“Phải. Em biết cô ấy à?”
Chỉ cái danh thôi, Jenny nghĩ một cách cạnh khóe. Cái danh tiếng về cô ta như là một trong những khách hàng của Cage. “Em đã từng nghe về cô ta.” Cô quay đầu hướng tia nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe. Sự thất vọng và chán ngán cứ như acid dâng lên trong miệng cô.
Anh đã hôn cô với một sự thân mật hết sức ngọt ngào. Cái ôm của anh thật ấm áp và chứa đầy sự chở che. Cô đã thích khi anh chạm vào cô, thậm chí còn thích hơn khi được hôn. Nhưng anh đã không làm gì với cô như cái mà anh đã làm với hàng trăm người đàn bà khác. Nụ hôn của anh có lẽ truyền sức nóng vào đầu cô, nhưng kiểu đam mê đó lại không phải là một trải nghiệm mới mẻ gì đối với anh. Nụ hôn điêu luyện của anh chỉ có thể được hoàn hảo sau hàng giờ thực hành.
Chả lẽ số phận của cô là phải trở thành một trong những người đàn bà của Cage Hendren? Có phải Anh định đưa cô vào cái nhà chứa đó, ép buộc cô ở dưới một mái nhà, nơi mà cô sẽ luôn bị quấy rầy bởi các cuộc thăm viếng?
“Em có vẻ không nhiệt tình lắm về cái ý tưởng đó,” anh nói.
“Em không có nhiều lựa chọn phải không?”
“Anh đã đưa ra cho em một lựa chọn. Em đã từ chối nó mà.”
Cô ngồi yên như tượng. Cô giận dữ và không thể thực sự xác định được nguyên do.Tại sao cô lại cảm thấy tức tối và bị sỉ nhục? Cô chắc chắn là không có bất cứ điểm chung gì với những người đàn bà của nhà Clemmons. Có một sự khác biệt rõ ràng giữa họ.
Jenny Fletcher không phải là một trong số những người đàn bà của Cage…vẫn chưa.
Có phải cô đang vô thức chấp nhận cái suy nghĩ là họ sẽ trở thành tình nhân không? Tại sao? Vì anh đã hôn cô vài lần à? Vì cái đêm ở Monterico đó? Hay vì cô lúc nào cũng cảm thấy một sức cuốn hút không gì lay chuyển được đối với anh? Nó khiến cô hoảng sợ và cô cố chống lại nó. Cho đến tận thời điểm này.
Tốt thôi, nếu anh nghĩ là cô sẽ gia nhập vào cái danh sách những người đàn bà khác của anh thì anh sẽ phải suy nghĩ lại. Roxy Clemmons và quá nhiều người đàn bà khác cứ như những mắt xích trong cả một xâu chuỗi của những cuộc gặp gỡ nhục cảm xuyên quốc gia. Có lẽ do cô đi ra từ cái bóng thanh tao với Hall nên giờ Cage quan tâm đến cô là một điều công bằng. Anh không thể nào phạm thêm lỗi lầm.
Họ không nói gì để nhắc lại chuyến đi đó. Những còn đường trong thị trấn vắng hoe lúc họ về tới La Bota. Cage đẩy chiếc xe của anh vào bãi đỗ có nhiều dãy căn hộ và tắt động cơ. “Gì vậy?” Jenny hỏi.
“Địa chỉ mới của em, anh hy vọng là vậy. Đi nào.” Anh dẫn cô lên một căn phòng có một chiếc biển Quản lý gắn phía đằng trước cửa.
Anh rung chuông. Họ có thể nghe thấy tiếng của Johnny Carsown vọng qua các bức tường thì thầm với nhân viên của ông ta. Khi cánh cửa mở ra, Jenny đối mặt ngay với Roxy Clemmons. Người đàn bà này lén nhìn cô một cách tò mò, rồi quay sang Cage. “Chào, Cage.” Nụ cười cô ta nhá lên cho Cage khiến Jenny nghẹn lại. “Có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi có thể vào không?”
“Chắc chắn rồi.” Không nói thêm một lời Roxy đứng sang một bên và giữ cánh cửa mở ra cho họ. Sau khi đóng nó lại, cô ta đi tới chỗ tivi và vặn cho mọi âm thanh giảm xuống.
“Tôi xin lỗi vì phải làm phiền cô muộn thế này, Roxy,” Cage bắt đầu.
“Đừng có điên thế, anh biết là anh luôn được chào đón vào bất cứ lúc nào mà.”
Tim của Jenny thắt lại và ánh mắt của cô cắm xuống sàn nhà.
“Roxy, đây là Jenny Fletcher.”
“Ồ, tôi biết. Chào, Jenny. Thật vui khi gặp cô.”
Sự thân thiện cởi mở của cô ta làm Jenny ngạc nhiên và cô ngẩng đầu lên. “Tôi cũng vậy, cô Clemmons.”
Roxy cười. “Gọi tôi là Roxy là được rồi. Hai người có muốn uống thứ gì không? Tôi có bia lạnh đấy, Cage.”
“Nghe thật tuyệt.”
“Còn Jenny?”
“Uhm, thôi, cám ơn.”
“Cô ca nhé?”
Cô không muốn tỏ ra bất lịch sự nên cô trả lời với một nụ cười héo hắt. “Vâng, vậy cũng được, một lon cô ca.”
“Ngồi xuống đi và cứ tự nhiên như ở nhà.”
Roxy quay về phía lối đi nhỏ dẫn ra nhà bếp. Cặp hông của cô ta thật đầy đặn và săn chắc trong chiếc quần jean bó sát. Bộ ngực đầy khiêu gợi đung đưa một cách tự do bên dưới chiếc áo đẫm mồ hôi. Cô ta đi chân trần. Mái tóc màu đồng trông bù xù, nhưng lại thật hấp dẫn. Cô ta trông giống như thể vừa mới thức giấc lẫn vừa là phong cách của cô ta. Đúng là loại đàn bà mà một người đàn ông có thể sụp xuống và vui vẻ cùng, phong thái của một người tình. Thân thiện, mến khách, ấm áp và nồng nhiệt. Cái suy nghĩ đó khiến cổ họng Jenny ứ lên đến buồn nôn.
Cage đã an tọa trên ghế sô pha và lật vài trang quyển Cosmopolitan mà Roxy đã bỏ lại đó. “Ngồi đi, Jenny,” anh nói, để ý là cô vẫn còn đứng một cách lúng túng giữa phòng.
Thật không dễ dàng gì, như thể là cô có thể làm vấy bẩn chiếc áo sơ mi nếu cô không cẩn thận, cô hạ thấp mình xuống chiếc ghế. Cage trông thật vui vẻ. Và điều đó khiến cô phát cáu.
Roxy quay lại với các đồ uống, và sau khi Cage uống một ngụm dài từ cốc bia, anh nói, “Em còn bất cứ chỗ trống nào không? Bọn anh cần một căn hộ!”
Roxy ném một cái nhìn chết lặng về phía Jenny, rồi đôi mắt của cô ta trở lại với Cage. “Có chứ, thật là tuyệt, chúc mừng. Nhưng có vấn đề gì với ngôi nhà của anh thế?”
Anh cười. “Không có gì mà anh biết cả. Anh nghĩ em đã hiểu lầm rồi. Jenny sẽ sống một mình trong căn hộ đó.”
Jenny có thể giết chết Cage vì đã khiến cho nó nghe như là cả hai bọn họ đang sống cùng với nhau. Hai má cô đỏ bừng lên. Giờ khi anh làm rõ tình huống đó, cô lại nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm của Roxy. Chắc chắn là Roxy phải rất vui khi anh sẽ không chuyển tới với một cô tình nhân khác ngay dưới mũi cô ta. Nhưng tất cả biểu hiện mà Jenny nhìn thấy trên gương mặt của Roxy chỉ là sự thất vọng về sự hiểu lầm của mình.
“Ôi!” Cô nhìn về phía Jenny và mỉm cười. “Cô thật may mắn. Tôi còn một căn phòng ngủ vẫn để trống.”
Jenny mở miệng định nói, nhưng Cage đã xen ngang trước cả cô. “Căn phòng ngủ đó rộng thế nào? Jenny sẽ sinh con. Căn phòng có đủ để đặt một chiếc nôi không?”
Phản ứng của Roxy về cái mẩu tin đó là sự sững sờ. Miệng cô ta há ra một lúc khi cô ta nhìn Cage chằm chằm. Khi cô ta quay lại phía Jenny, mắt cô ta di chuyển một cách chính xác xuống phần giữa người vẫn còn phẳng lì của Jenny.
“Em không có bất cứ hạn chế nào về việc thuê mướn đối với những đứa trẻ phải không?” Cage hỏi.
“Không. Chết tiệt, không.” Hiển nhiên là Roxy cố tự chủ và đặt mọi thứ cho phù hợp với hoàn cảnh của họ. Cô ta cúi xuống và trượt đôi chân trần vào đôi xăng đan. “Đi xem căn hộ nào và hai người có thể quyết định xem nó có phải là cái hai người đang cần hay không.”
“Nó có một vị trí rất tốt,” cô nói qua vài vài phút sau đó khi họ theo cô ta đi xuống lề đường giữa các tòa nhà. Cô ta lấy chìa khóa của căn hộ trống từ phòng ngủ trong khu nhà của cô, nơi chứa các khu văn phòng. “Riêng tư và yên tĩnh, nhưng không hề cô lập nên cô không cần sợ phải sống một mình ở đây đâu, Jenny.” Cô ta nói luyên thuyên về sự thú vị của khu nhà, chỉ ra các chỗ phơi phóng và khu bể bơi.
Jenny không lắng nghe. Cô đang ném những cái nhìn chết người về phía Cage vì đã buột miệng nói ra cái tình trạng của cô cho người…người đàn bà này. Đến sáng thôi là mọi người trong cả thị trấn sẽ biết là cô đang có thai.
“Chúng ta đến rồi.” Roxy mở khóa căn hộ và dẫn họ vào bên trong. Cô ta bật công tắc đèn. “Phew! Nó hơi ngột ngạt một tẹo. Tôi đã không mở nó kể từ lúc đám thủy thủ và họa sĩ dọn khỏi đây.”
Căn hộ có mùi thuốc tẩy và mùi sơn mới, nhưng Jenny không quan tâm đến điều đó. Nó sạch sẽ, không có chút vết bẩn nào.
“Tất nhiên đây là phòng khách. Cô có một cái bếp ở đây.” Roxy dẫn Jenny đi qua một cánh cửa mái như trong căn hộ của cô ta. Cả khu nhà đều sạch sẽ và sáng sủa. Jenny mở tủ lạnh. Nó cũng sạch trơn.
Họ đi một vòng quanh căn hộ, cũng không lâu lắm. Chỉ có một phòng tắm và phòng ngủ ngoài phòng khách. “Giá thuê là bao nhiêu?” Jenny hỏi.
“Bốn trăn một tháng cộng với điện nước.”
“Bốn trăm ư?” Jenny rít lên. “Tôi e là.- ”
“Không có đồ đạc gì à?” Cage hỏi, xen ngang vào.
“Ôi, Jeez,” Roxy nói, vỗ tay lên trán. “Tôi quên mất. Những căn không có đồ đạc là 250.”
“Nghe có vẻ hợp lí hơn,” Cage nói.
Jenny tính toán mức thu nhập và các chi phí. Cô có thể thu xếp được nếu cô tiết kiệm. Bên cạnh đó, căn hộ này còn tốt hơn một trong những căn hộ trong khu công nghiệp của thị trấn, và các lựa chon của cô lại rất hạn hẹp. Cô thật may mắn khi tìm được một căn hộ có sẵn như thế này. Cố gắng quên đi rằng cô sẽ phải sống cách xa tách biệt với một trong những cô tình nhân của Cage, cô nói, “Tôi có cần phải kí tên vào một bản hợp thuê nhà không?”
“Vậy là cô sẽ lấy nó chứ?” Roxy hỏi.
“Phải, tôi nghĩ là vậy,” Jenny trả lời, tự hỏi tại sao người đàn bà kia trong lại hết sức vui mừng như vậy.
“Tuyệt. Tôi rất mừng là cô sẽ là hàng xóm của tôi. Đi nào, quay trở lại văn phòng thôi.”
15 phút sau, Jenny đã cầm trong tay chìa khóa của căn hộ và một bản sao của hợp đồng thuê nhà. “Cô có thể chuyển tới vào ngày mai. Buổi sáng tôi sẽ qua đây và dọn dẹp nó một chút.”
“Cám ơn.” Cô và Roxy bắt tay nhau. Cage hộ tống Jenny ra ô tô, nhìn cô ngồi vào chiếc ghế đằng trước, và rồi quay về phía Roxy, người vẫn đang đứng bên cánh cửa trước đang mở của căn hộ.
“Cám ơn vì căn hộ cho thuê.”
“Anh chỉ đặt tôi vào thế đã rồi thôi,” Roxy nói, mỉm cười với anh. “Anh sẽ cho tôi biết nốt chi tiết của ‘vụ thu xếp này’ hay là tôi sẽ phải sử dụng trí tưởng tượng của mình đây?”
“Tò mò à?”
“Đúng một cách chết tiệt.”
Anh cười lớn. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Cám ơn về mọi thứ.”
“Đừng đề cập đến nó nữa. Bạn bè là để làm gì?”
Anh hôn nhanh lên môi cô và vỗ nhẹ lên mông cô trước khi quay bước và ngồi vào xe cùng với Jenny. Cô vẫn ngồi một cách nghiêm trang như một bức tượng, đầu hướng thẳng về phía trước, mũi tên của lòng đố kỵ đang xuyên qua ngực cô.
Cô không nghe lỏm cuộc đối thoại bên cánh cửa đó, nhưng cô đã nhìn thấy cách họ mỉm cười với nhau và Cage đã cúi xuống hôn cô ta như thế nào. Sự âu yếm dễ dãi khi họ chạm vào nhau đã bẻ gẫy sự bình tĩnh của Jenny. Bất chấp việc cô tự nói là không quan tâm, nhưng trái tim cô đang từ từ vỡ đôi.
“Việc đầu tiên trong buổi sáng là chúng ta sẽ chuyển đồ đạc vào,” Cage bắt đầu nói.
“Anh đã làm mọi việc rồi. Em không thể yêu cầu anh – ”
“Em không đòi hỏi anh, được chứ?” anh bực mình nói. “Anh tự nguyện. Tối nay hãy liệt kê ra mọi thứ mà em cần.”
“Em sẽ không thể chi tiêu nhiều. Chỉ những thứ cần thiết thôi. Tiện thể, chúng ta đang đi đâu vậy?” Cho đến tận lúc đó, cô vẫn không nhớ ra là tối nay cô vẫn chưa có nhà. Cô sẽ ở đâu cả đêm chứ?
“Anh đã không nghĩ là em lại muốn quay trở về chỗ cha xứ.”
“Không.”
“Em có thể về nhà với anh.”
“Anh không có căn phòng nào cả.”
“Trong ngôi nhà rộng lớn đó ư?”
“Chỉ có một chiếc giường.”
“Thì sao? Trước đây chúng ta đã từng chia sẻ với nhau một chiếc giường.” Một lời nhắc nhở nhẹ nhàng và được nói ra bởi một giọng đã khàn đi. Cô không để ý. Vài giây sau anh thở dài và nói, “Anh sẽ đặt cho em một phòng trong nhà nghỉ.”
Ngay lập tức anh dừng xe ngay dưới cổng của một khu nhà nghỉ. “Đợi ở đây nhé.”
Jenny quan sát anh đi vào cái hành lang sáng đèn đó. Bất chấp cái tấm kính dày ở phía đằng trước, cô vẫn nhìn thấy viên thư ký trực đêm thả đôi chân của hắn khỏi chiếc bàn và đặt quyển tiểu thuyết trinh thám của hắn sang một bên. Nụ cười tươi tắn và cái bắt tay vồn vã của hắn cho thấy rõ ràng là hắn đã nhận ra Cage.
Hắn thậm chí còn không yêu cầu Cage ký vào biên bản thuê phòng, mà ngay lập tức với lấy một chiếc chìa khóa phòng và ném qua mặt quầy. Nghiêng người về phía trước một cách bí ẩn, tư thế chỉ-có-đàn-ông-chúng-ta-biết-với-nhau-thôi, hắn nói gì đó mà khiến Cage lơ đãng xua tay gạt đi
Gã lễ tân liếc mắt qua cửa về phía chiếc xe con. Jenny nhìn thấy cái vẻ ngạc nhiên của hắn khi hắn nhận ra cô. Mỉm cười với Cage, hắn đưa ra một nhận xét khác khiến lông mày của Cage nhướng lên trong cái quắc mắt giận dữ. Hắn vẫn còn đứng ở đó khi anh quay về phía chiếc xe sau khi quăng cho hắn một câu chúc ngủ ngon hết sức lỗ mãng.
“Hắn đã nói gì vậy?”
“Không có gì cả,” Cage rít qua kẽ răng.
“Hắn đã nói cái gì đó. Em đã nhìn thấy.”
Cage không trả lời, mà lái thẳng xe tới khu phòng mà thậm chí không cần phải kiểm tra số phòng trên các cánh cửa. Anh dừng chiếc xe một cách đột ngột và giận dữ tắt máy.
“Trước đây anh đã từng tới đây,” Jenny nói theo cảm tính.
“Jenny – ”
“Đúng không?”
“- xuống đi.”
“Có đúng không?”
“Có thể.”
“Thường xuyên?”
“Phải.”
“Với phụ nữ?”
“Phải!”
Ngực cô dâng lên với cơn giận ứ đầy trong tim. Cô hầu như không thể nói gì, thật đau khi cố hít cho đủ không khí. “Anh đã mang phụ nữ tới đây để giao dịch và đó là cái mà viên lễ tân nghĩ là em sẽ lam với anh. Hắn đã nói gì về em?”
“Không quan trọng cái mà hắn – ”
“Quan trọng với em,” cô kêu lên. “Hãy nói với em.”
“Không.”
Anh chui ra khỏi xe và kéo mấy chiếc túi của cô từ ghế đằng sau. Không đợi xem là cô có đi theo hay không, anh xăm xăm đi về phía cánh cửa của căn nhà nghỉ và mở khóa. Anh quẳng đống hành lý lên chiếc giá trong căn phòng để đồ và búng ngón tay lên chiếc đèn.
“Hắn đã nói gì vậy?” Jenny gặng hỏi từ bậc thềm cửa.
Cage xoay người lại và nhìn cái vẻ cương quyết của cô. Cô trông mệt mỏi và mất bình tĩnh, giận dữ và tổn thương. Mái tóc cô rối bời và hai gò má cô tái nhợt. Đôi mắt cô thẫm lại một màu tím mệt mỏi. Miệng cô hơi run. Cô trông giống như một đứa trẻ đi lạc và một người lính bất khuất.
Anh Chưa bao giờ lại muốn cô hơn thế này. Nhưng anh không thể có cô và đó là thứ duy nhất châm ngòi cho cơn giận của anh. Cô là của anh, mẹ kiếp, nhưng anh lại không thể công khai điều đó. Anh cần cô cũng nhiều như cô cần anh, nhưng tình thế này buộc họ phải ở riêng. Anh đang phải đánh đổi thứ yêu thương nhất cho cái đêm trong thiên đường đó. Niềm khao khát có được cô lại đang biến cuộc sống của anh như trong địa ngục.
Muốn làm đau cô nhiều như anh đang đau, anh bất ngờ quát lên. “Được thôi, cô Fletcher. Em muốn biết anh ta nói gì chứ gì? Anh ta nói lần này thì tôi sẽ là kẻ nắm giữ vận mệnh kế thừa của gia đình đấy.”
Cô cắn chặt môi để ngăn tiếng thét tổn thương. Sự phẫn nộ dâng lên trong cô, chỉ trực thoát ra ngoài. Cage là nơi duy nhất để trút nó.
“Anh đã thấy cái mà anh đã làm chưa?” cô khóc. “Anh thông báo cho Roxy Clemmons, kẻ mà mọi người đều biết là một trong những ả đàn bà của anh, rằng tôi có thai. Giờ anh lại mang tôi tới một nhà nghỉ nơi mà anh thường xuyên đưa những người phụ nữ khác đến. Ngày mai thôi là cả thị trấn sẽ biết là tôi đã ở đây với anh. Phải, tôi không muốn bị kéo từ cái ổ này tới cái ổ khác như một phần thưởng. Tôi không muốn bất cứ ai hiểu lầm tôi là một trong những cô tình nhân của anh, Cage.”
“Tại sao? Bởi vì tôi quá xấu xa ư? Em không muốn kết giao với cái gã hoang đàng, một kẻ vô đạo mà không ai kiểm soát nổi, kẻ luôn gây rắc rối, kẻ mà tội lỗi luôn xủng xoẻnh bên cạnh, lúc nào cũng cặp kè với những người đàn bà chả ra gì phải không?”
Anh tiến về phía cô với dáng vẻ của một kẻ cướp. Cô cố lui khỏi anh, nhưng vị vướng vào chiếc váy. “Em không định nói như vậy.”
“Quỉ tha ma bắt nếu em không như vậy,” anh gầm gừ. “Ồ, em đã rất đúng khi cẩn trọng với những nơi mà tôi có dính dáng tới. Tôi tồi tệ. Tôi phải vậy. Đê tiện.” Một bàn tay vươn ra và ôm lấy sau đầu cô. Những ngón tay khỏe mạnh đó xục vào mái tóc cô và kéo đầu cô ra phía sau. “Bởi vì tôi đã mang rất nhiều đàn bà tới căn phòng này, nhưng tôi chưa bao giờ muốn ai nhiều như tôi muốn em cả.”
Anh ôm xiết chặt cổ tay cô bằng bàn tay còn lại và kéo tay cô xuống. “Không!” cô thét lên khi cô nhận ra ý định của anh. Cô kéo tay ra, nhưng anh không buông. Anh đẩy nó quá hông anh và buộc nó thẳng ra áp vào cơ thể anh, ép chặt, để chắc chắn là cô cảm nhận dược cái bằng chứng rõ rệt của cái vật đang bị khuấy động đằng sau chiếc khóa quần jean của anh.
“Em đã thấy anh muốn em nhiều thế nào chưa. Anh đã muốn em trong cả một thời gian dài và anh mệt mỏi vì cứ phải che giấu sự thật. Giờ, điều đó khiến em sợ hãi ư? Phát ốm à? Ghê tởm? Nó có khiến em muốn van xin không? Thét lên? Hay lại trốn vào nhà của người linh mục cho an toàn?” Anh tự đặt mình vào lòng bàn tay cô. “Sao, đó chỉ mới là một cái chạm thôi. Jenny, bởi vì đây là cách mà nó luôn vậy.”
Anh hôn cô mà không hề gượng nhẹ. Tháo bỏ toàn bộ cảm xúc của anh, xoắn môi mình trên môi cô, nghiêng đầu sang một bên rồi lại qua bên kia. Lưỡi anh thọc sâu vào, rút ra, rồi lại từ từ chìm lại vào miệng cô, đòi hỏi sự đáp lại.
Rồi anh buông cô ra cũng nhanh như khi anh chộp lấy cô. Anh giật mạnh cánh cửa và kéo nó đóng lại đằng sau anh với một tiếng sầm vang dội.
Jenny lảo đảo bước tới giường và ngồi thụp xuống. Cô cố phủ nhận là cô đã thất vọng khi anh không kết thúc cái điều mà anh đã bắt đầu. Cơ thể cô yếu ớt và dao động với khát khao. Gom lại chút sức lực, cô lê chân vào phòng tắm và cởi quần áo ra. Cô tránh nhìn vào chiếc gương, không muốn nhìn thấy những màu sắc trên hai má hay những vết lằn hồng hào trên ngực cô.
Vòi nước thì nóng và tuôn xối xả, quất vào người rát buốt giống như một hình phạt mà cô xứng đáng phải nhận. Những tia nước từ chiếc vòi tuôn trên làn da cô giống như những mũi kim. Cái cảm giác râm ran vẫn theo cô đến tận lúc cô tròng vào người chiếc áo ngủ lấy từ hành lý của cô và kéo nó lên. Cô trèo lên giường và cố nhắm chặt mắt lại, hy vọng là điều đó sẽ đóng chặt được tâm tư cô.
Nhưng nụ hôn đó quá gần để có thể gạt nó ra khỏi suy nghĩ. Cô vẫn còn cảm nhận được hương vị của anh trên môi mình, vẫn cảm thấy cái vật nóng bỏng của anh chọc vào tay cô, vẫn nhớ đến cái nhịp điệu của nụ hôn khi lưỡi anh đẩy vào sâu, áp vào lưỡi cô.
Khi tiếng điện thoại vang lên sát bên tai, cô nhảy dựng dậy nhanh như chớp. “Xin chào.”
“Anh xin lỗi.”
Cả hai đều không nói được điều gì trong cả một lúc dài nặng nề. Ngực Jenny run lên với cảm xúc bên dưới bộ đồ ngủ bằng vải phin. Cô kẹp ống nghe giữa má và vai như lúc cô nghiêng đầu về phía Cage. “Được rồi.”
“Anh đã mất bình tĩnh.”
“Em đã kích động anh mà.”
“Hôm nay Chúng ta đã trải qua một thử thách.”
“Cả hai chúng ta đều dễ kích động.”
“Anh có làm em bị đau không?”
“Không, tất nhiên là anh không làm em đau rồi.”
“Anh đã rất hung tợn.” Giọng anh chùng xuống. “Và thô lỗ.”
Cô nhìn xuống tay như thể nhìn được một dấu vết gì ở đó. Cô nuốt xuống. “Em đã sống sót.”
“Jenny?”
“Gì vậy?”
Sự Im lặng kéo dài một lúc lâu. “Anh xin lỗi vì đã hôn em. Anh chỉ xin lỗi về cách mà anh đã hôn em thôi.” Anh hạ thấp giọng, rồi thêm vào, “Và nếu em từng có bất cứ nghi ngờ nào về cách anh cảm nhận về em, thì giờ nó không còn là một bí mật nữa.”
Được ve vuốt một cách dịu dàng nhưng cấp bách, giọng của anh, cổ họng cô rát bỏng với cái nhu cầu cần được khóc thét lên. “Em chưa sẵn sàng để nghĩ về điều đó, Cage. Quá nhiều thứ đã xảy ra.”
“Anh biết, anh biết. Hãy ngủ đi. Giấc ngủ muộn màng. Văn phòng sẽ đóng cửa vào ngày mai. Anh sẽ đón em, đưa em đi ăn sáng rồi đi mua sắm. Hãy sẵn sàng vào lúc 10h đúng nhé.”
“Okay.”
“Ngủ ngon, Jenny.”
“Ngủ ngon, Cage.”
* * *
“Chào buổi sáng, Jenny.”
“Hm?”
“Anh đã nói chào buổi sáng.”
Jenny ngáp dài trong chiếc gối, duỗi dài người bên dưới chiếc chăn, và cố gắng mở mắt. Rồi cô bất ngờ bật dậy. Cage đang ngồi trên mé giường cô, mỉm cười nhìn xuống cô. “Chào mừng quay lại vùng đất của sự sống.”
“Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ mười rồi. Anh đã tới từ lúc đồng hồ điểm đúng 10h, gõ cửa, và không nhận được một câu trả lời nào. Anh đã phải tới chỗ lễ tân để lấy một chiếc chìa khóa dự phòng và tự mình mở cửa.”
“Em xin lỗi, cô nói, vén mái tóc ra khỏi mắt.” Cô bắt đầu đỏ mặt dưới cái nhìn chòng chọc cháy bỏng của anh xuống cái đống lộn xộn từ giấc ngủ của cô và di chuyển cao hơn lên phía ngực cô. “Em đã rất mệt mỏi.”
“Đói không?”
“Sắp chết đến nơi rồi.”
“Anh sẽ gọi bữa sáng trong tiệm cà phê trong lúc em mặc đồ.” Anh thả một nụ hôn gió lên chóp mũi cô trước khi nhấc mình khỏi chiếc giường.
“Em sẽ ra đó ngay,” cô gọi với theo khi anh đóng cánh cửa đằng sau mình.
Cô trông tươi tắn và khỏe khoắn khi cô tham gia với anh 20 phút sau đó ở tiệm cà phê. Cô đóng bộ trong một chiếc váy đơn giản và một chiếc áo sơ mi, nhưng buộc thêm một dải khăn có họa tiết ở eo bên dưới cánh tay. Cô đi một đôi giày thấp bằng da có buộc ở mắt cá chân mà thu hút ngay sự chú ý của Cage khi cô đi ngang qua căn phòng ăn bừa bộn về phía anh.
Anh biết cô đã lấy một trong những hóa đơn chi trả đầu tiên của cô và dùng nó để trang bị cho tủ quần áo. Cô ăn mặc tinh tế hơn so với khi cô còn đính ước với Hal.
“Em đến muộn à?”
“Thức ăn của em mới được mang ra thôi. À nhân tiện, đôi giày của em thật tuyệt.”
“Chúng mới được mua đấy,” cô lơ đãng nói, nhìn những chiếc đĩa thức ăn vừa được đặt lên cho mình. “Tất cả chỗ này là của em sao?”
“Phải.”
“Anh không mong là em sẽ ăn hết đấy chứ?”
“Anh mong là em sẽ giải quyết phần lớn nó. Ăn đi nào.Anh sẽ quan sát cuộc tấn công của chúng ta.”
“Anh không ăn à?” cô hỏi, trải chiếc khăn ăn lên đùi.
“Anh đã ăn trước rồi.” Đầu anh cúi xuống tấm đệm viết nơi mà anh đang đặt cái danh sách những đồ gia dụng trong nhà mà cô cần phải mua.
Jenny sững ra với cái hình ảnh đáng mến mà anh tạo ra. Có tới hàng ngàn tia sáng vàng, nâu và tàn tro trong mái tóc anh, nhưng tất cả chúng chỉ là điểm trang trí cho cái màu vàng sậm của mái tóc dày bù xù và rối tung vì gió của anh.
Cằm và má anh đã được cạo sạch râu và cái mùi nước hoa cologne sực nức át cả mùi ngào ngạt của cà phê mà người bồi bàn vừa rót vào cốc của Jenny. Đôi lông mày màu hung của anh nhăn lại với sự tập trung.
Anh mặc quần jean và áo sơ mi thể thao, nhưng có một chiếc áo khoác da lụa vắt ngang lên phía sau ghế ngồi của anh. Thật là một cách phối hợp trang phục kì quặc, và chỉ có một người đàn ông duy nhất kẻ đã trắng trợn phá vỡ tất cả các quy tắc thông thường mới có thể làm được điều đó.
Anh phục sức lộng lẫy theo một cách gợi cảm đầy nguy hiểm. Jenny biết được sức lôi cuốn của anh có thể nguy hiểm tới mức nào. Nó lôi một người phụ nữ ra khỏi chiếc vỏ của mình cho đến khi cô ta nhận ra được bản thân mình nhiều hơn. Jenny phải cố dằn dạ dày mình xuống trước khi cô có thể cắn được chút thức ăn nào.
Khi cô đã giải quyết bữa sáng đủ để làm vừa lòng anh, anh đã thảo xong cái hành trình dạo phố của họ. “Nhớ lưu ý đến cái ngân sách của em đấy,” cô nói khi anh liệt kê ra những cửa hàng mà họ sẽ tới.
“Có lẽ ông chủ của em sẽ trao cho em một đề xuất.”
Cô dừng lại trên được đi tới chỗ xe của anh và quay lại đối diện anh. Cằm cô chìa ra một cách bướng bỉnh. “Thẳng thắn đi, Cage. Em sẽ không chấp nhận sự cứu tế của anh đâu.”
“Em sẽ kết hôn với anh chứ?”
“Không.”
“Vậy thì im nào và đi thôi.” Anh giữ cánh cửa chiếc xe Corvette mở cho cô và cô biết lí luận thêm nữa cũng vô ích. Khi nào tới chỗ mua sắm cô sẽ phải tự mình đi chọn xem cái nào cô có thể mua và cái nào cô không thể.
Anh có cái thị hiếu thật xa hoa và mọi thứ cô thích chính xác là cái mà cô sẽ lựa chọn với mức giá không đáng kể. “Em không thể trả cho cái ghế sô pha này được. Cái kia chỉ bằng nửa giá thôi.”
“Nó xấu như ma ý.”
“Cần phải tính toán mà.”
“Nó cứng và ….như cái thùng vậy. Cái này có lót nệm chân chắc và rất tiện lợi.”
“Chính vì thế nên nó mới đắt. Tiện nghi và đệm lót không phải là cái quan trọng.”
Nụ cười của anh như quỷ sa tăng và giọng nói thì léo nhéo cạnh khóe. “Tất cả điều đó thì còn phải phụ thuộc vào cái mà em sẽ làm trên chiếc sô pha này.”
Người phục vụ bán hàng đứng đủ gần để nghe lỏm được cười khúc khích, nhưng lấy lại ngay khuôn mặt nghiêm trang khi Jenny quay lại và nhìn anh ta chằm chặp. “Tôi sẽ lấy chiếc kia,” cô nói với thái độ kiêu kì, nghiêm túc.
Họ cũng có cùng cái luận điệu tranh cãi đó về chiếc giường, ghế, bàn ăn, rèm cửa, đĩa bát, và nồi niêu xoong chảo, thậm chí cả cái vặn đồ hộp. Trong mọi trường hợp, anh đều hối thúc cô trả cho những đồ đạc có chất lượng tốt nhất. Cô đã keo kiệt một cách cứng rắn.
“Mệt à?”
Cô đang ngả đầu tựa vào lưng ghế của chiếc xe. “Vâng,” cô thở dài. “Em chắc là sẽ không bao giờ chuyển khỏi căn hộ này. Em không thể đi như thế này lại nữa.”
Anh bật cười. “Anh sẽ sắp xếp mọi thứ mà chúng ta đã mua sẽ được chuyển tới chiều nay. Chỉ đến chập tối thôi là căn hộ đó sẽ đủ đầy như một căn nhà ấm cúng.”
“Làm thế nào mà anh thu xếp để mọi thứ đều được gửi tới ngày hôm nay chứ?”
“Hối lộ, đe dọa, bom thư, bất cứ cách gì mà anh có thể.”
Anh mỉm cười một cách ranh mãnh, nhưng cô tin tưởng anh.
“Cái đó nhìn giống xe của em!” Cô ngồi thẳng lại khi anh dừng xe trước căn hộ của cô.
“Nó đúng là xe của em,” Cage ơ hờ nói khi giúp cô bước khỏi chiếc xe Corvette.
“Sao nó lại ở đây được thế?”
“Anh đã đưa nó tới đấy.” Anh mở cánh cửa đóng kín của cô và cúi xuống để móc chùm chìa khóa bên dưới tấm thảm sàn nơi anh đã chỉ thị cho người lái xe thuê để chúng ở đó. Anh đưa chùm chìa khóa cho cô. “Anh thực sự nghĩ nó là một phương tiện không phải tuyệt nhất, nhưng anh biết là em đã gắn bó với nó.”
Cô trông hết sức buồn khổ. “Cage, em đã không muốn lấy bất cứ thứ gì từ cha mẹ anh cả.”
Chống tay lên hông, anh nói, “Vì Chúa, Jenny, họ đã tặng em chiếc xe này như một món quà cách đây một năm. Tại sao họ lại cần tới 3 chiếc xe – của họ, Hal, và của em – trong gara khi mà Mẹ thì thậm chí không bao giờ lái xe chứ?”
Cô đi về phía chiếc xe và đẩy anh sang một bên để cô có thể chui vào. “Em sẽ lấy lại nó.”
Anh cúi xuống và thò đầu vào khung cửa sổ đang mở sau khi cô đóng cánh cửa. “Vậy anh sẽ nhận được sự đền đáp của em về việc vận chuyển này,” anh nhắc cô bằng cái giọng đều đều.
Bằng một sự đầu hàng mệt mỏi, cô tựa đầu vào vô lăng. “Một tối hậu thư.”
“Đúng vậy.”
Vừa tức vừa buồn cười với chính mình, cô để anh dẫn cô vào trong căn hộ. Roxy đã thực hiện đúng lời hứa của mình. Các cửa sổ đều đã được mở và không khí trong đã lành tràn ngập căn phòng ngột ngạt của họ.
Khoảng nửa giờ sau thì các đồ đạc của cô mua bắt đầu được đưa tới. “Ôi, anh đã đã nhầm rồi!” Jenny kêu lên khi cô mở cánh cửa để nhận chuyến hàng đầu tiên.
“Không có sự nhầm lẫn nào cả đâu, quí cô. Xin lỗi.” Người đàn ông chuyển điếu xì gà to tướng của mình từ bên này sang bên kia khóe miệng và thản nhiên lướt qua cô khi ông ta mang vào một chiếc ghế. “Mang ghế sô pha vào đi,” ông ta thét lại đằng sau với những người trợ thủ, những người đang trèo xuống khỏi chiếc xe.
“Nhưng đợi đã, cái đó không đúng.”
“Nó là cái được ghi trên phiếu.” Ông ta ngồi xuống chiếc ghế và đưa cho cô tờ hóa đơn xanh.
Mắt cô nhanh chóng lướt qua tờ hóa đơn, rồi xem lại một cách cẩn thận hơn. “Ôi không! Cage, có vài sự nhầm lẫn tệ – ”
Cô ngừng lại khi bắt gặp nụ cười của anh. Anh đang ngồi thử trên chiếc trường kỷ có nệm mà anh đã chọn, cánh tay anh duỗi dài trên lưng tựa của nó. Anh mỉm cười hệt như Santa Claus trong buổi sáng của ngày Giáng sinh.
“Anh đã làm cái gì vậy?” cô nghiến răng.
“Phá hoại là từ để mô tả đấy.”
Đó chính xác là từ được áp dụng. Từng đồ đạc trong đống hàng hóa được mang tới, cô nhận ra là anh đã đi sau cô và đặt hàng mọi thứ mà cô rất muốn nhưng không thể chi trả. “Làm thế nào mà em trả được cho tất cả chỗ này cơ chứ?” cô thét lên.
“Trả góp. Bất cứ thứ gì em trả ngày hôm nay đều được khi vào sổ nợ. Anh đã tính toán các khoản hàng tháng cho em để em có thể chi trả. Một người phụ nữ độc thân nên mua sắm bằng cách trả góp. Vậy còn vấn đề gì nữa không?”
“Em không thể để anh làm điều này, Cage. Anh đang buộc em phải đưa ra những quyết định đi ngược lại với những quyết định tốt nhất của em đấy. Nhưng hãy dừng lại ngay lập tức. Em sẽ không ở lại trong căn hộ này nếu nó có nghĩa là giữ lại tất cả đống đồ này.”
“Được rồi.” Hai từ nhượng bộ đó đi kèm với một tiếng thở dài và một cái buông vai chán nản của anh. Thay vì vậy anh mỉm cười một cách thoải mái. Anh đi tới cửa trước và hét lên lanh lảnh. “Này, các đồng chí, khuân hết chỗ đồ đạc này trở lại và mang khỏi chỗ của tôi đi nhé. Cô ấy đã quyết định kết hôn với tôi thay vì là sống ở đây một mình rồi.”
“Ôi, Chúa ơi,” Jenny rên lên và dùng tay ôm lấy mặt. “Má ơi!”
Vẫn còn cười, Cage đóng cánh cửa lại và đi về phía cô.
“Anh không còn trò nào tốt hơn trò trẻ con đó hả?”
“Anh không thể nghĩ ra cái gì cả.”
“Anh đã rất tuyệt vời kể từ lúc Hal ra đi. Sao anh lại làm tất cả những điều này vì em, Cage?”
Đôi mắt màu vàng lang thang trên khuôn mặt cô. Anh dùng ngón tay vén lọn tóc ra khỏi thái dương cô. “Bởi vì anh thích màu tóc của em. Đặc biết khi ánh hoàng hôn chiếu sáng nó như hiện giờ.”
Anh di chuyển lại gần hơn. Đầu cô ngửa ra sau để cô có thể nhìn lên khuôn mặt như tạc của anh. “Và anh thích mắt em,” anh nhẹ nhàng nói.
Anh với xuống khuỷu tay cô và tháo phần đuôi của chiếc khăn choàng. Anh từ từ cởi nó ra, như thể anh đang thực hành một bài báo hết sức riêng tư về việc mặc đồ, và lơ đãng ném nó xuống sàn.
“Anh yêu cách em cười. Và cách mà âm thanh của nó khiến anh có cảm giác ở bên trong.”
Anh đặt hai tay lên hai bên hông cô và nhẹ nhàng vuốt ve dọc hai bên chúng. “Anh thích cách cơ thể em được tạo ra.”
Anh cúi đầu và thì thầm vào tai cô. “Và cái đường nét của miệng em.”
Một tiếng đập thình thịch trong lồng ngực khi đôi môi anh giạt về phía cô. Anh nhẹ nhàng nhấm nháp môi cô, lặp lại cho đến khi môi cô tách ra, tất cả ngoại trừ việc cầu xin được chiếm hữu.
Anh để ý đến vẻ khao khát thầm lặng của cô và quyện đôi môi họ với nhau. Lưỡi anh trượt sâu vào miệng cô và sục sạo một cách hăng say. Sự thô bạo trong nụ hôn của đêm hôm trước phai tàn, nhưng nụ hôn dịu dàng này thật có sức thuyết phục và đánh thức cơ thể cô như một cơn địa chấn hệt như nó đã khuấy động vào đêm hôm trước. Bị khao khát được gần hơn nữa cám dỗ, cô vô thức dấn về phía anh. Khi cơ thể cô áp sát vào anh từ ngực cho đến đầu gối, cô gần như kinh ngạc khi nhận ra nó như vậy.
“Chúa ơi, Jenny,” anh thì thầm. Hơi thở của anh nóng và thơm mùi thuốc lá phả lên gò má đỏ bừng của cô. Môi anh ướt đẫm khi anh ngậm dái tai cô giữa hai hàm răng và lo lắng khuấy động nó với những cái cắn nhè nhẹ.
Cô cảm thấy bản thân lại đang rơi vào sự đầu hàng êm ái, mất kiểm soát, quay trở lại với cái cảm giác thông thường của mình và mọi cảm giác của cô đều vượt qua cái ngưỡng của sự liều lĩnh.
“Cage, chúng ta không thể – ”
“Suỵt, yên nào.”
Kí ức của cô rộn lên. Cô nên nhớ ra điều gì đó. Cô biết nó.
Nhưng trước khi cô có thể nắm bắt được cái kí ức mơ hồ đó, miệng anh đã lại chiếm hữu miệng cô và mọi suy nghĩ đều biến mất.
Anh nhấc hai cánh tay cô và vòng chúng qua vai anh. Rồi bàn tay anh trượt từ khuỷu tay cô xuống đến phía dưới của cánh tay cô rồi tới những chỗ hẹp ở nách cô. Anh dừng lại một lúc trước khi lại tiếp tục đi xuống cái đường cong của ngực cô. Anh vuốt ve chúng với mu bàn tay. Jenny thở dài trên miệng anh.
“Cảm thấy tốt không?”
Cô thì thầm lời xác nhận. Nụ hôn sâu hơn.
Cô nghiêng đầu để một bên má của cô tựa vào ngực anh. Anh cúi đầu xuống thấp hơn, tìm tiếm không ngừng, tìm kiếm cái hương vị của cô với cái lưỡi ưa sục sạo của anh. Cánh tay anh vòng quanh cô và vẫn kéo cô lại gần hơn. Một bàn tay anh trượt xuống bên dưới eo tới mông cô. Anh ấn cô tựa vào anh, đến nỗi cô có thể cảm nhận được đầy đủ sự cấp bách trong cái khao khát của anh.
Cô rên lên và cọ sát phần giữa của cô vào anh. Cái tâm điểm đàn bà của cô cứ như phát sốt và sưng phồng lên, nhưng nó là một thứ bệnh nan giải mà cô buộc phải chấp nhận. Cô thấy hồi hộp, đau đớn nhưng tuyệt vời.
“Jenny, anh muốn em.”
Anh di chuyển bàn tay giữa hai cơ thể họ, ôm lấy ngực cô, xoa nắn nó một cách nhẹ nhàng. Cái rãnh ở giữa những ngón tay anh tìm thấy cái đỉnh nhạy cảm và khiến nó trở nên bị khuấy động và săn cứng lại.
“Ah, thật ngọt ngào.” Anh ca tụng cô như thể cô mới làm một cái gì đó thật phi thường. “Quá ngọt ngào. Anh muốn nhìn thấy nó, cảm nhận được mùi vị của nó, của em.”
Anh cúi đầu xuống và hôn ngực cô qua lớp vài blouson. Lưỡi anh ẩm ướt thúc vào cái đỉnh căng cứng đó. “Anh muốn làm tình với em.” Anh di chuyển miệng mình tới cổ họng cô, nơi mà môi anh có thể chạm vào làn da ấm áp của anh. Giọng nói của anh khàn đặc. “Em có hiểu không? Anh muốn ở bên trong em. Tận sâu bên trong.” Môi anh lại đòi hỏi môi cô lại, hoang dã, nhiều hơn.
“Này, cả hai người, mở cửa ra.” Một cái nện uỳnh trên cánh cửa. “Tôi đã mang tới cả một bữa tiệc đây.”
Cage dứt môi anh khỏi môi Jenny và thốt ra một lời lẽ hết sức thô tục. Rồi anh cố gắng lấy lại nhịp thở. Anh nhìn lại xuống Jenny và mỉm cười gượng gạo. “Chúng ta không thể cố tình làm tổn thương sự nồng nhiệt của cô ấy được.”
Jenny từ mình cố thoát khỏi vòng tay anh.
Anh đi về phía cửa và mở cửa cho Roxy vào trong.