Sâu bên trong hạp cốc vẫn truyền ra tiếng gió hú như thanh âm hài tử khóc thét, bầu không khí có chút tang thương, quỷ dị, giống như đang cố gắng thuật lại một đoạn thời gian xa xưa, một đoạn cố sự đã trôi vào quên lãng.
Không khí bên trong càng thêm dày đặc, nặng nề, trôi nổi phía trên rất nhiều đóa hỏa diễm u lam, giống như những đóm lửa ma đang điên cuồng nhảy nhót.
Vũ Thiên Long lách mình vượt qua vô số đám bụi gai và độc thảo tràn ngập hai bên đường, thung lũng này càng đi vào càng chật hẹp, cảm giác như mấy trăm năm rồi không có bóng người đi qua, căn bản không tìm thấy đường, ngược lại thi thoảng còn bắt gặp một vài loài sinh vật thân mang kịch độc.
” Trước giờ hắn vẫn chưa từng nhìn lấy ta lấy một cái, dù là trong nguy nan hay tử cảnh hắn vẫn không thèm nhìn ta!!! ” Công Tôn Uyển đôi mắt xinh đẹp dán chặt lên tấm lưng nhỏ bé của Vũ Thiên Long, nàng vừa đi vừa lẩm bẩm: ” Ta đáng ghét đến vậy sao? Hắn có thể thân thiết với đám người Thiết Trụ, có thể cùng bọn họ nói chuyện, đùa nghịch, sao với ta lại không thể? ” Trong nội tâm thoáng qua chút cảm giác mất mát.
Thực sự nàng rất có cảm tình với Vũ Thiên Long, từ cái hôm bị đám người Thiên Ưng giáo tập sát, một mình hắn hoành tảo vô địch, cái bóng hình nhỏ bé, gầy gò mà thanh tú kia vô tình trở thành một thứ lạc ấn khó phai mờ, in sâu vào trái tim nàng.
Công Tôn Uyển lớn hơn Vũ Thiên Long hai tuổi, mười hai tuổi, nàng cũng chỉ là tiểu nữ hài với những xúc cảm thuần túy đầu đời, đã biết phân biệt được đâu là hận, đâu là thương, có lẽ không phải là tình yêu nam nữ, nhưng loại tình cảm này thậm chí còn cao quý, còn sâu đậm hơn cả tình yêu, người ta gọi nó là sự cảm mến, cảm mến ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trong bóng tối mờ mờ, nàng giống như một Ám Dạ tinh linh, ưu nhã mà không kiểu cách, yểu điệu mà không vũ mị, trên gương mặt trắng noãn tinh tế có dính chút bùn đen, có chút chật vật, nhưng như thế càng tăng thêm vài phần ôn nhu của nữ tử.
Công Tôn Uyển không thể ngờ Vũ Thiên Long lại đột nhiên quay người, lập tức nàng như con thỏ con bị dọa đến sợ hãi, cố hết sức rụt đầu lại, sau đó trên khuôn mặt vũ mị lập tức ửng hồng.
Nàng sợ Vũ Thiên Long sẽ nhìn ra những suy nghĩ trong lòng mình, như vậy thì xấu hổ lắm!!!
” Hắn thật sự đã nhìn thấy rồi? “
Vũ Thiên Long nhìn chằm chằm vào Công Tôn Uyển, hắn chưa bao giờ thấy nàng bối rối như vậy, nàng trước sau vẫn luôn băng lãnh, khuôn mặt thủy chung chưa hề phát sinh một tia cảm xúc, cho dù phải đối mặt với sự kiện gì đi nữa, nhưng lúc này đây…!!! Cũng không nghĩ ngợi nhiều, Vũ Thiên Long liền cười hỏi:
” Thiết Trụ đâu rồi? “.
” Hắn.. Hắn đi trước chúng ta, hình như là đi dò đường ” Công Tôn Uyển ấp úng đáp.
Vũ Thiên Long lại nhanh chóng bước về phía trước, hai huynh đệ Võ Vu Minh, Võ Vu Nam lặng lẽ theo sau, trong tay hắn thình lình ngưng tụ ra một quả cầu linh khí, nương theo thứ ánh sáng lập lòe chiếu rọi, vượt qua từng đám bụi gai, tìm kiếm khí tức mà Thiết Trụ lưu lại, cẩn thận tiến sâu vào bên trong thung lũng.
Đột nhiên, trên mặt đất xuất hiện một cái lỗ lớn đen kịt, có một cái bóng đen từ bên trong nhảy ra, miệng phát ra tiếng kêu quỷ dị.
Vũ Thiên Long, Công Tôn Uyển và hai huynh đệ Võ gia đều kinh ngạc đến nhảy dựng lên, chuẩn bị ra tay một kích diệt sát sinh vật quỷ dị này.
Bóng đen vội vàng hét lớn: ” Đừng! Đừng! Là ta…Thiết Trụ đây!!! “.
Thiết Trụ nhanh chóng xé bỏ lớp tơ nhện dày đặc trên người xuống, không ngừng dùng ngón tay chỉ vào người mình, cứ như thể sợ Vũ Thiên Long sẽ một chưởng đánh chết hắn vậy
” Huynh đang làm cái trò quỷ gì vậy ” Vũ Thiên Long thấy thế thì không giữ được bình tĩnh mà quát lên một tiếng.
” Đoạn Giao chết ra sao huynh còn không nhớ? ” Hắn thật sự không hiểu nổi, cái tên Thiết Trụ này làm thế nào có thể vô thanh vô thức vượt qua trước mặt mình.
” Các ngươi không biết đâu, ta đi tìm nơi phát ra tiếng khóc kia,tìm tới lại phát hiện một cái động cổ ngàn năm, cũng không biết sâu bao nhiêu, khắp nơi đều là mạng nhện, ta đi vào bên trong được mười dặm, càng đi càng sợ, cuối cùng chỉ có thể quay lại tìm các ngươi “.
Vũ Thiên Long nghiêm túc hỏi: ” Huynh nói trong lòng đất có một cái cổ động ngàn năm? Đi hơn mười dặm mà vẫn chưa đến tận cùng? Tại sao lại có cái huyệt động sâu như vậy? “.
Thiết Trụ liều mạng, cắn răng gật đầu.
Công Tôn Uyển đạm mạc nói: ” Ngươi nói, ngươi cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ trong cổ động ngàn năm kia có thứ gì đó? “.
Có thể khiến cho một gả tu sĩ vốn không sợ chết như Thiết Trụ sợ hãi, như vậy thì trong huyệt động kia, chắc chắn phải có một thứ gì đáng sợ lắm.
Thiết Trụ lại liều mạng gật đầu: ” Dăm ba câu thì khó nói rõ ràng với các ngươi, các ngươi xuống dưới xem là biết, ta phải nói trước, ta không đi trước đâu “.
” Thôi!! Ta nghĩ tốt nhất nên ngừng ở đây, tự nhiên ta thấy không được khỏe Aa!! ” Võ Vu Minh nghe vậy thì cúi đầu rụt cổ, khăng khăng không chịu đi.
Vũ Thiên Long nhìn đám người một vòng, sau đó mới lạnh nhạt nói: ” Quay lại thậm chí còn nguy hiểm hơn, chẳng thà đi tiếp ” Dứt lời hắn phủi áo, dẫn đầu tiến vào.
Huyệt động này rất hẹp, cũng không biết là do con người tạo nên hay thiên nhiên sẵn có, trong huyệt động tản mát ra một luồng hàn khí lạnh thấu xương, xung quanh kết đầy mạng nhện, có từng con nhện màu đen to bằng nắm tay lắc lư bò trên tơ lưới, hai mắt phát ra tia sáng màu xanh lục.
Sâu bên trong huyệt động là một mảnh đen kịt lại có từng hồi âm thanh “xột xoạt ” truyền tới, thi thoảng tiếng hài tử khóc thét thình lình vang lên không báo trước.
” Bịch bịch!!!” Giống tiếng bước chân người.
Vụt!!!
Công Tôn Uyển lấy từ trong ngực ra một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, dạ minh châu lập tức chiếu sáng cả huyệt động.
Suốt chặng đường, cũng không gặp phải chuyện gì quỷ dị, cho đến khi đi được hơn mười dặm, huyệt động mới trở nên thông thoáng.
Trên mặt đất, xuất hiện một cái phần mộ, trước mộ dựng lấy một tấm bia, Vũ Thiên Long đi ở đằng trước, đột nhiên tấm bia đập thẳng vào mặt, trái tim Vũ Thiên Long thoáng giật thót, một luồng hàn khí từ lòng bàn chạy dọc theo cột sống lên tới đỉnh đầu.
” Tại sao một cái sơn động trong lòng đất, lại có một ngôi mộ? Mộ của ai? Tại sao lại xây dựng ở nơi này? “.
Khó trách tại sao Thiết Trụ lại cảm thấy sợ hãi như vậy, nếu một mình Vũ Thiên Long đi lại ở trong này, e rằng đều không thể nào bình tĩnh nổi.
” Thì ra chỉ là một cái phần mộ, vậy mà ngươi cũng sợ hãi? Lá gan của ngươi cũng nhỏ quá rồi ” Ngón tay Công Tôn Uyển khẽ nắm vào góc áo, mặc dù nói Thiết Trụ nhát gan, nhưng trái tim nàng vẫn đập thình thịch.
Vũ Thiên Long từ trước tới nay đều không tin quỷ thần, bất quá sự kiện khô lâu thi cốt kia lấy gì để giải thích? Mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hẳn là sợ hãi, hắn định bỏ qua phần mộ này mà tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng, vừa mới đi qua liền nhìn thấy phía sau tấm bia có một người toàn thân đẫm máu, không nhúc nhích, cũng không biết là còn sống hay đã chết?.
Công Tôn Uyển khép nép đi ngay sau lưng Vũ Thiên Long, vừa nhìn thấy liền bị dọa cho hoa dung thất sắc, nàng che miệng hét lên khe khẽ.
Hai anh em Võ gia lúc này cơ hồ đã ngồi bệt trên mặt đất, miệng ú ớ không nói nên lời.
Trong lòng Vũ Thiên Long cũng không hề bình tĩnh chút nào, nhưng vẫn đưa tay bịt chặt miệng nàng, sợ rằng tiếng kêu của nàng sẽ đánh thức cái người toàn thân đẫm máu kia.
Đôi mắt Công Tôn Uyển mở trừng trừng, nàng nhìn chằm chằm vào người ngồi sau phần mộ, suýt chút nữa bị dọa cho hồn phi phách tán.
Thiết Trụ có chút nhăn nhó, liền chỉ tay lên phía trên ngôi mộ.
Vũ Thiên Long và Công Tôn Uyển đồng thời nhìn lại, chỉ thấy trên ngôi mộ, một cái lỗ thủng đen kịt, trên lỗ thủng kia có vài dấu chân in hằn cùng một ít sợi tóc, từ đó một vệt đen kéo dài xuống bên dưới, đến tận vị trí người kia đang ngồi, vệt đen này có lẽ là vệt máu!!!.