Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 117: Không Thể Thay Đổi



Không biết khi nào rơi xuống một trận mưa xuân.
Tô Mã ngủ thật sự trầm, hình như có một bàn tay kéo thần trí của nàng hướng vào vực sâu vô tận.
Chờ đến lúc nàng hơi tỉnh lại, liền nghe Bách Lý Kiêu nôn nóng gọi to:
– Tô Mã! Tô Mã!
Nàng mở mắt ra, trái tim còn trong kinh hoàng kịch liệt, vẫn chưa thấy rõ tình huống trước mắt, đã bị đối phương ôm vào trong lòng:
– Ta gọi nàng đã lâu, nàng vẫn không tỉnh lại.
Tô Mã cảm thụ tim hắn còn đập loạn hơn tim nàng, vội ôm chặt hắn:
– Ta không sao.
Nàng nhẹ nhàng nói:
– Mấy ngày nay ta có chút mệt, nghỉ ngơi nhiều sẽ ổn.
Bách Lý Kiêu khàn khàn nói:
– Đã đến lúc này, nàng còn muốn giấu ta sao?
Tô Mã dừng một chút, nàng nhẹ giọng nói:
– Ngươi đừng lo lắng, linh hồn của ta có chút mệt.

Chờ chúng ta kết thúc hết thảy, ta tu dưỡng một đoạn thời gian sẽ ổn thôi.
Bách Lý Kiêu nhắm mắt, hắn vỗ về tóc nàng, nhẹ giọng nói:
– Chớ sợ, ta bảo đảm sẽ rất nhanh kết thúc hết thảy.
Tô Mã không thấy đáy mắt hắn lãnh quang, khẽ gật đầu.
Kỳ thật nàng còn một chuyện không nói với hắn.
Linh hồn của Mary Sue bị thương tổn, rất khó khôi phục.

Nàng ở thế giới này thay đổi nhiều khối thân thể, sau khi Tô Yêu chết lại mạnh mẽ tỉnh lại, muốn khôi phục chỉ một hai năm là không được.
Hơn nữa chờ hết thảy đều trần ai lạc định, nàng thật sự có thể lưu lại nơi này sao?
Bách Lý Kiêu bế nàng lên, đưa nàng một chén nước, nói:
– Đã là buổi trưa, nàng muốn ăn gì?
Tô Mã cả kinh:
– Buổi trưa?

Nàng nhìn sắc trời, bên ngoài có chút âm trầm, không khí ẩm ướt từ cửa sổ chui vào.
Nàng không ngờ ngủ dài như vậy.
Cẩn thận suy tính, Thiên Đạo chỉ cho nàng bảy ngày, tính tới hôm nay chỉ còn lại hai ngày, nàng lại ngủ mất nửa ngày, nghĩ liền ảo não.
Hắn nói:
– Ăn xong nàng muốn đi đâu, đi Biện Thành hoặc hồi Phái Thành đều có thể.
Tô Mã nói:
– Ta không muốn đi đâu, ta chỉ muốn cùng ngươi an tĩnh ở bên nhau.
Nói xong, lại bổ sung một câu:
– Chỉ có hai chúng ta.
Bách Lý Kiêu hơi động dung, hắn ôm nàng vào lòng:
– Chúng ta sẽ không đi đâu.
Tô Mã gật đầu một cái.
Hai người bình tĩnh nhìn mưa xuân ngoài cửa sổ, lại không cảm thấy nhàm chán.
Tô Mã dựa vào người hắn, nhẹ giọng hỏi:
– Sau khi Tô Yêu chết, nửa năm nay ngươi làm gì.
Bách Lý Kiêu dựa cằm vào đầu nàng:
– Không làm gì.

Ta chỉ đi một ít địa phương, nhìn rất nhiều phong cảnh.
– Ngươi đi qua Phong Thành sao?
– Đi qua.
Hắn hơi gợi lên khóe miệng:
– Ta còn tới quán trà kia.

Lại nghe người thuyết thư kể lại chuyện xưa hồ ly tinh.

Ta nói với tên thuyết thư kia, một ngày nào đó ta sẽ mang theo thê tử trở lại.
Tô Mã nhớ tới trước kia, khẽ thở dài một hơi, nàng ôm sát cổ hắn:
– Nếu không phải thời gian không đủ, ta thật muốn cùng ngươi đi đến những nơi đó.
Bách Lý Kiêu nhìn sắc trời, vừa định đem nàng bế lên, bên ngoài truyền đến tiếng thuộc hạ kinh hoảng:
– Phong chủ! Thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!
Bách Lý Kiêu khựng lại, hắn buông Tô Mã xuống, đi ra ngoài cửa.
Tô Mã có chút lo lắng nhìn qua cửa sổ, ngoài cửa sổ mưa xuân liên miên, sương khói tràn ngập.
Nàng nhìn thấy tên thuộc hạ dầm mưa mà đến, trên mặt còn mang theo kinh hoảng cùng ngưng trọng, hình như đang nói gì đó với Bách Lý Kiêu.
Nàng đang định cẩn thận nghe, đột nhiên bên tai truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp:
– Tô Mã, đã tới lúc.
Tô Mã cả kinh, đây là thanh âm của Thiên Đạo!
Nên tới sẽ tới, nàng chỉ có mấy ngày mộng đẹp, liền phải nát.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu, cầm dù đi ra ngoài cửa.
Giọt mưa chụp đánh xuống ô dù, Tô Mã rời khỏi nhà.
Thiên Đạo nói:
– Ngươi cùng hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tô Mã đã sớm chuẩn bị, không nhanh không chậm mà hỏi lại:
– Chẳng lẽ ngươi không biết? Ta nghĩ ngươi đã nhìn thấy toàn bộ hành trình.
Thiên Đạo thở dài, nói:
– Hôm trước lúc ta mới vừa tỉnh, phát hiện Diệp Minh bị thuộc hạ của Bách Lý Kiêu tập kích.

Ta bất đắc dĩ chỉ phải ra tay, ta vì cứu Diệp Minh, bị pháp tắc trừng phạt hôn mê một ngày.
Tô Mã bất động thanh sắc khẽ rũ mắt.
Cho nên Bách Lý Kiêu nói nàng tin tưởng hắn, là vì hắn đã sớm xuống tay dời đi lực chú ý của Thiên Đạo?

Bách Lý Kiêu sao có thể nghĩ đến phương pháp này? Hắn đã biết Thiên Đạo tồn tại?
Vì sao biết đối phó Diệp Minh sẽ khiến thiên đạo chú ý?
Không lẽ Bách Lý Kiêu đã biết hết thảy?
Không biết vì sao, nghĩ đến đây lòng nàng không cảm thấy nhẹ nhàng, ngược lại càng trầm trọng.
Vì nàng biết Bách Lý Kiêu sinh ra đã không tin mệnh, hắn chán ghét lừa gạt cùng bị khống chế.

Nếu hắn biết Thiên Đạo tồn tại, biết tất cả đau khổ mà hắn phải chịu đựng đều chỉ là một nhân vật dưới ngòi bút tùy ý miêu tả, hắn sẽ không có phản ứng gì sao?
Tô Mã kiềm chế lo lắng, trên mặt lộ ra kinh sắc:
– Bách Lý Kiêu xuống tay với Diệp Minh? Diệp Minh có sao không?
Thiên Đạo:
– Tạm thời không sao.

Chỉ là ngày mai hắn sẽ công Vô Thượng Phong, nếu lịch sử tái diễn, vậy hắn vẫn phải chết.
Tô Mã nội tâm khựng lại.
Ngày mai.
Ngày mai chính là kết cục của quyển sách này, cũng là ngày cuối cùng mà nàng có thể ở lại.
– Ta còn nhớ tối hôm đó, Bách Lý Kiêu nói sẽ cùng ngươi thẳng thắn mọi chuyện, hắn rốt cuộc đã biết nhiều ít?
Tô Mã hít sâu một hơi, nàng biết lúc này ngàn vạn lần không thể để Thiên Đạo nhận ra Bách Lý Kiêu đã biết hắn tồn tại, vì thế nói:
– Hắn đã biết thân phận của ta, nhưng chỉ biết ta sẽ khởi tử hồi sinh, còn những chuyện khác vẫn chưa biết.
Thiên Đạo trầm mặc một chút:
– Như thế là tốt rồi.

Tô Mã, ngày mai chính là kết cục, ngươi còn nhớ sứ mệnh của ngươi?
Tô Mã dừng một chút, gian nan gật đầu:
– Câu dẫn Bách Lý Kiêu, làm lực uy hiếp hắn, bị Diệp Minh gi3t ch3t.
Thiên Đạo:
– Ngươi nhớ rõ là tốt rồi.

Nếu ngày mai kế hoạch này không thể thực hiện được, ta dù dùng một chút sức lực cuối cùng, cũng muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Tô Mã cảm giác mưa xuân vô cùng lạnh, nàng nắm chặt dù trong tay:
– Nếu nói, ta có thể khuyên hắn không cần hủy diệt thương sinh thì sao?
Thiên Đạo hỏi:
– Ngươi sẽ khuyên hắn buông bỏ thù hận, sẽ khuyên hắn không giết Diệp Minh sao?
Tô Mã trầm mặc.
Về chuyện báo thù, trước giờ Tô Mã vẫn không miễn cưỡng Bách Lý Kiêu.

Nàng không muốn Bách Lý Kiêu vì nàng mà mất đi cốt khí, cũng không muốn hắn vì thù hận đánh mất bản thân.

Thật sự vào thế khó xử.
Thiên Đạo thở dài, mưa to không biết khi nào tầm tã rơi xuống, ở trong mưa bụi mông lung, trước mắt hình ảnh như suối nước xuất hiện:
Diệp Minh cùng Từ Tư Tư bị chém đứt đầu, ở trong ngọn lửa cùng huyết tinh, bá tánh trôi giạt khắp nơi, tiếng kêu than dậy trời đất.
Tô Mã vội thu hồi tầm mắt, không đành lòng nhìn tiếp.
Thiên Đạo:
– Tô Mã, chớ bị cảm tình mông mờ thần trí.
Nàng hít sâu một hơi, nhịn không được vì Bách Lý Kiêu biện giải:
– Hiện tại tình huống đã không giống trước.

Hết thảy bi kịch còn chưa phát sinh, Tang Trúc Vân cùng Cung thúc không có chết, hắn cũng đã sớm biết chân tướng, ta không thể nghĩ ra lý do khiến hắn nhập ma.
Thiên Đạo đột nhiên nói:
– Đã muộn, nên phát sinh sẽ phát sinh.
1
Nàng quay đầu, liền nhìn thấy Bách Lý Kiêu nôn ra một búng máu.
Nàng hoảng sợ, vội chạy tới:
– Bách Lý Kiêu, ngươi sao vậy?
Bách Lý Kiêu đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, mang theo lạnh băng khẽ run:
– Tô Mã… Cung thúc đi rồi.
Tô Mã sửng sốt.
Bách Lý Kiêu nhắm mắt:
– Là ta sơ ý.

Ta không nghĩ Bách Lý Nhất Hải sẽ chạy thoát, sẽ giết Cung thúc.
Tô Mã khiếp sợ mở to mắt, trong đầu chỉ có một ý niệm:
“Có chút cốt truyện, có trốn cũng trốn không được.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận