Có lẽ phần lớn các gia đình dòng dõi thư hương đều thích những người phụ nữ có khí chất dịu dàng, nhưng mà Quý Sở Yến thì chắc là trường hợp ngoại lệ, anh thích những đường cong lồi lõm của cô.
Tô Điềm đang suy nghĩ xem có nên tỏ ra rụt rè một chút không thì Quý Sở Yến lại nói thêm một câu:
“Ngực lại to hơn nữa rồi”
Tô Điềm cắn răng, ngượng ngùng xấu hổ gì đó đều ném hết sang một bên, bất mãn lầu bầu: “Lúc nào nó chẳng to như thế.”
“Ừm, em nói đúng” Ánh mắt Quý Sở Yến mang theo ý cười, phụ họa với cô.
“…”
Tô Điềm không biết có phải vì hai người đã ngủ với nhau rồi không mà mỗi câu anh nói đều có thể khiến cô cảm nhận được ý vị tình sắc.
“Gọi món chứ?”
Quý Sở Yến đưa menu cho cô, lúc này Tô Điềm mới phản ứng lại được, mình tới đây để ăn cơm.
Trên thực tế, cô cũng không muốn ăn cho lắm, hiện giờ vẫn còn đang chưa thích nghỉ được với chuyện Quý Sở Yến chính là đối tượng xem mắt của cô.
“Em không đới lắm… Anh gọi đi.”
Tô Điềm mím mím môi, đẩy menu tới trước mặt anh.
Quý Sở Yến mở menu, im lặng một lát.
Đột nhiên, anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, động tác. nghiêng người bất ngờ khiến khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại, dọa Tô Điềm nhảy dựng lên.
Nhưng mà, Quý Sở Yến chỉ là nám lấy cổ tay cô, kéo cô đứng dậy.
“Đi thôi”
“Đi đâu?” Tô Điềm không hiểu gì, chỉ có thể để mặc cho Quý Sở Yến kéo mình ra ngoài.
“Không phải em nói không đói bụng sao? Vậy thì chúng ta đi làm chút chuyện có thể khiến em đói”