Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại

Chương 33: Chương 33:


“Bóng người kia chạy về hướng nào?” Tạ phu nhân hỏi.
 
“Chính là chỗ thập tứ cô nương ngất xỉu ạ.” Mặt Vương ma ma trắng bệch, nghĩ đến lúc thập tứ cô nương té xỉu nằm dưới đất, có khi nào thập tứ cô nương bị quỷ hồn hãm hại nên mới hôn mê không rõ nguyên do không?
 
Ngày trước bà ta còn nghe có người nói trong hoa viên này đã từng có một nha hoàn chết bất đắc kì tử, Vương ma ma càng nghĩ càng thấy dọa người, mặt cắt không còn giọt máu.
 
“Ngươi không để ý xem đó là ai à?” Tạ đại phu nhân tiếp tục hỏi.
 
Vương ma ma vừa nghĩ đến khả năng trong hoa viên thực sự có quỷ liền rợn tóc gáy, bà không kìm nổi mà run rẩy nói: “Nô tỳ sợ quá nên cũng không dám đi xem.”
 
“Có ai nhìn thấy nữa không?” Mấy vú già sau lưng Vương ma ma nhỏ giọng nói: “Thật ra là bọn nô tỳ đều nhìn thấy nhưng quá sợ hãi nên không dám nói ra.”
 
Nếu cứ như vậy chẳng phải là manh mối sẽ bị đứt đoạn sao?
 
“Trước tiên chúng ta phải tìm được người tối nay có mùi son phấn nồng nặc đã.” Tạ Phác đề nghị, sự việc tối hôm nay quá mức kì lạ nên nàng nhất định phải điều tra kĩ càng mới được.
 
“Phải điều tra thêm nữa.” Tạ phu nhân không vui, dưới mí mắt bà mà cũng dám giở trò, hình như mấy năm gần đây bà hiền quá rồi nên bọn họ mới dám trèo lên đầu bà.
 
Tạ phu nhân lập tức phân phó để hạ nhân đi điều tra.
 
Hạ nhân đã đi ra ngoài điều tra nhưng chuyện bên trong vẫn chưa thể kết thúc. Tạ đại phu nhân nhớ đến mấy lời khai của vú già rằng bà ta còn nhìn thấy Chúc Hợp trong hoa viên, sao lại dính líu đến cái tên khất cái này cơ chứ?

 
Không cần thẩm vấn nữa nên Tạ Phác cho các vú già quay về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại mấy người nhà họ Phác, Tạ đại phu nhân không nể nang gì mà gây khó dễ Tạ phu nhân: “Đệ muội, ta nghĩ chúng ta nên gọi cô gia đến đối chất xem lúc đó hắn ở hoa viên làm gì.”
 
“Lời này của đại tẩu có ý gì?” Muốn tra hỏi con rể của bà hả, cũng phải xem bà có đồng ý hay không đã. Nếu cứ thế mà đáp ứng Tạ đại phu nhân thì quá mất mặt rồi.
 
“Tối nay ngoại trừ mấy vú già chỉ có cô gia của thập nhị cô nương ở hoa viên. Gọi cô gia đến biết đâu lại có phát hiện mới.” Chỉ bảo con rể ngươi đến nói vài câu thôi, có mất miếng thịt nào đâu, ngươi khó chịu vậy làm gì. Ta không ưa Chúc Hợp đó, làm sao nào.
 
“Đại tẩu nói cũng có lý nhưng đại tẩu đừng quên tối nay là trung thu, gia môn đang cùng nhau uống rượu ở lương đình, nếu đột nhiên gọi Chúc Hợp đến thì không hay lắm đâu.” Tạ phu nhân cười ưu nhã nhưng thực ra bà đang tức Tạ đại phu nhân đến nghiến răng nghiến lợi.
 
Bà ta nghĩ mình là cái thá gì, cô gia nhà ta không phải là nô tài để bà sai vặt, thích gọi đến là đến bảo đi là đi. Nghĩ cũng hay lắm, bà ta cũng đâu phải là nhạc mẫu của Chúc Hợp?
 
Không đồng ý hả? Tạ đại phu nhân lại càng không vui nói: “Đệ muội, xin ngươi hãy thấu hiểu tâm tình của mẫu thân ta, nếu hôm nay người bị ngất xỉu là Tạ Phác, ngươi còn có thể ngồi yên sao?”
 
Nếu chỗ này là bổn gia thì bà đã không thèm quan tâm Chúc Hợp là con rể của ai rồi, cứ trói đến hỏi là được. Cũng tại con nha đầu Tạ Hoàn làm hỏng việc, nếu nàng ta nhanh nhanh giải quyết thì bà cũng không cần ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này thêm ngày nào nữa.
 
“Giờ đã không còn sớm nên ta không muốn gọi Chúc Hợp đến, đại tẩu, ngươi cũng cần phải quay về hỏi thập tứ cô nương xem sao hôm nay nàng ta lại một mình đến hoa viên nhà ta làm gì.” Thái độ của Tạ đại phu nhân khiến Tạ phu nhân cực kỳ không vui, bà muốn gặp Chúc Hợp hả, vậy ta càng không cho bà gặp hắn.
 
Thực ra Tạ phu nhân cũng có chút lòng riêng, nếu Chúc Hợp và Tạ Viện có dính líu đến nhau thật thì bà cũng muốn Tạ Phác hỏi Chúc Hợp cho rõ ràng, vì thế nên bà đành phải trì hoãn để Tạ Phác thời gian đi hỏi hắn.
 
“Đệ muội có ý gì?” Tạ đại phu nhân không vui.
 
“Đại tẩu có ý gì đây?” Tạ phu nhân trực tiếp hỏi ngược lại, một bước cũng không nhường. Tiểu tử, muốn đấu võ mồm hả, ai sợ bà!
 

Tạ đại phu nhân tức giận nói: “Đệ muội, nếu hôm nay người bị ngất xỉu là Tạ Phác, ngươi còn có thể ngồi yên sao ở đây đấu võ mồm với ta sao?”
 
“Đại tẩu nói đùa, người bị xỉu là Tạ Viện chứ không phải nữ nhi nhà ta. Mà Tạ Phác cũng sẽ không bao giờ đêm hôm khuya khoắt đi lại một mình trong hoa viên đâu.”
 
Rõ ràng là chuyện của nữ nhi nhà bà, kéo con ta vào làm gì, nghĩ bà dễ bắt nạt lắm hả? Được, bà ta đã muốn vậy thì hôm nay bà sẽ theo bà ta đến cùng, xem ai giỏi hơn ai!
 
Tạ phu nhân nói câu đó càng khiến cho Tạ đại phu nhân giận bốc hỏa, bà ta nhìn chằm chằm Tạ phu nhân: “Xem ra đệ muội không muốn ta tiếp tục điều tra?”
 
“Không phải không cho đại tẩu điều tra nhưng đại tẩu cũng phải biết một vừa hai phải, hôm nay là ngày lễ trung thu, chỉ vì một chút chuyện cỏn con mà quấy rầy đến Chúc Hợp thì thật không đáng.” Tạ phu nhân cứ muốn Tạ đại phu nhân phải ấm ức đấy.
 
Chút chuyện nhỏ? Tạ đại phu nhân nghiến răng, nữ nhi của bà bị đánh ngất xỉu ở hoa viên nhưng trong mắt Tạ phu nhân chỉ là chuyện nhỏ?
 
“Đệ muội, có phải ngươi hơi quá đáng không?” Tạ đại phu nhân nhẹ giọng nói.
 
“Đại tẩu có thời gian ở đây chất vấn ta thì không bằng về hỏi thập tứ cô nương, biết đâu lại hỏi được chân tướng.” Tạ phu nhân hôm nay nhất định không cho Tạ đại phu nhân cơ hội gặp Chúc Hợp, không phải chỉ vì Tạ Phác mà còn vì mặt mũi của Tạ phủ.
 
Lúc trước Tạ Phác chịu đủ uất ức từ bổn gia, Tạ Viện mới có thế thì nhằm nhò gì? Tạ phu nhân quyết bắt Tạ đại phu nhân phải nếm thử cảm giác của bà.
 
Tạ phu nhân không đợi Tạ đại phu nhân nói thêm câu nào nữa mà dặn dò Tạ Phác đưa Chúc Hợp về Chúc gia rồi quay lại Thiên Sảnh.
 
Trong khoảng thời gian Tạ đại phu nhân đến Tạ phủ làm khách, dù Tạ phu nhân có oán giận bổn gia nhưng cũng không dám xuống tay đối phó với Tạ đại phu nhân nên Tạ đại phu nhân đã từng nghĩ Tạ phủ sợ uy quyền của bổn gia, vì thế mới không dám chống đối bà ta.

 
Nhưng hôm nay khi cãi nhau với Tạ phu nhân, Tạ đại phu nhân đã triệt để hiểu rõ. Không phải Tạ phu nhân không dám, mà bà chỉ chưa tìm được cơ hội thích hợp để tranh phong.
 
Chẳng lẽ chuyện tối nay đều do một tay Tạ phu nhân gây nên?
 
Tạ đại phu nhân lòng dạ độc ác nên nghĩ ai cũng giống như bà ta, Tạ phu nhân chắc chắn đang trả thù bà ta vì chuyện của Tạ Phác.
 
Chúc Hợp bên kia tiệc tùng đã cũng gần xong, Tạ Phác ngồi ở lương đình chờ Chúc Hợp cùng nhau về. Chúc Hợp say ngà ngà đến gần lương đình, hắn chưa đến nơi Tạ Phác đã có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn. Chúc Hợp say đến mức đi đứng xiêu vẹo, Tạ Phác thấy thế bèn nhanh chóng chạy đến cùng Yến Hà, mỗi người một bên dìu Chúc Hợp về phủ.
 
Trăng đêm nay rất sáng, đường nhỏ trong hoa viên được chiếu sáng như ban ngày, cái bóng của ba người kéo dài trên nền đất, Chúc Hợp tựa vai Tạ Phác thủ thỉ nói vào tai nàng: “Nương tử yên tâm, tướng công không uống say, buổi tối nay tướng công đã hứa với nàng sẽ cùng ăn bánh trung thu.”
 
Tạ Phác đang miên man suy nghĩ đột nhiên thấy Chúc Hợp thủ thỉ vào tai nàng như vậy nên bước chân dừng lại, sau lại tiếp tục đi về phía trước.
 
“Vâng tướng công, chúng ta cùng nhau ăn bánh trung thu.”
 
Nàng phải tin tưởng Chúc Hợp mới đúng chứ, từ khi thành thân đến nay, Chúc Hợp vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, hắn còn từng cam đoan với nàng cả đời này sẽ không nạp thiếp. Người xinh đẹp như Hinh Nhi, Chúc Hợp còn không thèm liếc một cái, nói gì đến Tạ Viện ngang bướng.
 
Trên đời có một câu thế này, người yêu trong mắt hóa Tây Thi, nếu Chúc Hợp thực sự yêu thích Tạ Viện, vậy thì những việc không có khả năng cũng biến thành có khả năng rồi.
 
Cho dù có uống say, Chúc Hợp vẫn vô ý mà nghiêng đầu về phía Tạ Phác. Vì vậy Tạ Phác nhỏ bé phải gánh hết sức nặng của Chúc Hợp.
 
Tạ Phác chưa từng phải làm việc gì nặng nhọc nên Chúc Hợp nặng như heo hơn nữa lại còn uống rượu say khiến Tạ Phác khổ không thể tả. Yến Hà thì ngược lại, nàng thấy nãi nãi dìu cô gia khó khăn liền nói với Tạ Phác: “Nãi nãi, nô tỳ với người đổi vị trí đi ạ.”
 
Yến Hà không có ý gì, nàng chỉ thấy Chúc Hợp nghiêng hẳn về bên phải nên muốn đổi chỗ cho nãi nãi để người bớt mệt nhọc.
 
Tạ Phác nhìn Chúc Hợp đang dựa toàn bộ vào nàng, trong lòng đã có chủ đích nhưng vẫn cần chứng thực một phen: “Được, chúng ta đổi chỗ.”

 
Hai chủ tớ nửa đường dừng lại một lần để đổi chỗ rồi lại tiếp tục dìu Chúc Hợp về nhà.
 
Chúc Hợp uống say, vô ý thức nghiêng đầu về bên phải, ngửi ngửi mùi thơm trên người Yến Hà, cảm giác hương thơm không phải của Tạ Phác liền nghiêng đầu về bên trái ngửi ngửi rồi trực tiếp dựa vào Tạ Phác.
 
Chưa đi được bao lâu, Chúc Hợp đã lại dựa hẳn về phía Tạ Phác bên trái, Yến Hà thấy thế nói: “Gia thật là lợi hại, say rượu vẫn có thể phân biệt được đâu là nãi nãi.”
 
Yến Hà là nha hoàn thân cận của Tạ Phác. Nàng bình thường vẫn hay đi theo Tạ Phác nên cũng bị nhiễm mùi son phấn trên người Tạ Phác, hương thơm chỉ khác nhau một chút xíu. Người nào không quá nhạy cảm thì sẽ không phát hiện ra sự khác nhau giữa mùi hương của hai người.
 
Chúc Hợp uống say nhưng vẫn có thể chính xác phân biệt đâu là Tạ Phác, đâu là Yến Hà, mũi của hắn chắc phải thính hơn cả mũi chó.
 
Yến Hà nói câu này vừa đúng tiếng lòng của Tạ Phác, Tạ Phác nghe thấy mà nhàn nhạt cười vui vẻ, bao nhiêu hậm hực cũng biến mất: “Chắc là tướng công mỏi nên muốn đổi chỗ.”
 
Tạ Phác vừa nói xong đã thấy Chúc Hợp phản bác lại: “Nương tử, nàng yên tâm, dù ta có say như chết cũng sẽ nhận ra nàng.”
 
Chúc Hợp như con mèo nhỏ làm nũng mà cọ cọ đầu vào vai nàng.
 
Yến Hà ở cạnh cười trộm khiến Tạ Phác hơi xấu hổ, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn Chúc Hợp, thôi, sáng mai hỏi cũng chưa muộn.
 
Chúc Hợp lúc uống say rất ngoan, nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Tạ Phác giúp Chúc Hợp cởi qu@n áo sau đó gọi Yến Hà mang nước nóng đến cho Chúc Hợp súc miệng rửa mặt.
 
Tạ Phác đang ngồi trên giường giúp hắn cởi áo ngoài, đang cởi được một nửa thì Chúc Hợp đột nhiên nắm chặt tay nàng đặt lên ngực hắn: “Nương tử ta sẽ không phản bội nàng lần nào nữa. Nàng phải tin ta.”
 
Phản bội? Lần nữa? Chúc Hợp có ý gì đây? Chẳng lẽ Chúc Hợp đã thật sự làm chuyện gì có lỗi với nàng?

 



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận