Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 16: Chương 16: Xung đột (1)


Khóe miệng Lâm Dật Hiên hơi lộ ra vui vẻ, sau đó nhìn sân vận động chung quanh, sau đó nhìn về phía Lý Tĩnh, giống như không hiểu tại sao Lý Tĩnh lại hỏi như vậy. Kỳ thật Lâm Dật Hiên tự nhiên biết rõ Lý Tĩnh muốn hỏi là cái gì, trong trường học, Lý Tĩnh biểu hiện tính cách chính là hám giàu, trong trường học, chỉ cần ai có tiền, cô ấy liền kết giao bằng hữu, thậm chí trong trường học từng tuyên bố, tương lai phải gả cho một kẻ có tiền.
Mà Tiêu Ngọc Nhã ở trong bằng hữu của Lý Tĩnh xem như một tồn tại đặc thù, trong nhà Tiêu Ngọc Nhã không có tiền gì, nhưng mà quan hệ cùng Lý Tĩnh lại hết sức thân thiết, phải nói ấn tượng của Lâm Dật Hiên đối với Tiêu Ngọc Nhã chẳng qua là chênh lệch một chút, nhưng đối với Lý Tĩnh là chán ghét, bởi vì trận cá cược kia căn bản chính là Lý Tĩnh dốc sức liều mạng thúc đẩy.
Lý Tĩnh bị Lâm Dật Hiên nói mà im lặng, không biết nói thế nào, sau một lúc lâu nàng mới lên tiếng:
– Tuy Ngọc Nhã cự tuyệt ngươi, nhưng ngươi cũng không cần thấy chúng ta như gặp cừu nhân vậy.
– Các ngươi ở chỗ này trò chuyện cái gì vậy?
Đúng lúc này một thanh niên đi tới, thanh niên mặc một bộ đồ thể thao màu đen, thân cao ước chừng 1m9, nhìn qua ngược lại là rất cường tráng.
– Không có gì, chẳng qua là gặp một đồng học mà thôi.
Lý Tĩnh cười cười, tùy ý nói.
– Đồng học?
Thanh niên kia không khỏi nhìn Lâm Dật Hiên một cái, sau đó khẽ cười nói:

– Nếu là đồng học, vậy cùng đi chơi a.
– Không được.
Lâm Dật Hiên từ chối nhã nhặn thanh niên kia mời, hắn có thể nhìn ra, sở dĩ thanh niên này mời hắn chẳng qua là một câu khách khí mà thôi.
– Trương đại ca mời, ngươi cũng dám cự tuyệt? Có phải chán sống hay không?
Lúc này một thiếu niên đầu nhuộm giống như gà rừng, cách ăn mặc vô cùng diêm dúa đi tới, chỉ thấy hắn đi đường một bộ cong vẹo, bộ dạng giống như tên côn đồ đầu đường xó chợ.
Lông mày Lâm Dật Hiên thoáng cái nhíu lại, hắn chẳng thể nghĩ tới mới sáng sớm vậy mà có thể gặp được chuyện như vậy, thật là làm cho người phiền, hắn cũng chẳng thèm ngó tới thiếu niên này, trực tiếp nhìn ba người Tiêu Ngọc Nhã nói cáo từ, liền quay người ly khai.
– Mẹ nó, tiểu tử ngươi không thấy lão tử đang cùng ngươi nói chuyện sao? Ngươi tìm đánh đúng không?
Thiếu niên kia thấy Lâm Dật Hiên vậy mà bỏ qua hắn, trực tiếp giận dữ, kiểu dáng rất hung mãnh lao đến Lâm Dật Hiên.
Thân thể Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng nhường lối, thoáng cái liền tránh thoát công kích của thiếu niên kia, sau đó lạnh lùng nhìn về phía thiếu niên kia, nói ra:
– Nếu như ta là ngươi, ta sẽ không làm sự tình ngu xuẩn như vậy.
– Tiểu tử ngươi muốn chết.
Thiếu niên kia cũng không để ý cái này, quay người lại huy vũ nắm đấm đánh tới Lâm Dật Hiên.
Lần này Lâm Dật Hiên cũng không né tránh, chẳng qua là nhìn xem nắm đấm của thiếu niên kia thẳng hướng mặt hắn đánh tới, một khắc nắm đấm sắp đánh tới hắn, Véc-tơ Thao Tác lập tức phát động, một nửa lực lượng trên nắm tay thiếu niên kia lập tức đàn hồi, toàn bộ lực lượng một quyền của thiếu niên tác dụng lên tay của hắn, mà tay của Lâm Dật Hiên cũng ở lúc này trực tiếp bắt được cổ tay thiếu niên, sau đó vận dụng Cầm Nã thủ học được từ trong không gian học tập, nhẹ nhàng uốn éo, thiếu niên kêu thảm một tiếng, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên cũng âm thầm cao hứng, hắn rút thăm được Véc-tơ Thao Tác này thật sự là nghịch thiên, hiện tại hắn cũng không cảm giác hắn rút thăm được so với nguyên bản chênh lệch, trái lại, hắn rút thăm được Véc-tơ Thao Tác so với nguyên bản còn lợi hại hơn rất nhiều, ít nhất Véc-tơ Thao Tác của hắn có thể ly thể, lại không có nhiều hạn chế như vậy.
Tiêu Ngọc Nhã chứng kiến Lâm Dật Hiên vừa đối mặt liền đánh thiếu niên kia không khỏi lắp bắp kinh hãi, Lâm Dật Hiên bình thường ở trường học biểu hiện có thể nói là một bộ dạng rất dễ khi dễ, hơn nữa cũng không phát hiện qua hắn đánh nhau, không nghĩ tới thân thủ của Lâm Dật Hiên lại tốt như vậy.
– Ngươi lại dám đánh ta? Ta quất chết ngươi.

Thiếu niên xoa nắm đấm bò lên, trên mặt mang một tia biểu lộ dữ tợn.
Sắc mặt Lâm Dật Hiên lạnh lẽo, trực tiếp chính là một cước đá đến đầu vai thiếu niên, thiếu niên vốn đứng lên đã không đứng vững, hiện tại trực tiếp bị Lâm Dật Hiên đá ngã.
– Lâm Dật Hiên, sao ngươi có thể đánh người….
Ở một bên, Lý Tĩnh chứng kiến thiếu niên lần nữa bị Lâm Dật Hiên đá bay, không khỏi lớn tiếng kêu lên.
Lâm Dật Hiên nhẹ phủi phủi quần áo, sau đó nhàn nhạt nói:
– Hình như là hắn động thủ trước thì phải.
– Chu Quân, ngươi không sao chứ?
Lúc này Lý Tĩnh tranh thủ thời gian đi đỡ thiếu niên kia.
– Không có việc gì.
Thiếu niên Chu Quân từ trên mặt đất bò lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lâm Dật Hiên.
– Trương ca, ngươi giúp ta giáo huấn thằng này.
Chu Quân thấy mình không phải là đối thủ của Lâm Dật Hiên, bắt đầu hướng thanh niên kia cầu cứu.

Người thanh niên kia đi đến trước mặt Lâm Dật Hiên, nhẹ nhàng cười nói:
– Kẻ hèn này là Trương Trung Minh, vừa rồi đích thật là Chu Quân xuất thủ trước, là hắn không đúng trước, nhưng mà làm đại ca của hắn, ta không thể không xuất đầu, như vậy đi, chỉ cần ngươi dập đầu nhận sai với Chu Quân, việc này coi như bỏ qua.
Lâm Dật Hiên kinh ngạc nhìn về phía Trương Trung Minh, Trương Trung Minh này thật đúng là tự cho là đúng a, hắn cho hắn là ai, lại bảo mình dập đầu nhận lầm, đầu hắn không phải là bị cửa kẹp chứ.
– Như thế nào? Không chịu? Vậy ngươi cũng đừng trách ta ra tay vô tình.
Trương Trung Minh lạnh lùng cười cười, vừa rồi chính hắn cũng chứng kiến Lâm Dật Hiên đánh Chu Quân, nói thật Lâm Dật Hiên đánh cũng không có lọt vào mắt hắn, sở dĩ Chu Quân bị thua, cái kia là bởi vì Chu Quân quá phế vật, thoáng cái đã bị người quật ngã, nếu như không phải là bởi vì trong nhà Chu Quân có tiền, loại tiểu đệ này hắn thật đúng là không muốn thu.
– Lâm Dật Hiên, ngươi liền nhận sai đi.
Lý Tĩnh vốn còn muốn tiếp tục xem náo nhiệt, nhưng nghe đến Trương Trung Minh muốn ra tay, sắc mặt không khỏi biến đổi, Trương Trung Minh lợi hại nàng là biết rõ, Trương Trung Minh rất biết đánh nhau, hơn nữa không chỉ một lần từng nói qua với nàng, phàm là bị hắn đánh, không phải chân đoạn, chính là gãy tay, không có một cái nào có kết cục tốt.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận