Lâm Thị Lang Cố

Chương 123: C123: Chương 123 - Cam Tâm Làm Thụ


Sau khi Lâm Duyệt Vi thấy rõ những chữ trên giấy, bền điều chỉnh lại tư thế của mình, thả lỏng người chuyển thành ngồi xếp bằng: “Nếu chị có thể viết nhanh như nói, thì em không ngại.”

Viết chữ cũng cần thời gian, mà thời gian cũng vừa lúc cho cả hai cơ hội giảm xóc để lựa lời mà nói.

Biện pháp này Cố Nghiên Thu đã học được từ chỗ bác sĩ tâm lý, đối với xúc động nói không lựa lời, bác sĩ tâm lý kiến nghị đổi một loại phương thức giao lưu mới, ông đề nghị dùng chữ viết hoặc tranh vẽ linh tinh, Cố Nghiên Thu tự cân nhắc một chút, rồi quyết định đi mua con thú bông mà Lâm Duyệt Vi thích, sau khi cơm nước tắm rửa xong rồi thì lập tức vùi đầu ngồi trước bàn viết chữ.

Mỗi lần viết xong cô lại cảm thấy không tốt vo lại rồi vứt đi, tuy ý tưởng này cũng không tồi, nhưng không phải sở trường hợp cô dễ phát huy.

Nói đến cũng khéo, sau khi cô lao tâm khổ tứ chuẩn bị xong hết tính nhắn tin hỏi Lâm Duyệt Vi xem hoạt động của nàng đã kết thúc hay chưa, thì vừa hay tin nhắn của Lâm Duyệt Vi đã đuổi tới, vì lười đánh chữ, Cố Nghiên Thu lập tức gửi lời mời videocall.

Nghe giọng điệu của Lâm Duyệt Vi hiện tại, có lẽ tâm tình nàng cũng không tệ.

Cố Nghiên Thu dựa theo trình tự thay một tờ giấy A4 khác: 【 Hôm nay, chị đi gặp bác sĩ tâm lý 】

Lâm Duyệt Vi: “Cùng chị Trình Quy Diên?”

Loại câu hỏi đơn giản thế này, Cố Nghiên Thu không cần viết trả lời mà ấn đầu con thỏ xuống vài lần, giống như gật đầu.

Lâm Duyệt Vi còn chưa kịp phát hỏa, Cố Nghiên Thu đã vội thay một tờ giấy A4 mới: 【 Đừng giận mà~~】

Lâm Duyệt Vi hừ khẽ nói: “Chị kêu em không giận thì em có thể không giận sao? Chị quá đáng thế nào bản thân chị không biết sao? Từ hôm qua em đã tính dẫn chị đi bác sĩ tâm lý, bây giờ chị lại cùng khuê mật nhanh chân đi trước thì phải tính thế nào?”

Quá nhiều câu hỏi tới cùng một lúc, Cố Nghiên Thu không trả lời kịp, tay vội chân loạn mà viết một tờ giấy mới【 từ từ 】

Lâm Duyệt Vi nhịn không cười ra tiếng.

Cố Nghiên Thu thấy nàng nín cười, cánh môi cũng khẽ cong theo nàng.


Từng tờ giấy trả lời lần lượt xuất hiện trên màn hình.

【 có thể giận, chị hiện đang xin lỗi 】

【 Chị biết chị quá đáng 】

【 Chuyện tối hôm qua chị không biết, nhưng trước đó quả thật chị đã hẹn bác sĩ tâm lý】

Lâm Duyệt Vi hỏi: “Trước đó là khi nào?”

Trang giấy lắc lắc: 【 thứ bảy, chiều hôm qua 】

Lâm Duyệt Vi: “Òh.” Nàng không thể không liên tưởng tới lần cãi nhau hôm qua.

Cố Nghiên Thu lấy một tờ giấy đã chuẩn bị từ trước, chữ viết bên trên rậm rạp chằng chịt, cô kéo ống kính đến gần hơn, Lâm Duyệt Vi cố hết sức căng mắt nhìn.

【 Hôm qua chị đã làm rất nhiều chuyện sai, không được sự đồng ý của em đã tự ý chạy tới trại nuôi ngựa, cũng không nên lộ liễu trước công chúng như vậy, khiến hình tượng của em bị tổn hại 】

Cố Nghiên Thu: “Xem xong chưa?”

Lâm Duyệt Vi: “Xem xong rồi, trang tiếp theo, mà không phải chị có thể nói chuyện sao?”

Cố Nghiên Thu đổi tờ giấy tiếp: “Sợ nói mình lại cãi nhau, để chị thanh minh xong hết trước đã.”

【 càng không nên bỏ mặc an nguy của mình, làm em lo lắng sợ hãi 】


Lâm Duyệt Vi nói: “Chuyện không nên nhất chính là không nên không tin em.”

Cố Nghiên Thu viết một tờ mới【 Phải 】, rồi lại bày một tờ đã chuẩn bị lên: 【 Từ bây giờ chị sẽ nỗ lực khống chế 】

Lâm Duyệt Vi: “Khống chế là có ý gì?”

Cố Nghiên Thu mở miệng nói: “Nhất thời không thể nói rõ, nói tóm lại chị thật lòng xin lỗi em vì xúc động của bản thân mà làm ra chuyện như vậy.”

Vì giọng cô đạm bạc quạnh quẽ, Lâm Duyệt Vi nghe đến hoảng hốt, vội nói: “Có thể để em nhìn thấy chị được không.”

Cố Nghiên Thu: “Hả? Em không giận nữa sao?”

Lâm Duyệt Vi nói: “Giận chứ, nhưng em muốn nhìn thấy chị một chút.”

Cố Nghiên Thu: “……”

Qua vài giây, có lẽ Cố Nghiên Thu đã chuyển videocall thành ống kính trước, màn hình tối sầm, rồi mặt Cố Nghiên Thu xuất hiện trên màn ảnh, vẻ mặt cô lo lắng, khẩn trương, nhưng vẫn nỗ lực nở nụ cười nhợt nhạt.

Cố Nghiên Thu cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì, chỉ đành nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng không hề có ý nghĩa nào.

Hốc mắt Lâm Duyệt Vi hơi cay, nhưng ngoài miệng vẫn không thuận theo không buông tha mà nói: “Chị bản lĩnh lắm, còn học được cách viết chữ.”

Nói giỡn hay thật sự giận Cố Nghiên Thu vẫn có thể nghe ra được, cô vén lọn tóc đen ra sau tai, ôn nhu nói: “Chị sợ mình không nói, sẽ khiến em lại giận.”

“Vậy……” Lâm Duyệt Vi hơi mặt đỏ, hắng giọng nói, “Sáng nay không phải em cố ý nổi giận với chị, chỉ do không tìm được chị, bị cơn giận làm cho hồ đồ, đầu óc cũng thất thường, em cũng…… Tóm lại em rất xin lỗi.”


“Những lời ban sáng chị không để bụng, vốn dĩ do chị sai trước.”

“Vậy là được rồi.” Lâm Duyệt Vi cũng muốn lấy giấy bút ra viết, những lời quá thân mật cũng làm nàng cảm thấy khó có thể mở miệng, nàng quay mặt đi, để vành tai đỏ hồng hiện ra trước ống kính, “Lần sau đừng tùy tiện rời nhà ra ngoài, dù thế nào cũng nên nhắn tin cho em.”

“Ừm, chị biết rồi.”

“Chị……” Lâm Duyệt Vi quay mặt lại, màn hình của Cố Nghiên Thu lại biến trở thành con thỏ.

Lâm Duyệt Vi: “……”

Cố Nghiên Thu: “Chị còn chưa nói xong, em tiếp tục xem tiếp đi.”

Lâm Duyệt Vi: “Chị nói thế nào thì thế ấy đi.” Nàng cho rằng cả hai đã hòa hảo, nhưng nếu Cố Nghiên Thu còn có chuyện muốn nói, vậy thì xem cô còn gì muốn nói nữa.

【 Hôm nay chị tới Trình gia, bởi vì chị biết tối hôm qua chị đã mộng du, chị cảm thấy bản thân mình có bệnh, không muốn đối mặt với em 】

Lâm Duyệt Vi bắt đầu vén ống tay áo.

【 Chị cảm thấy bây giờ em hẳn đang đặc biệt muốn đánh chị [ mỉm cười ]】

Lâm Duyệt Vi: “Chị còn không biết xấu hổ vẽ mặt cười kiểu đó? Nếu chị đứng trước mặt em, xem em làm sao xử lý chị.”

“Em cũng có đánh được đâu?” Cố Nghiên Thu dùng một giây đồng hồ quay màn hình lướt qua mặt cô một cách nhanh chóng.

Lâm Duyệt Vi nói: “Không ngờ chị còn có kiểu này nữa đó Cố Nghiên Thu?”

Cố Nghiên Thu cười nói: “Kiểu nào? Chị không phải tiểu khả ái của em sao?”

Lâm Duyệt Vi xì một tiếng.


Cố Nghiên Thu chẳng hề bất mãn, truy vấn: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Lâm Duyệt Vi: “Phải phải phải, chị đáng yêu nhất, vũ trụ đệ nhất đáng yêu.”

Cố Nghiên Thu cảm thấy mỹ mãn mà “Ừm” một tiếng, tiếp tục nhét tờ giấy đã chuẩn bị vào lòng con thỏ: 【 đương nhiên, chị biết chị sai, nên đang tích cực phối hợp trị liệu cùng bác sĩ 】

【 bác sĩ nói, bởi vì chị chịu áp lực tinh thần quá lớn, nên đã đem tất cả cảm tình ký thác hết lên người em, gặp chuyện gì cũng có thể phản ứng quá độ, chờ khi trị hết chị sẽ không như vậy nữa 】

Cô cúi đầu nhìn tờ giấy cuối cùng trong tay mình, cảm giác được những gì nên nói cô cũng đã nói hết, chỉ còn lại một tờ này, những tờ khác đều không quan trọng bằng.

Lâm Duyệt Vi đọc xong hết, bởi vì trước đó nàng cũng từng được điều trị tâm lý, nên cũng không lấy làm lạ với những điều Cố Nghiên Thu nói, thấy cô chậm chạp không nói tiếp, hỏi: “Xong rồi sao?”

Cố Nghiên Thu: “Còn một tờ cuối cùng.”

Tờ giấy xuất hiện trong màn hình đơn giản hơn những tờ trước đó, chỉ vẻn vẹn ba chữ, ở góc trái phía trên mẫu giấy còn vẽ một hình trái tim màu đỏ.

Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng mà cười một tiếng.

Cố Nghiên Thu hỏi: “Lần trước em ở trước cửa nhà tiễn chị đi làm, cũng nói ba chữ này không phải sao?”

Lâm Duyệt Vi hơi thẹn thùng, giả ngu nói: “Nói gì chứ, em không biết nha.”

Cố Nghiên Thu vội nói: “Vậy em hãy nói thêm một lần nữa.” Cô rất mau ý thức được chính mình lại nói sai, nhưng nhịn không được oán giận Lâm Duyệt Vi cứ không chịu nói như ý cô, nếu thật sự yêu cô, vì sao năm lần bảy lượt mà đùn đẩy chuyện này.

Lâm Duyệt Vi không nghe ra cảm xúc của cô, ngạo kiều nói: “Em không có, không phải chị cũng chưa nói sao, viết thì ai mà không viết được, em cũng có thể viết vậy.”

Cố Nghiên Thu bị nghẹn họng.

Sau vài giây, Lâm Duyệt Vi nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hơi khàn khàn: “Chị yêu em.”

Lâm Duyệt Vi không ngờ cô thật có thể nói vậy, không giống tính cách hay thích giấu trong lòng như hũ nút của Cố Nghiên Thu, bất quá hũ nút đã chủ động mở miệng, Lâm Duyệt Vi chỉ có thể ngượng ngùng một chút, nói theo: “Được rồi, em cũng vậy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận