“Này, cậu nghĩ thế nào về hoa bỉ ngạn?”
“Loài hoa mọc ở dưới âm ti đó hả? Tớ không rõ nữa.”
Hai cô cậu học sinh ngồi hóng mát dưới tàng cây, cậu học sinh đeo một gọng kính rất dày, dáng người cao lớn rắn rỏi, gương mặt trông rất dễ nhìn.
Nữ sinh có gương mặt khá tùy tiện, đôi mắt hơi chút lười biếng, cô đang dùng bộ dáng ngái ngủ để nói chuyện.
“Nghe nói loài hoa này là những linh hồn chấp niệm, mọc trên con đường âm ti là để chờ người mình yêu.”
Nam sinh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, nhưng có lẽ là do cặp kính quá dày, cô không nhận ra sự đau đớn trong 2 con ngươi ấy.
“Cậu hiểu biết nhiều thật đấy.”
“Có lẽ vậy.”
Khung cảnh có lẽ vẫn cứ đẹp đẽ và nhẹ nhàng như thế cho đến khi Tiêu Lâm bị những cơn đau đầu dữ dội hành hạ.
Cảnh sắc thay đổi, nữ sinh đang nằm trong phòng tắm, nước thấm đẫm hết cả áo sơ mi trắng.
Trên cổ tay cô có một đường rạch lớn, miệng vết thương vẫn còn rướm máu, bên dưới sàn nhà, máu tươi đã đổ thành một mảng lớn, màu đỏ trông càng yêu dị.
Cửa phòng bật ra, nam sinh lúc trước vội vã lao tới, cậu run rẩy bế nữ sinh ngồi dậy, để cô nằm trong lồng ngực của cậu.
“Mau tỉnh dậy đi đồ ngốc!”
Cậu khóc lớn, từng giọt nước mắt xuôi theo gò má nhợt nhạt rớt xuống.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, mãi mãi.”
Nhiệt độ trên cơ thể cô càng ngày càng hạ xuống rồi lạnh ngắt.
Tiêu Lâm đồng dạng cũng cảm thấy rất đau đớn, những kí ức này nàng chưa từng trải qua, cũng chưa từng có, nhưng cảm xúc mà nó mang đến thực sự vô cùng chân thật. Tại sao mỗi câu chuyện đều buồn như vậy.
“Tôi sẽ tìm thấy em.”
Đó là câu nói cuối cùng nàng nghe thấy khi mất đi ý thức.
Trong lúc ý thức của nàng hôn mê, nước hồ vốn đang yên bình lại đột ngột chuyển động, từ chậm đến dữ dộu, mặt hồ giống như đại dương mênh mông sâu thẳm, Tiêu Lâm vẫn đắm chìm trong hồ, hoàn toàn không biết có nhiều chuyện kì lạ đang diễn ra.
“Kích hoạt kí ức chủ thần lần 2, phần trăm mở khóa:20%, gia tăng ngộ nhận:80%, thể chất:100%.”
Thông tin của hệ thống chìm trong bóng tối, không thể lại trong thông báo.