Bạch Vương và Hắc Vương đan tay vào nhau, hai vị vương giả cùng nhắm mắt, và cơ thể họ bắt đầu hoà vào nhau, khoảnh khắc này diễn ra chỉ trong chớp mắt, không để con quái vật kia chờ lâu, một phiên bản hoàn thiện được dung hợp từ Bạch Vương và Hắc Vương xuất hiện, với dung nhan diễm lệ. Đôi mắt của nàng lạnh tanh, giống như là người dửng dưng chứng kiến hết tất thảy.
Giống như bị ánh mắt đó chọc giận, con quái vật gầm lên, nó không thể sử dụng được chiếc liềm của Hắc vương được nữa. Sức mạnh mà nó đoạt được cũng đã trở về với chủ nhân thực sự là Hắc vương, thứ còn sót lại bên trong nó chỉ là nỗi oán hận của những sinh mạng tội nghiệp bị đem đi hiến tế.
Con quái thú không có tình người ấy giống như hạ quyết tâm, nó dồn hết sức lực vào chiêu cuối cùng, đối tượng nó nhắm tới không phải là vị thần trước mặt, mà là thế giới này. Cơ thể nó hoà tan dần với mặt đất, ngay lập tức, mọi thứ xung quanh bắt đầu thối rữa.
Những nhân loại còn sót lại trong cuộc chiến đã bị hơi độc từ con quái vật làm bất tỉnh, không bao lâu nữa, có lẽ họ cũng sẽ phải bỏ mạng ở đây. Từ mảnh đất, cây cối đến toà nhà, những kiến trúc của con người cũng đang tan ra dần. Thế giới này sắp sụp đổ rồi.
Vị thần thở dài, nàng lặng lẽ nhìn con quái vật đang cố gắng làm ô nhiễm hành tinh này, có lẽ đây mới chính là số mệnh được sắp đặt sẵn. Thế giới mà nàng tạo ra, nàng cũng tự nên là người huỷ diệt nó.
Nhưng còn họ thì sao, những nhân cách đó, làm thế nào bây giờ? Nàng tự hỏi mình, rồi cười nhạt, đó không phải là tâm tư của nàng, mà là của Tiêu Lâm. Thế giới này là do Bạch Vương và Hắc Vương tạo ra, còn thế giới của Chi Lâm, hãy để mọi thứ do cô quyết định.
Và rồi, nàng nhắm mắt, đôi tay nàng vẩy nhẹ, và mọi thứ bắt đầu như quay ngược thời gian, những khu vực bị ô nhiễm bắt đầu như quay ngược trở lại cơ thể con quái vật, mọi cảnh vật đang tự tua ngược, con người và cảnh vật đang quay lại điểm bắt đầu, khi mà Tiêu Lâm chưa đặt chân đến vùng đất này, khi mà Tiêu Lâm chưa đến thế giới này. Con quái vật biến mất, thảm hoạ biến mất, chẳng ai còn nhớ ai cả.
Khi mọi thứ đã trở về vị trí vốn có của nó, vị thần mở mắt, trong cảnh vật im lặng và không có dòng chảy của thời gian, Bạch Vương và Hắc Vương bắt đầu tách ra, 2 nàng nhìn nhau, cùng nở nụ cười chân thật.
“Tiểu Bạch”
“Tiểu Hắc”
“Số mệnh của chúng ta nên kết thúc rồi.”
Nghe lời Bạch Vương nói, Hắc Vương gật đầu.
“Tất cả mọi thứ đều là sai lầm! Chúng ta không nên tạo ra thế giới này, không nên để nam nhân đó phân tách thành nhiều người khác nhau như vậy! Tiêu Lâm là chúng ta, chúng ta là Tiêu Lâm”
“Nhưng từ lâu đã không phải như vậy rồi!” Bạch Vương nhẹ nhàng nói “Tiêu Lâm là người mà hắn ta yêu!”
Bạch Vương vươn tay, trên lòng bàn tay nàng hiện lên một mảnh hồn nhỏ nhắn, đó là Tiêu Lâm.
“Ta sẽ trao cho cô ấy khả năng của mình, để cô ấy tự tạo ra thế giới của riêng mình và …hắn”
Hắc Vương muốn ngăn cản
“Nếu chúng ta làm vậy, sẽ tan biến.”
“Không sao cả! Ta vẫn sẽ ở bên ngươi, Tiểu Hắc à. Chỉ cần ngươi nhớ đến ta, và ta nhớ đến ngươi. Hai chúng ta phải trả lại trật tự cho vũ trụ này, và cả danh xưng thần linh vớ vẩn này nữa.”
Hắc Vương mím môi, rồi cuối cùng nàng vẫn buông lỏng. Giống như chấp thuận với quyết định của Bạch Vương. Nàng vươn bàn tay bao lấy linh hồn trên tay Bạch Vương, nàng nhìn vào mắt Bạch Vương và thấy được tình yêu trong đó. Hắc vương cũng cảm nhận được nó. Vậy thì được, chỉ cần ở bên Tiểu Bạch, cái gì nàng cũng chấp nhận.
Và cuối cùng, thế giới này dần tan biến và 2 vị thần Hắc Bạch cũng vậy, bọn họ là những vị thần nhân tạo do con người tạo ra, và đến bây giờ họ cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.
“Thật là ấm áp, vì được ở bên người”
Phút giây cuối cùng, 2 người đồng thanh nói, và cùng tan biến. Trong giây phút rực rỡ và đẹp đẽ đó, mảnh linh hồn của Tiêu Lâm được gửi bay đi.
Thế giới duy nhất và hoàn thiện nhất cũng được tạo ra.
Kết hồi I
Vì đã lâu không viết nên thật khó để mình tiếp tục viết trong bối cảnh ban đầu, nếu các bạn chấp nhận, hãy đọc tiếp hồi 2 của mình, nếu không, hãy coi như đây là một Bad Ending nhé. Xin lỗi và cảm ơn mọi người.