Liên Dụ không che mặt, từ khi Ngọc trần phụng uyển chuyển địa điểm mới, hắn không phải lo có người nhận ra mình, Vương Thủ Tài ngồi trên bả vai hắn, mặt mèo tròn trĩnh, cái đuôi vòng thành một vòng trên cổ hắn, giữa ánh mặt trời rực rỡ, nó giống như một cái cổ áo bằng lông thú. Liên lão các lại vô cùng thanh nhã tự nhiên, không cười với ai, mắt luôn nhìn thẳng, khiến người ta cảm giác có phần giống người thần kinh.
Phương đại cô nương thì khác, hiếm khi nàng có cơ hội ra ngoài, lại là lúc náo nhiệt như vậy, cho nên thấy ai cũng cười. Nàng vốn là mỹ nhân, giờ lại tươi cười hiền hòa như thế, rõ ràng là một công tử ôn ôn nhuận nhuận, nhanh chóng có một đám tiểu cô nượng đuổi theo.
Các cô nương dân tộc không có các truyền thống khuê tú như kinh thành, họ là người rất dạn dĩ, thậm chí có cô còn kéo Phương Uyển Chi cùng khiêu vũ. Về phần Liên Dụ, các nàng liếc nhìn một cái thôi chứ không ai dám lại gần, không phải bởi vì hắn khó coi, thực sự là rất đẹp mắt, nhưng lại khiến người ta không dám khinh nhờn.
Liên lão các không được ai bày tỏ, tâm tình trở nên rất tệ.
Đều là cùng nhau đi dạo, một người thì được nhiệt tình hoan nghênh, một người thì bị ghẻ lạnh, sao Liên Dụ lại không bực được. Mà Phương Uyển Chi lại chơi vô cùng vui vẻ, không hề cố kỵ ý tứ của hắn.
Dõi mắt nhìn quanh, hắn còn thấy trong đám các cô nương khiêu vũ, còn có Bì Bì, trên người là bộ thường phục màu xanh hôm nọ, thân hình cường tráng cao ngất khiến rất nhiều cô nương đỏ mặt, hơn nữa hôm nay hắn cũng không mang mặt nạ.
Liên Dụ vô cùng không vui, bởi vì hắn liếc nhìn Bì Bì một cái, rõ ràng là đối phương nhìn thấy, lại giả bộ như không tiếp tục chơi đùa.
Hắn đã nói với Bì Bì, gương mặt đó không nhất thiết phải mang mặt nạ, chỉ có người tuyệt đỉnh đẹp mắt, như hắn này, mới cần. Hắn không mang, Bì Bì cần gì phải mang.
Nhưng Bì Bì vẫn cho rằng Liên Dụ đang nói nhảm, mười câu thì chín câu không lọt tai, huống chi đi với người thường xuyên làm chuyện xấu hổ như ngài ấy, lúc mang thêm mặt nạ, hắn mới thấy mặt như vậy đủ dày.
Hai người biết nhau đã lâu, nhiều lúc cũng không phân biệt chủ tớ, xưng hô gì đó chỉ là giả vờ giả vịt trước mặt người ngoài. Lúc Bì Bì trêu chọc, lúc nào hắn cũng sẽ nói, đại nhân nhà ta là Liên Dụ, Liên Dụ ngươi có biết không? Là vị quan vô cùng thất đức đó, đến ta còn không chịu nổi.
Mà vị quan cực kém Liên Dụ kia giờ lại bày ra vẻ chủ tử. Vì cái đuôi của Vương Thủ Tài nóng quá, hắn muốn gọi Bì Bì đến giúp. Hắn cũng hơi thấy khát, cả đám người nhộn nhịp không có chỗ nào có quán trà. Mấy cô nương đi ngang qua người hắn, lúc nhỡ chạm mặt nhau, ai cũng tỏ ra vẻ sùng bái, vô cùng quy củ. Giống như nhìn một pháp sư đức cao vọng trọng.
Ông nội ngươi!! Liên các lão âm thầm mắng người, thấy Phương Uyển Chi và Bì Bì tung tăng vui vẻ như vậy thì rất khinh thường. Hắn từng tham gia quốc yến đấy, quốc yến tam quốc nữa kia, vô cùng náo nhiệt. Còn cả mỹ nữ Tây Vực, rượu bồ đào chén dạ quang, đủ loại trái cây kì lạ nữa, ngon cực kì.
Tự mình an ủi như vậy hắn lại càng thấy khát hơn, giọng cũng khô khốc.
Kệ bọn họ, nếu có đi tìm ta, ta cũng không để ý.
Liên các lão một mình tức giận bỏ đi.
Trước mặt đúng lúc xuất hiện một đôi giày màu lam nhạt, nhưng lại là nam tử.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phương Uyển Chi cười cong cong đôi mắt sáng.
“Khát nước rồi à? Thời tiết hôm nay nóng thật.”
Nàng đưa một chén nước màu xanh đến trước mặt hắn.
“Nước của một cô nương trong đội nhảy cho, chén rất sạch, có thể yên tâm uống. Này cầm lấy đi.”
Liên Dụ có phần chậm chạp nhận lấy, cầm trong tay rồi mới nhớ mình chưa trả lời Phương Uyển Chi.
Phương Uyển Chi nói: “Ngài nóng không? Chúng ta tìm trà lâu nghỉ ngơi nhé?”
Lúc đưa tay lau mồ hôi, cánh tay áo rơi xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn bên trong. Dưới ánh mặt trời, hắn còn có thể nhìn thấy những lông măng rất nhỏ. Liên Dụ theo bản năng quay mặt đi, rầm rì trong miệng.
“Cô muốn đi thì đi”.
Vạn Lại Thôn là một địa phương nhỏ, nơi gọi là trà lâu cũng chỉ là một căn nhà trúc hai tầng, bài trí đơn giản, trên cửa sổ có rèm che.
Hai người tìm chỗ ngồi gần cửa sổ, cúi đầu nhìn đội hoa trên đường, gió nhẹ thổi qua, nói chuyện cũng nhiều hơn một chút. Đương nhiên, đa số thời gian đều là Phương đại cô nương nói, Liên Dụ ngẫu nhiên sẽ trả lời một hai tiếng.
Trên bờ vai Liên Dụ, Vương Thủ Tài vẫn ngồi vững vàng, dù mới chỉ ba tháng nhưng con mèo đã to bằng bát cơm. Vương Thủ Tài ngủ gà ngủ gật, híp mắt lại, mặt mày nghiêm túc, như kiểu coi trời bằng vung.
Phương Uyển Chi rót một chén trà, đưa tay lên bắt Vương Thủ Tài từ trên bờ vai Liên Dụ xuống.
“Sao ngài không cười một cái, cô nương người ta nhìn ngài còn sợ trốn đi đấy”.
Liên Dụ thấy mát mẻ đi không ít, lấy quạt xếp ra phẩy phẩy hai cái, vẫn không nói gì. Hắn im lặng nhìn ra ngoài cửa, tùy ý để gió xuân lướt qua mái tóc dài.
Phương Uyển Chi tự biết hắn vô cùng tùy hứng, không thèm so đo nữa. Đôi mắt đen lúng liếng nhìn cái vòng ngọc thạch mà một tiểu ca đang bưng đi rao bán, nàng vẫy tay gọi lại, nhìn một hồi thì chọn được cây trâm ngọc bạch.
Cây trâm này nhìn rất thanh lịch, chạm khắc một cách đơn giản, nàng hỏi thử giá tiền.
Tám mươi lượng bạc, thời buổi này giá đó cũng không phải đắt. Đang cầm cân nhắc, nàng định mặc cả xuống chút ít. Nhưng tiểu ca nói giá không đổi, ngài không mua thì còn người khác mua. Thái độ rất mạnh mẽ, hôm nay tiết xuân hoa nhiều người ra ngoài, đúng là không thiếu người mua thật.
DTV
Phương Uyển Chi cầm cái trâm lật trái lật phải, đúng là thật thích. Thao thao bất tuyệt cả buổi cũng không giảm được chút bạc nào.
Mày Lan Khanh chau lại, cảm thấy hai người trước mặt đang mạo phạm tới phong thái phong nhã thần tiên của hắn, hắn cầm cái trâm lên, đúng phong cách nam tử, lời ít ý nhiều hỏi người bán rong: “Bao nhiêu bạc?”
Tiểu ca ngẩng đầu lên.
“Tám mươi lượng bạc, chắc giá.”
“Tám mươi lượng?”
Lan Khanh chậm rãi bỏ đồ xuống.
“Nghĩ lừa người à?”
Sau đó người tự cho là Lan Khanh công tử cao sang lạnh lùng bắt đầu cò kè mặc cả trong trà lâu, ngồi nói từ đặc tính cây trâm đến giá cả thị trường, từ ông cố cẩm thạch cho đến cháu nội, dùng một loạt từ trong nghề, mở miệng khép miệng không có một câu nói nhảm, cuối cùng lấy được giá tốt nhất, hai mươi lăm lượng một cây trâm bạch ngọc.
Tiểu ca mặt mày trắng bệch khóc nức nở nhìn Liên Dụ: “Vị gia à, ngài cả người phô trương như vậy, không nghĩ lại là người như thế đâu”.
Hắn không dám nói từ keo kiệt, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều nhìn hắn bằng một ánh mắt tán thành.
Liên Dụ nghiêng đầu như không sao cả, tiếp tục trêu chọc con trai bảo bối của hắn, bộ dạng thanh thanh lãnh lãnh, không thích mở miệng.
Phương đại cô nương lại rất vui vẻ, vui tươi hớn hở trả bạc, bỗng nhiên nàng lại thấy về mặt này Lan Khanh thật là kỳ tài. Keo kiệt với người khác nhưng lại thu lợi cho mình, đúng là có tiền đồ.
Cảm giác trâm bạc trên ngọc quan lỏng đi, Liên Dụ không nghĩ tới Phương Uyển Chi lại đưa tay tháo trâm của hắn xuống, thay bằng trâm bạch ngọc vừa mới mua. Hắn thấy nàng nhích đến nhìn cẩn thận rồi gật đầu: “Đẹp lắm.”
Liên Dụ kì kì quái quái nhìn nàng, sau đó cầm lấy gương đồng lên soi, trên mặt hiện ra vẻ ngu đần.
“Mua cho ta?”
Phương đại cô nương có chút thẹn thùng, lo lắng hỏi: “Thích không?”
Thực ra nàng muốn mua một thứ tốt hơn, nhưng tiền trong túi lại không đủ. Phương Chính thường ngày chỉ cho nàng rất ít bạc, áo quần hoa lên trên người cũng là vì thể diện của Phương phủ mà thôi. Trâm bạch ngọc này không thể so với cây trâm Liên Dụ đưa nàng, quá kém xa.
“Tạm thời xem như trả lễ lại đi.” Nàng nói.
“Ồ.”
Lan Khanh đáp một tiếng, đưa tay lên sờ phần chạm trổ trên cây trâm.
Ngừng một lát mới nói:
“Về Bì Bì mà hỏi, phải nói là tám mươi lượng.”
Phương Uyển Chi cứ nghĩ hắn không thích cây trâm này, há hốc mồm một lúc, định nói nếu ngài không thích thì lần sau ta sẽ mua thứ khác cho ngài. Nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm mặt của hắn, vừa rồi cũng không có ý lấy xuống thì có phần không hiểu.
Thực ra Lan Khanh khá lúng túng. Hắn chưa từng nhận thứ gì của nữ nhi, đưa đến bên cạnh cũng không cần. Hôm nay lại mặc Phương Uyển Chi cài trâm bạch ngọc lên đầu. Hắn không biết phải giải thích thế nào với đối phương, cây trâm lần trước không cần trả lễ. Nhận đồ như vậy mà không nói gì thì có vẻ không được lễ phép lắm, vắt cả óc mới nghẹn ra một câu mù mờ như thế. Giống như tiểu tử mới hai mươi, vừa ngu vừa ngốc.
Cùng lúc đó ở trong trà lâu khách đông nườm nượp, trong một góc khuất, Phương Chính mặc trường bào màu xanh đồng đang ngồi trong đám người.
Nhìn thấy Phương Uyển Chi đang ngồi nói chuyện với một công tử áo trắng, mặt mày mập mạp của Phương Chính vặn vẹo đến quỷ dị. Hôm nay ông đến đây làm ăn, người mua lại thích tham gia náo nhiệt. Vốn không muốn xuống phố mà ngồi ở trà lâu đợi hắn, không ngờ lại gặp phải chuyện kinh khủng này.
“Lan Khanh?”
Ông đưa tay gõ bàn hai cái.
Hoặc là ông phải gọi, Liên đại nhân.