như thế nào.

Úc Thừa Hạo nhìn ra tâm tư của tôi, chậm rãi nói:

“Đúng vậy, Anh Anh, đúng như em đoán… tôi, cũng từ tương lai trở về.”

Tôi như bị sét đánh.

Bảo sao lúc Tịch Phong luôn mãi cường điệu chuyện “sau khi anh diễn “Lá Khô” sẽ chết”, Úc Thừa Hạo lại không có chút tò mò nào.

Chính vì anh ấy đã tự mình trải qua nên mới có thể thờ ơ với những lời khiêu khích.

Vậy thì đời trước, rốt cuộc vì sao anh ấy lại tự sát?

Úc Thừa Hạo hít một hơi thật sâu, chậm rãi kể về quá khứ:

“Trước tiên về thân thế của tôi em đã nghe được từ chỗ Tịch Phong. Mẹ tôi vẫn luôn rất ghét tôi, tôi đã đếm không biết bao nhiêu lần bà ấy muốn đánh chết tôi nhưng không thể thành công. Sau khi tôi lớn lên, bà ấy cũng không nghĩ tới chuyện giết tôi nữa, chỉ là luôn lạnh lùng, luôn hận tôi.”

“Lúc đó tôi cho rằng là do tôi không đủ ngoan, không đủ thành công nên mới khiến bà ấy ghét tôi như thế. Tôi nghĩ, nếu như có một ngày tôi có thể trở thành niềm kiêu hãnh của bà ấy, thì bà ấy sẽ có thể cẩn thận ngắm nhìn tôi.”

“Tôi vật lộn trong đám diễn viên quần chúng, diễn từng vai phụ để đi lên, cuối cùng nhận được cơ hội diễn “Lá Khô” này. Thế nhưng đến khi tôi nhận được danh hiệu ảnh đế, cùng với tiếng vỗ tay và hoa tươi, khi trở về gặp bà ấy, lại chỉ nhận được một câu nói bảo tôi đi chết đi của bà ấy.”

“Những sợi dây trong đầu tôi đã căng rất lâu rồi, niềm tin là thứ hỗ trợ thành công của tôi, vào thời khắc ấy bỗng dưng tất cả đều sụp đổ. Tôi nhận ra rằng cho dù tôi có đạt được bao nhiêu thành tựu đi nữa thì tôi cũng không xứng đáng để nhận được một chút yêu thương nào. Trên thế giới này, tôi không có ai để dựa vào, cũng không có gì để lưu luyến.”

“Tôi bắt đầu bị trầm cảm, cuối cùng lựa chọn nhảy lầu. Nhưng không ngờ, cuối cùng ông trời lại cho tôi cơ hội sống lại một lần nữa.”

“Ngày ấy em đến đoàn làm phim, tôi vốn định diễn xong cảnh kia sẽ rời khỏi showbiz, không tiếp tục theo đuổi những danh lợi mịt mờ kia nữa. Thế nhưng, em vậy mà lại chọn trúng tôi, đây là chuyện mà đời trước chưa từng xảy ra.”

“Tôi nhận ra có chuyện gì đó thay đổi. Em tin tưởng tôi, nâng đỡ tôi, vô điều kiện đứng ở bên cạnh tôi. Có vài lần, tôi cho rằng em cũng sẽ giống như những người khác vứt bỏ tôi, nhưng em lại không làm thế.”

“Anh Anh, là em một lần nữa đốt lên nhiệt tình với cuộc sống này của anh, anh không còn luẩn quẩn trong lòng nữa. Làm sao anh có thể cam lòng để em ở lại thế giới này một mình chứ.”

Cảm xúc của tôi dâng trào, từng câu từng chữ anh nói, cũng chạm đến nỗi đau trong lòng tôi.

Việc được người khác tin tưởng và cho người khác sự tin tưởng là một việc rất đẹp đẽ.

Tôi từng cho rằng, ông trời để tôi sống lại là để sửa chữa lại sai lầm, trở lại quỹ đạo.

Lúc này tôi mới hiểu được, tôi sống lại là vì để nhặt lại từng mảnh từng mảnh vỡ của mình, ghép lại thành dáng vẻ hoàn chỉnh, bắt đầu cuộc sống mới và học cách trân trọng bản thân.

Đối với tôi hay đối với Úc Thừa Hạo đều như thế.

“Anh Anh, anh có một thỉnh cầu.” Úc Thừa Hạo đột nhiên nói.

Tôi hỏi: “Hả?”

Ánh mắt Úc Thừa Hạo trong suốt, đôi mắt giống như đá vỏ chai lẳng lặng nhìn tôi:

“Đời trước, lúc anh nhận được cúp ảnh đế nhưng xung quanh lại rất vắng vẻ, chỉ cảm thấy vô cùng cô đơn.”

“Đời này, nếu như anh vẫn may mắn nhận được nó, em có thể đến dự với anh không? Sống lại một lần, anh nghĩ mình phải có chút khác biệt.”

Tôi cười, không chút do dự trả lời:

“Được.”

“Em sẽ ở bên anh, mỗi khi anh cần em.”

14

Úc Thừa Hạo thuận lợi vào đoàn làm phim “Lá Khô”, bắt đầu căng thẳng quay chụp.

Tôi cũng không nhàn rỗi.

Tịch Phong và Đổng Thiến Thiến chơi tôi một vố to như vậy, sao tôi có thể dễ dàng buông tha cho họ chứ?

Tôi đã sớm thu thập chứng cứ những lần hai người họ làm loạn, tìm người trung gian đáng tin cậy, giao chứng cứ đó cho Tần Lôi.

Tần Lôi không mềm lòng như tôi, bà ta vốn chỉ ôm tâm tư vui đùa một chút với loại tiểu thịt tươi như Tịch Phong, cũng nhìn trúng vì anh ta nghe lời. Kết quả là, loại đồ chơi này còn dám vượt quá giới hạn ngay dưới mí mắt bà ta, sao bà ta có thể dễ dàng buông tha chứ?

Tần Lôi trực tiếp dừng hết tất cả các dự án đầu tư trên người anh ta, đại diện thương hiệu và các hợp đồng liên quan đều bị chấm dứt.

Ngay sau đó, xuất hiện bê bối Tịch Phong hiến thân cho “đại gia” là phú bà giàu có, lại dám vượt quá giới hạn với nữ trợ lý.

Hào quang thần tượng vỡ tan trong một đêm, cư dân mạng đều mắng anh ta là dưa chuột thối.

Tôi lại thừa thắng xông lên, công khai đoạn camera theo dõi mà Tịch Phong và Đổng Thiến Thiến lén đổi kịch bản của Úc Thừa Hạo.

Đây không chỉ là vấn đề bê bối, đây là vấn đề phẩm chất nghề nghiệp và giới hạn đạo đức.

Vốn dĩ anh ta vẫn còn có fans nhất quyết cho rằng “anh trai cũng là bị ép buộc mà thôi” cũng lập tức im lặng, nhanh chóng tan đàn xẻ nghé.

Nếu Tịch Phong chọn đi con đường diễn viên phái thực lực thì chỉ cần im lặng một thời gian thì vẫn còn có thể đóng phim tiếp. Nhưng Tịch Phong lại hoàn toàn dựa vào lưu lượng để ăn cơm, một khi sập nhà, anh ta sẽ không còn gì hết.

Sau đó, tôi nghe nói cặp đôi “chân ái” Tịch Phong và Đổng Thiến Thiến cũng chia tay.

Tôi không hề thấy bất ngờ.

Người như Tịch Phong, khi sa cơ đã muốn dựa vào phụ nữ để lên ngôi, lên được vị trí cao rồi thì lại muốn có được sự sùng bái của kẻ yếu, người như thế sẽ không bao giờ có thể thỏa mãn.

Khi anh ta rơi xuống đáy vực, sự làm nũng và sùng bái của Đổng Thiến Thiến sẽ biến thành nỗi phiền toái.

Lúc này anh ta rất cần một “đại gia”, nhưng với danh tiếng hiện tại, anh ta sẽ không bao giờ tìm được một “đại gia” cam tâm tình nguyện vì mình nữa.

“Sếp Nhan, Tịch Phong lại đến nữa, hy vọng có thể gặp ngài một lần.” Cấp dưới nói với tôi.

Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bóng người tiều tụy ở dưới tầng, vô tình nói:

“Không gặp.”

“Dù anh ta có đến bao nhiêu lần thì tôi cũng không gặp. Anh ta muốn nói gì tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra. Nếu như anh ta còn mặt dày đến đây, trực tiếp để bảo vệ lôi đi là được.”

Cấp dưới nhận được lệnh, lập tức xuống tầng đuổi Tịch Phong đi. Tịch Phong không chịu đi, hai bảo vệ lập tức lôi anh ta đi, dáng vẻ như muốn báo cảnh sát.

Quần chúng vây xem chỉ chỏ, cuối cùng Tịch Phong đành phải thỏa hiệp, chật vật rời đi.

Sau đó, anh ta cũng không tới nữa, biến mất khỏi showbiz.

Phong cảnh ngoài cửa sổ cuối cùng cũng trở nên sạch sẽ.

15

Đông đi xuân tới, bộ phim “Lá Khô” cũng công chiếu thành công.

Mặc dù là phim điện ảnh, nhưng nhờ có tên tuổi của đạo diễn Trương An Ca, danh thu phòng vé của “Lá Khô” đã đạt thành tích tốt. Nhờ có danh tiếng tốt, doanh thu phòng vé liên tục tăng, đạt được nhiều thành công lớn.

Những người đã xem phim đều vô cùng ấn tượng với diễn xuất của Úc Thừa Hạo, cảm giác tan vỡ và cảm giác mạnh mẽ trên người anh ấy kết hợp lại khiến người ta say đắm, khó có thể thoát ra.

“Lá Khô” làm cho độ hot của Úc Thừa Hạo tăng cao, nhưng anh ấy không vì thế mà lơ là, vẫn giống như cũ, đọc sách uống trà, sinh hoạt đơn giản.

Chỉ là tần suất dính tôi càng ngày càng tăng.

“Bây giờ có rất nhiều người thích anh, anh lại càng phải nghiêm túc hơn, phòng ngừa một chút, tránh làm Anh Anh không vui.”

Khi không có lịch trình, anh ấy thích tới nhà tôi. Làm việc, nói chuyện, xem phim, hoặc cả hai đều không nói gì cả, chỉ yên lặng ở bên nhau cũng cảm thấy hạnh phúc.

Tôi cũng càng ngày càng quen với thế giới có anh ấy làm bạn.

Sau khi “Lá Khô” chiếu được ba tháng, quả nhiên giống như đời trước, Úc Thừa Hạo nhận được cúp ảnh đế.

Trên bục nhận giải, dưới ánh đèn sân khấu, anh cầm cúp trong tay, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn tôi ở dưới sân khấu:

“Tôi muốn tặng chiếc cúp này cho người quan trọng nhất đời mình.”

“Nửa đời trước của tôi giống như một chiếc lá khô lăn lóc phiêu bạt. Nhưng sau khi yêu cô ấy, cái cây đầy lá khô của tôi đều bị lay động, mỗi một chiếc lá đều tỏa ra sức sống mới.”

“Anh Anh, xin em hãy ở bên anh.”

“Anh tình nguyện bán mình cho em cả đời.”

Dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm.

Anh ấy ở ngay trước mặt mọi người công khai tình yêu của mình dành cho tôi. Không để lại cho mình đường lui, cũng không sợ bị từ chối.

Nhưng sao tôi có khả năng từ chối anh chứ?

Ngày qua ngày chung sống và làm bạn với nhau, anh đã sớm trở thành một phần quý giá trong cuộc sống của tôi.

Trong sự chú ý của muôn người, tôi bước lên sân khấu, cùng anh nâng cúp lên.

Phía sau truyền đến bài hát chủ đề của “Lá Khô”, tựa như tâm trạng của chúng tôi trên con đường đã qua…

“Chiếc lá khô như tôi, vốn nên bay theo gió.”

“Nhưng nó vẫn cứ đứng im dưới gốc cây, muốn nhìn thấy mùa xuân thêm lần nữa.”

“Tôi biết, tôi sẽ gặp lại em trong mùa xuân tới.”

“Tôi sẽ chôn sâu tình yêu của mình vào lòng đất.”

“Tuyết rơi, giá rét, mùa đông qua đi và mùa xuân lại đến.”

“Cuối cùng, chiếc lá khô đã chờ được mùa xuân mong đợi.”

“Và em, em là nét vẽ tinh tế nhất trong ánh nắng mùa xuân ấm áp đó.”

*

HẾT! 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận