Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 27


Chuyện chiếc nhẫn là một câu chuyện dài.

Nguyên nhân cùng kết quả có quan hệ với nhau, kéo dài từ khi Tả Nhan mười bảy đến mười tám tuổi, cũng chịu tất cả trọng lượng mối tình đầu của nàng.

Rõ ràng là chiếc nhẫn bạc rất nhẹ, nhưng nắm trong lòng bàn tay lại nặng trĩu.

Tựa như Du An Lý đối với nàng.

Mùa đông năm cuối cấp ba đến rất sớm, nhiệt độ cuối tháng mười đã bước vào mùa đông dài dằng dặc, chỉ thỉnh thoảng có ngày nắng gắt.

Cùng với kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài, kỳ thi học kỳ hai hàng tháng cũng đang lặng lẽ đến gần.

Tả Nhan hiếm khí thành thành thật thật một thời gian, không dùng toàn bộ tinh lực chơi máy tính hay đọc truyện tranh suốt ngày, mà là một lòng một dạ tập trung vào bí mật nhỏ của chính mình.

Bí mật được giấu ở chiếc bàn trong phòng ngủ của nàng.

Ở ngăn thứ ba từ trái sang phải, khi mở ra sẽ thấy một cuốn sổ dày màu xanh da trời.

Những văn phòng phẩm cùng sổ tay này đều là Mr. Mạnh Niên Hoa tặng cho nàng, được ném vào ngăn kéo kể từ ngày bắt đầu nhận được.

Đối với một người viết – đọc – ghi cực kỳ có lệ trong những ngày nghỉ hè như nàng, việc chủ động viết nhật ký là chuyện không có khả năng.

Ban đầu Tả Nhan cho rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ dùng thứ này, giống như mấy cây bút máy kia.

Nhưng nhân sinh luôn có một số chuyện sẽ vượt qua “cho rằng.”

“Ngày 19 tháng 10, thời tiết u ám chuyển sang mưa nhẹ, lạnh lẽo.

Buổi sáng đầu củ cải ăn một quả trứng luộc và hai lát bánh mì nướng trắng, uống thêm nửa cốc sữa. Quả trứng luộc khó ăn như vậy, còn sợ bị nghẹn, cũng không biết chị ấy ăn thế nào lại ăn hết.

Món trứng chiên của tôi rất ngon, bí mật vắt rất nhiều sốt mayonnaise, hương vị rất ngon.

Hôm nay thoạt nhìn đầu củ cải có chút tâm sự, bằng chứng chính là chị ấy uống nửa ly sữa của tôi! Nhưng tôi là người lương thiện, không nói với chị ấy chuyện này. Nếu không nhất  chị ấy sẽ ngượng ngùng.

Cũng không biết chị ấy đang nghĩ cái gì, lúc rửa chén tôi quơ tay trước mặt chị ấy ba lần, nhưng không có phản ứng lại.

Bất quá nhìn quầng thâm dưới mắt của chị ấy lại đậm hơn, hẳn là đêm qua hơn ba giờ sáng mới đi ngủ, lúc tôi dậy đi WC còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím của chị ấy.”

Phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa, Tả Nhan vội vàng đóng nhật ký lại, nhét vào ngăn kéo rồi nói: “Vào đi.”

Du An Lý vặn nắm cửa, đứng ở ngưỡng cửa, nói: “Tôi ra ngoài một chút, sẽ về trước năm giờ. Em muốn chơi máy tính có thể đến phòng tôi, nhưng phải học bài trước.”

Tả Nhan nghe được nửa lời liền đứng lên, đi tới cửa hỏi: “Chị đi đâu a?”

Du An Lý dừng một chút, lúc Tả Nhan còn nghĩ cô sẽ không trả lời thì cô lên tiếng. “Đi bưu điện.”

Bưu điện.

Tả Nhan sửng sốt, còn chưa kịp định thần lại thì người trước mặt đã đeo túi vải xoay người, đi xuống lầu.

Nàng vô thức muốn đi theo nhưng sau hai bước đã dừng lại.

Cuối cùng, nàng nhìn Du An Lý đi xuống lầu, nghe thấy tiếng cửa đóng mở nhưng không đi theo.

Đột nhiên thắc mắc nguyên nhân hôm nay Du An Lý thất thần là cái gì.

Nàng trở về phòng ngủ, mở trang cuối cùng của nhật ký, tìm ra hai hàng địa chỉ bằng tiếng anh.

Tả Nhan đã không còn xa lạ với địa chỉ này nữa, mặc dù lúc đó nàng không hiểu tại sao mình lại trộm nhớ kỹ rồi ghi vào nhật ký. Nhưng sau khi trở về từ bưu điện lần đó, nàng liền kiểm tra địa chỉ này trên mạng.

Đó chính là một trường đại học nổi danh ở Hoa Kỳ.

Tả Nhan không hẳn là ngu ngốc, nàng chỉ không thích nghĩ về những thứ mình không quan tâm mà thôi, một khi nàng chú ý những gì mình muốn biết, nàng liền có thể nhanh chóng tìm ra.

– — Tại sao mỗi ngày Du An Lý đều nỗ lực đọc sách cùng kiếm tiền như vậy? Đáp án đã không cần nói cũng biết.

Sinh ra trong một gia đình không lo cơm ăn áo mặc, được cha mẹ giáo dục và đào tạo bài bản, Tả Nhan chưa từng nghĩ đến tương lai của mình.

Bởi vì cha nàng sẽ giúp nàng giải quyết những thứ phiền toái, còn Mr. Mạnh Niên Hoa cũng sẽ hoạch định cho cô hướng đi của nhân sinh.

Tả Nhan không cảm thấy làm theo quyết định của bọn họ sẽ không tốt, bởi vì kỳ thực nàng vẫn luôn xấu hổ thừa nhận một điều chính là — từ nhỏ nàng đã rất ngưỡng mộ cha mẹ mình.

Mặc dù quanh năm đồng chí Tả Tăng Nhạc không có ở nhà, thậm chí lúc nàng năm lớp 4 tiểu học vẫn luôn ở trong thâm sơn cùng cốc hẻo lánh nào đó, một năm cũng khó trở về được một lần, dẫn đến việc lúc đó nàng không nhớ được mặt ông, trong lòng cũng có rất nhiều oán trách.

Nhưng Tả Nhan biết, cha nàng là một người rất lợi hại, không giống như lợi hại của Mr. Mạnh Niên Hoa.

Cha mẹ nàng vượt qua mọi chông gai trong lĩnh vực của bọn họ. Loại tự tin cùng cường đại là từ trong ra ngoài, vẫn luôn ảnh hưởng đến Tả Nhan.

Cho nên, Tả Nhan không chỉ tin tưởng bọn họ, mà còn ngưỡng mộ bọn họ.

Có cha mẹ hoạch định nhân sinh của mình như vậy, nàng cần gì phải đi hao phí đầu óc đây?

An tâm tiếp nhận là được rồi.

Nhưng Du An Lý không giống nàng.

Tả Nhan nhìn dòng địa chỉ trong cuốn nhật ký, nhớ tới đêm qua.

Du An Lý nói trước là cô sẽ về nhà, sau khi Tả Nhan tan học cũng bắt taxi về nhà ông bà nội, vừa vặn bà nội đã gọi điện thúc giục nàng nhiều lần, bảo nàng về ăn cơm.

Ông bà nội không thích ở với con cháu, từ trước đến nay sống trong khu nhà do đơn vị phân phối, nói như vậy còn có thể sống với các lão đồng chí quen thuộc, càng tự tại hơn.

Tả Nhan đã dành phần lớn thời thơ ấu của mình trong khu nhà này, nàng rất thân thiết với ông bà nội, có chuyện gì cũng nói với bọn họ, ngược lại còn đề phòng bị mẹ nàng biết.

Cho nên suốt chặng đường đi taxi nàng đều nghĩ về Du An Lý, khi về đến nhà ông bà ngoại, nàng cũng kể cho họ nghe chuyện này.

Trên bàn cơm, Tả nãi nãi vừa múc canh rong biển móng heo cho nàng vừa nói: “Con nói Du lão sư a?”

Tả Nhan bưng bát, vội vàng gật đầu, hỏi: “Nghe nói là con gái người quen của ba con, nội biết là ai không?”

Rõ ràng câu hỏi này trực tiếp đi hỏi ba nàng sẽ nhanh hơn, nhưng Tả Nhan lại vô thức lảng tránh lựa chọn này.

Tả Nãi Nãi đặt bát canh đến trước mặt nàng, suy nghĩ một hồi lâu, quay đầu nhìn Tả Gia Gia đang ngồi bên cạnh, hỏi: “Này, lão nhân, có phải là người họ Du mà lão nhị quen biết không?”

Tả Gia Gia đang cầm báo chiều đọc tin tức, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lúc mới nói: “Hẳn là vậy, tính tuổi một chút thì con gái của đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy.”

“Ai nha, vậy đúng rồi.”

Tả Nãi Nãi nói, không khỏi thở dài.

“Du lão sư của con cũng thật đáng thương a.”

Tả Nhan dùng một buổi cơm chiều lắng nghe một câu chuyện ngắn.

Điểm bắt đầu của câu chuyện là khi Tả Tăng Nhạc đang học đại học, lúc đó ông đã rất nhạy bén, ở trong trường đại học rất đào hoa, làm người chính trực lại có năng lực, có tiền đồ rộng mở.

Nhưng người trẻ tuổi làm việc luôn quá thẳng thắn, dễ dàng đắc tội tiểu nhân.

Lúc đó Tả Tăng Nhạc cũng là người trẻ tuổi mới bước ra xã hội, bởi vì trượng nghĩa mà giúp một đồng học bị gia đình ép buộc, tuy rằng thành công trở về nhưng cũng hoàn toàn đắc tội với người khác, suýt chút nữa đã bị quăng đến té lộn nhào.

Đến tột cùng quá trình cụ thể là như thế nào, qua nhiều năm như vậy cũng không thể nói rõ ràng.

Mọi người chỉ biết cuối cùng đồng học bị hại đã tự nguyện từ bỏ nơi này, sự tình mới xem như kết thúc, Tả Tăng Nhạc cũng thuận lợi tốt nghiệp.

Đồng học kia tên là Du Kỷ, là mẹ của Du An Lý.

Cuối những năm 1980, chuyện bị ép buộc cũng không còn hiếm thấy, nhưng nữ nhân vẫn bị ràng buộc với hai chữ “Gia đình”, dù xuất thân là phú quý hay bần cùng thì cũng chỉ có một con đường.

Du Kỷ là một cái tên nam tính hóa, lại làm được những chuyện mà đa số nam nhân không thể làm được.

Bà là người thông minh, nhạy bén với con số, có thiên phú khoa học, trong thời gian học đại học, bà đã tự mình kiếm được học bổng lớn nhỏ.

Tầm nhìn của Tả Tăng Nhạc không giống những người khác, ông nhận định Du Kỷ là người sẽ có nhiều thành tựu, sẽ không bị mai một vì những chuyện như kết hôn sinh con mà mờ nhạt trong biển người.

Cho nên, ông rõ ràng biết mình sẽ đắc tội người khác, nhưng vẫn ra tay giúp đỡ bà, chính là hy vọng có thể thấy bà đại triển hoành đồ, chứng minh bà không kém hơn bất cứ kẻ nào.

Nhưng hiện thực luôn không giống như tưởng tượng.

Việc Du Kỷ chủ động từ bỏ nằm ngoài dự đoán của mọi người, dù người khác có thuyết phục thế nào bà cũng không bị lung lay, Tả Tăng Nhạc cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bà giống như một người bình thường, tốt nghiệp đi làm, kết hôn sinh con.

Tả Nãi Nãi có chút thổn thức thở dài một tiếng: “Ta nghe ba con nói, cô ấy vừa mới sinh xong thì chồng đã bị tai nạn trên công trường. Đơn vị đã bồi thường một căn nhà, kết quả là một công trình xây dựng dở dang, căn bản không thể ở được. Cô ấy một mình mang theo đứa con, thân thể cũng sức tàn lực kiệt, cũng là chuyện đã xảy ra cách đây 5, 6 năm trước, ra đi lúc tuổi còn trẻ.”

Phải mất một thời gian dài Tả Nhan mới tìm được thanh âm của mình.

“Còn cha mẹ của dì ấy? Không có người thân hay bạn bè giúp đỡ dì ấy sao?”

Tả Nãi Nãi cười một tiếng, giống như cảm thấy lời nói của nàng có chút đáng yêu.

“Con nghĩ trên đời này ai cũng có cha mẹ người thân sao? Dù có người thân hay bạn bè thì bản chất con người cũng rất ích kỷ, có thể giúp việc nhỏ đã rất thiện tâm, nhưng loại chuyện này ai cũng đều không muốn động tay vào, vạn nhất giúp không xong thì làm sao bây giờ?”

Tả Nhan nghe những lời này, cuối cùng cũng đã hiểu đêm trung thu ngày đó, câu “Tôi không có ông ngoại” của Du An Lý là bình tĩnh lại lạnh lẽo đến mức nào.

Nhưng lúc đó nàng không biết gì cả, còn nói nhiều câu đâm thấu tim gan người ta.

Lúc này Tả Nhan mới ý thức được “Hiểu Du An Lý” là chuyện khổ sở đến nhường nào.

Càng hiểu nhiều càng có thể thấy được có nhiều thứ mà mình đã từng không để ý.

Mà Du An Lý lại không có gì cả.

Cho nên phải dựa vào chính mình, dùng hết toàn lực để đạt được điều mình muốn.

Trước năm giờ chiều, Du An Lý trở về đúng giờ.

Cô đang xách một túi rau tươi, vừa bước vào cửa thay giày đã ngửi thấy một cổ hương vị kỳ quái.

Hương vị được trộn với một hỗn hợp sền sệt.

Bước chân Du An Lý khựng lại, sau đó tăng tốc đi vào phòng khách, đi thẳng vào phòng bếp.

Bên trong có người mặc tạp dề đang vội vàng bật máy hút mùi. Căn bếp bốc khói nghi ngút, nguyên nhân là do cái chảo trên bếp.

“Tắt lửa.”

Du An Lý vừa nói vừa bước nhanh ra sau lưng nàng, đưa tay ra giúp nàng ấn máy hút mùi.

Tả Nhan vội vàng tắt lửa, giơ tay liên tục quạt khói trắng làm người bị sặc, ho liên hồi. 

Sau một hồi cứu chữa khá kịp thời, cuối cùng đồ ăn trong nồi cũng không đến mức bị trực tiếp đổ đi.

Du An Lý nhìn bắp xào trước mặt, thu hồi tầm mắt từ thứ đồ vật kết thành một đám đen xì, hỏi: “Em học nấu ăn?”

Tả Nhan mặt xám mày tro nhìn “tác phẩm” của mình, chán nản gật gật đầu, trả lời: “Tôi xem công thức khá đơn giản a.”

Mặt Du An Lý không có biểu tình nói, “Em xem đề toán cũng đơn giản, nhưng không phải lúc làm rất đau đầu sao?”

Đã lâu Tả Nhan không bị cô mắng, sửng sốt hồi lâu cũng không có phản ứng.

Du An Lý không nhìn nàng nữa, dọn dẹp căn bếp lộn xộn, rửa sạch chảo, động tác lưu loát bắt đầu đổ dầu vào xào rau.

Tả Nhan đứng ở trong bếp nhìn thật vướng bận, chỉ có thể không hé miệng rửa sạch bát đũa, đặt lên bàn ăn.

Cũng may nấu cơm bằng nồi cơm điện không phải là công việc kỹ thuật, đêm nay ít nhất Tả Nhan đã làm được một việc.

Du An Lý ăn một miếng cơm, miễn cưỡng khen nàng: “Cơm nấu rất ngon.”

Tả Nhan nghe xong cũng không có một chút cao hứng.

Nàng gắp một đũa bắp xào, cho vào miệng nếm thử mới phát hiện không chỉ tệ mà còn có chút đắng.

Tả Nhan ăn vội mấy ngụm cơm, thật vất vả mới áp xuống mùi vị.

Nàng nhìn mâm cơm trên bàn, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, dứt khoát cầm đĩa bắp xào đi vào bếp.

“Em làm gì vậy?”

Du An Lý gọi nàng lại.

“Cái này không ăn được, đổ đi a.”

Tả Nhan nói, lảng tránh ánh mắt hai người giao nhau.

Tầm mắt Du An Lý lưu lại trên mặt nàng một lúc, nói: “Đổ đi quá lãng phí.”

Lúc này Tả Nhan mới nhìn cô, một lúc sau vẫn là cầm đĩa ngồi lại.

Du An Lý dùng thìa múc một ít bắp cho vào bát, trộn với cơm rồi ăn.

Tả Nhan thấy cô mang thần sắc tự nhiên ăn cơm, có chút không cam lòng yếu thế cũng xúc vài thìa lên ăn.

Cuối cùng đĩa bắp này được hai người chia ra ăn hết, sau khi thích ứng với vị đắng, kỳ thực mùi vị cũng không tệ.

Ăn cơm xong, Tả Nhan dọn dẹp bát đĩa, rửa từng cái xoong nồi xong.

Du An Lý nhìn nàng đang nhảy nhót trong bếp, có chút xuất thần.

Khi thân ảnh kia đi ra, cô thu hồi tầm mắt chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi lên lầu.

Vừa đi lên một bước, một bàn tay từ phía sau túm lấy ống tay áo của cô, Du An Lý dừng lại, quay đầu lại nhìn nàng.

“Thực xin lỗi.”

Tả Nhan vùi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không muốn làm thành như vậy, sau này sẽ không làm nữa.”

Nghe lời này không có nửa điểm cảm xúc, Du An Lý cũng không biết nàng đang xin lỗi hay đang giận dỗi.

Có lẽ là đều có.

Du An Lý mặc kệ đại não mệt mỏi, đi làm ít chuyện bỏ qua suy nghĩ.

Cô đưa bàn tay còn lại lên, đặt lên đỉnh đầu của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Muốn làm thì làm, quen tay hay việc.”

Cô gái trước mặt đột nhiên ngẩng đầu, cười đến đôi mắt to cong lên như lưỡi liềm.

“Vậy sáng mai tôi dậy làm điểm tâm a!”

Du An Lý gật gật đầu, tay áo bị nàng kéo đến lắc trái lắc phải, chậm chạp không chịu buông tay.

“Tả Nhan, tôi muốn đi tắm.” Cô không khỏi nói.

“A, chị đi đi.”

Du An Lý bất đắc dĩ nhìn nàng, lại nói: “Tay.”

Tả Nhan sửng sốt, sau đó mới nhớ ra, vội vàng buông tay.

Du An Lý trở về phòng, tìm đồ ngủ và nội y đi vào phòng tắm.

Bộ pyjama nhung san hô này chất lượng tốt y như tấm chăn lông mới mua, mặc rất thoải mái lại ấm áp.

Tiểu nói dối, nói dối cũng không biết chọn lý do chính đáng.

Du An Lý nghĩ, để quần áo lên giá, bắt đầu cởi quần áo đi tắm.

Gần đây, những thứ trong phòng tắm cũng không bị vứt bừa bãi, giúp cô tiết kiệm thời gian dọn dẹp rất nhiều.

Mặc dù cô không biết nguyên nhân thay đổi, nhưng đối với cô đây là chuyện tốt.

Du An Lý vừa mới gội đầu xong, cầm vòi sen tắm rửa thân thể liền nghe thấy cửa phòng tắm bên ngoài nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Cô dừng một chút, lại bật động thanh sắc tiếp tục tắm.

Người bên ngoài rón ra rón rén đi vào phòng tắm, tiến đến chỗ để quần áo, sau đó bật máy giặt.

Du An Lý nghe thấy một đống quần áo bị ném vào máy giặt, đột nhiên nói: “Em muốn giặt quần áo sao?”

Tả Nhan bị dọa sợ, ấp úng trả lời: “… Ân, đúng vậy, hôm nay tôi giặt quần áo, thuận tiện giúp chị giặt một chút, chỉ cần bỏ bột giặt vào thôi mà.”

Nàng nói thêm một câu, giống như vì sợ người khác không thấy nàng đang lấy cớ.

Du An Lý nghĩ đến hôm nay nàng có chút khác thường, nhưng không hiểu là vì cái gì.

“Hẳn là em biết không thể vứt nội ý vào giặt chung đi?”

Để đề phòng, Du An Lý vẫn hỏi một câu.

Tả Nhan không thể hiểu được mà nói: “Đương nhiên là tôi biết, tôi đều giặt bằng tay a.”

Du An Lý cầm vòi hoa sen, trầm mặc, cuối cùng nói tiếp: “Bỏ của tôi xuống.”

Tả Nhan, “…”

Tả Nhan giống như bị giẫm lên đuôi, lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: “Tôi mới không có lấy nội y của chị!”

Nhưng nàng nói, tay lại lén lút đặt lên kệ.

Sau đó nhanh chóng thu tay lại, chạy ra khỏi phòng tắm.

Du An Lý tắm xong đi ra, liếc mắt một cái liền bắt gặp cái đầu kia đang lén la lén lút.

Cô vờ như không nhìn thấy, lau tóc bước tới, chưa kịp tiến lại gần thì cái đầu kia đã rụt vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Du An Lý mở cửa phòng, nhắc nhở một câu: “Máy giặt đã sắp giặt xong, đừng quên lấy ra.”

Sau khi vào phòng đóng cửa lại, người bên kia lại chui ra ngoài, chạy vào phòng tắm.

Lại là một phen chạy tới chạy lui, lúc Du An Lý đang sấy tóc, nghe động tĩnh trong hành lang cùng trong phòng tắm dừng lại liền thở dài.

Hy vọng lần này cũng chỉ ấm đầu ba phút.

Nhưng mà lần này Du An Lý đã thất vọng rồi.

Đồng chí Tả Nhan thực sự dậy sớm, chạy xuống nhà “loảng xoảng” bắt đầu làm bữa sáng.

Nói “loảng xoảng” thì có chút bất công, so với tư thế nấu ăn tối hôm qua, động tĩnh lần này đã nhỏ hơn rất nhiều.

Nhưng Du An Lý vẫn bị nàng làm cho kinh ngạc.

Cô nghĩ mình dậy muộn nên cầm đồng hồ báo thức lên thì thấy chưa đến giờ dậy.

Này thật đúng là mặt trời mọc từ phía tây.

Du An Lý mặc xong quần áo, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, trực tiếp đi xuống lầu.

Tả Nhan mặc một chiếc tạp dề nhỏ, đi loanh quanh trong bếp như con quay.

Chốc lát đi nhìn sữa trong nồi nóng, chốc lát lại nhấc chảo tráng bánh trứng, nhanh tay cho hành lá đã rửa sạch thái nhỏ vào.

Du An Lý đứng ở cửa bếp liếc mắt nhìn.

Ừm, hành lá thái rất dài.

Người vốn đã vội đến đầu óc choáng váng nên không để ý đến cô, Du An Lý cũng không lên tiếng, cô dựa vào cửa bếp nhìn nàng vụng về làm xong bữa sáng.

Bánh trứng có mùi khá thơm.

Du An Lý đột nhiên có chút đói bụng.

Bữa sáng này ngon ngoài dự đoán của mọi người.

Khác với món lạp xưởng chiên lần đó, lần này đều bắt đầu từ nguyên liệu, tuy nhìn hơi xấu xí, cũng có phần bị bở nhưng không hề ảnh hưởng đến hương vị.

Khẩu vị của Du An Lý rất thanh đạm, buổi sáng không ăn nhiều dầu mỡ, bánh trứng là dùng bơ làm, chỉ có chút ít dầu, còn mang theo vị sữa nồng đậm.

Dưới ánh mắt tha thiết kia, cô nể tình ăn hết cái bánh trứng, sau đó bưng ly sữa lên.

“Hương vị không tồi.”

Du An Lý mở miệng đánh giá.

Nếu lúc cô sinh bệnh nói lời này để an ủi nàng, vậy thì lần này chính là chân thành trả lời.

Lúc này Tả Nhan thở phào nhẹ nhõm, có chút đắc ý nói: “Tôi đã nói rồi, vẫn là rất đơn giản.”

Nàng đều đã quên đau, bắt đầu cầm nĩa ăn sáng.

Du An Lý nhấp một ngụm sữa, tầm mắt đảo qua vẻ mặt của nàng, sau đó bình tĩnh hỏi: “Sao em lại muốn học nấu ăn?”

Tả Nhan suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Nàng vô thức ngồi thẳng dậy, giả vờ tùy ý trả lời: “Chỉ là cảm thấy nhàm chán a, trong lớp của tôi có rất nhiều bạn nữ có thể nấu ăn, tôi cũng muốn thử.”

Nàng lại không dùng não tìm cái cớ.

Trong nhà có bao nhiêu thứ có thể chơi như vậy, cuối tuần nào mà nàng không cảm thấy nhàm chán.

Nhưng Du An Lý không nói gì, chỉ chậm rãi uống hết sữa trong ly.

Ăn sáng xong, Tả Nhan vội vàng rửa bát đũa, thậm chí còn dọn dẹp đống bừa bộn trong bếp.

Du An Lý đi vào bếp, nhìn nàng hoàn thành công việc rồi mới nói: “Nấu ăn cũng cần chú ý đến phương pháp cùng hiệu suất, em lăn lộn như vậy sẽ rất mệt mỏi.”

Tả Nhan thực sự đã mệt đến muốn đánh trống rút lui, lúc nấu ăn cũng còn tốt, ăn xong thu thập tàn cục mới làm người mệt nhất.

Du An Lý liếc mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Buổi trưa tôi sẽ dạy em”

Tả Nhan sửng sốt, vội vàng quay đầu hỏi: “Thật sao?”

Du An Lý đã đi đến tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh ra nhìn.

“Nguyên liệu không còn bao nhiêu, em muốn làm gì tôi đi mua.”

Tả Nhan suy nghĩ một chút, trả lời: “Bắp xào.”

Ngã nơi nào thì đứng dậy từ nơi đó, không chinh phục được phó bản sơ cấp này thì làm sao tới phó bản cao cấp.

Du An Lý lại liếc mắt nhìn nàng.

Thích bắp từ khi nào?

Du An Lý thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, khi xuống lầu đã thấy người đã mang giày đang đợi cô.

Cô đi tới, vừa thay giày vừa hỏi: “Không phải em ghét đi chợ nhất sao?”

Tả Nhan véo chiếc túi nhỏ hình củ cà rốt trước ngực, bộ dáng tựa hồ gấp không chờ được.

“Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.” nàng tự tin nói.

Du An Lý cười cười hỏi nàng: “Vậy xin hỏi chữ “Thắng” này viết thế nào?”

Tả Nhan “Tsk” một tiếng, giả vờ như mình không nghe thấy, quay đầu lại đẩy cửa ra.

Nàng mới không trả lời câu hỏi này, như vậy lại giống như đứa trẻ ba tuổi, nhìn thật ngu ngốc.

Hai người theo sườn núi đi xuống đoạn đường dốc.

Tả Nhan đi sau lưng cô, ánh mắt đặt ở trên người cô, nhìn hồi lâu mới phát hiện bước đi của cô rất có quy luật.

Bước chân của Du An Lý không lớn, nhưng chân rất dài, khi đi nhanh lưng và eo đều thẳng tắp, mái tóc dài ngang vai đung đưa trong không trung.

Hơn nữa bước chân của cô rất nhẹ, nếu không cẩn thận nghe sẽ không thể nghe thấy tiếng bước chân của cô.

Tả Nhan nghĩ, không khỏi áp xuống hô hấp để nghe tiếng bước chân của cô.

Mỗi một bước đều như giẫm lên nhịp đập của con tim.

Sau đó, Tả Nhan luôn có thể phán đoán thông qua tiếng bước chân, người đang đi về phía nàng hay đi từ phía sau nàng có phải là Du An Lý hay không.

Cho nên, khi người đi phía trước tới gần, sẽ nhịn không được xoay người chạy tới, chạy về phía cô.

Mỗi một lần đều là như vậy.

Chỉ cần Du An Lý tiến một bước về phía nàng, dù chỉ là không nhanh không chậm bước một bước nhỏ, Tả Nhan cũng sẽ không chút do dự chạy về phía cô.

Sau đó, Du An Lý sẽ dừng lại, chờ nàng chạy vào trong ngực.

Giống như con thỏ ngốc nghếch tự chui đầu vào lưới.

Thời tiết cuối tháng 10 cứ vài ngày lại thay đổi.

Nhưng may là những ngày mưa không thường xuyên xuất hiện như mùa hè, trì hoãn việc đi lại.

Lúc này Tả Nhan “Ấm đầu ba phút” chưa xuất hiện mệt mỏi nào, nhưng nàng đang là học sinh trung học cuối cấp, thời gian rảnh rỗi khi kỳ thi hàng tháng đến đã bị rút ngắn đi rất nhiều, tinh lực cũng chia cắt hơn một nửa.

Mỗi ngày ở trường làm bài tập, về nhà vẫn làm bài tập, mãi hoài không dứt, cơ hồ chiếm gần hết toàn bộ thời gian cùng tinh lực của nàng.

Giờ giải lao giữa tiết học, ngoài thời gian có thể ra ngoài đi WC cũng không thể làm gì, chủ nhiệm lớp lúc nào cũng canh giữ trong lớp, làm nàng còn không có thời gian gửi tin nhắn cho Du An Lý chứ đừng nói là gọi điện thoại.

Tả Nhan giống như một người nghiện đang cai thuốc, ngày càng trở nên cáu kỉnh.

Mà điều khiến nôn nóng của nàng lên đến đỉnh điểm chính là chuyện đã xảy ra sau giờ học ngày hôm đó.

Cổng trường vào ngày thứ Sáu rất nhiều người, học sinh nội trú về nhà mỗi tuần một lần cũng đi ra khỏi tòa nhà dạy học, Tả Nhan đeo cặp sách lên vai, trong tay cầm bút và sổ, vừa nghe Lý Minh Minh giảng lão sư bố trí tác nghiệp vừa nhanh chóng viết lại.

Lý Minh Minh nói đến miệng khô lưỡi đắng, nhịn không được hỏi nàng: “Lúc lão sư bố trí bài tập cậu đang làm cái gì?”

“Đang xem điện thoại a.” Tả Nhan không ngẩng đầu, rất tự nhiên đáp.

Lý Minh Minh hết chỗ nói với nàng rồi.

“Khi nào xem không được a, một hai phải xem vào lúc đó.”

“Cậu quản được tớ.”

Lý Minh Minh liền câm miệng.

Hai người sánh bước đi đến cổng trường hắn mới nhớ tới một chuyện, lại nói: “Thứ hai tuần sau thi a, cậu đừng đến trễ. Chủ nhật tớ với lớp trưởng muốn đến thư viện thành phố ôn bài, cậu có đến không?”

Câu cuối cùng Lý Minh Minh chỉ thuận miệng hỏi, bởi vì hắn biết rất rõ đáp án.

Tả Nhan liếc hắn một cái, cất bút và sách vào cặp, đóng khóa kéo lại.

“Tôi không rảnh, bận rồi.”

Lý Minh Minh cảm thấy gần đây nàng thần thần bí bí, mỗi ngày không chỉ dùng điện thoại nhắn tin gọi điện, mà cuối tuần còn không đi khu trò chơi — tin tức này là bạn cùng phòng nhiệt tình của hắn cung cấp, bởi vì khu trò chơi mà Tả Nhan thường xuyên ghé thăm nhất thuộc sở hữu của nhà hắn.

Nghĩ đến đây, Lý Minh Minh đột nhiên nhanh trí, thấp giọng hỏi: “Không phải cậu đang yêu đương đó chứ?”

Tay Tả Nhan đang cầm điện thoại đột nhiên run lên, điện thoại sắp rơi xuống đất.

Lý Minh Minh tay mắt lanh lẹ vươn tay bắt lấy điện thoại, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, đưa điện thoại cho nàng. “Cũng may là không sao, bị rớt hỏng mất tớ không đền nổi đâu.”

Người đứng tại chỗ không có phản ứng, Lý Minh Minh nhìn nàng một cái, không khỏi “Tsk” một tiếng.

Không xong rồi, đâm thủng bí mật của người ta rồi.

“Tớ chỉ đùa một chút thôi, cậu đừng để ý a.”

Tả Nhan phục hồi tinh thần lại, cầm lấy điện thoại trừng mắt nhìn hắn.

“Trò chơi không vui sao? Yêu đương cái gì, có bệnh à.”

Lý Minh Minh thức thời dừng lại đề tài này, đi theo nàng đến cổng trường.

Thị lực của hắn không tốt lắm, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng trước cổng trường, nhưng lại không xác định rõ, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ vai Tả Nhan hỏi: “Cậu giúp tớ nhìn xem, nam nhân đeo mắt kính đứng bên kia có phải là anh trai tôi không?”

Tả Nhan đã gặp qua anh trai hắn, bởi vì mỗi lần đến họp phụ huynh đều là anh trai của hắn.

Nàng nhìn qua, ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy một bóng hình quen thuộc.

Bước chân của Tả Nhan đột nhiên dừng lại, Lý Minh Minh hỏi: “Phải hay không a? Quên đi, để tớ tự qua xem.”

Người đứng ở đó giống như chú ý tới tầm mắt của nàng, ngừng nói chuyện với nam nhân bên cạnh, quay đầu nhìn sang.

Tả Nhan nhìn cô, sau đó nhìn sang nam nhân đeo kính bên cạnh cô, véo dây đeo cặp đi qua.

Lý Minh Minh đã đi tới trước mặt nam nhân nói: “Ca? Sao hôm nay anh mới trở về a?”

Lý Tiêu cười một tiếng, trả lời: “Xong việc bên kia liền trở về. Thứ hai em thi đúng không, chuẩn bị thế nào rồi?”

“Em mà anh còn không yên tâm sao?” Thoạt nhìn Lý Minh Minh rõ ràng vui vẻ hơn bình thường, cách nói chuyện cũng không già như mọi khi.

Tả Nhan đi tới, liếc nhìn hai anh em nhà hắn, rồi nhìn Du An Lý nói: “Sao chị không trả lời tin nhắn tôi gửi cho chị?”

Du An Lý không biết tại sao đột nhiên nàng lại sinh khí, nhìn nàng một lúc mới trả lời: “Trên đường tới đây tôi thuận tiện ghé qua ngân hàng, không để ý.”

Lý Tiêu đứng bên cạnh nhìn sang, cười nói: “Em là đồng học của Lý Minh Minh đúng không? Thật trùng hợp, đây là em gái của cô sao?”

Nửa câu sau của hắn là nói với Du An Lý.

Tả Nhan liếc nhìn hắn, nhưng không nói một lời.

Vẻ mặt Du An Lý trở nên lãnh đạm, sau đó nhìn hắn trả lời: “Chúng ta ở xa nên về trước, chuyện vừa rồi chúng ta nói qua điện thoại sau.”

Lý Minh Minh cũng vẫy tay với Tả Nhan, nhưng nàng lại làm lơ hắn, khiến hắn có chút không hiểu làm sao.

Tả Nhan vùi đầu, đi nhanh đến trạm xe buýt.

Học sinh xung quanh đang bàn tán ríu rít, nghe được khiến nàng tâm phiền ý loạn.

Tả Nhan nhấc chân đá cái lon bên đường, trạm xe buýt ngay trước mặt, nhưng nàng lại dừng chân.

Khi phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Tả Nhan lại tiếp tục đi về phía trước.

Chuyến xe trước vừa rời đi, trạm xe không có mấy người chờ.

Nàng bước tới đứng ở một bên, mặt không chút cảm xúc nhưng dựng tai lắng nghe âm thanh đang đến gần.

Du An Lý đi tới phía sau nàng mới dừng lại.

Vài học sinh chờ xe buýt ở phía bên kia đang nói về những minh tinh yêu thích của bọn họ, thỉnh thoảng lại cười ra tiếng.

Du An Lý nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, hỏi: “Trước tiết tự học buổi chiều em có ăn gì không?”

Tả Nhan vẫn luôn chờ cô nói, kết quả là một câu như vậy, lập tức sinh khí, chán nản trả lời: “Không có.”

Gần đây giờ tan học trở nên muộn, nàng luôn ăn gì đó ở trường để lót bụng, nhưng nàng không muốn ăn quá nhiều, vì sợ sau khi về nhà sẽ không ăn được.

Du An Lý lại hỏi: “Vậy em muốn ăn gì? Có thể ăn trước rồi về nhà.”

Đây xem như là ưu đãi khó có được, Mr. Mạnh Niên Hoa không bao giờ cho nàng ăn gì ở ngoài trường, bởi vì sợ nàng ăn phải thứ gì không sạch sẽ.

Tả Nhan không chút suy nghĩ trả lời: “Về nhà ăn.”

Nghe được ý tứ của lời này, Du An Lý dừng một chút, cuối cùng đi về phía trước bước, nhẹ giọng hỏi nàng: “Vừa rồi có người làm cho em không cao hứng sao?”

Cuối cùng Tả Nhan cũng chờ được câu hỏi của cô, lập tức bày ra khuôn mặt khó chịu, ngoài miệng lại nói: “Không có, tôi còn rất tốt.”

Tiểu quỷ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Du An Lý nhìn nàng một cái, kiên nhẫn tiếp tục nói: “Đồng học của em chào hỏi em, nhưng em không chút để ý tới người ta, tôi thấy không phải quan hệ của hai người khá tốt sao?”

Tả Nhan không muốn nghe chuyện này, cáu kỉnh nói: “Ai có quan hệ tốt với cậu ta?”

Du An Lý không hỏi thêm câu nào, quay đầu nhìn lại chờ chuyến xe tiếp theo đến.

Chờ nửa ngày mà chỉ có hai câu này, Tả Nhan càng buồn bực, mãi cho đến khi lên xe, lại đến lúc xuống xe cũng chỉ yên lặng đi theo phía sau Du An Lý.

Buồn bực hơn chuyện này chính là tối nay chỉ ăn một bát mì, còn không có thêm trứng.

Tả Nhan giận dỗi ăn xong, ném bát đũa rồi muốn đi lên lầu. Nhưng nửa đường lại chạy trở về, cầm bát đũa đi vào bếp, rửa sạch cất lại vào tủ.

Tối thứ sáu nàng không bao giờ làm bài tập về nhà, chờ đến giờ liền trực tiếp đi tắm chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng chuyện đã xảy ra buổi chiều làm Tả Nhan không ngủ được, nàng nằm trên giường lăn qua lộn lại cả buổi, trợn mắt nhắm mắt đều là bộ dáng Du An Lý đang nói chuyện với nam nhân kia.

Tả Nhan đột nhiên đá văng chăn, xoay người người ngồi dậy.

Du An Lý vừa mới nằm xuống còn chưa tắt đèn ở đầu giường liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Cửa không khóa.”

Cô vừa nói xong, cửa đã bị đẩy ra.

Cô gái ôm gối đang đứng ở cửa ngẩng đầu thăm dò, thấy cô đã nằm xuống liền nhỏ giọng nói: “Đêm nay tôi muốn ngủ với chị.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận