Lăng Độ Vũ

Chương 43: Hiểm tử bất ngờ




Đèn xe như đôi mắt con quái thú ác độc, chiếu ra những tia sáng mãnh liệt làm cho mắt bọn họ khó hé mở.

Nhà hàng thường để đèn âm u, tạo nên khung cánh lãng mạn hữu tình, chỉ trong một sát na ánh đèn xe đã phá tan đi bầu không khí đó, tạo thành thứ ánh sáng tợ như thế giới ban ngày.

Một chiếc van lớn, từ bên kia đường phóng nhanh tới, trực chỉ đâm vào khung cửa kiếng nhà hàng. Đến khi Lăng Độ Vũ phát hiện, chiếc xe van đó chỉ cách cửa kiếng khoảng hơn mười mấy yards.

Nhà hàng có hơn ba mươi bàn, đều đông khách, trong giây phút đó chỉ biết ngấn người, không ai kịp phản ứng, kể cả kêu la cũng không kịp.

Xe sấn vào người bộ hành, có vài khách bộ hành tránh không kịp, bị hất tung lên, hoặc bị cuốn vào gầm xe, có ké bị hất vào đầu xe lôi đi.

Bàn của Kemptons, Lăng Độ Vũ và những người khách khác chỉ cách cứa kính khoảng độ một cái bàn, Lăng Độ Vũ phản ứng rất lanh lẹ, chàng là người thứ nhất đứng lên, vừa mới la lớn: “Tránh ra!” thì chiếc van đó đã đụng vào cửa kính.

Tấm kính đó như là sa thạch bể nát ra, chiếc van đó đâm thẳng về phía bọn Lăng Độ Vũ.

Lăng Độ Vũ hét lên một tiếng, bố người về hướng Kemptons, trong lúc ôm chặt lấy y, chiếc van đó đã xông đến bàn gần cận cửa kiếng, một đôi nam nữ kêu la thảm thiết đều cùng với cái bàn gỗ bị cuốn vào đáy xe.

Nguyên nhân Lăng Độ Vũ nhào tới Kemptons là vì chàng nhận biết được chiếc xe van này vì bọn họ mà lao tới, xe đâm vào hướng Kemptons và chàng, cho nên trong lúc nhất thời, cần phải cứu gấp Kemptons.

Trác Sở Viên cũng nhanh nhẹn không kém, khi Lăng Độ Vũ kéo lấy Kemptons, thì nàng cũng thoát thân về phía sau.

Chiếc xe van đụng mạnh vào cái bàn bọn Lăng Độ Vũ ngồi trước đó, mạnh đến độ mãnh bàn văng tứ tung, chén muỗng bay tung toé.

Xe đã không còn chạy được nữa, nằm tại giữa quán.

Tiếng la ó rên rỉ hòa lẫn trong không gian.

Bàn ghế ngã nghiêng, chén dĩa rơi xuống đất đổ bể tan nát, người ngã bàn đổ, nhất thời hồn loạn.

Lăng Độ Vũ phóng tới, vừa đúng chạm phải mặt người lái xe… là ]ack!

Lăng Độ Vũ gào lên một tiếng, bổ người tới chiếc xe van đó.

Lúc hai tay chàng vừa chạm vào chiếc van đó, thì xe đã lui ngược về sau, làm cho Lăng Độ Vũ mất thăng bằng, ngã người xuống đất.

Xe van đó lui thẳng ra ngoài quán, lui ra ngoài đường cái, phóng nhanh đi mất.

Lăng Độ Vũ vươn mắt lên nhìn, bấy giờ cực kỳ sợ hãi, chàng chưa từng kinh hoàng như vậy bao giờ… Không thấy Trác Sở Viên ở đâu nữa.


Jack đã bắt cóc Trác Sở Viên, người con gái mà chàng yêu thích.

Trác Sở Viên từ trong mơ hồ dần dần tỉnh trở lại, ký ức lúc trước khi bị mê cũng đã phục hồi trở lại, nàng còn nhớ chiếc xe van tông vào quán ần, lúc nàng lẩn tránh sang một bên, thì một bóng người nhanh không thể tả phóng từ trong xe ra, đánh vào sau gáy mình, sau đó không còn nhớ gì nữa.

Trác Sở Viên rên lên một tiếng, định cử động nhưng phát hiện ra không thể động đậy được, đã bị người ta cột chặt lại. nàng đưa mắt nhìn khắp nơi.

Tối đen! Bốn bên đều tối đen, không nhìn thấy gì cá.

Tiếng hô hấp nặng nề truyền lại từ phía đằng trước.

Mắt nàng dần dần quen thuộc với bóng tối, dưới ánh trăng dịu dàng, nàng nhìn thấy đôi mắt quen thuộc… đôi mắt của Jack.

Đôi mắt hắn lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, tóa ra những tia lứa cuồng nhiệt nhục dục.

Trác Sở Viên nhìn về bốn phía, bóng cây trùng trùng, là chỗ rừng rậm hoang dã có kêu trời cũng không hay, gọi đất cũng không nghe, không biết đây là chỗ nào.

Trác Sở Viên thầm than một tiếng hết đời, cơ hồ như tiếng thở gấp nổi lên.

Jack từ từ tiến lại gần, hơi thở tràn về phía mặt nàng.

Trác Sở Viên lui về sau bằng tiềm thức của mình, nhưng chẳng động đậy được, mới biết mình bị cột vào góc cổ thụ lớn.

Jack giơ tay, dịu dàng vuốt lên mái tóc dài của nàng, quyến luyến không rời.

Trác Sở Viên cố giữ bình tĩnh nhưng tim nàng đập rộn hẳn lên, đột nhiên một cơn đau nhói lên, ]ack nắm kéo lấy mái tóc mây của nàng, khiến cho mặt nàng phải ngước lên.

Jack đặt miệng mình lên cổ nàng cắn nhẹ vào.

Cơn sợ hãi như ngọn thúy triều chạy khắp toàn thân, bụng nàng co thắt lại, như muôn mứa ra cơn dục vọng.

Nàng cố dằn lại cơn xúc động nhu nhược đó, luôn nhắc nhở mình: không nên sợ hãi, chưa có nạn nhân nào hiểu biết nhiều về Jack so với nàng, hơn nữa trên tai nàng còn có đeo máy theo dôi tung tích, chỉ cần cố kéo dài thời gian, Lăng Độ Vũ nhất định sẽ tìm đến, cứu nàng ra khỏi miệng hổ.

Hàm răng của ]ack rời khỏi nơi cổ của nàng, cản thận dò xét vẻ mặt của nàng, như mèo đang thưởng thức chú chuột béo.

Trác Sở Viên miễn cưỡng hé mở mắt mình, nhìn vào đôi mắt hung tàn của Jack.

Cổ họng của Jack ngân lên tiếng kêu của dã thú, được một lúc thì ngừng lại, bằng giọng cứng ngắt nói: “Vì sao không la kêu cứu?”.

Trác Sở Viên nghe được hán nói, trong lòng ổn định lại không ít, cố bình tĩnh nói: “Vì sao lại kêu cứu?”.

Jack ngẩn người ra, cân nhắc được một lúc, ánh hung quang trong mắt hắn cũng đã giảm đi một nửa, nói: “Nàng không sợ ta cường dâm nàng, hãm hại nàng?”.

Trong lòng Trác Sở Viên nổi lên một tia hy vọng, tên Jack này tựa hồ vừa là triết gia vừa là thú hoang, cả hai thứ đặc chất và tính nết đều đến mức tột cùng; trong lúc hắn còn đang suy ngẫm, thú tính lắng hạ đi khá nhiều, cho nên hiện thời nên làm là tuyệt đối không nên khêu gợi thú tính hoang dại của hắn.

Trong tâm tư nàng lẹ làng gợi lại tâm sự hán viết trên mảnh giấy nọ, liền thuận miệng nói: “Vì sao phải hại tôi?”.

Jack suy nghĩ, tay siết lại, lại kéo tóc nàng, tuôn ra một tràng cười như tiếng sói tru đáng sợ, trong ánh mắt chứa đầy thú tính.

Trác Sở Viên hối hận trong lòng, thực không nên nêu lên chữ “hại”, để gợi lên thú tình của đối phương.

Toàn thân Jack kích thích đến run rẩy hẳn lên, há miệng ra, định cắn vào cổ họng của Trác Sở Viên.

Trác Sở Viên bình tĩnh lạ thường, nói: “Ngươi biết yêu là gì không?”.

Jack bỗng dưng ngừng lại, nói: “Yêu! Ta đương nhiên là biết, ngay từ trong cuống rốn, nhân loại lại muốn giết ta, đó là yêu. Nhưng đáng tiếc khi độc dược chạy đến chỗ ta, bị hóa thành nước chảy ra; lúc muốn đánh ta, rồi biến thành thứ quái vật đánh lại chúng nó. Đó là yêu, có đúng không?”.

Trác Sở Viên nói: “Ngươi sai rồi! Đó đâu phái là yêu, đó là gì sợ hãi đưa đến thù hận và hiểu lầm, sợ hãi không thể tạo nên sự yêu thương”.

Jack nới lỏng tay nắm tóc Trác Sở Viên, từ từ nói: “Thế nàng có yêu ta chăng?”.

Trác Sở Viên không chần chừ nói: “Không yêu!”.

Phản ứng của Jack rất kỳ lạ, từ từ đứng dậy, bước đi ngả nghiêng về chỗ khoảng đất trống trong rừng, bước chân dẫm lên chỗ đầy lá khô, phát ra tiếng kêu rột rạt, mỗi một bước đi đều khiến cho tim nàng thắt chặt lại thêm.

Hắn không quay đầu lại, nói: “Nàng biết không? Lúc ta hỏi nàng có yêu ta không, thì đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần nàng gạt ta nói yêu ta, thì lập tức hành hung nàng. Nàng hiểu chứ, vì sao ở tình trạng như vậy, nàng vẫn dám nói sự thật, không sợ ta nổi giận hay sao?”.

Trác Sở Viên nói: “Đó là nguyên tắc làm người, giàu sang không bị đam mê, uy vũ không khất phục, đó là mặt cao quý của nhân sinh”.

Jack quay người lại, thần sắc ngờ ngàng, như bị mê hoặc, nói: “Về mặt cao quý, vì sao ta không cẩm thấy được? Máu của nhân loại là máu của dã thú, mỗi ngày ta cũng cám nhận tới thú tính trấn át tới ta, dục vọng như con chó hoang đuổi bắt ta sủa điên cuồng. Trong hai mươi mấy năm nay, ta đã nghiên cứu lịch sử của các người, ta thật không thấy chỗ nhân loại cao quý ấy, ta vô phước chọn lựa, khiến ta lọt vào chỗ thống khổ vĩnh viễn sa đọa”.

Trác Sở Viên chỉ nhìn thây hắn không ngừng suy nghĩ, quên đi mặt thú tính, liền hỏi: “Vô phước lựa chọn?”.

Thần sắc trong mát của ]ack càng ngỡ ngàng hơn, lắc đầu nói: “Bất hạnh nhất là chọn làm người, ta thà làm mèo làm cá, chắc có lẽ tốt hơn, thú tính và tính nết biến đổi bất thường của nhân loại, khiến cho ta bị giày vò khốn khổ, ta thực chịu không nổi nữa”.


Trác Sở Viên cá gan hỏi: “Ngươi… ngươi là người hành tinh khác?”.

Mục quang ]ack đột nhiên ngưng tụ lại, nhìn trừng vào Trác Sở Viên, khiến cho lòng nàng càng sợ thêm, không biết có phải đã khơi lại thú tính của hắn hay không.

***

Lăng Độ Vũ nhìn cái máy truy tầm trên tay, trầm giọng nói: “Có tín hiệu rồi, thẳng theo hướng đông nam rồi về phía nam”.

Kemptons bẻ tay lái xe, bánh xe và nhựa đường bám chặt lấy nhau tạo nên tiếng kêu inh ỏi, xe đổi sang trái, tiến vào vùng đường mòn.

Hai người không còn có tâm tình gì để nói. bọn họ chỉ hy vọng trước khi phát sinh ra thám họa, cứu Trác Sở Viên ra khỏi tay Jack.

***

Jack trầm giọng nói: “Nhân loại đối với việc nhận thức về vũ trụ, thì cũng giống như con trùn sống trong đất, tự miễn cường miêu tả đất về đất trời phía ngoài, cho nên cho dù ta có giải thích đi chăng nữa, nàng cũng chẳng thể hiểu biết được”.

Trác Sở Viên nói: “Ngươi chưa từng thử qua, sao lại bảo ta không hiểu”.

Jack lắc đầu nói: “Ngôn ngữ nhân loại chỉ là đại diện cho kinh nghiêm của bọn họ, việc ngoài kinh nghiệm, thì không có ngôn ngữ nào để miêu tả, cho nên nàng làm sao bảo ta mượn ngôn ngữ của các người để đi miêu tả sự việc ngoài kinh nghiệm, cùng giống như nàng miêu tả màu sắc với một người mù bẩm sinh vậy”.

Trác Sở Viên chỉ biết nuốt lời mà không thể mở miệng.

Trong ánh mắt ]ack rọi ra tia lửa tình dục, từ từ tiến về phía Trác Sở Viên.

Trác Sở Viên lo lắng muôn phần, lúc ]ack suy nghĩ thì là một trí giả minh lý, lúc không suy nghĩ, thì liền bị thú tính chi phối.

Trác Sở Viên vắt óc suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra đề tài “trí giả” để thu hút

Jack.

Hơi thớ của Jack trở nên gấp rút, trong ánh mắt tràn đầy lứa dục.

***

Lăng Độ Vũ reo lên: “Ngừng lại!”.

Hai người cấp thời nhẩy ra khỏi xe, nhìn về phía dốc núi ánh trăng rọi vào rừng núi bóng cây trùng trùng.

Lăng Độ Vũ nói: “Này Kemptons! Sở Viên ở trên ấy”.

Kemptons nói: “Tôi đã hiểu, anh lên trên ấy đi! chỉ có anh có thể tránh khỏi sự tra xét của hắn. Tồi sẽ theo kế hoạch mà hành sự”.

***

Trác Sở Viên kêu lên: “Người dưới con mắt của ngươi không dáng để ý đến, thế sao ngươi lại cứ…cứ phái sinh ra làm người?”.

Jack dừng bước lại, suy nghĩ sâu xa, ánh mắt lại tỏ ra thần sắc mịt mờ, từ từ nói: “Ta có sự lựa chọn chăng? Bọn họ yêu ta đến mức không còn đường để chạy, nhưng ta sẽ đi khỏi nơi đây, nhất định như vây, chỉ mong ta có thể tiếp tục nhẫn nại”.

Lần này đến phiên Trác Sở Viên thần sắc trong ánh mắt lộ ra mù mịt, nói: “Bọn họ? Bọn họ là ai? Ngươi vì sao không thể nhẫn nại thêm được nữa?”.

Jack đột nhiên gào thét lên, hai tay bứt lấy tóc mình, nhìn trời gào lên: “Người! Ta căm hận loài người, các ngươi sở dĩ trở thành loài động vật trên cả vạn vật, chỉ vì các ngươi học biết được cách sứ dụng vũ khí, giết hại các loài động vật khác, văn minh của các ngươi chỉ toàn là thứ thành quả giết chóc. Ta đã biến thành các ngươi, và cùng đã trớ thành loại động vật đê hèn. Giết! Giết! Giết!”.

Nhán quang của hắn bắn lên người Trác Sở Viên, từng bước bước một đi về phía

nàng.

Trác Sở Viên nhìn thấy thú tính không thể trấn át được trong mắt hắn, thầm than thế là hết.

Trong lòng Jack một mặt là trí giả, lại hoàn toàn bị thú tính trấn át, không còn lời gì có thể ngăn chặn hắn.

Jack đột nhiên gia tăng tốc độ, chỉ thoáng một cái đã đến bên Trác Sở Viên, chìa tay ra bóp vào xương cố họng nàng, Trác Sở Viên đau đến muốn ngất đi.

Trong lúc thất vọng, nàng mong sao được nghe được tiếng xương cổ bể nát ghê sợ

Jack ngưng hẳn mọi hoạt động.

Trác Sở Viên ngấn người mở mắt ra.

Jack ngồi xuống, mặt cách nàng chỉ gang tấc.

Trong ánh mắt thú tính của ]ack bị thay thế bằng thần sắc cảnh giác.

Jack trầm giọng nói: “Ta biết ngươi đã đến, mau ra đây!”.


Một bóng đen từ trong đám rừng cây chạy ra… Lăng Độ Vũ.

Trác Sở Viên như người chết đuôi nắm lấy được chiếc phao nổi, nhưng cố nhẫn nhịn không dám nói gì, bởi vì mục quang chói lọi của Jack vẫn còn giám thị phản ứng của nàng, mục quang của hắn thật lạ kỳ, bao hàm các thứ ưu tư mà nàng không thể hiểu.

Động tác của Lăng Độ Vũ thật kỳ quái, chàng đến gần một gốc cổ thụ, thoải mái ngồi xuống.

Jack buông bàn tay đang bóp cổ Trác Sở Viên, xoay người lại, mặt đối mặt với Lăng Độ Vũ.

Mục quang hai người khóa chặt vào nhau.

Mục quang ác liệt của Jack bị thay thế bới thần sắc ảo mộng, nói: “Ngươi không đem theo vũ khí, vì sao vậy? Mỗi một tên truy nã ta, đều mang theo vũ khí giết người, tại sao ngươi không có?”.

Lăng Độ Vũ nhún vai, nói: “Nhân loại ngoại trừ việc sát hại ra, còn có nhiều thứ khác nữa”.

Jack cười khinh thường, sắc mặt mông lung trôi đi, hung quang hai mắt loé động, nói: “Đương nhiên là có, và còn có rất nhiều rất nhiều những tên ngu dốt và vô tri, ngu xuẩn mù quáng, không biết mình vô tri”.

Lăng Độ Vũ vươn rộng hai tay, thắc mắc hói: “Nhân loại có thể thua ngươi xa, nhưng vì sao ngươi lại căm hận bọn họ đến như vậy? Thí dụ như con người chẳng hề ghét hận giống chó mèo có linh tính không bằng bọn họ, mà còn yêu mến bọn chúng”.

Jack lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta không thích nhân loại, từ khi ta đến với thế giới này không bao lâu, ta đã ghét hận bọn chúng. Ớ chung với chúng, ta cảm thấy thật khó chịu, người với người trên thế gian bọn họ đều sống theo những quan hệ đối với ta thì thật là sai lầm hết sức, người cùng với người giao lưu, có khoáng chín mươi phần trăm là lãng phí, ví dụ như ớ tại đây quẩn một trăm ngàn cái vòng tròn, trước sau gì cũng không thể bỏ được đơn vị đo lường, ta thật không thể chịu đựng nổi nữa”.

Lăng Độ Vũ nói: “Nhưng dó không phải là lý do chính đáng để hận bọn họ”.

Jack nói: “Ta căm hận loài người, là bới vì ta trở thành người, ví như ta biến thành con chó, ta cũng sẻ cầm hận chó, ngươi không phải là ta, cho nên không thể nào biết được, loài người chỉ là sinh vật bỉ ổi hoàn toàn sống trong hối thúc dục vọng: khi đói rách, thì cái dục vọng của họ thúc đẩy họ đi tìm miếng ăn; khi miếng ăn đã được giái quyết, thì dục vọng của họ sai khiến họ đi tranh giành đất đai lãnh thổ; khi vấn đề đã được an toàn, thì họ sẽ đi tìm sự khoái lạc, đi tìm cái vinh nhục, quyền lực và tiền tài. dục vọng cứ xoay mãi không thôi, khoái lạc chỉ sinh ra trong giây lát, đau khổ sẽ giày vò triền miên. Ta hỏi ngươi, ngươi hiện giờ có thóa mãn chăng? Ta còn vô số dục vọng cần phải hoàn thành, các người kêu là vì lý tưởng và mục tiêu, thật là tức cười”.

Lăng Độ Vũ nói: “Mọi sự việc đều có tốt và xấu hai mặt, dục vọng cũng khiến cho nhân loại văn minh tiến bộ không ngừng”.

Jack lạnh lùng nói: “Các người thật có tiến bộ không? Toàn là thứ văn mình vật chất, chỉ là đưa đến chỗ nhân loại và vũ trụ bị đối lập, sát hại các giống sinh vật khác để làm áo quần và đồ trang sức cái gọi là tác phẩm nghệ thuật. Khoa học càng tiến bộ, càng làm cho khoảng cách tinh thần và linh tính rời xa ra, hay thần bí thiên nhiên rời khỏi ra, trầm luân trong cái gọi là văn minh vật chất, xem thường người nguyên thúy vô tri các người, đáng tiếc dối với sự sống chết, bản chất của nhân loại, bán chất của vũ trụ, các người đă hiểu được bao nhiêu? Đó cũng chỉ năm chục bước hay trăm bước khác biệt, giống như là sống trong một thế giới của người mù, một người mù chê một người mù khác không thấy hiện vật xung quanh mình”.

Lăng Độ Vũ trầm tư, ]ack đúng là “người ngoài cuộc” đối với cách nhìn của văn minh nhân loại, toàn là thấy được cái giới hạn của “người”. Hiện tại khoa học sự thực đã có lối hoài nghi, hoài nghi tất cả mọi thứ, công cụ của bọn họ đều trải qua thứ nghiệm và chứng thực, sau khi sự vật trải qua sự kiểm chứng mới trở thành chân lý, nhưng trước khi chưa tìm được chân lý thì phái mổ xẻ và phân tích, cho rằng “không có sự vật gì có thể khẳng định được”. Dưới mắt khoa học chỉ là một mảnh gạch vụn không hơn không kém, và miếng gạch đó không thể tạo thành cái thành to lớn. Mỗi người chỉ có thể mù quáng tin tưởng “những gì ở trước mắt”, cũng giống như con đà điểu chôn vùi vào trong bãi cát sa mạc, không thể chấp nhận bất cứ huyền cơ kỳ lạ. Ví như một người đi tìm khoái lạc khắp mọi nơi, lại không biết khoái lạc nằm sâu trong thân mình.

Bỗng sắc mặt Jack đột nhiên thay đổi, hung quang lộ ra, nhảy tới nói: “Ngươi đem người đến?”.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nói: “Không có!”.

Jack hét lên: “Nói láo!”.

Lăng Độ Vũ định cãi lại, ]ack gào lên ghê rợn, xoay người phòng về Trác Sở Viên.

Lăng Độ Vũ hoáng lên, phóng theo ]ack, chàng biết thú tính của ]ack đã khơi dậy, muốn giết Trác Sở Viên để trút cơn hận. Khi chàng còn cách Jack khoảng hơn mười thước, tay của Jack đã bóp vào xương cổ của Trác Sở Viên.

Chỉ cần hắn vận dụng lực, xương cổ của Trác Sở Viên sẽ vờ liền, cho dù Đại La Kim Tiên cùng không thể cứu nàng được.

Mắt thấy không còn có thể cứu kịp nữa, thám cảnh sắp xảy ra.

Trong lòng Trác Sở Viên than thầm, lần này chắc là hết rồi. Ngón tay lạnh buốt của Jack siết vào cổ họng của nàng, nhưng trong lòng nàng bình tĩnh lạ thường, tựa như mặt hồ bình lặng không sóng không gió.

Jack cũng không gia tăng thêm lực.

Nàng cảm thấy kỳ lạ bèn hé mở đôi mắt phượng, nhìn thấy đôi mắt của ]ack.

Ánh mắt của hắn thật lạ lùng, bao gồm tình cảm phức tạp khó hiểu.

Jack nới nhẹ tay, bàn tay rời khỏi nơi cổ của nàng.

Jack chăm chú nhìn vào mắt nàng.

Trác Sở Viên còn đang thắc mắc, thì Lăng Độ Vũ đã nhảy tới, chàng cử song quyền, hùng hục quật vào đầu Jack.

Jack đón đỡ đòn té lăn ra.

Jack không đánh trả lại, lủi vào trong rừng sâu bó đi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận