Trần Trọng ngồi bên hút thuốc lá, anh nói: “Hắn khá là thông minh, ngay từ đầu đã đóng giả người khác, và dù ở chỗ Thạch Bình Nhi có xảy ra chuyện rồi khai nhận với cảnh sát, thì cũng không bị lộ manh mối gì để truy lùng hắn. À, này, tại sao cô lại bị đau tay? Và tại sao cô lại nghĩ đến việc báo cảnh sát?”
Thạch Bình Nhi thở dài: “Sau khi ra khỏi đó, hắn ta nói rằng vụ việc này không thể không dừng lại, hắn bảo em rằng vài hôm nữa em đến nhà hắn mà nhận nốt tiền. Lúc đó em chẳng nghĩ gì xa xôi, chỉ cảm thấy phi vụ này quá đơn giản, ngon lành. Hôm nay em đã đến nhà hắn, cầm tiền rồi và chuẩn bị ra về, nhưng em cảm thấy hắn có vấn đề gì đó không bình thường. Nhất là sự việc xảy ra trước đó, em không sao hiểu nổi, cho nên em đứng ngoài nhà hắn để quan sát.”
Thạch Bình Nhi mai phục bên ngoài nhà khoảng một tiếng đồng hồ, thì nhìn thấy hai người đi ra khỏi nhà ấy (nhà ở nông thôn ngoại thành, thường là nhà tầng độc lập). Một người là chính hắn ta, giống hệt Mông Nhân, còn người kia thì lại giống hệt tôi – Đường Tiểu Bạch!
Thạch Bình Nhi nhìn tôi, nói: “Lúc đó tôi cũng không tin, nhưng đúng là anh; người ấy chỉ thấp hơn anh đáng kể, ngoài ra thì mặt mũi hoàn toàn giống anh. Lúc đó tôi giật nảy người, ý nghĩ đầu tiên của tôi là mình bị hắn ta bỡn cợt. Sau đó tôi lại nghĩ: làm gì có ai rồ dại bỏ tiền ra để bỡn cợt người khác? Sau đó tôi bí mật bám theo một trong hai người, tức là ‘anh Đường Tiểu Bạch’.”
Tôi lúc này tâm trạng rất bức xúc nhưng vẫn im lặng không nói gì, tiếp tục ngồi nghe Thạch Bình Nhi kể nốt câu chuyện.
Thạch Bình Nhi bám theo người ấy đi vòng ra phía sau ngôi nhà, thấy anh ta lái chiếc xe hòm nhỏ, đỗ xe ở bãi hoang, đưa mắt nhìn quanh, rồi lại lên gác xách một cái bao tải xuống, kiểu túi bao dứa rất to. Anh ta vác lên vai, đi ra chỗ cái xe hòm rồi xếp bao tải ấy vào xe, sau đó lại lên gác. Thạch Bình Nhi bước lại gần xe để nhìn, nhưng cửa xe đã khóa không thể mở ra, cô chỉ ngửi thấy mùi tanh như mùi máu, rất kỳ quái, lại hơi giống mùi cá tanh, và hình như còn có lẫn cả thứ gì đó…
Lúc đó Thạch Bình Nhi nhìn qua gương chiếu hậu của xe, thấy gã “Đường Tiểu Bạch” kia đang lặng lẽ bước về phía cô, cô quay phắt lại. Hắn liền xông vào và vung nắm đấm lên. Thạch Bình Nhi bỗng thấy cánh tay mình tê lạnh, nhưng cô lập tức phản ứng bằng động tác tựa như võ tự vệ của phái yếu: tung một cước vào hạ bộ hắn, hắn lập tức co rúm người, ngồi rũ xuống.
Lúc này tôi đưa mắt nhìn xuống đôi giày… không, là đôi ủng của Thạch Bình Nhi. Tôi bất giác đưa tay che “vùng bản mệnh’ của mình, còn lão Phó ngồi bên thì bật cười: “Thế là gã họ Đường ấy biến thành thái giám rồi!”
Tôi nghĩ bụng, nếu thằng Mông Nhân rởm ấy ra tay thì Thạch Bình Nhi không thể thoát, ngay cú hích của hắn dành cho tôi, đến giờ mặt tôi vẫn chưa hết sưng.
Sau đó Thạch Bình Nhi chạy ra, cũng không dám đi xe buýt nữa, cô lên một chiếc xe tắc-xi chui gắn đèn giả chạy thẳng về nội thành. Thạch Bình Nhi cho rằng lúc này mình phải chạy đến những nơi đông người, thì bọn chúng mới không dám trắng trợn truy đuổi và ra tay với cô. Cô bảo anh tài xế lái chiếc tắc-xi chui chạy đến tuyến phố đi bộ của nội thành, cô vừa xuống xe thì nhìn thấy tờ yết thị “thông báo tìm người”, vẽ chân dung cô giống hệt, cô đọc số phôn trên đó, và hiểu ngay vấn đề là gì. Tuy nhìn thấy tên Đường Tiểu Bạch thì cô giật mình nhưng cô hiểu ngay rằng gã tự xưng là Đường Tiểu Bạch lúc nãy tấn công cô chỉ là kẻ mạo danh; lúc này dù báo cảnh sát thì cũng sẽ khó ăn khó nói, cho nên Thạch Bình Nhi bèn gọi điện cho tôi.
Trần Trọng đứng dậy, nói: “Liệu hai tên kia đã chạy mất chưa? Cần phải lập tức truy bắt chúng!”
Mấy người chúng tôi đều đứng lên. Nhà dân ở vùng ngoại ô khá nhiều, nếu chỉ “nghe miêu tả” rồi đi tìm thì khó mà nhận ra là nhà nào cần tìm, cho nên Thạch Bình Nhi tuy vẫn còn sợ hãi nhưng cũng đi theo chúng tôi để tìm cái hang ổ kia của chúng. Còn Trần Trọng thì lại can ngăn chúng tôi, nói rằng chúng tôi đi thì chỉ tổ rách việc, cứ để cảnh sát đi là được. Chúng tôi cam đoan rằng nhất định sẽ hành động đúng mực, đối phương đã xâm hại quyền lợi của chúng tôi, quyền bảo vệ ngoại hình, họ tên của mình… Trần Trọng nghiến răng, nói: “Ừ thì đi! Nhưng các cậu phải ngồi yên trên xe mà chờ!”
Tất cả lên đường đi ra ngoại thành, phía sau xe chúng tôi là vài chiếc xe cảnh sát. Chúng tôi ngồi cùng xe với Trần Trọng, Thạch Bình Nhi ngồi bên anh vừa chỉ đường vừa niệm cầu Bồ Tát phù hộ cho…
Ra đến ngoại thành, tôi nhìn khung cảnh và địa hình, thấy cứ như một mê cung, trăm thứ bà rằn cái gì cũng có. Mấy năm nay, vùng này có tiếng là rối loạn bát nháo, vàng thau lẫn lộn với đủ các hạng người, hai tên kia chọn khu vực như thế này là có lý. Nhưng, tên thứ hai, tên đồng bọn ấy là kẻ nào nhỉ?
Đã chạy đến ngôi nhà của đối tượng. Trần Trọng bảo chúng tôi cứ ngồi lại trên xe, sau đó anh và vài cảnh sát xông vào. Tôi thầm nghĩ, các vị đi xe cảnh sát đến, hú còi từ xa, chúng đứng trên gác nhìn rõ cả, chúng đã chuồn mất từ lâu rồi cũng nên. Tôi đoán không sai, chỉ lát sau Trần Trọng đã chạy ra, đúng bên ô tô nói: “Hỏng bét! Chúng đã chạy mất, không để lại thứ gì hết! Các đồ vật trong nhà đều bị tưới acide sunfuric[1].”
[1] Coi như tiêu hủy, không thể khám phá ra vân tay chẳng hạn…
Nhưng cũng không hẳn là đã bị xóa sạch dấu vết. Chỉ lát sau, một đồng nghiệp của Trần Trọng nói rằng phát hiện thấy một chiếc xe hòm ở phía sau nhà, trong xe đã được quét dọn rất kỹ nhưng cảnh sát vẫn tìm thấy vết máu trên mặt đất bên dưới thềm cửa giữa của xe, vết máu lẫn với bùn đất nên hơi khó nhận biết nhưng không thể lọt khỏi mắt cảnh sát. Trần Trọng bèn ra lệnh đào đám đất ấy lên để đem về xét nghiệm, sau đó anh lại bảo đồng đội kiểm tra kỹ xung quanh một lượt xem có phát hiện thêm điều gì khác không.
Mông Nhân ngồi trên xe nhìn ra ngoài, hỏi tôi: “Cậu Bạch, nếu cậu là hai tên đó, thì hiện giờ cậu trốn ở đâu?”
Tôi lắc đầu, nói là không biết. Mông Nhân mở cửa xe, bước xuống. “Nếu là tôi, thì tôi sẽ không bỏ trốn. Càng là nơi nguy hiểm thì lại càng an toàn.”
Tôi nói: “Ý cậu là hiện giờ chúng vẫn đang ở đây à?”
“Ở gần đây.” Mông Nhân nói gọn lỏn. Sau đó anh ngoảnh nhìn các ngôi nhà xung quanh. “Nếu đúng như Thạch Bình Nhi nói, thì chúng đang chuyển cái bao tải kia và xe thì vẫn còn đây; trước đó Thạch Bình Nhi cũng không nhìn thấy chiếc xe nào khác. Vậy thì những thứ đó chưa thể nhanh chóng bị đem đi đâu được. Cái của nợ có mùi máu tanh tưởi, khuân đi đâu cũng bị người ta nghi ngờ.”
“Thùng rác!” Tôi và Mông Nhân đồng thời kêu lên, sau đó tôi cũng xuống xe, cùng Mông Nhân chạy đến các thùng rác đặt quanh khu vực nhà dân này. Đi đến trước thùng rác, tôi thấy lúng túng, nên bới ra sao? Mông Nhân bèn nhặt hai thanh gỗ, đưa tôi một thanh: “Ta xới nó lên xem có thấy gì không.” Trần Trọng bước đến nơi, rồi anh bảo một cảnh sát hỗ trợ chúng tôi bới rác. Chúng tôi xới tung lên, nhưng chỉ toàn là rác rưởi linh tinh, bao cao su hoặc lon đồ hộp…
Tôi và Mông Nhân bới tìm một lúc. Tôi lắc đầu, Mông Nhân thì vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Chắc chắn là chúng chưa đi, vẫn ở gần đây, ở quanh đây thôi…”