Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em

Chương 13: C13: Cắm trại


Chiếc xe lái ngược ánh chiều tà lên trên đường cao tốc ra khỏi thành phố. Sau khi ra khỏi nội thành thì xe cũng thưa thớt bớt, các toà nhà cao ốc cũng không san sát nhau nữa.

Tô Minh tắt điều hoà, mở cửa sổ ra, một làn gió ngập tràn hương hoa lập tức tràn vào đầy khoang xe.

Trần Mộc Siêu mò lấy hộp thuốc, rút một điếu đưa cho Tô Minh rồi lại đưa hộp thuốc ra sau cho Trâu Bắc Viễn: “Làm một điếu không bro?”

“Cảm ơn nhưng em không hút thuốc.”

Hút thuốc sẽ gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới chức năng của phổi, tuyển thủ boxing đều bị cấm tuyệt đối.

Trần Mộc Siêu lấy hộp thuốc về lại: “Được, vậy thôi tụi anh cũng không hút nữa.”

“Không sao.” Trâu Bắc Viễn nói: “Hai người hút đi, em không ngại đâu.”

Trần Mộc Siêu xua xua tay: “Thôi không hút đâu, dù sao cũng sắp tới rồi, xuống xe rồi tính.”

Đúng lúc này bọn họ đang đi qua một ngã tư, đèn vàng sáng lên, Tô Minh từ từ dừng xe lại. Tay phải anh buông lỏng gác trên bánh lái, ngón tay vẫn kẹp cái điếu thuốc chưa châm kia.

Trâu Bắc Viễn nhìn anh qua gương chiếu hậu từ đằng sau, anh hơi nghiêng đầu, kiên nhẫn nhìn đèn giao thông đếm ngược. Đôi mắt đen láy nấp sau cặp kính gọng vàng mỏng, dáng vẻ cả người đỏ bừng tối hôm trước cứ như là một ảo giác của hắn thôi vậy.

Trên đường đi bọn họ tìm một nơi để ăn tối, lúc tới được suối Mộc Khê thì sắc trời đã tối hẳn xuống rồi.

Trâu Bắc Viễn và Trần Mộc Siêu cùng xách đồ đi về phía sông, chọn một nơi câu phù hợp.

Tô Minh không có hứng thú gì với câu cá, tự mình chạy qua khu cắm trại đằng sau đi dựng lều và bơm nệm.

Khu cắm trại cách con sông kia một bãi cỏ không xa lắm, có bàn ghế và nhà vệ sinh cho du khách sử dụng. Anh chọn một vị trí có thể nhìn thấy được Trâu Bắc Viễn và Trần Mộc Siêu đang câu cá rồi dựng lều vải lên.

Sắp xếp xong xuôi hết mà thấy hai người kia vẫn còn đang cố định cần câu bên sông, Tô Minh bèn ngồi xuống trên ghế trong khu cắm trại. Anh lấy giá đỡ ra dựng máy tính bảng lên, trước khi vẽ thì mở app Quả Tương comic ra.


Tập mười sáu mới đăng tải hôm trước đã có mấy ngàn bình luận rồi. Tô Minh châm một điếu thuốc, chống cằm ngồi đọc bình luận.

Độc giả của anh đa số đều là người trẻ, bình luận lúc nào cũng rất teen, rất thú vị. Thỉnh thoảng gặp phải câu nào hay hay hoặc là đọc truyện tranh khá tâm đắc thì anh đều sẽ dừng lại, nghiêm túc đọc hết.

Anh xem vô cùng chăm chú, không để ý tới có người đến bên cạnh mình. Mãi tới khi trên mặt đột nhiên lạnh buốt thì anh mới ngẩng đầu lên, thấy Trâu Bắc Viễn cầm một lon coca đưa cho anh.

Tô Minh nhận lấy lon coca, cái tay đang lướt đọc bình luận vô cùng tự nhiên ấn tắt màn hình. Lúc Trâu Bắc Viễn ngồi xuống bên cạnh anh thì cái máy tính bảng chỉ còn một màu đen thui thôi.

Giờ này thì ráng chiều tà đã tản đi hết, cả khu rừng xung quanh cũng tối sầm xuống phát ra tiếng xào xạc, mọi thứ đều trở nên vô cùng yên tĩnh.

Trâu Bắc Viễn khui nắp lon coca, tiếng bọt khí trào lên nghe rất có cảm giác của mùa hè.

Ở xa xa là dãy núi màu mực nối liền nhau, Tô Minh lấy điện thoại ra, chụp ánh trăng tròn vừa mới trèo lên tới bên sườn núi. Xong thì Trâu Bắc Viễn lại thấy anh ấn nút khoá màn hình.

“Lại sưu tầm kho tư liệu à?”

Tô Minh gật gật đầu rồi đặt điện thoại lên bàn.

Trâu Bắc Viễn không nói gì thêm nữa, chỉ yên lặng ngồi cùng Tô Minh.

Tô Minh để tay trên bàn chống cằm, điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay để bên gò má. Thỉnh thoảng anh sẽ nghiêng đầu qua hút một hơi, làn khói trắng xám phả vào trong bầu không khí ẩm ướt của buổi đêm.

Người không hút thuốc thường đều ghét mùi thuốc lá. Thế nhưng Trâu Bắc Viễn không hề thấy mùi khói thuốc của Tô Minh hôi mà còn loáng thoáng của mùi cam chanh nữa, tạo cho người ta cảm giác rất gần gũi.

“Hôm qua anh…” Hắn đột nhiên lên tiếng, đợi Tô Minh nghe thấy tiếng quay đầu qua rồi mới nói tiếp: “Thuốc kia của anh mỗi ngày bôi một lần à? Sao hôm qua không bôi?”

Tô Minh nhướn nhướn mày, hình như hơi ngạc nhiên không ngờ hắn sẽ hỏi cái này. Anh mở điện thoại lên gõ chữ: Tôi qua trung tâm trị liệu rồi.

Trâu Bắc Viễn cũng không phản ứng gì lớn, chỉ “ừ” một tiếng. Một lát sau hắn lại hỏi: “Thế hôm nay thì sao?”


Hôm nay thì Tô Minh quên mang thuốc theo.

Anh rít một hơi thuốc, nhả khói ra bên khoé môi cực kì chậm, viết chữ trên điện thoại: Hôm nay có thể mời cậu làm hộ được à?

Tầm mắt của Trâu Bắc Viễn rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía núi đen xa xa. Hầu kết hắn khẽ chuyển động một chút rồi nói: “Được.”

Tô Minh vừa hút xong điếu thuốc thì Trần Mộc Siêu cũng đi qua đây gọi Trâu Bắc Viễn, bảo là trong bẫy của họ có cá rồi, bảo Trâu Bắc Viễn đi qua đó.

Ở chỗ này ban đêm thật sự rất dễ câu cá, nhưng mà Trâu Bắc Viễn chỉ câu được toàn là cá nhỏ.

Hắn thả cá đi rồi lại móc mồi mới, ném móc câu vào trong nước lại. Trong lúc đợi cá cắn câu thì hắn quay đầu lại nhìn về phía khu cắm trại mấy lần liền.

Bên chỗ Trần Mộc Siêu cũng không câu được cá lớn nên cũng bắt đầu không để ý lắm nữa, ngồi nói chuyện câu được câu không với Trâu Bắc Viễn.

Bản tính anh ta vốn dĩ đã thích lắm lời, nói nói một hồi thì bắt đầu thấy hứng lên, kể mãi cho Trâu Bắc Viễn nghe về chuyện của anh ta và Tô Minh hồi ở trong câu lạc bộ thủ ngữ trên đại học.

Cuối cùng Trâu Bắc Viễn cũng tìm thấy cơ hỏi để hỏi cái vấn đề mà hắn thắc mắc suốt bấy lâu: “Anh và Tô Minh đều cùng đeo ốc tai điện tử mà sao anh lại biết nói, còn Tô Minh thì không biết vậy?”

Trần Mộc Siêu trầm mặc hồi lâu như là đang suy nghĩ xem phải nên trả lời thế nào, cuối cùng đành phải than thở hỏi Trâu Bắc Viễn: “Cậu bắt đầu học nói từ năm mấy tuổi?”

Trâu Bắc Viễn mơ hồ cảm thấy hình như suy đoán của mình là đúng rồi: “Khoảng từ hơn một tuổi tới hai tuổi nhỉ?”

“Trẻ con loài người.” Trần Mộc Siêu phổ cập kiến thức cho hắn biết: “Sau khi ra đời từ tám đến mười tháng là bắt đầu hiểu được ngôn ngữ. Khoảng một tuổi rưỡi là bắt đầu bước vào giai đoạn phát triển ngôn ngữ nói. Hai đến ba tuổi thì sẽ nói được vài câu đơn giản ghép lại với nhau. Ba đến sáu tuổi thì sẽ biết cách dùng những câu phức tạp hơn để biểu đạt cảm xúc của mình. Quá trình này là một đường thẳng duy nhất, chỉ cần bỏ lỡ mất giai đoạn nào thôi cũng rất khó bù đắp lại được.”

Suy đoán đã được chứng thực nhưng trong lòng Trâu Bắc Viễn lại tự dưng thấy trống rỗng: “Thì sao?”


“Anh là người may mắn đã được cấy ghép ốc tai điện tử nhân tạo từ lúc một tuổi, vậy nên quá trình học nói của anh cũng giống như mày thôi. Nhưng những người tai không nghe thấy bất kì tiếng động gì thì họ không thể nào tự học nói được. Ví dụ như Tô Minh…” Trần Mộc Siêu dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Mãi tới năm mười sáu tuổi nó mới được cấy ốc tai điện tử.”

Cũng có nghĩa là cuộc đời của Tô Minh trong suốt mười sáu năm trước kia đều phải sống trong thế giới không có một tiếng động nào.

Trâu Bắc Viễn nhớ lại nội dung trong quyển tranh sách kia: “Vậy… Bây giờ anh ấy có học nói được không?”

“Khó lắm, khó lắm.” Trần Mộc Siêu lắc đầu: “Quan trọng là bản thân nó cũng chống đối chuyện này cực kỳ.”

“Tại sao lại chống đối?”

Trần Mộc Siêu quay đầu qua nhìn chằm chằm mặt hồ, ánh sáng trong đêm bồng bềnh, lấp loáng trên mặt hồ âm u. Anh ta suy nghĩ một hồi, lược bớt những phần quan trọng rồi mới chọn ra được một lí do thoái thoác dễ nghe: “Chắc là do một người đã không nói chuyện trong suốt mười mấy năm rồi, rất khó chấp nhận được chuyện mình phải bập be tập nói giống con nít vậy, có khi còn học không bằng con nít nữa.”

Trâu Bắc Viễn gật gật đầu, cũng nhìn mặt hồ yên lặng hồi lâu.

Mười giờ tối, Tô Minh rửa mặt, súc miệng sơ qua một chút rồi chui luôn vào lều đi ngủ. Hôm nay anh quên mang melatonin theo, lại cộng thêm đèn đường ở khu cắm trại sáng quá, xung quanh lại có mấy lều khác ồn ào quá. Anh nằm trên cái đệm hơi mãi mà không thể nào ngủ được.

Anh nghe thấy giọng của Trâu Bắc Viễn truyền tới từ xa xa, hình như là đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nói một ngôn ngữ mà Tô Minh nghe không hiểu.

Sau khi Tô Minh cấy ốc tai điện tử, phải mất một khoảng thời gian rất dài anh mới có thể luyện tập nghe hiểu được tiếng Trung. Ngoại ngữ thì hết cách rồi, năm đó khi đi thi đại học thì môn tiếng Anh anh đã nộp thẳng giấy trắng luôn.

Lều được làm bằng vải chống nước không kéo kín lại hết, nhìn xuyên qua lớp màn chống muỗi có thể thấy được Trâu Bắc Viễn đang vừa gọi điện thoại đi động vừa đi về phía bên chỗ anh. Thế là anh lại nằm xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nếu để Trâu Bắc Viễn lại đòi bôi thuốc cho anh nữa thì hắn sẽ phát hiện ra là anh đang trêu chọc hắn mất.

Sau khi nhắm mắt lại thì tất cả động tĩnh xung quanh lập tức trở nên vô cùng nhạy cảm. Anh nghe thấy Trâu Bắc Viễn đã gọi điện thoại xong, giờ đang đi qua bên này. Bước chân hắn dừng lại bên cái lều mấy phút liền.

Anh gần như có thể chắc chắn là Trâu Bắc Viễn đang nhìn anh.

Tô Minh nín chặt hơi thở, nghe thấy tiếng Trâu Bắc Viễn mở màn chống muỗi ra. Ngay sau đó thì anh chợt cảm giác được Trâu Bắc Viễn đang khom người kề sát vào người anh.

Cái tên trai thẳng này muốn làm gì vậy???


Tô Minh vừa cố thả nhẹ hơi thở, vừa cảm thấy bản thân mình ít nhiều gì cũng hơi vô liêm sỉ. Vậy mà anh lại đang nghĩ có khi nào Trâu Bắc Viễn đang muốn hôn anh không.

Nhưng Trâu Bắc Viễn chỉ vén tóc bên tai phải của anh lên, ngón tay hắn dừng lại ở sau tai anh một lúc rồi lại buông ra, hình như là đang quan sát ốc tai điện tử của anh.

Ngay sau đó, một cái áo được đắp lên người anh.

Trên áo có mùi hương của riêng Trâu Bắc Viễn, còn mang theo độ ấm nữa. Tô Minh sắp giả vờ hết nổi nữa rồi, anh cọ cọ mặt lên gối, chuẩn bị dùng một tư thế nào đó không giống như làm bộ lắm để mở mắt ra. Nhưng anh lại chợt nghe thấy tiếng màn chống muỗi bị kéo lên lại lần nữa.

Mãi tới hơn một giờ sáng, Trần Mộc Siêu thu dọn cần câu, bảo là mình buồn ngủ quá rồi nên muốn đi ngủ một chút. Trâu Bắc Viễn hỏi anh ta: “Lên xe ngủ hả?”

“Không á.” Trần Mộc Siêu đứng dậy: “Chẳng phải Tô Minh có lều sao? Chen chung ngủ với nó là được rồi.”

Lúc này Trâu Bắc Viễn đang cảm thấy có cá lớn đang cắn mồi của hắn rồi, thế nhưng hắn vẫn nhanh chóng thu dây cần câu lại, bình tĩnh nói: “Em cũng thấy hơi buồn ngủ.”

“Thế mày cũng đi ngủ một chút đi.” Trần Mộc Siêu dẹp cần câu đã dọn xong vào trong hộp: “Anh đi qua đó trước đây.”

“Được.”

Đợi đến khi Trâu Bắc Viễn về lại khu cắm trại, dùng bộ đồ dùng một lần Tô Minh mang cho họ đánh răng rửa mặt xong xuôi, thì Trần Mộc Siêu đã ngủ mất trong lều rồi.

Đêm đã khuya, mấy cái lều xung quanh cũng yên tĩnh lại hết, thỉnh thoảng còn có tiếng ngáy vang lên.

Trong lều, Tô Minh đang nằm ngửa ở chính giữa đệm, Trần Mộc Siêu ngủ bên chỗ tay phải anh. Chỗ bên tay trái vẫn còn trống, giống như là để chừa cho Trâu Bắc Viễn ngủ.

Trâu Bắc Viễn đứng bên ngoài nhìn một lúc, nhớ lại hình như Trần Mộc Siêu vẫn còn chưa đi rửa mặt, đánh răng.

Người bẩn thế này thì không nên dựa sát vào Tô Minh như thế.

Thế là Trâu Bắc Viễn đưa tay ra luồn qua cổ và gối của Tô Minh, bế cả người anh lên nhích ra ngoài một chút.

Chỗ chừa lại đổi thành ở chính giữa, Trâu Bắc Viễn cởi giày ra rồi khom người chui vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận