Chương 42: Quỳ Gối
Âm Mật Vi vừa đi vào nhà của Thời Sở Yêu liền bị Thời Sở Yêu nắm chặt cổ tay đem nàng áp trên tường. Từ lúc trên xe Thời Sở Yêu đã bắt đầu cảm thấy Âm Mật Vi hôm nay nhìn thật ngon miệng, nếu không tự mình đi nhấm nháp thì làm sao biết được nàng có chỗ nào ngon miệng, chỗ nào lại không ngon miệng?
Không, không đúng, Âm Mật Vi sao lại có nơi nào không ngon miệng chứ?
Thân thể nàng ấy vừa ấm lại mềm, giống như một khối bánh ngọt sắp tan ra vậy. Cho dù bên ngoài âm u lạnh lẽo thì thân thể Âm Mật Vi vẫn có thể truyền cho cô độ ấm chân thật nhất.
Thời Sở Yêu kéo kéo khăn quàng cổ của Âm Mật Vi rồi đem nó quăng sang một bên, lại cởi bỏ nút thắt áo khoác nàng. Khi áo khoác màu trắng long cừu từ bên người nàng rơi xuống, Âm Mật Vi chỉ thấy áo mỏng cùng váy ngắn toàn bộ hiện ra trước mắt Thời Sở Yêu.
Hương thơm mềm mại thanh nhã truyền đến, Thời Sở Yêu nhịn không được mà đưa tay vuốt ve bao trùm ở nơi ấm áp, muốn đem độ ấm toàn thân Âm Mật Vi đặt dưới lòng bàn tay mình.
“Thời tiểu thư, chị say rồi!” Âm Mật Vi linh hoạt thoát khỏi trói buộc của Thời Sở Yêu, xoay người ngồi lên ghế salon nghiên chân nhìn cô.
“Tôi khống có say.” Thời Sở Yêu nhìn vẻ mặt Âm Mật Vi vẫn tự nhiên trấn dịnh, đột nhiên thấy Âm Mật Vi như vậy thật sự là rất có khí chất a, cô đúng là mê muội nữ nhân tựa như thiên tiên này rồi, cô Âm Mật Vi vẫn là dáng vẻ không có gì.
Cho đến nay đều là người khác vì mình mà điên cuồng, vây quanh dưới váy mình, khi nào thì có người khiến mình để vào mắt?
Thời Sở Yêu nghĩ như vậy càng cảm thấy Âm Mật Vi đúng là đáng giận.
Nhưng mà cô lại không muốn ép buộc nàng.
Cô muốn Âm Mật Vi tự nguyện đem tâm dâng cho mình, chủ động đưa đến để cô gậm nhấm, lại để Âm Mật Vi không thể nhẫn nại mà dùng thân thể để đổi lấy thương cảm cùng chú ý của cô.
“Bất quá bầu không khí hôm nay quả thật thích hợp để uống chút rượu.”
Thời Sở Yêu mỉm cười chuyển chủ đề, đi lấy rượu cùng ly, đưa cho nàng một cái.
Âm Mật Vi đang nữa dựa vào ghế salon, đem một chân duỗi ra chân kia lại cong lên khiến thân thể nghiêng trên ghế. Thời Sở Yêu ngồi tựa dưới chân Âm Mật Vi, một tay chống đỡ ghế một tay giơ lên champagne nghiêng về phía trước khẽ chạm vào ly Âm Mật Vi, nhếch môi: “Dáng vẻ em rất đẹp, nhưng mà em càng đẹp tôi lại càng muốn nhìn một mặt không đẹp của em hơn.”
Âm Mật Vi cũng không có tức giận, ưu nhã chạm vào ly Thời Sở Yêu đáp lễ, mới nói: “Nếu như nói đến xinh đẹp, tôi nghĩ không có ai so với Thời tiểu thư.”
Thời Sở Yêu nhìn nhìn Âm Mật Vi cười một cái, sau đó cũng không nói gì.
Âm Mật vi lại tiếp tục nói: “Kỳ thật, Thời tiểu thư đây là muốn để mọi người đều thích chị, đều muốn tiếp cận chị đi?” Lúc Âm Mật Vi nói như vậy trong đầu liền hiện ra những người quay quanh Thời Sở Yêu, Quý Nguyên Tu, Lý Minh, Dương Thấm Ngư. Bất luận là đi dạo phố hay trong quán bar thì Thời Sở Yêu cũng đem mị lực như ôn dịch mà phát tán, sau đó dù là những người ở gần hay đứng xa xa nhìn cũng đều cam nguyện mà khuất phục dưới váy cô ấy.
Rồi sau đó cô như nữ hoàng tuỳ ý định đoạt sinh tử người khác.
Thời Sở Yêu cong cong ngón tay khẽ lướt trên chân Âm Mật Vi rồi dọc theo mu bàn chân mà phác hoạ bộ dáng, nói: “Đây không phải là nói tôi giống như ai cũng cự tuyệt? Thật ra thì tôi cũng rất kém chọn.” Ngụ ý là người yêu thích Thời Sở Yêu cô thì có rất nhiều, nhưng mà khiến cô tiếp nhận phần yêu thích này thì không phải ai cũng có thể.
Âm Mật Vi chậm rãi uống một ngụm: “Thật sao? Vậy hiện tại Thời tiểu thư tiếp nhận bao nhiêu người rồi?”
Thời Sở yêu đem hai chân Âm Mật Vi tách ra sau đó chen người vào, nhìn thẳng vào hai mắt nàng hỏi: “Em đối với chuyện của tôi rất hứng thú sao?”
Âm Mật Vi nhìn không được cười lên, khẽ gật đầu.
Thời Sở Yêu thế nhưng có thể không một tiếng động, giống như người vô hình bước vào hôn nhân của nàng lâu như vậy cũng không khiến nàng phát hiện, mà những người bên cạnh nàng cũng không hay không biết. Thủ đoạn Thời Sở Yêu quả nhiên cao minh, thận trọng kín đáo vượt xa tưởng tượng của nàng.
Quý Nguyên Tu cũng không phải người hiểu rõ lưu luyến hoa cỏ bên ngoài lại có thể cùng Thời Sở Yêu bảo trì quan hệ mật thiết như thế, còn có thể bất động thanh sắc không lưu lại dấu vết nào càng khiến cho Âm Mật Vi cảm thấy Thời Sở Yêu thông minh đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Thời Sở Yêu hoàn mỹ trách tất cả các chi tiết khiến người ta hoài nghi, làm ra bộ dáng mình không hề liên quan sau đó liền cướp lấy thứ mình muốn.
Thời gian qua, những gì Thời Sở Yêu lấy từ chỗ Quý Nguyên Tu, Âm Mật Vi chỉ nghĩ thoáng qua liền biết không ít. Nhưng mà Quý Nguyên Tu đối với Thời Sở Yêu mà nói có lẽ chỉ là bắt đầu.
Nghĩ như vậy, Âm Mật Vi liền cảm thấy Thời Sở Yêu nữ nhân này tựa như một đoàn hoả diễm có nhiệt độ thấp(?). Khi mới tiếp xúc chỉ khiến ngươi cảm thấy vô hại lạ ấm áp, cùng lắm cũng chỉ nhíu mày vì nàng càn rỡ mà thôi, tuyệt đối sẽ không cảm thấy bị uy hϊếp. Nhưng mà sự thật chứng minh Thời Sở Yêu không phải vô hại, cô ấy có thể trong lúc ngươi lơ đãng mà lấy hết của ngươi, mỉm cười nhìn ngươi chết vì mình.
Giống như yêu nữ ca hát dưới đáy biển, nếu ngươi tham lam sắc đẹp cùng giọng hát của cô ấy thì phải trả giá bằng cả sinh mệnh mình.
Nhưng mà tâm tư Thời Sở Yêu quả thực âm tàn (âm trầm tàn độc) như thế sao?
Âm Mật Vi không khỏi nghĩ đến, Thời Sở Yêu lại hao tổn hết tâm tư mà tiếp cận nàng là vì cái gì?
Chẳng lẽ nàng thứ nàng có thể cho Thời Sở Yêu nhiều hơn Quý Nguyên Tu sao?
Quý Nguyên Tu dù sao cũng là tổng giám đốc, giá trị con người cũng trăm triệu. Đừng nói là Thời Sở Yêu, cho dù là đối với nữ nhân bình thường Quý Nguyên Tu cũng sẽ đặt biệt hào phóng huống chi là Thời Sở Yêu, chẳng lẽ cô còn chưa thoả mãn sao?
Cho dù trong nội tâm tràn đầy nghi hoặc, Âm Mật Vi cũng không định ngã bài với Thời Sở Yêu. Thời Sở Yêu tấn công về mặt tâm lý Âm Mật Vi đúng là có hiệu quả cực lớn không thế nghi ngờ. Âm Mật Vi cảm thấy từ trước đến nay chưa có ai mang đến cho nàng cảm giác rung động cùng bị uý hϊếp mãnh liệt như vậy.
Giống như là đối thủ trên thương trường ẩn núp đã lâu, sau khi tỉ mĩ bố trí mưu đồ thì trong khoảnh khắc liền mượn lực phá măng (?), gió cuốn mây tan mà lấy đi mọi thứ.
Âm Mật Vi quản lý công ty nhiều năm như vậy, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Loại cố chấp cùng kiến định này đã sớm dung nhập vào máu huyết trở thành thói quen. Đối với Âm Mật Vi mà nói, mới bắt đầu đã loại bỏ nguy hiểm thì không phải là sách lượt gì. Loại chiến thắng này đối với nàng mà nói quá dễ dàng, không giống với thắng lợi mà bản thân muốn.
Âm Mật Vi thích nhìn rõ lá bài tẩy của đối phương, thăm dò nơi yếu ớt nhất của họ cuối cùng mới toàn lực công kích, làm cho đối phương không có khả năng trở mình.
Thắng lợi như vậy mới là thứ Âm Mật Vi muốn.
Cho nên dù biết rõ Thời Sở Yêu là một nữ nhân vô cùng nguy hiểm nàng cũng không lập tức đem ngăn cách bên ngoài.
So với lập tức bóp chết Âm Mật Vi càng muốn để mặc cho nó phát triển đến lớn mạnh, sau đó đem toàn bộ phơi bày rồi cùng diệt trừ trong một lần.
Âm Mật Vi tuỳ ý để Thời Sở Yêu dựa trước người mình, chỉ lẳng lặng nhìn Thời Sở Yêu. Thời Sở Yêu đưa tay vuốt ve má nàng, híp mắt nói: “Em hấp dẫn sự chú ý của tôi, sau đó cùng tôi về nhà là vì muốn biết chuyện của tôi sao?
Âm Mật Vi nhẹ nhàng cười một cái: “Tôi không có hấp dẫn sự chú ý của chị.”
Thời Sở Yêu nắm lấy dây chuyền của Âm Mật Vi nhẹ nhàng kéo về phía mình, như có như không mà xoa chóp mũi nàng, noi: “Hẳn là tôi đối với em thấy hứng thú mới đúng.”
“Nhưng mà tôi ở trước mặt chị không phải như trang giấy trắng sao.” Âm Mật Vi mỉm cười, mặc Thời Sở Yêu từ từ đến gần nàng, “Chị còn muốn biết cái gì nữa đây?”
Thời Sở yêu cong cong khoé miệng, vuốt hai má Âm Mật Vi nói: “Gương mặt này của em thật lạnh, những nơi khác có phải hay không cũng lạnh như vậy?”
Âm Mật Vi liếc nhìn Thời Sở Yêu: “Tôi không hiểu chị nói gì.”
Thời Sở Yêu lại sát Âm Mật Vi, đưa tay ra sau lưng nàng tìm được khoá kéo, nhẹ nhàng kéo xuống một cái, thấp giọng nói: “Ví dụ như, thân thể em tôi hoàn toàn không biết.”
Theo giọng nói trầm thấp của Thời Sở Yêu, Âm Mật Vi cảm giác được lưng áo nàng dần dần bị mở ra rồi.
Đầu ngón tay Thời Sở Yêu rất ấm, thậm chí mang theo nhiệt độ như rượu đã được hâm nóng. Theo từng cm trên sống lưng nàng mà hoạt động.