Blake đánh giá cẩn thận nét mặt cô. “Chồng em đang ở trên một bờ biển tại Bali.” Anh nhún vai với sự chán ghét. “Hắn ta đã quyết định đá em cho đúng với ‘danh hiệu phong lưu’ của hắn”
Tiêu tiền của cô. Lòng tự trọng của Josephine, cái mà cô đang từ từ lấy lại trong suốt tuần qua giống như bệnh nhân trong giai đoạn hồi sức, giờ đây suy sụp như món xuflê ôi thiu. Cô buộc bản thân nhìn xuống sandwich đang ăn dở dang, không sẵn lòng nhìn vào mắt Blake, không muốn nhìn thấy sự nhạo báng trong đôi mắt xanh nhợt – hoặc cái nhìn hân hoan của anh khi bản thân cô được dán cái mác “kẻ bị phản bội”
“Anh có thể lôi hắn ta về England, em biết đấy.”
Sau lời khẳng định của anh, cô ngước nhìn. Anh trông rất chắc chắn về bản thân. Tự tin. Mạnh mẽ. “Như thế nào?”
“Anh có thể đe dọa kể những việc làm của hắn ta cho cảnh sát -”
“Anh ta sẽ đồng ý đưa đầu lên lưỡi chém, không có khả năng đâu?”
“Không nếu anh nói với hắn là anh vẫn chưa tuyên bố về vụ của hắn – nhưng chết tiệt em đi, sẽ tốt hơn nếu hắn ta không trở lại đây. Chỉ cần trả lại em những khoản tiền chưa dùng đến là giải pháp tốt nhất trong trường hợp này.”
Josephine lắc đầu mệt mỏi. Blake theo dõi anh ta với mục đích gì? Buộc cô thông báo cho cảnh sát? Tất cả vì cô sao?
Hiện cô đang làm mọi thứ rất tuyệt – không hoàn hảo – nhưng tạm ổn, và một phần lý do về sự vắng mặt của Luke đã mang đến cảm giác tự do tự tại cho cô. Cất bớt gánh nặng từ cuộc hôn nhân lằng nhằng, một mối quan hệ rắc rối nghiêm trọng.
“Em có muốn hắn ta quay trở lại không?” Blake gặng hỏi.
“Không, dĩ nhiên, em không muốn”
“Anh không có ý kéo em vào, Josephine.” Anh nói. Từ ngữ không chau chuốt nhưng đủ làm ấm lòng cô “Anh nghĩ có thể sắp xếp toàn bộ mọi chuyện với một cái kết hoàn toàn thỏa đáng.”
Cô cố hình dung mọi chuyện thực sự sẽ giống như thế nào khi Luke quay lại England. Bắt gặp cô sống với Blake và đặt cả hai anh em chống đối lẫn nhau, rồi cùng nhau thẳng tiến đến 105 – sở cảnh sát. Cô rùng mình. “Chưa được” cô nói quanh co.
Anh khuấy ly cà phê, cho phép bản thân anh đặt ra câu hỏi đã làm phiền anh suốt một thời gian dài cho đến tận bây giờ. “Tại sao em lại kết hôn với hắn ta?” anh lặng lẽ hỏi.
“Cùng một lý do mà tất cả mọi người kết hôn, em không ngoại lệ. Vì em nghĩ em đang yêu.”
Anh yên lặng xem xét từ ngữ cô vừa dùng “nghĩ ”. “Nhưng em đã không?”
“Làm sao em biết được? Em chỉ vừa mới gặp anh ta – tất cả xảy ra quá nhanh.” Anh thẳng thừng chỉ ra.
Cô bị tổn thương và yếu đuối – một đêm với Blake đã ăn mất lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh vốn mỏng manh của cô. Mọi người đều nghĩ người mẫu có tất cả mọi thứ mà hầu hết phụ nữ muốn, thậm chí cả Luke cũng cùng lối nghĩ thiển cận trên. Tiếc thay dường như không một ai nhớ lời cổ nhân nói “hồng nhan họa thủy” – vẻ đẹp thường đi đôi với sự bất định.
“Hắn ta cưỡng cầu,” Anh nói chậm rãi.
Nhưng Josephine kịch liệt lắc đầu, và một sợi tóc sáng màu đỏ tự do rơi ra khỏi buối tóc cột chặt. “Em muốn được yêu,” cô giải thích một cách cẩn thẩn. “Anh ấy hài hước. Mọi thứ với Luke đều vô tư lự. Anh ấy khiến em cười.” Vào thời điểm khi tiếng cười trở nên khan hiếm trầm trọng trong cuộc sống của cô thì đây chính là giải dược.
“Em đồng ý cưới hắn để chống đối anh.” Anh hỏi thầm.