Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 2: Yêu thầm




Editor: demcodon

Thạch Khải ngẩn ngơ, cô có bạn trai lúc nào? Tại sao bản thân cô cũng không biết? Cô thẫn thờ quay đầu lại nhìn thấy một gương mặt đẹp trai xuất hiện ở trước mắt, nhìn hơi quen.

Thạch Khải ngạc nhiên, đây không phải cậu ấm Hứa Ninh bạn cùng lớp trong trường đại học của cô có tiếng ham chơi sao? Nổi tiếng trong khoa, không ai không biết.

Hứa Ninh nháy mắt một cái. Sau đó ôm người càng chặt, tỏ vẻ oan ức và oán giận nói: “Chỉ là cãi nhau vì việc nhỏ, em đừng vì giận anh mà cố ý chạy đi hẹn hò với người đàn ông khác.”

Giả làm bạn trai cô, giúp cô giải vây? Thạch Khải nhanh chóng hiểu, giả vờ nổi giận đùng đùng: “Anh còn dám nói? Biết sai ở đâu chưa?”

“Biết rồi, anh cũng không dám nữa vợ à, chúng ta về nhà đi. ” Hứa Ninh nhanh nhẹn nói tiếp.

Thoạt nhìn giống như một đôi vợ chồng trẻ đang giận dỗi!

Con ngươi anh Tô đột nhiên co lại. Hắn đã thấy nhãn hiệu quần áo của Hứa Ninh trong cửa hàng, giá cao thật đáng sợ. Đối phương vừa nhìn chính là cậu ấm, vạn nhất xảy ra mâu thuẫn…

Anh Tô không nhịn được chần chờ. Hắn không muốn quá kiêu căng gây rắc rối. Ở trong lòng thầm mắng một câu: cô gái xấu xa lả lơi ong bướm!

Trên mặt thì lại khách khí nói: “Nếu như có bạn quen, vậy thì xin nhờ cậu đưa cô Thạch về nhà giúp.”

Thạch Khải chủ động nắm tay Hứa Ninh, cũng không quay đầu lại rời khỏi.

Anh Tô mỉm cười nhìn theo hai người rời đi, trên thực tế hận đến mức thiếu chút nữa nghiếng răng.


– — —

Đi ra quán trà thật xa, Thạch Khải rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng coi như bỏ được người. Cô quay đầu nhìn Hứa Ninh hơi không được tự nhiên. Mặc dù học chung lớp trong trường đại học, nhưng kỳ thực hai người cũng không thân.

Cô nhanh chóng buông tay Hứa Ninh ra, chân thành nói lời cám ơn: “Cám ơn, may là hôm nay gặp được anh.”

“Nhìn thấy em bị người dây dưa nên thuận tay giúp một chút thôi, tốt xấu gì cũng là bạn học cũ. Đúng rồi, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Ninh lúc này mới rảnh rỗi hỏi dò.

Thạch Khải thở dài, cảm giác gần đây mình thật xui xẻo: “Một lời khó nói hết. Nói đơn giản chính là xem mắt gặp phải tên lừa đảo.”

“Xem… xem mắt?” Hứa Ninh lắp bắp, dường như rất sốc.

“Đúng vậy, em cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi. Bình thường lại bận rộn công việc nên không có thời gian quen ai. Cho nên chỉ có thể tìm công ty môi giới hôn nhân giúp giới thiệu.” Nhưng mà không nghĩ tới, thoạt nhìn đối tượng chất lượng tốt thành thật lại là một tên lừa đảo.

Thạch Khải đút tay vào túi quần cười nói: “Dù sao anh cũng có rất nhiều cô gái vây quanh. Anh sẽ không gặp rắc rối về vấn đề này nhỉ?”

Nghĩ ra cách giải vây là giả vờ làm bạn trai cô, mở miệng đã gọi vợ, tùy tiện ôm chầm; vừa nhìn chính là tay tình trường già đời, rất có kinh nghiệm yêu đương. Hơn nữa theo cô được biết, Hứa Ninh có gương mặt đẹp trai, gia cảnh tốt. Thời đại học thỉnh thoảng có bạn nữ theo đuổi.

“Ai nói anh không gặp rắc rối….” Hứa Ninh nhỏ giọng thầm thì.

Thạch Khải không nghe rõ. Thật không hiểu được là có liên quan đến video đột ngột xuất hiện trong đầu hay là bởi vì cô còn đang bị sốt mà đầu vừa căng vừa đau, cơ thể cũng không thoải mái.

Cô rất muốn về nhà ngủ. Nhưng tốt xấu gì vừa rồi Hứa Ninh giúp đỡ, không tốt trực tiếp bỏ lại người ta. Thạch Khải tùy ý hỏi hai câu: “Đúng rồi, tại sao anh lại ở đây?”

Hứa Ninh bình tĩnh trả lời: “Anh hẹn bạn gặp ở quán trà. Lúc chờ cậu ấy trùng hợp nhìn thấy em. Vốn định lên tiếng chào hỏi, nhưng không nghĩ đến em gặp phải rắc rối.”

Thạch Khải im lặng không nói, cô đã ngạc nhiên đến mức nói không nên lời.

Video xuất hiện lần nữa. Cô nhìn thấy bối cảnh dưới quán trà, có người đứng cách đó không xa vừa lén lút nhìn cô nói chuyện với anh Tô, vừa nhỏ giọng gọi điện thoại: “Nè, bây giờ tớ đang ở quán trà XX, vừa vặn thấy cô gái cậu yêu thầm ở đại học đang hẹn hò với đàn ông. Cậu có muốn qua đây không?”

Sau đó xoay sang cảnh khác, đổi thành cảnh Hứa Ninh lái xe. Chỉ thấy anh dậm chân ga, chạy thẳng một mạch đến quán trà.

Vẻ mặt của Thạch Khải khó có thể dùng lời để diễn tả. Chạy xe đến quán trà quả nhiên rất trùng hợp.

Cô gái yêu thầm lại là cái quỷ gì? Nếu như không hiểu sai chính là nói cô. Đây không phải là cậu ấm đào hoa ham chơi, là đàn ông cặn bã cực phẩm viết hoa sao?

Thạch Khải không nhịn được buộc miệng thốt lên: “Em nghe nói anh bình thường rất ham chơi.”

Hứa Ninh ngạc nhiên, gật đầu dứt khoát: “Đúng nha. Sao vậy, muốn kết bạn đi chơi chung không?”

Thạch Khải rất muốn che mặt. Cô nhìn thấy trong video mới biết Hứa Ninh leo núi, đánh golf, trượt tuyết, cưỡi ngựa, nhảy dù, nhảy bungee, vv… cái gì cũng có. Nhưng cô không nghĩ có cô gái nào dám chơi. Hóa ra là loại ham chơi này. Vậy anh cố ý bắt máy muốn gặp mặt cô, chẳng lẽ thực sự là thích cô?

“Có cơ hội thì đi.” Thạch Khải nói mơ hồ.

Cô suy nghĩ một hồi lại đặt câu hỏi thứ hai, đặt câu hỏi cũng rất khéo léo: “Loại người chiến thắng cuộc sống như anh, hiện tại khẳng định đang quen bạn gái xinh đẹp phải không? Sẽ không hiểu nỗi đau của người cần đi xem mắt như em.”

Hứa Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, giả vờ rất phóng khoáng: “Anh hiện đang độc thân, không có quen ai. Trước tiên chơi sảng khoái mấy năm rồi nói sau.”


Giây tiếp theo, Thạch Khải nhìn thấy trên lễ tốt nghiệp đại học, bên cạnh Hứa Ninh có người cố ý đánh bả vai anh ồn ào nói: “Đã tốt nghiệp rồi, tại sao vẫn chưa thổ lộ với nữ thần của cậu?”

Hứa Ninh buồn bực cào cào tóc thở dài: “Người ta là người đàng hoàng. Làm sao sẽ coi trọng cậu ấm biết giải trí tiêu khiển như tớ chứ?”

“Cậu ấm thì làm sao? Cậu ấm thì không thể có tình cảm chân thật à?” Người khác không cho là đúng: “Cậu không phải mỗi lần đều cố gắng chọn môn tự chọn có cô ấy sao. Mỗi lần đi học đều ngồi hàng sau nhìn chằm chằm người ta sao? Chậc chậc, mấy tiết khác cậu chọn đều rớt hết. Chỉ có một tiết môn tự chọn học chung với cô ấy là điểm cao. Cậu đối với cô ấy tuyệt đối là tình yêu chân thành.”

“Vẫn là thôi đi. Vạn nhất bị từ chối tớ sẽ đau lòng chết mất. ” Hứa Ninh kiên quyết không đồng ý thổ lộ.

– — —

“…” Thạch Khải cảm giác chân mình hơi nhũn ra. Cũng không biết là bởi vì lượng tin tức quá lớn, hay là bởi vì cơ thể chưa khỏe.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cám ơn anh đã giúp đỡ. Hôm nào mời anh ăn cơm nha. Hôm nay cũng không còn sớm, em đi về trước đây.”

“Anh có xe, để anh đưa em về nha!” Hứa Ninh muốn đi lấy xe.

Thạch Khải liên tục xua tay: “Không cần. Chỗ em ở không xa, đi bộ về là được. Anh bận thì đi đi.”

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô cần vừa đi vừa yên lặng một chút.

– — —

Thạch Khải đi rồi, Hứa Ninh hạnh phúc nâng cánh tay vừa bị Thạch Khải nắm qua lên, thuận tiện cọ cọ lên trên mặt lầm bầm: “Quyết định hôm nay không rửa tay.”

Sau đó, Thạch Khải nhận được video mới. Nội dung chính là Hứa Ninh cọ tay, phát biểu câu như người ngốc.

Sau khi cô xem xong không biết nói gì, tên này lại ngây thơ ngoài ý muốn như vậy? Cẩn thận nghĩ lại, Hứa Ninh có điều kiện rất tốt, nhân phẩm cũng tốt, sẽ là đối tượng có chất lượng tốt để kết hôn.

Thạch Khải lắc lắc đầu. Hiện tại không phải lúc nghĩ đến những vấn đề này. Cô nhéo lên cánh tay một cái thật mạnh để phấn chấn tinh thần. Mặc dù rất muốn lập tức về nhà nằm trên giường ngủ. Nhưng vẫn còn một chút chuyện cần làm xong trước.

Đầu tiên là tìm một cửa hàng bán điện thoại di động, mua một sim rác được kích hoạt sẵn và nạp một ít tiền vào.

Sau khi đổi sim mới, việc đầu tiên Thạch Khải làm chính là gửi một tin nhắn cho tất cả nạn nhân mà cô biết được. Trong đó viết rõ địa chỉ hiện tại của anh Tô và tên thật của anh Tô.

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô vứt sim rác đó đi đổi lại sim gốc. Sau đó vui vẻ về nhà ngủ.

* * *

Khi mở mắt ra lần nữa, Thạch Khải phát hiện đã là trưa ngày thứ ba.

Sau khi dọn dẹp một chút, hết bận mở máy tính lên, dùng các từ khóa lừa tiền, đàn ông cặn bã, quý ông họ Tô tìm kiếm tin tức trên mạng. Trên website lập tức nhảy ra vài tin tức.

Thạch Khải mở ra xem phát hiện trong bản tin viết có nạn nhân nhận được tin nhắn nặc danh, nửa tin nửa ngờ dẫn theo gia đình đi đến địa chỉ viết trên tin nhắn điện thoại tìm người.

Kết quả phát hiện, địa chỉ trên tin nhắn đúng là của tên lừa đảo kia! Ngay sau đó, nạn nhân và gia đình bắt lấy anh Tô. Hơn nữa còn báo cảnh sát.

Sau khi vào đồn cảnh sát, anh Tô mới thành thật thẳng thắn thú nhận hắn tổng cộng đã lừa 12 cô gái, với số tiền lên đến hơn 150.000 nhân dân tệ.


Hồ sơ thông tin của hắn trong môi giới hôn nhân đều do hắn bịa đặt ra. Trên thực tế nhà hắn ở nông thôn, trong nhà rất nghèo. Ba bị bệnh không có tiền chữa đã qua đời, mẹ ở nhà làm nghề nông vất vả.

Khi nói đến tại sao hắn đi lừa gạt thì anh Tô gục đầu xuống, nói là muốn cho mẹ già ở nông thôn trải qua cuộc sống thật tốt.

Khi hỏi đến số tiền lừa gạt đang giấu ở đâu thì anh Tô tỏ vẻ vì để lừa gạt nhiều tiền hơn, hắn cần phải giả vờ càng có nhiều tiền hơn mới kết bạn với những cô gái cao cấp hơn. Vì vậy hắn dùng tất cả số tiền lừa được mua quần áo thời trang chải chuốt cho mình. Hiện tại, trên tay không còn một xu.

Cuối cùng bản tin viết rõ, hiện nay anh Tô đã bị cảnh sát giam giữ, chờ đợi hắn chính là ở tù có thời hạn.

– — —

“Quả nhiên video mình nhìn thấy đều là sự thật.” Thạch Khải xem xong bản tin tự lẩm bẩm, trong mắt lộ ra vẻ hiểu rõ: “Trên người mình đã xảy ra một chút việc lạ, hơi giống như đột nhiên có được dị năng.”

Sau khi tỉnh ngủ cô cảm thấy tinh lực dồi dào, vô cùng nhiệt tình. Vì thế, cô bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu tình huống khác thường trên người.

“Mình nhớ không lầm hẳn là sau khi hết bệnh tình huống dần dần trở nên khác thường.”

“Các triệu chứng là khi đau đầu trong trí nhớ sẽ có thêm một số video trong ký ức.”

“Sau khi xác minh, video đều là sự thật.”

“Khi nói chuyện với người khác về một chủ đề nào đó thì sẽ xuất hiện một số nội dung video liên quan.”

“Video chia thành ba loại: quá khứ, hiện tại và tương lai.”

Thạch Khải suy nghĩ một lát bổ sung: “Hầu hết là video của những khoảnh khắc trong quá khứ.”

“Cho đến nay mình đã nhìn thấy video của anh Tô, cũng như video của Hứa Ninh.” Phân tích đến đây Thạch Khải hơi ngạc nhiên: “Mình có thể nhìn thấy tương lai của bản thân ở trong gương không?”

Cô thử đứng trước tấm gương hỏi mình: “Tương lai bạn sẽ gả cho tuýp đàn ông nào?”

Chờ một lát không hề phản ứng. Thạch Khải trở lại chỗ ngồi lầm bầm một câu: “Xem ra dị năng không có hiệu quả với mình.”

Cô nhớ sau khi tạm biệt Hứa Ninh vẫn cứ nhận được video, tiếp theo bổ sung: “Ngoại trừ trò chuyện, tình cờ cũng sẽ tự động nhận được video.”

Sau khi phân tích xong một lần, Thạch Khải không khỏi có loại dự cảm: “Cuộc sống sau này đại khái sẽ trở nên rất khác biệt.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận