Sau khi phát hiện Ninh Thiên cũng ở đây, Trần Chí Hào thiếu chút nữa vung nắm đấm xông lên.
Hơn nửa tháng trước, hắn bị thăng nhóc này ấn vào trong canh cá trích thiếu chút nữa chết đuối, thù này hắn phải báo.
“Tiểu Thiên, cháu biết Chí Hào sao?”
Kiều Tĩnh nhíu nhíu mày, hỏi Ninh Thiên.
Trần Chí Hào là bạn cùng lớp cấp ba với Thư Nhan, một người không học vấn vô công rỗi nghề ăn chơi trác táng, bà cũng không hy vọng Ninh Thiên chơi với loại người này.
“Có từng gặp một lần, không tính là quen biết.” Ninh Thiên thành thật trả lời.
“À” Lúc này Kiều Tĩnh mới yên lòng.
“Dì Kiều, cháu đã đặt một bàn ở đây, còn mới mấy người bạn, dì có muốn cùng ăn bữa cơm không ạ?”
Trần Chí Hào thu hồi sự tức giận trong mắt lại, trái lại hắn bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Không cần, chúng tôi đã đặt phòng riêng rồi.”
Kiều Tĩnh không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối, sau đó mang theo ba người Ninh Thiên rời đi.
Nhà họ Trần và nhà họ Hứa giống nhau, đều làm kinh doanh bất động sản, giao tình chỉ có thể tính là bình thường.
Trái lại bà từng từ trong miệng Hứa Cảnh Sơn nghe nói qua, Trần Diệu Tổ, Trần Chí Hào hai bố con này đều không phải thứ tối lành gì, hơn nữa còn liên luy vô cùng sâu với cái bang phái trên đường.
Sau khi Trần Chí Hào bị từ chối, hắn có chút xấu hổ, cũng hơi thất vọng.
Hắn còn muốn nhân cơ hội thể hiện một chút tài lực trong nhà mình, để mẹ Hứa Thư Nhan nhìn xem, thuận tiện chèn ép tên tạp chủng Ninh Thiên này một chút.
Ngay khi hắn cho rằng hôm nay có cơ hội, thì bước ngoặt xuất hiện…
“Xin lỗi, Kiều tổng! Tiểu Lưu là người mới tới chỗ chúng tôi, làm việc quá cẩu thải”
“Tôi thay mặt khách sạn xin lỗi bà!”
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, ở bên ngoài một gian phòng trên lầu sáu, không ngừng xin lỗi Kiều Tĩnh.
Bên cạnh có một cô gái lễ tân đi theo, sắc mặt lại càng khó coi, bởi vì cô ta nhớ lộn “phòng Mẫu Đơn” đã được đặt trước.
Dẫn đến việc Kiều Tĩnh cùng với một vị khách khác đồng thời đến, nhưng chỉ có một bàn ăn.
“Mấy người làm sao vậy!”
Kiều Tĩnh rất tức giận, lớn tiếng răn dạy: “Khách sạn lớn như vậy, mà lại phạm phải sai lâm cấp thấp như vậy sao?”
“Thật sự rất xin lỗi, Kiều tổng! Đây đều là lỗi của chúng tôi!”
Eo của người quản lý trung niên và em gái lễ tân, đều khom thành chín mươi độ, vẻ mặt áy náy.
Người quản lý trung niên có ý đồ muốn vãn hồi, nói: “Kiều tổng, nếu không bà chờ một lát, để bồi thường, bữa này tôi có thể giảm giá 50% cho bà, bà xem…”
“Ai thèm mấy người giảm giá chứ?”
Hứa Thư Nhan cũng rất không vui: “Nhà họ Hứa chúng tôi thiếu chút tiền ấy sao? Ông coi thường ai đấy!”
“Vâng, vâng, vâng…” Người quản lý trung niên cúi đầu khom lưng.
Khương Đường nhẹ nhàng thở dài, quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái, người sau đang nhìn phong cảnh bên ngoài hành lang, lẳng lặng tự hỏi cái gì đó.
Đúng lúc này, bốn phú nhị đại mặc đầy hàng hiệu, vừa nói vừa cười đi về phía bên này.
Một trong số đó chính là Trần Chí Hào.
Hắn nhìn thấy tình hình bên kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mãnh liệt vỗ đùi, vô cùng vui mừng.