Họ muốn trong lúc nói chuyện với những người kia, có thể cảm nhận được tín ngưỡng của những người này, tại sao lại tín ngưỡng điều đó.
Giả sử như một Phật tử thành kính, ăn chay niệm phật nhiều năm, lại phát hiện ra tên hòa thượng trước kia hay ăn thịt rượu biến thành phật.
Họ sẽ nghi ngờ, hóa ra nhiều năm như vậy chân lí mình thờ phụng là giả. Bởi vì “hòa thượng thật” không thành chín quả, mà tên “hòa thượng giả” rượu thịt lại thành phật.
Lại có một ngày một người cũng ăn chay như mình thành phật, hắn quay lại nói cho mình biết, ăn chay cũng có thể thành chính quả. Trong lòng hắn lại có thêm hi vọng, cảm thấy những năm tháng qua mình đã không uổng công. Còn chuyện thờ phụng hay không không quan trọng.
Hắn chỉ muốn kết quả, mà khi kết quả đó chưa có được, thì tín niệm sẽ không sụp đổ.
Liên Dụ cảm thấy, dân chúng tin La Bàn Nhi, cũng không phải là vì tin hắn, giống như trong lòng bọn họ cũng hiểu được, La Bàn Nhi không phải đại từ đại bi, đuổi quỷ hàng ma thì phải cống bạc lên. Nhưng mà bọn họ tin, cũng có phần run sợ, nếu không sợ nữa, thì cũng sẽ không cam tâm tình nguyện.
Hắn chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại đưa tay quấn hai vòng nhúm tóc dài bên thái dương của Phương Uyển Chi.
Gần đây nàng ăn mặc rất xấu, không phải giả nha hoàn thì cũng thành tên ăn mày, đầu tóc cũng không gọn gàng, bị rối tung lên.
Phương Uyển Chi vốn đang lắng nghe rất chú tâm, nhưng tóc lại bị Liên Dụ quấn lại, trên mặt thì ngứa ngứa, nàng đưa tay kéo lại, hắn kéo về. Cứ kéo đi kéo lại như thế một lúc, rốt cục nàng cũng mặc kệ hắn.
Có mấy người phụ nữ xung quanh, lớn tuổi nên cũng không kiêng kị gì, nhịn không được cười nói.
“Ơ, nhìn đôi vợ chồng son thương nhau chưa này, mới vừa tân hôn hả? Quấn lấy nhau thế.”
Cả khuôn mặt của Phương Uyển Chi cũng đỏ bừng lên.
Phụ nhân kia nói tiếp: “Chuẩn bị khi nào thì sinh con vậy? Đã hai mươi chưa? Ta thấy tuổi như cháu bây giờ đều là mẹ của hai đứa bé cả. Ba mẹ chồng đâu? Không tới đây với hai người à?”
Phương Uyển Chi không thể trả lời được một câu.
Là một cô nương gia, đối mặt với những chuyện này đương nhiên nàng cũng sẽ ngượng ngùng, huống chi hai người còn chưa xác định quan hệ. Nhưng mà chỉ có mình nàng xấu hổ, Liên Dụ vẫn còn không da không mặt cầm lấy tóc nàng chơi.
Nàng giật lại tóc của mình, bực bội nói: “Hỏi ngài kìa, khi nào thì sinh? Ba mẹ chồng đâu?”.
Liên Dụ lại kéo nhúm tóc về, nghĩ nghĩ một chút rồi cãi lại:
“Vương Thủ Tài không phải con trai cô à? Gần đây nó còn rất béo nữa”.
Mọi người đều biết, đó là một chuyện rất dễ dẫn tới ‘chiến tranh’, đối với chuyện Vương Thủ Tài béo, và cái miệng bỉ ổi của Liên Dụ, Phương đại cô nương luôn có một niềm nhiệt huyết chiến đấu rất lớn.
Quả nhiên, lời này vừa nói xong, hai người lập tức khai chiến.
Phương Uyển Chi nghiêm túc trừng lớn mắt: “Đó không phải do thói quen của ngài sao? Buổi tối khuya mà cứ đòi ăn này ăn nọ, mình ăn thì thôi đi, còn cho cả Vương Thủ Tài”.
Liên Dụ chăm chú nhìn nàng, nói: “Cô không làm thì ta lấy gì ăn?”
Là ai cứ đòi kia chứ? Phương Uyển Chi tức đến mức muốn cào hắn rồi.
“Là ai la hét nói mình sắp c.h.ế.t đói hả?”
Liên Dụ vờ như không nghe thấy, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.
“Buổi tối ăn đầu cá thiên ma đi, đầu cá chép nữa, bảo Bạch Yến Trầm đi mua đi.”
Phương Uyển Chi bực bội, gây gổ với nàng xong còn bảo nàng làm đầu cá cho ăn, còn nữa, đang yên đang lành ăn đầu cá làm gì? Giờ cẩn thận nghĩ lại, khóe môi mím lại vui vẻ, cũng không bắt nạt hắn nữa, tùy hắn kéo tóc mình.
Cá Thiên ma rất bổ, đầu cá chép cũng thế, toàn dùng để bồi bổ người gầy.
Xung quanh mọi người nhìn thấy đôi vợ chồng son cãi nhau, cảm thấy vô cùng thú vị.
Cùng lúc đó, cách bọn họ không xa cũng có hai người cãi nhau. Nhưng mà không phải một đôi, mà là hai tên ngốc.
Lúc Liên Dụ và Phương Uyển Chi đấu võ mồm, Lưu Lăng ở bên kia cũng nghe được chuyện triều đình g.i.ế.c Đại Tế Ti, khiến cho dân chúng ở đây oán trách.
Hắn cảm thấy những người này quá sức vô liêm sỉ, nhìn bọn họ một đám áo rách quần manh, còn gầy trơ cả xương thì cũng thấy được, thứ tốt đều vào bụng La Bàn Nhi rồi.
Trong cổ họng ho một tiếng, lúc ấy hắn đã muốn phản bác, bỗng nhiên lại nhớ tới lời dặn dò của Liên Dụ, đành nhịn xuống.
Không biết sao đứng trong đám người ca công tụng đức La Bàn Nhi, càng nghe hắn càng không quen, càng nghẹn muốn phát hỏa. Nghẹn đến cực điểm, hắn gân giọng rống lên một câu: “Ta chưa thấy có người gù nào bắt được quỷ cả, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ cũng chưa từng thấy. Lưng gù mà cũng nghĩ ra cho hắn một mỹ danh, đầu óc các ngươi bị bệnh à?”
Trương Lương nghe xong cũng hùa theo: “Đúng thế, triều đình g.i.ế.c Đại Tế Ti, đó là bởi vì hắn vơ vét của cải, chiếm đoạt nữ nhân, đức hạnh thối tha, Thiêu Thần của các ngươi bây giờ cũng cùng một kiểu đức hạnh đó, giờ hắn muốn bạc, sau này không biết còn muốn cái gì đâu.” Nói xong lại rút điếu thuốc ra hút. “Ta thấy ngươi cả người gầy đến mức đó, mình ăn không đủ no mà còn muốn nuôi hắn? Có tiền dư đó thì sao không tu bổ phần mộ cha mẹ tổ tiên đi.”
Hai tên ngốc nói chuyện thẳng tuột, nhưng mà có lý hay không? Bọn họ cũng phải thừa nhận, đúng là có lý. Người biết chuyện cũng nhìn ra được tên La Bàn Nhi dựa vào dân chúng ngu ngốc ở Hoa Quả Thôn để sống. Nhưng mà những lời này, cho dù muốn nói, cũng không thể nói lúc này.
Hiện thời cả thôn dân chúng đều đã bị đầu độc, ngươi nói họ không đúng, nói La Bàn Nhi là người gù, đó chính là vũ nhục người dân ở Hoa Quả Thôn.
Cũng giống như trên mặt cát có một cọc tiêu, nó dựng lên đã mấy năm, gió táp mưa sa đều đứng đó. Nhưng ngươi vừa đến, lại nói nó không tốt, chắc chắn không ai cảm kích ngươi, cũng không ai tán thường, họ chỉ biết, đó là nói xấu thần thánh của họ.
Rõ ràng là Lưu Lăng và Trương Lương đã chọc tới cái cọc tiêu này
Đám người xôn xao bắt đầu không ngừng văng nước miếng, trách cứ hắn là đồ nhà quê không hiểu lý lẽ.
DTV
Trong đó còn có vài người hỏi thăm ân cần một vòng các đời tổ tiên của Lưu Lăng.
Lại nói đến Lưu Lăng, tuy rằng hắn không có học vấn, nhưng cũng là con em hoàng thất, đâu giống với người ít học trên phố, lui tới cũng có vài chữ thô tục.
Trong lòng hắn biết mình không phải đối thủ của lão nương kia, bực bội vén áo ngoài lên lộ ra áo mãng bào bên trong, quơ cánh tay nói.
“Mẹ nó, phản hết rồi sao. Các ngươi có biết lão tử là ai không? Lão tử là… ”
Không có người nào quan tâm lão tử ngươi là ai, sau khi nhìn thấy áo quan bào kia dân chúng đã mang gậy gộc tới chào hỏi.
Đối với người của triều đình, thôn dân cục kì oán hận, nhưng họ cũng sợ. Chuyện ma quái ở trong thôn còn c.h.ế.t nhiều người, La Bàn Nhi có nói là vì triều đình c.h.é.m g.i.ế.c nhiều người sinh ra quỷ. Cho nên họ phải đưa bạc cho La Bàn Nhi, đó đều là lỗi của triều đình. Hơn nữa ở đây họ đâu có biết phẩm cấp gì? Bạch Yến Trầm ở đây bị chào hỏi thế nào, Lưu Lăng cũng vậy thôi.
Phải nói Lưu Lăng và Trương Lương tuy là bùn nhão không trát được tường, nhưng ở kinh thành không ai dám đụng, giờ lại bị một đám dân chúng nhân vừa xô vừa đẩy đập đánh đến sao bay đầy mặt, cả người choáng váng.
Trong miệng Lưu Lăng vẫn còn la hét: “Bản vương g.i.ế.c c.h.ế.t cửu tộc các ngươi, có tin không hả? Toàn bộ g.i.ế.c sạch, ta có mang binh đến, ai dám đánh ta. Ta chửi con mẹ nó chứ! Ngươi đánh lại ta thử xem? Tên khốn kiếp, Trương Lương! Trương Lương! Bảo vệ bản vương! Liên Dụ đâu? Liên Dụ!!”
Liên Dụ đã sớm kéo Phương Uyển Chi lên cành cây cao nhất ngồi xuống, hai người vừa xem vừa lắc lắc chân, mặt không chút thay đổi nhìn xuống phía dưới.
Phương Uyển Chi nhìn một lúc thì hỏi Liên Dụ.
“Còn không đi cứu à?”
Liên Dụ lắc đầu.
“Để bọn họ đập một lát đi.”
Bởi vì Lưu Lăng công khai chửi đổng và đánh rắn động cỏ, kế hoạch thăm dò bị rối loạn toàn bộ.
Ngồi dưới tán cây nhỏ ở núi Tiểu Lan, không ai có sắc mặt tốt.
Lưu Lăng vẫn còn hùng hùng hổ hổ, trên đầu đầy rau và vỏ trứng gà lấy mãi không hết, nước bẩn từ trên tóc chảy xuống. Hắn mắng xong vẫn không thấy thoải mái, lại không dám phát hỏa với Liên Dụ, đành chỉ dâu mắng hòe mà chửi Trương Lương:
“Vừa rồi ngươi làm cái gì hả? Vì sao không cứu ta? Ngày thường bản vương cấp bạc cho ngươi còn thiếu sao! Lúc cần mặt thì không thấy bóng dáng.”
Ngay cả nhìn Liên Dụ cũng chưa từng nhìn hắn.
Liên Dụ không nhìn, Lưu Lăng tiếp tục mắng không ngừng.
“Ngày mai lại đi một chuyến, không phải còn có mặt nạ sao? Mang mặt nạ rồi đi, lão tử không tin, ta không hơn một vị thần linh?”
Cuối cùng là Phương đại cô nương không nghe nổi nữa, mở miệng nói thẳng.
“Ta là cô nương mà cũng hiểu được không thể đánh rắn động cỏ, vương gia nhanh mồm nhanh miệng nói thì thoải mái đó, nhưng dân chúng kia đều bị La Bàn Nhi mê hoặc rồi, ngài như vậy còn gióng trống khua chiêng bảo có mang theo binh. Giờ mà muốn vào thăm dò cũng không có cửa nữa đâu. Vốn định tìm cách đưa binh vào tốt nhất, giờ chuyện gì cũng không rõ, muốn đưa vào thế nào?”
Đôi vợ chồng son này rất biết cách bao che khuyết điểm, thấy Phương Uyển Chi mắng Liên Dụ thì thoải mái là thế, nhưng người ngoài mắng hắn một câu thôi nàng đã không vui rồi. Nhưng dù sao Lưu Lăng cũng là vương gia, cho nên mấy câu này cũng có bảy phần khách khí. Lưu Lăng nghe xong không còn lời nào để nói. Bởi vì hắn cảm thấy A Đào nói có lý. Lại nhìn Liên Dụ một cái, người dựa vào tàng cây loay hoay nghịch nhẫn, sắc mặt không phải là tốt, lúc này mới biết bản thân gây ra họa, giận cũng không dám phát nữa.
Hắn có hơi sợ Liên Dụ, Liên Dụ đánh người, quan trong triều cũng từng bị đánh.
Đưa tay lau mấy lá rau trên mặt, hắn thẹn thùng nói.
“Cái kia, bản vương cũng không phải cố ý. Ngươi xem bọn họ đấy! Ta không nhịn được mà. Liên Dụ, ngươi đừng nóng giận nữa.”
Nói cho cùng, Lưu Lăng và Lưu Lễ là hai người hoàn toàn khác nhau. Người trước là ngốc thật, không có đầu óc. Người thứ hai là giả ngu, giả bộ không có đầu óc. Bởi vậy khi Lưu Lăng nói mấy câu này, là hết sức thực tâm thực ý.
Hắn vốn không thông minh, vẻ mặt nhìn như thể gặp đại nạn.
Liên Dụ vẫn không nói gì, đứng lên rồi yên lặng bước đi.
Lúc trước hắn chưa từng ở cùng người ngốc, giờ lại ở bên, thật có lúc không hiểu họ nghĩ gì.