Lão Đại Là Chồng Tôi

Chương 55: 55: Buổi Sáng Bất Ổn



Xoa một lúc anh cảm giác cả người cô hơi nghiêng như muốn ngã liền nhanh tay kéo cô dựa vào người anh.

Hóa ra là ngủ gật rồi,anh im lặng nhìn cô ngủ.

Trong lúc say giấc còn không quên nói mớ:
“Cha! mẹ! hai người đừng bỏ con nữa được không?Cha! mẹ! con sợ rồi”
Giọng nói não nề như cầu xin trong vô vọng lại có chút sợ hãi.

Nước mắt vô tình rơi xuống tay anh,bất giác anh đau lòng thay cô.

Dùng đôi bàn tay nam tính có chút thô,chai chạm nhẹ vào gương mặt mềm mịn trắng hồng của cô nhẹ nhàn lau đi.

Anh thì thầm:
“Không sao,không cần sợ! tôi ở đây cho em dựa dẫm.

Ngoan nào”
Dù đang trong cơn ác mộng nhưng dường như cô nghe thấy những gì anh nói mà dần dần thả lỏng tâm trạng ra,không còn khóc nữa mà ngoan ngoãn nằm im như một chú mèo con.


Cứ như thế cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Ánh sáng bên ngoài chiếu rọi vào bên trong căn phòng báo hiệu một ngày mới bắt đầu,cô cũng dần thức giấc.

Kế bên không còn ai nhưng hơi ấm vẫn còn chắc ka hắn chỉ vừa mới rời đi thôi.

Đứng dậy vung vai một cái rồi đi vào vệ sinh cá nhân.

Bên trong căn phòng yên tĩnh như tách biệt thế giới bên ngoài,chỉ khi cô vừa mở cửa mới nhức đầu vì đống âm thanh hỗn độn và ồn ào bên dưới tầng trệt.

Cụ thể là phòng bếp.

Cô vừa xuống đã thấy Tề Hân đứng trước lối vào phòng bếp há hốc miệng.

Không khỏi tò mò cô khều một cái rồi hỏi:
“Em làm sao đấy bệnh à?”
“Chị tự nhìn là sẽ hiểu”
Tề Hân đưa ngón tay chỉ vào trong cô cũng đưa mắt nhìn theo hướng đó thì! ối trời ơi!Lão đại Hắc Địa Bang đang nấu ăn đây đúng là chuyện không ngờ được thật.

Một tay cầm cải một tay cầm sạn còn đeo cả tạp dề nữa!.

nhưng cái bếp của bang cô thì THÊ THẢM!
“Cái chuyện gì đang diễn ra vậy?Ai bày ra trò này đây?HẢ!”
Anh đưa tay lên như phát biểu dè dặt trả lời:
“Tôi muốn nấu bữa sáng cho em!Nhưng chưa có kinh nghiệm nên! “
Cô tức không nói nên lời vì anh bị thương nếu không chắc cô đã tẫn liệm anh lâu rồi.

Anh chỉ nấu một bữa sáng đã khiến cả gian bếp đều cháy đen hết.

Còn chưa kịp nói thêm gì thì bên ngoài vườn lại ồn ào,cả ba từ bếp chạy ra thì thấy Tuấn Kiệt và Dương Khải đang tranh cãi:

“Ở đây là bang tôi,Tuyệt Yến không thích ai vào phòng nó.

Hắn vào được là vì con bé muốn đích thân nó chăm sóc,cậu định xông vào làm gì?”
“Tôi là người theo dõi sức khỏe cho cậu ta đó.

Cô ấy có thực sự hiểu rõ chỉ số sức khỏe của hắn không mà muốn chăm sóc.

Ai mà biết được cô ta có ý đồ gì với bạn tôi không?”
“₫^^##%&##*”
“#₫*&#@**(^ds”
Tề Hân cố xen vào can ngăn nhưng cố cách mấy cũng bị dạt ngang ra,bên đây chưa giải quyết xong thì trên tầng lại ồn ào.

Hóa ra là Bạch Lĩnh và Kiến Hạo đang bất hòa:
“Tôi mà thèm điều tra cái bang nhỏ này à,nằm mơ đi.

Nếu mà có thì cũng là người của cậu ta chứ liên quan gì đến tôi xí”
“Cậu nói đây là cái bang nhỏ hả?Thật là đồ đui,ai mà tin nỗi cái tên miệng mồm ba hoa như cậu.

Nếu không điều tra đi lung tung trong bang rồi tiếp cận phòng nhị tỷ làm gì?”
Cả hai đang dần mất kiểm soát sắp ẩu đã đến nơi rồi,cô đứng giữa nhà hít một hơi thật sâu hét một cái vang vọng khắp cả nhà:
“CÓ THÔI HẾT CHƯA,IM LẶNG LÊN PHÒNG KHÁCH NGAY!”
Khi tất cả tập hợp,cô và Tề Hân thì ngồi trên sofa còn bọn họ thì đứng cúi mặt như những đứa trẻ bị mẹ phạt vậy.


Tức giận nêm có chút lớn tiếng:
“Ở đây là Huyết Tử Bang,tôi chết rồi à?Các người làm loạn bang tôi đủ chưa?Nếu không vì Tống Thiếu Tùng hắn bị thương và các người giúp đỡ tôi lúc bị phục kích thì tôi cũng chẳng cần giữ các người lại làm gì?Một người thì đốt phòng bếp tôi,một người thì giẫm nát hoa ngoài vườn của tôi.

Một tên lại ẩu đả làm hư hại đồ của bang!”
Kiến Hạo ngẩng đầu lên e dè nói:
“Cùng lắm thì tôi đền cho cô! “
Nói còn chưa dứt câu đã bị Tuyệt Yến chặn lời lại,thái độ hung dữ làm hắn giật bắn người im lặng:
“Tôi cần tiền của cậu chắc,tiền của cậu không có tác dụng giải quyết rắc rối ở đây đâu.

Ở đây giải quyết bằng MẠNG đấy.

Cầu muốn đền không?”
Tuấn Kiệt kênh mặt trông vô cùng đắt thắng thái độ này bị cô bắt gặp và:
“Còn anh với Bạch Lĩnh nữa,họ là người ngoài không biết quy tắc làm loạn thì đáng trách một nhưng hai người làm việc trong bang bao lâu rồi mà còn inh ỏi như vậy.

Một người là lão đại,một người là em lão đại lại vì chút chuyện nhỏ mà suýt xảy ra ẩu đả thì người ngoài đánh giá như nào?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận