Lúc chúng tôi sắp đi ăn khuya thì Trần Trọng xuất hiện ở cửa nhà tôi, trán đầm đìa mồ hôi. Nhìn thấy anh đến, tôi suýt nữa chạy ra ôm chầm lấy anh. Trần Trọng nhìn chúng tôi một lượt rồi nói: “Có chuyện gì mà gấp thế?”
Tôi bước xuống cầu thang, đóng chặt cửa lại, rồi quay người nói với Mông Nhân: “Cậu nói với Trần Trọng xem, chuyện là thế nào.”
Mông Nhân nghi hoặc nhìn tôi, hỏi: “Chuyện gì là thế nào?”
Tôi không nén nổi nữa, sau mấy tiếng đồng hồ, sức chịu đựng của tôi đã đến mức cùng cực, tôi túm vai Mông Nhân hỏi: “Thực ra anh là ai?”
Động tác này của tôi khiến Trần Trọng và lão Phó kinh ngạc. Mông Nhân hất tay tôi ra, nói: “Cậu thần kinh à?” Rồi Mông Nhân đi từng bước từng bước lên phía tầng trên, rất chậm, nhưng rõ ràng là có ý định bỏ chạy.
Tôi ôm chặt anh ta, gọi Trần Trọng và lão Phó: “Sao cả hai còn đứng đó? Giúp tôi tóm cổ hắn đi!” Tôi vừa ôm chặt Mông Nhân thì bị hắn thúc khuỷu tay vào mặt, cú đòn quá mạnh khiến tôi choáng váng, hắn định giết tôi chắc? Tôi bưng mặt đứng tựa vào tường. Lão Phó đứng bên hét to: “Bắt lấy nó! Đồ khốn”
Tôi hé mắt nhìn, thấy Trần Trọng và lão Phó đang chạy lên tầng trên truy bắt. Lên đến nóc tầng 6, thì thấy “Mông Nhân” đứng ở trên đỉnh ô thông gió, cười và nói: “Đường Tiểu Bạch, ngươi khá lắm, ta đã không nhìn nhầm!” Nói xong hắn quay người nhảy xuống dưới kia. Chúng tôi chạy đến, nhìn thấy “Mông Nhân” đã nhảy xuống bên cửa lưới sắt của một căn hộ, hắn đang bám và trèo dần xuống rồi nhảy sang cửa một căn hộ đối diện. Chúng tôi nghe thấy người trong căn hộ đó kêu thét lên. Trần Trọng vứt phăng cái mũ rồi định nhảy xuống theo, tôi và lão Phó ngăn lại: “Bây giờ xuống thì cũng muộn mất. Chúng ta xuống ngay tầng dưới thì hơn”.
Trần Trọng trợn mắt nhìn tôi: “Lát nữa, cậu không kể rõ chuyện là thế nào, tôi sẽ đập chết cậu!” Nói rồi anh chạy như bay xuống tầng dưới, tôi và lão Phó cũng chạy theo. Xuống đến nơi, thấy “Mông Nhân” đã nhảy lên chiếc xe bảy chỗ vừa phóng đến, tôi thoáng nhìn thấy trên xe đang có một phụ nữ, hình như là Thạch Bình Nhi, chỉ là hình như mà thôi. Chúng tôi định đuổi theo nữa nhưng Trần Trọng đã ngăn lại: “Đuổi kịp sao được? Đừng đuổi theo nữa. Chắc xe đó cũng gắn biển số giả.”
Chúng tôi lại trở về nhà. Trần Trọng vừa ngồi xuống ghế liền hỏi tôi chuyện là thế nào, Mông Nhân làm sao? Tôi vừa cầm cục nước đá chườm lên mặt vừa nói: “Các anh cũng nhìn thấy rồi đấy, thằng cha ấy không phải Mông Nhân, hắn đóng giả Mông Nhân.” Trần Trọng đập bàn: “Nói bừa! Không phải anh ta thì là ai? Tôi còn lạ gì Mông Nhân? Dù có người nào đó trông rất giống thì cũng không thể giống hệt như thế.”
Tôi thả cục nước đá vào cái cốc, rồi nói: “Đúng là không phải Mông Nhân. Lúc trước tôi vẫn còn ngờ ngợ, nhưng sau khi anh đến thì tôi đã khẳng định không phải Mông Nhân. Anh xem, liệu Mông Nhân có thể đánh tôi như thế không? Lại còn bỏ chạy! Chạy để làm gì?”
Lão Phó từ nãy vẫn ngồi im, bây giờ mới lên tiếng: “Tôi cũng phát hiện thấy hắn không bình thường.”
Tôi nhìn lão Phó: “Cậu phát hiện ra khi nào?”
Lão Phó nói: “Khi cậu hỏi hắn uống cà phê hay uống trà. Tôi còn lạ gì Mông Nhân? Tôi và cậu ấy quen nhau chục năm nay, có lẽ không lâu bằng cậu và anh ta quen nhau, cậu và Mông Nhân gắn bó quá lâu như thế, anh ta không có thói quen uống cà phê thậm chí ghét cà phê, Mông Nhân coi cà phê chẳng khác gì một thứ độc hại.”
Tôi gật đầu, nói: “Mông Nhân khác với tôi, cậu ấy làm việc luôn có kế hoạch, cũng không cầm các thứ quăng bừa ra, và càng không vừa bước vào nhà đã cầm các thứ túi xách của mình ném lên ghế như thế. Còn tôi thì lại có thói quen đó, tôi từng bị Mông Nhân mắng mỏ mấy lần.” Nói đến cái túi, tôi chợt nhớ ra túi to túi nhỏ của “Mông Nhân” đựng những gì, bèn bước đến mở ra xem. Thấy bên trong toàn là giấy cũ và quần áo cũ. Tôi cầm mấy cái quần áo cũ đưa cho Trần Trọng, nhờ anh đem về “xét nghiệm” xem có chất gì bám ở đó không. Trần Trọng lừ mắt: “Cậu xem phim hành động của Mỹ nhiều quá thì phải? Vớ vẩn quá! Có thể xét nghiệm ra thứ gì ở đây?”
Trần Trọng nói tiếp: “Chỉ dựa vào mấy chi tiết không bình thường, mà cậu khẳng định hắn không phải là Mông Nhân à?”
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu: “Chủ yếu là do trực giác. Tôi sống với Mông Nhân bao năm trời, hễ có điều gì khác lạ thì tôi cảm nhận ra ngay. Nếu là người khác, ví dụ Mễ Đâu, hoặc những người ở công ty, thì tôi chịu không nhận ra; và dù có cảm nhận thấy gì đó thì cũng không bận tâm nghĩ thêm, vì đâu có thể có người giống đến thế.”
Tôi lại nói thêm: “Còn điều này nữa: lúc ngồi trên xe, Mông Nhân bảo tôi phân tích giúp về Thạch Bình Nhi, tôi liền ngờ ngợ, vì anh ta vừa mới đến đã bày trò để chúng tôi tập trung chú ý vào Thạch Bình Nhi nhằm che đậy cái gì đó? Và, ngồi trên xe, anh ta bắt đầu hút thuốc, nhìn tư thế hút thuốc của anh ta, tức là cách kẹp ngón tay cầm điếu thuốc, là khác thường, Mông Nhân không kẹp một cách hờ hững như thế. Và nhất là, hễ hơi bị cảm thì Mông Nhân tuyệt đối không hút thuốc. Gã này thì cứ leo lẻo hỏi rằng bây giờ nên làm gì về chuyện cái bùa kia. Nếu là mọi ngày thì tôi sẽ cho rằng Mông Nhân sốt ruột, trong tình thế hiện nay chắc chắn Mông Nhân sẽ nhắc đến cuốn sách, nhưng gã này thì chỉ nhắc đến cái bùa! Rõ ràng là gã có vấn đề!”
Lão Phó nghe và gật đầu. Trần Trọng lúc này mắt bỗng sáng lên: “Cậu nói về sách gì bùa gì thế?”
Tôi thấy không thể giấu được nữa, bèn nhìn lão Phó có ý thăm dò, lão Phó gật đầu, nói rằng trước đây tôi muốn giữ bí mật với Trần Trọng vì anh là cảnh sát… Trần Trọng liền hứa rằng anh rất trân trọng tình bạn với chúng tôi. Thế là tôi kể cho anh biết tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối liên quan đến cuốn sách và bùa chú.
Tôi nói mất gần hai tiếng đồng hồ, nói xong thì đã quá nửa đêm, chiếc gạt tàn trước mặt Trần Trọng đã ngập đầy đầu mẩu thuốc lá. Tôi cầm nó ra đổ vào thùng rác rồi lại ngồi xuống, im lặng. Trần Trọng vừa lắc đầu vừa nói: “Thật không sao tưởng tượng nổi!”
Lão Phó vốn nghĩ ngợi rất chậm chạp cứng nhắc, nếu hôm nay không đối mặt với “Mông Nhân” thì anh ta cũng không cảm nhận ra được điều gì. Bây giờ lão Phó mới nói ra một điều kinh thiên động địa: “Này cậu Bạch, liệu gã ấy có phải là Chung Sênh không?”
Tôi đờ ra, hỏi lại: “Sao cậu lại nói thế?”