Lạc Thiên Tiên Đế

Quyển 2 - Chương 104: Hoá Hư


Huyền Võ to lớn như một ngọn núi, toàn thân tràn ra ma khí cũng khiến cho không gian bốn phía phong vân dũng động, một trảo vỗ xuống đất trời kịch chấn, Lê Văn Phúc, Tống Thiếu Quân tự nhiên không có biện pháp tránh né chỉ còn biết trợn mắt đứng nhìn trong lòng sớm đã xác định, hôm nay tại địa phương này chín thành khả năng phải bất lực bỏ mạng.

Cùng thời điểm ở phía hư vô thình lình loé lên hai đạo quang mang liên tiếp tốc độ nhanh chóng khó bề hình dung, một cái sát na trước vừa mới hiện hữu vậy mà sau một cái sát na đã cùng với thân thể khổng lồ của Huyền Võ trực tiếp đụng chạm.

” Ầm Ầm” Tiếng nổ vang như trời sụp đất nứt tại vị trí phát sinh va chạm hoá thành âm bạo cuốn ngược, thân thể Huyền Võ mặc dù vĩ ngạn nhưng cũng không thể nào chịu đựng quá một khắc thời gian liền bị nhấc bỗng ném đến chỗ sâu hạ du Thời Không Trường Hà, tựa hồ là ngọn núi lớn bị cự nhân dụng sức vứt đi vậy.

Mọi chuyện phát sinh quá mức nhanh chóng, khi hai người Lê Văn Phúc, Tống Thiếu Quân còn chưa kịp bình tâm chỉ thấy ở hư vô xa xa một tôn nhân ảnh đang ung dung Na Di mà đến.

Người này là lão nhân bạch y tóc trắng, da mặt nhăn nheo, lưỡng quyền nhô cao để lộ ra khuôn mặt gầy gò, nhãn thần cực kỳ linh tuệ, tướng mạo cũng phúc hậu vô cùng, trên thân Tiên khí lượn lờ, đạo vận quấn quanh, uy áp tràn ra càng khiến cho thiên địa biến sắc, rõ ràng trong đời bọn họ chưa từng gặp qua người nào có tu vi kinh khủng đến vậy, ngay cả mấy trăm năm trước tại trận chiến Hoa Hạ quy tụ gần như là toàn bộ cường giả đỉnh phong Tu Chân nhân giới.

” Khí tức vị lão tiền bối này rất giống với một người bằng hữu của ta!” Lê Văn Phúc tâm thần kịch liệt chấn động, ánh mắt miên man chằm chằm nhìn lên thân ảnh lão giả đang thong dong đằng vân mà đứng, tại đó hắn rõ ràng cảm nhận được cái khí tức thê lương rét lạnh tựa hồ muốn đóng băng cả thiên địa, cái lãnh đạm đến tận cùng, cái ngoan cường dị biệt mà không phải ai ai cũng có.

Trận chiến Hoa Hạ trôi qua đã ngót nghét năm trăm năm, trong ký ức tu sĩ Đại Việt gần như vẫn còn ghi tâm khắc cốt nhưng ở sâu trong nhân sinh bá tánh thì đã sớm hoá thành lịch sử, bị dòng chảy tuế nguyệt chôn vùi.

Ngày đó mấy người bọn họ đều là thiên kiêu, đều mang trên mình quang mang của tinh tú, mang trên mình lòng tự tôn dân tộc cao ngất, ngày đó khi giang sơn lâm hoạ bọn họ vẫn là tiểu long chưa kịp trưởng thành nên chỉ biết đỏ mắt đứng nhìn, trách bản thân quá bất tài.

Cũng ngày đó một ngôi sao băng loé lên đốt sáng thiên không rồi tắt, dù là trong giây phút ngắn ngủi nhưng lập tức làm lu mờ hết thảy và về sau giới Tu Chân Đại Việt dần mất đi hai chữ ” Thiên Kiêu “.

Dù cho muôn đời sóng sau vùi sóng trước thì kẻ anh tài lớp lớp xuất hiện cũng chỉ dám vỗ ngực tự xưng ” Có tư chất ” Vì bọn họ thừa hiểu ” Thiên Kiêu ” Hai chữ này không ai có thể xâm phạm đến.

Tống Thiếu Quân nội tâm triệt để lâm vào kinh động, ở dưới uy áp thần thánh chỉ muốn cúi đầu lễ bái, tựa hồ là phàm nhân khi phải đối diện đại tu sĩ chín lần Độ Kiếp vậy.

Vũ Thiên Long quét mắt nhìn ngang, một cái nhìn cũng tạo ra tiếng oanh minh ngập trời, phảng phất như ngàn vạn ngọn cự sơn từ thương thiêng nhất tề giáng xuống ép cho hư vô bốn phía run rẫy không thôi.

” Đa tạ tiền bối cứu mạng!” Lê Văn Phúc cùng Tống Thiếu Quân ánh mắt mang theo nồng đậm cung kính đồng thanh, cúi đầu.

Lúc này hai người mồ hôi ướt trán, gần như không thể trụ vững, xung quanh ngàn vạn yêu thú phủ phục nằm im, Thần Thú Bạch Hổ, thậm chí Tiên Thiên Hoả Huỳnh Vương cũng không ngoại lệ, đều ngoan ngoãn như tiểu thú vô hại, chốc chốc lại hé mắt tò mò, sợ hãi nhìn tên nhân loại cường đại dị thường kia.

Bọn chúng có linh trí hiển nhiên hiểu uy áp bằng ấy đã hoàn toàn vượt xa ngưỡng nhận thức, vượt xa Tiên Thiên Yêu Tu, vượt xa Hợp Đạo Chân Tu, ” Hoá Hư” Chỉ duy nhất khái niệm này mới có thể giải thích được hết thảy.

” Chúng ta ra mắt đại nhân!” Hoả Huỳnh Vương liều mạng mở miệng nói, ánh mắt cuồng nhiệt, gần như ngay lập tức ngàn vạn yêu thú nhất tề cuồng minh, âm lực như thủy triều vang dội càn quét bát phương.

Vũ Thiên Long lạnh nhạt khoát tay, mấy hơi thở sau mới lãnh đạm lên tiếng, thanh âm trầm trầm mang theo uy nghiêm khó tả:” Lão hủ tại địa phương này tu đạo ngàn năm, nay vừa vặn nhìn thấy các ngươi xem như là duyên phận, muốn mượn nhờ hương hoả một lần chứng đạo Hoá Hư, giả như ta thành công thì chỗ tốt của các ngươi cũng không hề ít ỏi “.

Vũ Thiên Long khéo đánh chặn tâm lý, mặc dù biết bọn họ có muốn từ chối cũng không được, nhưng trong tình thế này hắn là người cầu sự giúp đỡ cho nên mới hạ mình làm ra một cuộc giao dịch

Quả thực vậy, chúng tu sĩ mặc kệ tư chất cao đẳng đến đâu thì Hợp Đạo hậu kỳ là một cái ranh giới rất khó bị phá bỏ, Hoá Hư mấy tiểu kiếp gần nhất hình như còn chưa từng xuất hiện, trong đời mỗi Tu Chân nhân sĩ thì đây là một cái tạo hoá khó gặp, hiển nhiên được nhìn đại năng tiến hành hợp đạo còn giá trị hơn cả vạn năm tự thân kinh lịch, cho nên bọn họ không ngần ngại mà lập tức hiến tế ra hương hoả.

Hương hoả nói giản lược, nó tương tự một loại tín niệm, tín niệm này dù đúng dù sai, dù cam tâm hay bất cam tâm thì cũng là tín niệm, mà một khi hương hoả đã xuất ra để bày tỏ lòng sùng kính đối với một ai đó thì suốt đời không thể nào thay đổi, trừ khi tự mình tìm ra được đạo thuộc về bản thân.

Quá trình chứng đạo của Vũ Thiên Long kéo dài tầm năm canh giờ, ba loại đạo nguyên, ba hình thái đạo vận kéo theo vô số dị tượng đẹp mắt, tại địa phương lỗ hổng thời không quang minh trực chiếu.

Có nhân sinh ý vị, có thiên địa diễn hoá, có luân hồi nhân quả, có sinh tử khí tức, vô cùng vô tận hình thái đảo lộn đất trời, rốt cuộc mọi thứ hoàn hảo dung hợp lại với nhau hoá thành một cái đồ đằng kim liên tám cánh trải dài khắp hư vô, áp lực hữu hình buông xuống khiến cho thiên địa oanh minh.

Vũ Thiên Long nuốt vào hương hoả, đạo chủng thành hình, ngay thời khắc đó hắn ẩn ẩn cảm nhận được từ ý chí thế giới đang tích cực sản sinh một cỗ lực lượng bài xích, lực lượng này theo thời gian càng lúc càng lớn, tựa hồ muốn cưỡng ép tách biệt Vũ Thiên Long ra khỏi thế giới vậy, cuối cùng là đầy trời phong bạo gào thét, vô cùng vô tận những cơn gió lốc có lớn có nhỏ liên tục càn quấy cửu thiên.

Bầu trời vặn vẹo dữ tợn, tựa hồ có một nguồn lực từ trường lớn lao đang mạnh mẽ hút vào tất cả vật chất quy tụ về một chỗ, lấy Vũ Thiên Long làm trung tâm, thế giới chi võng dưới áp lực khủng khiếp buộc phải hiện thân bao trùm hết thảy, phong bế thiên địa.

Thiên lôi gầm thét, điện quang chớp giật cả hư vô vằn vện tử quang, khí tức ngưng trọng cực kỳ, chúng nhân ngoại trừ Vũ Thiên Long đều cảm thấy khó thở, áp lực này không những không ngừng lại mà còn tiếp tục tăng lên, mấy chục cái hơi thở sau đã đạt đến một loại tình trạng hết sức khủng bố, ngay cả Vũ Thiên Long da đầu đều thoáng tê dại.

Hoá Hư tu vi triệt để chống ra tạo thành một cái quang cầu ánh sáng khổng lồ bao trùm khuôn viên hàng vạn dặm, cùng với ý chí thiên địa giằng co đối kháng, mặc dù biết đây là quy luật chung của thế giới, sẽ tự thân hình thành lực lượng bài xích đối với Hoá Hư tu sĩ nhưng lực lượng này cũng quá mức khủng khiếp.

Lại qua thêm mấy chục hơi thở, đồ đằng kim liên biến mất, thế giới chi võng vặn vẹo không ngừng, nơi nơi là thiên lôi nổ bạo, Vũ Thiên Long lại tiếp tục gia trì thêm tu vị lên quang cầu ánh sáng tránh cho hai người Lê Văn Phúc cùng bách thú gánh chịu tổn thương, lúc này đây dưới áp lực khủng khiếp chính Vũ Thiên Long cũng cảm thấy khó thở, trên trán mồ hôi chảy xuống, trong tròng mắt tơ máu chạy dài, hắn sừng sửng đứng giữa thiên địa, tâm thái hiên ngang tựa hồ sẽ gánh vác hết thảy.

Phía đỉnh đầu Vũ Thiên Long hư vô thình lình nổ tung rồi dần dần nứt ra khe hở, khe hở càng lúc càng biến lớn, rốt cuộc là một đầu thông đạo khổng lồ, ở phía bên kia thông đạo tản mát ra quang mang bàng bạc đi cùng một loại khí tức hết sức thần bí.

” Tiên khí, Tiên giới!” Vũ Thiên Long âm trầm nhìn lên, nội tâm chấn động, một lúc sau vẻ mặt chùng xuống, lại gia trì thêm tu vị cố gắng kéo dài thời gian.

” Vị đạo hữu này! Phi Thăng Chi Lộ đã mở tại sao còn không chịu tiến nhập?” Bên kia thông đạo thình lình vang lên một tiếng lôi minh trầm đục lại hoá thành thanh âm ngập trời quanh quẩn.

” Ta còn chưa có ý định phi thăng!” Vũ Thiên Long gầm nhẹ, ánh mắt như điện muốn xuyên thấu thông đạo nhưng bị cản trở bởi một vùng mây bụi đậm đặc.

” Ngươi tiến hành hợp đạo, cắn nuốt hương hoả lại không có ý định phi thăng, rốt cuộc muốn làm cái quái gì đây? ” Thanh âm kia càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng trở nên sâm nghiêm, chỉ một đạo tiếng vang cũng khiến cho Vũ Thiên Long đầu óc choáng váng.

” Ta muốn làm con mẹ ngươi! Phiền phức!” Vũ Thiên Long bực bội hô đồng thời tay phải hướng về phía thông đạo điểm nhẹ, thần thông Tuế Nguyệt Vô Ưu sát na giáng lâm.

Cùng lúc giữa bầu trời xoay tròn một cái hư ảnh bình trà khổng lồ tản mát ra ba loại khí tức riêng biệt, hư ảnh này mặc dù bàng bạc thế nhưng lại hết sức chân thực, theo sự điều khiển của Vũ Thiên Long ầm vang phá không mà đi, càng đến gần thông đạo càng biến lớn, rốt cuộc vừa vặn lấp đầy thông đạo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận