Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn - Xa Li Tửu

Chương 1


Thanh Thành, khách sạn Li Giang.
 
Vào lúc 9 giờ tối, một bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại đại sảnh tầng ba của khách sạn.
Khác với ánh đèn sáng trưng ở sảnh ngoài thì bên trong nội sảnh lại không có ánh đèn loá mắt. Tất cả ánh sáng bên trong nội sảnh đều đến từ sự giao thoa của nhiều loại màu sắc khác nhau chiếu lên vách tường cùng những tấm thảm trang trí tinh xảo, kết hợp với âm hưởng điệu nhạc jazz dễ chịu mang đến cho bữa tiệc bầu không khí trọn vẹn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nguyễn Nguyễn, tớ nghe nói hai ngày trước cậu đi xem mắt?”
 
Thời điểm nhân vật chính của bữa tiệc là Khương đại tiểu thư hỏi ra lời này, Nguyễn An An đang khẽ nâng ly nhấp một ngụm rượu nhỏ ngậm ở trong miệng.
 
Khi hương rượu cay cay lấp đầy vị giác, vừa nghe thấy câu hỏi của người bên cạnh cô suýt chút nữa thì sặc rượu.
 
…… Tại sao chân trước cô vừa mới đi xem mắt, chân sau mọi người đã truyền tai nhau chuyện này rồi ?

“Tiểu thọ tinh, tin tức của cậu tinh thông tới mức này rồi sao?” Nguyễn An An lòng mang sợ hãi nuốt ngụm rượu xuống dưới, quay đầu lại hỏi: “Tớ đi xem mắt ở Mỹ mà cậu cũng biết?”
 
“Ai —— anh tớ có quen biết với người đó, hôm nay anh ta tới nhà tớ tình cờ nhắc đến cậu, đúng lúc bị tớ nghe thấy mà thôi.” Khương Di lập tức mở to hai mắt, cô hơi hạ giọng hưng phấn nói: “Cậu không phủ nhận! Cho nên đó là sự thật?!”

Chính xác là mấy ngày trước Nguyễn An An đã tiến hành buổi xem mắt đầu tiên trong cuộc đời mình.
 
—— tuy rằng cuối cùng vẫn thất bại.
 
Hơn nữa kỳ thật không phải cô tự nguyện, nói trắng ra là cô chỉ nghe theo người lớn trong nhà nói rằng đi ăn bữa cơm, quen biết thêm một người bạn mà thôi. Nhưng nếu một hai phải nói cho rõ ràng thì buổi gặp mặt đó coi như xem mắt cũng hoàn toàn không sai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Thế nào? Hấp dẫn không? Nhìn vừa mắt không?” Sau khi đặt ra mấy câu hỏi liền Khương Di lại bổ sung thêm một câu: “Người này đã khen cậu trước mặt anh trai tớ đấy!”
 
Đối tượng xem mắt của Nguyễn An An là cậu cả Trình gia có quan hệ không tồi với anh trai Khương Di, mối quan hệ của hai người giống như huynh đệ có thể nói với nhau bất cứ điều gì, khi nói chuyện phiếm hai người cũng không cố ý tránh mặt cô. Lúc mới đầu lời khen của Trình Dịch đều rất khéo léo, sau đó không biết vì sao mà càng khen càng thái quá, thiếu chút nữa thổi phồng Nguyễn An An thành tiên nữ.
 
Lúc này Nguyễn An An hơi hơi nghiêng đầu, sắc mặt giống như đang sắp xếp lại ngôn từ.
Cô có một gương mặt nhỏ, ngũ quan trời sinh vừa xinh đẹp lại thuần khiết, bộ lễ phục hở vai hoàn toàn để lộ ra cần cổ kiêu sa cùng xương quai xanh quyến rũ, một tay còn nâng ly rượu.
 
Cổ tay mảnh khảnh, nước da trắng nõn đối lập rõ nét với chất lỏng màu đỏ sậm, bức tranh này đẹp tới mức cực kỳ quyến rũ.
 
Từ ngày mới quen, Khương Di đã biết cô là một mỹ nhân, không nghĩ tới ba năm không gặp giá trị nhan sắc của Nguyễn An An thậm chí còn được nâng cao hơn trước một bậc.
Khó trách Trình đại công tử không kìm được lòng.

Khương Di nhìn chằm chằm vào tiểu tiên nữ trước mặt.
 
Đợi vài giây, cuối cùng tiểu tiên nữ cũng mở miệng, dựa theo trình tự câu hỏi của cô mà kiên định trả lời : “Không thế nào cả. Không phải khẩu vị của tớ. Không hợp mắt.”
 
“……” Khương Di không nhịn được quẳng ra một ánh mắt xem thường.
 
Không hợp mắt.
 
Lại là câu này!

 
Hai người quen nhau đã mười năm, Khương Di vẫn còn nhớ rõ thời điểm học cấp hai và cấp ba, Nguyễn An An có một biệt danh là người cắt cỏ. (cỏ trong ngữ cảnh này là chỉ nam sinh, những người theo đuổi Nguyễn An An nhé)
 
Bởi vì theo thống kê, Nguyễn An An nằm trong nhóm các nữ sinh nhận được nhiều sự ưu ái từ nam sinh nhất: cỏ cùng lớp, cỏ khác lớp thậm chí có cả cỏ giáo viên. Nói chung là đa dạng chủng loại cỏ.
 
Mà khi đó Nguyễn An An cự tuyệt tất cả số cỏ trên với cùng một lý do không khác nhau lắm chính là:
 
—— không hợp mắt, không tóe điện. (tóe điện là khi nhìn vào mắt đối phương sẽ bị thu hút)
 
Chướng mắt, không có cách nào yêu nhau.
 

Làm bạn thân của người cắt cỏ này trong suốt mười năm Khương Di hiểu rất rõ. Tuy rằng Nguyễn An An có một vẻ ngoài không khác gì tiểu tiên nữ nhưng trong xương cốt chính là nhan cẩu (một người nghiện sắc đẹp).
 
Ngày thường nhìn đến thấy mấy người đẹp thẩm mỹ cũng có thể si mê mà ngắm nghía cả buổi, nhưng cố tình đối với đàn ông lại thật sự xảo quyệt.
 
“Cậu nói xem cậu đến Harvard học mấy năm nay, cho dù những anh chàng đẹp trai ở nước ngoài không hợp khẩu vị của cậu thì trong nước nhiều soái ca như vậy cũng không có ai vừa mắt cậu……”
 
Tuy nhiên…… Rõ ràng là hội viên danh dự của hiệp hội xã giao, nhưng Nguyễn An An vẫn không gặp được khuôn mặt khiến cô yêu thích.
 
Hình như cũng khá thê thảm.
 
Tưởng tượng như vậy, Khương Di ngay lập tức thu lại tâm tư trào phúng.
 
Cô thuận miệng vui đùa vài câu: “Hơn nữa tớ cảm thấy người đàn ông có thể lọt vào mắt xanh của cậu đại khái vẫn chưa được sinh ra, Nguyễn Nguyễn cậu tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi đi.”
 
Nguyễn An An rất tự nhiên hòa mình vào câu chuyện: “Ừm, sau đó thì sao?”
 
“Hử?” Sau đó cái gì? 
 
Nguyễn An An kéo dài âm điệu, chậm rãi nói: “Tớ chờ anh ta lớn lên…… Quân sinh ta đã lão.”
 
“……” Khương Di chớp chớp mắt: “A?”
 
Nguyễn An An: “Phong lưu **, đành phải mang cầu chạy.” 
 
“???”
 
Đây là loại thơ cẩu huyết gì vậy ? Hình như còn rất vần?

Khương Di mang vẻ mặt “cậu có bệnh à” nói : “…… Không phải Harvard còn dạy cậu làm thơ chứ? Có phải cậu uống nhiều quá rồi hay không, cậu muốn đi ăn chút đậu phộng cho tỉnh táo hay không?”
 
Nguyễn An An thật sự uống hơi nhiều, cô bị phản ứng của Khương Di làm cho tâm tình thả lỏng, không nhịn được mà ngồi cười nửa ngày.

Nguyễn An An lại uống thêm mấy ly chúc mừng sinh nhật thọ tinh. Cô đưa mắt nhìn ra xung quanh, càng ngày càng có nhiều người muốn tìm Khương Di bắt chuyện nhưng lại ngại với người xa lạ đang ngồi cạnh là cô nên bọn họ đành phải liên tục nhìn về phía này.
 
Hành động này giống như hận không thể truyền âm cho cô, nói rằng “Cô bá chiếm Khương đại tiểu thư đủ rồi đấy, bao giờ mới đến lượt chúng tôi đây”.
 
Nhận được nhiều ánh mắt như vậy Nguyễn An An cũng cảm thấy có chút không thú vị.
Cô đặt chiếc ly trống không lên chiếc khay của người phục vụ, nói: “Bảo bối, tớ phải đi rồi. Ngày hôm qua vừa xuống máy bay tới hôm nay cơ thể vẫn chưa kịp thích nghi với việc lệch múi giờ, ngày mai tớ còn có chút chuyện phải làm. Hôm nào gặp lại tớ sẽ tán gẫu cùng cậu.”

“Được, cậu trở về nghỉ ngơi trước đi.” Khương Di dừng một chút lại nói  “Tuy nhiên cậu chỉ vừa mới về nước được mười mấy giờ, ngày mai còn có chuyện gì chứ?”
 
Nguyễn An An do dự một chút, sau đó cô nghĩ hạng mục này kiểu gì cũng được công khai trong tương lai gần nên không có gì phải che dấu.
 
Gạt nhẹ mái tóc, cô nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đi tặng đại học C một tòa nhà.”
 
“Phụt……”

 
Nguyễn An An ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, cả người cô như được bơm đủ máu, thần thanh khí sảng. Dựa theo thời gian đã được ước định từ trước, cô rời giường, cơm nước xong lập tức lái xe đi đến đại học C.
 
Từ trước đến nay Thanh Thành đều có bốn mùa rõ ràng, thời điểm gần tháng chín đã là đầu thu, trong gió mang theo từng đợt lạnh lẽo nhè nhẹ. 
 
Đại học C có một lịch sử lâu đời, cho dù việc cạnh tranh giữa các trường nổi tiếng là vô cùng kịch liệt nhưng đại học C chưa bao giờ rớt khỏi bảng xếp hạng top 3 trường đại học đứng đầu cả nước, ngoài ra còn đào tạo ra nhiều ngành nghề ổn định nhất trong nước. Ví dụ như tài chính, hay như chuyên ngành máy tính mà năm đó Nguyễn An An theo học.
 
Lần này dự án đầu tư của “Phồn Lâm” hợp tác cùng đại học C cũng thuộc lĩnh vực máy tính.
Từ trước đến nay Nguyễn An An chưa bao giờ yêu thích việc khắc khổ học tập, cô là kiểu học sinh không muốn làm bài sau khi tiếp thu kiến thức. Khi còn học cao trung thời gian cô giúp Khương Di bổ túc còn nhiều hơn thời gian tự mình làm bài. Cô có một cuộc sống tiêu dao giống hệt như những học sinh không học vấn không nghề nghiệp nhưng lại có thành tích đứng đầu trong danh sách của nhà trường.
 
Lúc trước Nguyễn An An thi đậu đại học C, cô chọn hệ máy tính mà mình yêu thích nhất. Vốn dĩ cô tưởng rằng mình có thể tiêu dao sung sướng trải qua bốn năm, ai biết đột nhiên xảy ra biến cố, cô mới chỉ học xong năm nhất đã phải chuyển sang Harvard học tài chính.

 
Tuy nhiên phương pháp học của cô luôn khác biệt so với dự đoán của mọi người.
 
Từ trước đến nay mặc dù không có ai quản nhưng thành tích của Nguyễn An An vẫn luôn đứng top đầu, bình thường sau giờ học không thể thiếu được các hoạt động vui chơi. Nhưng khi đến Harvard, trên cơ bản không hề có “người rảnh rỗi” như cô.
 
Bởi vì thật sự không thích bầu không khí học tập quản giáo chặt chẽ của các trường đại học danh tiếng, mà suy nghĩ của cô lại không giống người thường, cô mang theo tín niệm “Dậy sớm, kết thúc công việc sớm, chết sớm, siêu sinh sớm”. Nguyễn An An ngày đêm châm đèn học tập, nghĩ mọi cách đăng kí thật nhiều học phần, cắn răng cắm đầu vào việc khổ học trong suốt ba năm sau đó nhận được học vị mà người khác phải mất 6 năm mới có thể đạt được, lúc này cô mới thỏa mãn quay về nước.
 
Tuy rằng cực khổ nhưng đối với cô mà nói, giảm bớt được ba năm chịu tội thì xem như cô vẫn được lời.
 
Cổng trường xuất hiện hình bóng quen thuộc, Nguyễn An An thu hồi suy nghĩ, mỉm cười tiến lên chào hỏi.
 
Tuy rằng cô đã từng là sinh viên của đại học C, nhưng lúc này cô lấy thân phận là đại diện của nhà đầu tư  “Phồn Lâm” tới bắt tay thăm hỏi cùng những người xuất hiện ở trước cổng trường. Nguyễn An An nhìn thấy thầy hiệu trưởng ba năm không gặp thì trên mặt lộ ra nét tươi cười.
 
Hiệu trưởng Lê đang ở độ tuổi 50, ông để một kiểu tóc tiêu chuẩn Địa Trung Hải, khi cười rộ lên mang theo hòa khí, ông kéo dài thanh âm gọi cô: “Tiểu Nguyễn  ——”
 
Nguyễn An An lập tức tươi cười: “Ôi? Hiệu trưởng, ngài vẫn còn nhớ em sao?”
 
“Xem em nói này!” Hiệu trưởng Lê không tán đồng mà trừng mắt nhìn cô: “Tất cả những sinh viên mà thầy tâm đắc, mỗi một người thầy đều nhớ rõ!”

Tính ra, Nguyễn An An chính xác là sinh viên khiến ông tâm đắc nhất vào thời điểm đó.
 
Mặc dù hiệu trưởng Lê là hiệu trưởng nhưng kỳ thật ông lại là giáo sư kỳ cựu trong ngành khoa học máy tính. Vào thời điểm ấy, có một cuộc thi máy tính trên toàn quốc dành cho sinh viên đại học, vì muốn tranh giành hạng nhất với đại học F ở ngay bên cạnh nên ông đã tự mình ra trận chỉ đạo, cuối cùng dẫn dắt đại học C giành chức vô địch. Lúc ấy Nguyễn An An chính là thành viên của nhóm thi trận chung kết.
 
Cô mỉm cười vô cùng vui vẻ: “Có thể được thầy nhớ rõ, em thật sự rất vinh hạnh.”

Nguyễn An An tới đây một mình, đồng thời ăn mặc tương đối tùy ý. Cô đi theo đoàn người đại học C tới nơi được chọn làm địa điểm xây dựng nằm trong khuôn viên nhà trường đã được xác định từ trước, sau đó đoàn người xoay chuyển vài vòng để giới thiệu, cuối cùng mới đi đến tòa nhà văn phòng chuẩn bị tiến hành bước ký tên đóng dấu cuối cùng.
 
Chi tiết đã sớm được định ra nên chuyến đi này của cô thật ra rất đơn giản.
 
Nguyễn An An mới chỉ rời đi ba năm, đối với đại bộ phận kết cấu trong trường học cô đều nhớ rõ, văn phòng trường học ở tầng cao nhất, sau khi đi ngang qua khu vực giảng đường cô chỉ về hướng WC “Thầy lên trước đi, em lập tức lên sau.”
 
Mọi người ngầm hiểu, đồng loạt bước vào thang máy.
 
Nguyễn An An xoay người tiến vào WC.
 
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, thời điểm rửa tay cô thuận tiện nhìn bản thân mình trong gương.
 
Hôm nay trước khi ra khỏi cửa cô có bôi một chút kem chống nắng, về cơ bản được xem là có trang điểm. Có thể là do chất lượng giấc ngủ tối hôm qua tốt nên nhìn từ trong gương khuôn mặt cô trắng nõn hồng hào, ánh mắt sáng ngời, hơn nữa khi kết hợp với trang phục nhẹ nhàng giản dị tạo cảm giác rất hòa hợp với bầu không khí của khuôn viên trường học.
 
Thời điểm Nguyễn An An đẩy cửa buồng vệ sinh ra ngoài, cô nhìn thấy trên hành lang trống rỗng vốn dĩ không một bóng người xuất hiện bóng dáng của vài nữ sinh.
 
Một người buộc tóc đuôi ngựa, một người tóc cuộn sóng, còn có một người tóc thắt bím. Mấy người đang tụ tập bên cạnh thang máy, hiển nhiên bọn họ không hề phát hiện ra cô nên vẫn dùng tốc độ cực nhanh tập trung tinh thần sôi nổi thảo luận đề tài đang nói dở.
 
Nguyễn An An đi vài bước đến chỗ thang máy và ấn nút, bên tai là tiếng kinh hô liên tiếp của nhóm nữ sinh đứng bên cạnh.
 
Người buộc tóc đuôi ngựa: “ Nam sinh vừa rồi thật đẹp trai! Mẹ kiếp, cậu ta học khoa nào thế! Tại sao tớ chưa gặp cậu ta bao giờ? Không phải, trường học chúng ta có loại cực phẩm này sao tớ có thể không biết?!”
 
Người tóc cuộn sóng: “Cậu để tớ bình tĩnh lại…… Mẹ nó bình tĩnh lại! Ô ô ô lúc nãy tớ và cậu ấy vừa nhìn thẳng vào nhau, chính diện! Quả thật đẹp trai siêu cấp vô địch!”
 
Giọng nói của người tóc thắt bím nhỏ dần: “Nhưng đẹp trai như vậy…… Có khi nào là sinh viên trường Học Viện Điện Ảnh bên cạnh hay không?”
 
Người buộc tóc đuôi ngựa lập tức phản bác: “Sao có thể là sinh viên trường khác? Rõ ràng là cậu ta cũng giống chúng ta tới sớm để sắp xếp hành lý!”

 
“A a a a a tớ thật sự rất muốn xin WeChat của đại soái ca!” Người tóc cuộn sóng chọc chọc ngón tay vào bím tóc của cô bạn bên cạnh: “Thân ái, hôm nay cậu trang điểm, hay là cậu đi xin thử xem?”

 
……
Nguyễn An An có thể nghe ra sự kích động được phô trương ra ngoài trong giọng nói của mấy người.
 
Nguyễn An An hơi có chút động tâm.
 
Cực phẩm?
 
Đại soái ca?
 
Thật sự…… đẹp trai tới như vậy?

Giờ này khắc này gói biểu tình【 hãy để tôi Kang Kang (*) 】chắc chắn có thể biểu đạt rất tốt tâm tình của cô.
 
(*):【 hãy để tôi Kang Kang】= Cho tôi xem
 
Tuy nhiên chính sự quan trọng hơn, cô mang theo sự tò mò vào thang máy đi lên văn phòng hiệu trưởng.
 
Sau khi kí xong các văn kiện và nói lời tạm biệt cùng thầy hiệu trưởng, Nguyễn An An đi xuống dưới. Vốn dĩ cô đã quên mất đoạn nhạc đệm vừa rồi khi chờ thang máy, thời điểm đang chuẩn bị tùy tiện đi dạo trong khu vực giảng đường, không nghĩ tới ở khúc cua từ hành lang ra khu giảng đường cô bất ngờ đụng phải một màn xin phương thức liên lạc hư hư thực thực.
 
Đối diện với cô là cô gái tóc thắt bím hôm nay có “trang điểm” trong miệng người tóc cuộn sóng lúc nãy.
 
Cô gái tóc thắt bím hơi ngẩng đầu, biểu tình sững lại, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt nhìn thẳng vào người đối diện, mà đứng trước mặt cô gái——.
 
Không cần phải nói, khẳng định là “Cực phẩm” trong câu chuyện bàn tán vừa rồi.
Tuy rằng người nọ hoàn toàn đưa lưng về phía mình nhưng trong quá trình đi qua đi lại Nguyễn An An vẫn không thể khống chế được mà liếc mắt về phía người nọ. Tuy nhiên vừa đánh mắt sang cô liền không thể di dời tầm mắt.
 
Rất cao, một bộ áo trắng quần đen, rõ ràng chỉ là một bộ quần áo cực kỳ bình thường nhưng lại phô bày được tỉ lệ dáng người đặc biệt hấp dẫn.
 
 Áo sơ mi trắng ôm trọn kéo dài trên bả vai dày rộng, dáng người mảnh khảnh cao dài.
Xuống chút nữa.
 
Tuy rằng áo sơ mi không quá ôm sát, nhưng qua từng động tác giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra vòng eo nhỏ rắn chắc, dưới lớp quần vải dệt là đôi chân thon dài thẳng tắp, cặp mông cong ——
 
Cong tới mức cô muốn làm lưu manh huýt sáo một tiếng.
 
Chỉ nhìn một góc nghiêng như vậy cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng cảnh đẹp ý vui.

Kịp thời ngăn cản lại suy nghĩ đáng sợ của mình, Nguyễn An An thu hồi tầm mắt.
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cho dù có tò mò như thế nào cũng không có khả năng dưới tình huống người khác đang đỏ mặt xin phương thức liên lạc mà mình lại quay người lại xem mặt đối phương.
 
Cái khác không nói, tuy nhiên dáng người này…… thốt lên một câu cực phẩm thật sự không quá…
 
Thời điểm đi ngang qua bên người cậu ta, Nguyễn An An thề cô chỉ thả chậm bước chân một tí xíu mà thôi.
 
Cuối cùng cô dùng ánh mắt tán thưởng nhìn eo này chân này mông này, khi đặt chân đến cửa  khu giảng đường, dưới một mảnh yên tĩnh cô đột nhiên nghe được tiếng nói phá lệ sạch sẽ réo rắt.
 
“Xin lỗi.” Người nọ nói “Tôi không thêm WeChat người lạ.”

Bởi vì còn hai ngày nữa mới chính thức khai giảng, trong khuôn viên trường đại học C không có quá nhiều sinh viên, đa phần đều là trở về thu ký túc xá sắp xếp hành lý trước sau đó tụ tập tốp năm tốp ba đi dạo xung quanh.
 
Bên cạnh là hai hàng cây xếp hàng chỉnh tề, lá cây xanh biếc chưa kịp nhiễm sắc thu. Nguyễn An An nhìn cảnh tượng chung quanh một vòng, cô đưa mắt đổi tới đổi lui nhìn mọi vật quanh mình nhưng trong đầu vẫn luôn quanh quẩn ẩn hiện dáng người cực phẩm kia.
 
Cuối cùng cô nhịn không được mở WeChat, một tay cầm túi văn kiện, một tay gõ chữ gửi tin nhắn cho Khương Di: 【 bảo bối, tớ vừa gặp được một đại soái ca trong trường đại học C, eo thon chân dài, mông siêu cấp cong tvt】
 
Nguyễn An An An Nguyễn: [ tớ có thể miêu tả lại.jpg]
 
Khương Di trả lời rất nhanh.
 
Khương Di không ăn gừng: 【 Không có ảnh sao】
 
Nguyễn An An An Nguyễn: 【 kỳ thật bởi vì vừa rồi mới có người xin anh ta số WeChat, tớ vẫn chưa nhìn thấy chính diện khuôn mặt 】
 
Nguyễn An An gõ tiếp: 【 nhưng tớ cảm thấy nếu tớ tiếp tục ngồi xổm chờ đợi thêm chốc lát, nói không chừng đây chính là món ăn hợp khẩu vị của tớ 】
 
Chữ “món ăn” cuối cùng cô chỉ mới gõ được một ký tự——
 

Nguyễn An An bỗng dưng cảm thấy mình bị bao phủ bởi một bóng râm mang dáng người ở khoảng cách cực gần.
 
Nhưng lúc này cô hoàn toàn không kịp ngăn cản đà tiến về phía trước của mình, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình lấy tư thế ăn vạ tiêu chuẩn đụng phải người ta. Hai thân thể va chạm phát ra tiếng trầm đục rất nhỏ, ngay sau đó là thanh âm kẹp văn kiện của cô rơi xuống mặt đất.
 
Cô đụng phải người trước mặt một cách trực diện, lực va chạm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng điều cô có thể xác định chính là từ đầu tới cuối đối phương đều ổn định thân thể, tựa như không hề chịu một chút tác động nào cả.
 
Ngược lại cô rõ ràng có cảm giác mình bị văng ra, thân thể không tự giác mà hơi ngửa về phía sau.
 
Thời điểm tầm mắt Nguyễn An An chạm đến vạt áo sơ mi màu trắng, cô đột nhiên liên tưởng đến ——đại soái ca mông cong với giọng nói siêu cấp dễ nghe.

Đại soái ca phản ứng cực nhanh, trong một cái chớp mắt khi hai người chạm vào nhau anh gần như là phản xạ có điều kiện duỗi tay túm lấy cánh tay cô, chờ cả người cô tìm lại được cảm giác cân bằng sau đó mới nhanh chóng buông tay.
 
Trước sau chỉ mất vài giây.
 
Rốt cuộc là do mình cúi đầu gõ chữ không nhìn đường, Nguyễn An An lấy lại tinh thần trong nháy mắt, cô còn chưa kịp ngẩng đầu đã mở miệng xin lỗi: “Thật ngượng ngùng, cậu——”
 
Vốn dĩ lời nói đang rất trơn tru.
 
Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt người đối diện, cô lập tức dừng lại.
 
“Không có việc gì…… chứ……”
 
Hơn nữa, giọng nói càng ngày càng nhỏ dần.
 
Nam sinh trước mặt cô rất cao, cho nên thời điểm đối diện với cô anh phải hơi rũ mắt nhìn xuống.
 
Anh có mí mắt mỏng, lông mi nhỏ dài cong vút, hình dáng và đường nét của đôi mắt trông có vẻ đặc biệt tinh tế. Mái tóc mang một màu đen thuần túy, ngược lại ánh mắt lại sáng hơn, dưới ánh nắng chiều đôi mắt ấy như được bao phủ bởi màu sắc nhu hòa ôn nhuận.
 
Cho dù người trước mặt cô chỉ mặc áo sơ mi trắng nhưng màu da vẫn thập phần trắng trẻo, đường cong quai hàm tuyệt đẹp, hình dáng khắc sâu sự anh tuấn.
 
Như một bức họa hoàn mỹ dưới ngòi bút tinh tế của người họa sĩ, nhiều một nét hay thiếu một ly đều không được.
 
Trong khoang mũi, Nguyễn An An đột nhiên ngửi được mùi hương trên người anh, sạch sẽ và mát lạnh.
 
Vừa rồi khi xảy ra vụ va chạm trên tay cô đang cầm kẹp văn kiện, hiện tại nó đang nằm gọn gàng trên mặt đất. Nguyễn An An còn chưa có động tác, người trước mặt đã hành động trước cô một bước.
 
Anh khom lưng duỗi tay cầm kẹp văn kiện đưa cho cô.
 
Bàn tay cầm kẹp văn kiện cứ thế xuất hiện trong tầm mắt của cô.
 
Móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, ngón tay thon dài trắng nõn, xương ngón tay tinh tế, trên cổ tay nổi lên một đường gân tinh xảo xinh đẹp.
 
Không ngờ ngay cả cổ tay của anh cũng đẹp như vậy.
 
Nguyễn An An tiếp nhận kẹp văn kiện, cô giương mắt nói: “…… Cảm ơn.”
 
“Không cần cảm ơn.” Đại soái ca nói.

Vẫn là giọng nói cực kỳ dễ nghe, phảng phất như còn kèm theo một chút giọng mũi, ngữ điệu có vẻ hơi lười biếng.
 
Sau đó anh đột nhiên nhếch khóe môi, mở miệng nói: “Bạn học, nhớ nhìn đường.”
 
Đối diện với anh một cách gần gũi như vậy, trong chớp mắt Nguyễn An An như bị ý cười nhạt nhẽo thoảng qua trên mặt anh làm cho đại não trở nên trống rỗng.
 
Âm thanh như suối trong, thân như ngọc sáng chưa mài.
 
Nguyễn An An nhìn anh, lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cô cảm nhận được trái tim mình bỗng nhiên loạn nhịp, hơn nữa nó còn đang không ngừng gia tăng tốc độ.
 
Loại cảm giác này rất khó hình dung, giống như một viên đá cuội bị quăng xuống dòng suối trong vắt, cũng giống như bầu trời quang đãng sau cơn mưa dài tầm tã.
 
Hoặc nói một cách đơn giản thô bạo hơn chính là.
 
Tình yêu tới rồi.
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận