Trong Thẩm Lan Uyển, Bạch Kỳ ngồi ở ghế dưới, Liễu Nguyên trong bộ y phục cưới màu đỏ tươi đứng bên trái, một thị nữ ôm bài vị của Trình Vũ đứng bên phải. Sau ba tiếng hô lớn, người và bài vị cúi đầu lạy nhau tượng trưng cho lễ cưới đã hoàn thành.
Bạch Kỳ đứng dậy bước đến trước mặt Liễu Nguyên, nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn dưới khăn voan đỏ của nàng, hỏi: “Ngươi có vui không?”
“Vui.” Liễu Nguyên trả lời dứt khoát.
Để tránh xung khắc với niềm vui của đôi tân nhân, Bạch Kỳ hôm nay đặc biệt mặc một bộ áo dài nhạt màu, dưới ánh nến đỏ càng tôn lên vẻ thanh tao và nhã nhặn của y, tựa như có thể tan biến vào gió bụi bất cứ lúc nào.
Sự “cô đơn và tịch mịch” của Bạch Kỳ khiến quản gia và một đám hạ nhân đau lòng, đồng thời sự oán giận đối với Liễu Nguyên “không biết điều” càng sâu sắc hơn.
Hoắc Uyên đứng trong góc phòng nhìn bóng lưng thanh nhã đó, trong tim đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ “Loại người tầm thường như Liễu Nguyên làm sao xứng đáng với y.”
“Ngươi vui thì bản vương cũng vui.” Liễu Nguyên vì gả cho Trình Vũ mà vui, “Văn Nhân Thiên” vì niềm vui của nàng mà đau khổ, còn y thì vì nỗi đau của “Văn Nhân Thiên” mà vui mừng.
Bạch Kỳ bước đi tiêu sái, nhưng sự tiêu sái đó trong mắt mọi người lại mang theo vô vàn đau thương và buồn bã. Cầu mà không được, trong cuộc đời không có gì đau khổ và cay đắng hơn điều đó.
Liễu Nguyên nhìn bóng dáng Bạch Kỳ rời đi, có chút thảng thốt. Trước đây, Văn Nhân Thiên bá đạo, cường thế, đã để mắt đến thứ gì thì không màng hậu quả mà chiếm đoạt, nhưng nay sự “dịu dàng, ân tình” của y lại khiến nàng không thoải mái.
Rời khỏi Tẩm Lan Uyển, Bạch Kỳ bước vào vườn hoa trong phủ, bước chân đột nhiên lảo đảo, sống lưng luôn thẳng tắp kiên nghị bất chợt cong xuống, một tay chống vào bệ đá, một ngụm máu tươi phun vào hồ sen.
Gương mặt Bạch Kỳ tái nhợt, gân xanh nổi trên mu bàn tay, “Nếu ngươi còn làm loạn, ta sẽ trả lại gấp trăm lần lên người Liễu Nguyên!”
Có lẽ lời uy hiếp của Bạch Kỳ có hiệu quả, “Văn Nhân Thiên” đang làm loạn bỗng nhiên im bặt, nhưng cảm xúc bất mãn đó vẫn khiến Bạch Kỳ khó chịu.
Bạch Kỳ nhổ một ngụm máu, ngẩng đầu thấy Hoắc Uyên đứng lạnh lùng nhìn mình từ xa, không nhịn được mắng: “Tiểu tử vô ơn!”
“Lại đây đỡ bản vương một chút.” Bạch Kỳ vẫy tay ra lệnh cho Hoắc Uyên.
Hoắc Uyên bước tới đưa tay ra, Bạch Kỳ dựa vào tay hắn đứng dậy, không khách khí tựa nửa người vào hắn.
“Tay lạnh quá.” Đây là cảm giác đầu tiên của Hoắc Uyên, cảm giác thứ hai là: “Hiện giờ y rất yếu.”
“Hồi Phù Nhã viên.” Bạch Kỳ ra lệnh.
Hoắc Uyên cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, giọng bình thản đáp: “Vâng.”
Hoắc Uyên nửa đỡ nửa dìu Bạch Kỳ trở về Phù Nhã Uyển. Vừa vào phòng ngủ, Bạch Kỳ lập tức cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo đơn nhạt màu, nằm nghiêng trên giường, gương mặt khuynh thành mang theo chút mệt mỏi.
“Đã không nỡ, sao lại buông tay?” Hoắc Uyên nhìn vẻ mệt mỏi hiện lên dưới mắt y, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Người không nỡ là Văn Nhân Thiên chứ không phải y, nếu không có một tia ý thức của nguyên thân ở đó gây rối, đừng nói Liễu Nguyên gả người khác, dù nàng ta chết cũng chẳng liên quan gì đến y.
“Ngươi không hiểu.” Bạch Kỳ không tìm được lý do, chỉ đáp một câu qua loa.
“Vương gia.” Quản gia mang một bát thuốc vào phòng.
Nhìn bát thuốc bốc hơi nóng trên khay gỗ, Bạch Kỳ theo bản năng cau mày, thứ đó đắng đến nỗi khiến một thượng thần như y cũng muốn tránh xa.
Bạch Kỳ cầm bát ngọc đựng thuốc mà không đưa lên miệng, nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì quan trọng.
Thấy Bạch Kỳ “trầm tư”, quản gia nhân cơ hội lên tiếng, “Sáng nay, hạ nhân từ phủ Ninh Vương đến báo rằng Ninh Vương hôm qua đua ngựa với người khác, bị ngã gãy chân.”
Bạch Kỳ hồi thần, ngẩng lên nhìn quản gia, quản gia cúi người nói tiếp, “Ngự y trong cung đã xem qua, tuy không nặng nhưng cũng phải nằm giường nửa tháng, e rằng không thể đi Mân Thành.”
“Cố ý?” Bạch Kỳ hỏi.
“Sinh thần của Hoàng thượng sắp đến, sứ thần từ các nước đã trên đường đến kinh thành, khoảng tám, chín ngày nữa sẽ vào kinh.” Quản gia không trả lời trực tiếp câu hỏi của Bạch Kỳ, nhưng những gì ông nói lại xác nhận rằng Ninh Vương cố ý tự làm mình bị thương.
Bạch Kỳ im lặng xoa nhẹ viền bát, một lúc sau mới lên tiếng gọi, “Tuân Lương.”
“Vương gia, Tuân Lương đã được Yến Vương mang ra khỏi phủ rồi.” Quản gia nhắc nhở.
Đúng rồi, Bạch Kỳ nhớ ra, y đã đồng ý để Văn Nhân Dư Bách có thể “mượn” Tuân Lương bất cứ lúc nào mà không cần báo trước. “Bây giờ ai đang ở đây?”
Một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhanh chóng nhảy vào phòng, quỳ một gối, “Vương gia.”
“Nếu Văn Nhân Xung vì bị thương mà trì hoãn công việc, chắc chắn là bị thương không nhẹ. Ngươi đi giúp hắn.” Bạch Kỳ ra lệnh.
“Vâng.” Không hỏi lý do, không chần chừ, tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, đó chính là ám vệ.
Sau khi ám vệ rời đi, quản gia lại nói, “Ninh Vương gặp nguy hiểm, sợ rằng người đầu tiên bị nghi ngờ chính là ngài.”
“Bản vương ức hiếp hắn, hắn có thể làm gì bản vương?” Bạch Kỳ lạnh lùng hỏi.
Sự “bướng bỉnh” của Bạch Kỳ khiến quản gia chỉ biết cười mà không nói gì, lúc này Hoắc Uyên luôn đóng vai nền mở miệng, “Vương gia, thuốc đã nguội rồi.”
“…” Tay Bạch Kỳ khựng lại, ánh mắt u oán liếc nhìn Hoắc Uyên mặt lạnh lùng, trong lòng âm thầm mắng “thằng nhóc thối!”.
Tại phủ Tiết Thái uý, Tiết Dương bị đánh ngay tại phủ mình, người ngoài đều nói gã bị báo ứng vì làm nhiều chuyện ác. Gần đây Ninh Vương Văn Nhân Xung cũng bị đánh gãy một chân, địa điểm xảy ra là ngay trong phủ Ninh Vương.
Báo thù? Cùng một vụ án? Hung thủ là cùng một người? Các phiên bản tin đồn lan truyền khắp kinh thành, càng truyền càng ly kỳ, thậm chí có cả tin đồn về oan hồn báo thù.
Cũng như quản gia đã đoán, sau khi “bị ám sát”, Văn Nhân Xung nghĩ ngay đến hung thủ đầu tiên là “Văn Nhân Thiên”. Nhưng rất nhanh chính hắn lại phủ nhận suy đoán này.
“Văn Nhân Thiên” cường thế kiêu ngạo, nếu hắn oán hận ai thì sẽ ra tay trừng phạt công khai, không thèm dùng thủ đoạn hèn hạ ám hại sau lưng.
Văn Nhân Xung rất tin tưởng nhân phẩm của “Văn Nhân Thiên”, nhưng hắn không biết rằng Bạch Kỳ, người chiếm dụng thân thể của Văn Nhân Thiên đã sống hơn vạn năm, nhân phẩm của y từ lâu đã bị nghiền nát biến thành rác rưởi rồi.
Ngày mười bảy là sinh thần của Phong Đức đế Văn Nhân Mục Cát. Sứ thần của Cổ Thăng quốc hai ngày trước yến tiệc trong cung mới thong thả đến, đây vừa là một sự khiêu khích và cũng là thăm dò đối với Nam Khâu.
Nền tảng của Nam Khâu lúc lập quốc vốn là mạnh nhất,nên hàng năm đều được các nước tiến cống. Chỉ vì tiên đế Khang Nguyên ngu muội vô đạo khiến cho gian thần trong triều lộng hành, quân đội suy yếu nên Nam Khâu quốc mới ngày càng sa sút.
Giữa các quốc gia, khi ngươi mạnh mẽ sẽ được người khác kính sợ, nhưng khi ngươi suy yếu và có những thứ mà người khác không có, thì điều chờ đợi ngươi chỉ có chiến tranh và hủy diệt.
Việc tiến cống của các nước đối với Nam Khâu đã dừng lại từ khi tân Hoàng đế Văn Nhân Mục Cát lên ngôi. Lần này bề ngoài họ đến là để chúc mừng sinh nhật Hoàng đế, nhưng thực chất là để thăm dò, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Thiên hạ phân tranh lâu dài tất sẽ hợp lại, sớm muộn gì giữa các nước cũng sẽ có một trận chiến. Vị vua nào cũng muốn thống nhất thiên hạ, lưu danh sử sách. Chỉ là trước đây các nước kiềm chế lẫn nhau, giờ đây cân bằng bị phá vỡ, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.
Sứ Thần Cổ Thăng quốc vào kinh, trên đường đi uy phong lẫm liệt, phố xá trong kinh thành cũng vì thế mà đông nghịt người, trống kèn vang trời, thực sự là vô cùng náo nhiệt.
“Chỉ là vài sứ thần của Cổ Thăng quốc thôi, thanh thế thật lớn.” Quản gia đứng bên cửa sổ lầu hai của một quán trà ven đường, nhìn cảnh tượng dưới lầu mà cười lạnh.
“Một khi sư tử lộ bệnh, rắn rết cũng muốn đến cắn một miếng.” Bạch Kỳ nói.
“Sư tử dù sao vẫn là sư tử, dù có bệnh thì uy nghi của vua vẫn không thể xâm phạm.” Quản gia nói.
Bạch Kỳ nhấm nháp chén trà ấm trong tay, ánh mắt không thích thú nhìn các sứ thần đắc ý trong đám đông. Y không ghét những người kiêu ngạo, nhưng lại ghét những kẻ ngu ngốc mà tự cho mình là thông minh.
“Vương gia từng nói giữa các nước tất có một trận chiến, bây giờ ngọn lửa đó e là sẽ cháy ở Nam Khâu.” Quản gia thở dài.
Nghe vậy, Bạch Kỳ hơi nhướng mày. Ông nên nói rằng “Văn Nhân Thiên” không hổ là người kiệt xuất sao? Trừ việc cố chấp trong tình cảm, ở thế gian “hắn” gần như hoàn hảo.
“Ta nhớ rằng ở kinh thành có quy định, vô luận quan chức lớn nhỏ đều không được cưỡi ngựa trên phố chính?” Bạch Kỳ chuyển giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Quản gia trả lời.
Bạch Kỳ đặt tay trái lên bàn, chống cằm, khóe miệng như nhếch lên trong chốc lát, “Gọi Chấp Kim Ngô đến.”
“!!” Quản gia ngạc nhiên.
“Bất kể là ai, vào kinh thành của Nam Khâu đều phải tuân theo quy tắc của Nam Khâu. Liên quan đến quốc uy, không thể lơ là. Nếu sứ thần của Cổ Thăng quốc phá vỡ quy tắc thì hãy để Chấp Kim Ngô xử lý theo quy tắc của Nam Khâu.”
Quản gia do dự một lúc, cuối cùng cung kính nhận lệnh, “Vâng, Vương gia.”
Trong Hợp Hoan viên, Hoắc Uyên múa cây thương Huyền Tật Hắc Vân, mồ hôi thấm đẫm áo, thân thể vì dùng sức mà cơ bắp nổi lên, thiếu niên đang trong độ tuổi trưởng thành mang một sức hút đặc biệt.
Một bóng hình duyên dáng xuất hiện ở cửa vườn, Hoắc Uyên vung thương, ánh sáng lạnh lóe lên nhanh như chớp hướng thẳng vào Liễu Nguyên, “Ra ngoài!”
Giọng nói lạnh lùng khiến Liễu Nguyên run lên, nhưng nàng không rời đi mà tiến về phía Hoắc Uyên, “Công tử Hoắc, ta có chuyện muốn bàn.”
Hoắc Uyên thu thương, “keng” một tiếng, cắm xuống đất, lạnh lùng nhìn Liễu Nguyên, mồ hôi trên mặt nhỏ “tí tách”, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Liễu Nguyên nhìn xung quanh, Hoắc Uyên không kiên nhẫn nói, “Không có ai giám sát.”
Liễu Nguyên thu lại ánh mắt, im lặng một lúc, cuối cùng do dự lên tiếng, “Nói chuyện bên ngoài không tiện, chúng ta có thể vào phòng không?”
“Nam nữ khác biệt, Liễu tiểu thư xin mời về.” Hoắc Uyên nói rồi cầm cây thương Hắc Vân bước vào trong phòng.
Hoắc Uyên không thức thời khiến Liễu Nguyên vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhưng trong phủ rộng lớn này nàng chỉ có thể hợp tác với Hoắc Uyên. Cả hai đều căm hận Văn Nhân Thiên đến tận xương tủy, đó là điểm chung tốt nhất của họ.
Thấy Hoắc Uyên định rời đi, Liễu Nguyên vừa tức giận vừa vội vã đuổi theo: “Ta biết ngươi hận Văn Nhân Thiên, ta có thể giúp ngươi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Uyên khiến Liễu Nguyên hơi lùi lại: “Ngươi bị kẹt trong vương phủ, tự lo cho bản thân còn không xong, sao có thể nói giúp ta?”
“Dù ta kẹt trong vương phủ bị Văn Nhân Thiên kiểm soát, nhưng Hoắc công tử đừng quên ta là người trong giang hồ.” Liễu Nguyênnói.
Phụ thân của Liễu Nguyên là chưởng môn của phái Thanh Sơn, phu quân của nàng, Trình Vũ, là nhi tử duy nhất của võ lâm minh chủ. Dù Trình gia bị tiêu diệt và phái Thanh Sơn suy tàn nhưng danh tiếng của hai nhà Trình Liễu vẫn còn đó, vẫn có uy tín nhất định trong giang hồ.
Thù diệt môn không đội trời chung, Liễu Nguyên tự tin rằng Hoắc Uyên sẽ tin tưởng và hợp tác với nàng. Nhưng nàng lại quên rằng Hoắc Uyên, người đã trải qua cảnh nhà tan cửa nát lại bị “thân hãm doanh địch” sẽ không dễ dàng tin tưởng một người lạ.
“Chuyện của takhông cần người ngoài can thiệp, cút đi!” Hoắc Uyên lạnh lùng quát.
“Ngươi…” Liễu Nguyên không thể tin được Hoắc Uyên lại từ chối mình.
Hoắc Uyên phớt lờ sự kinh ngạc của Liễu Nguyên, bỏ nàng ta lại một mình, nhấc Hắc Vân thương lên rồi vào phòng đóng cửa lại, mặc kệ Liễu Nguyên vẫn còn đang muốn kết liên minh ở bên ngoài.