Đang lúc không khí giằng co hết sức, một tiếng thánh thót đánh vỡ yên tĩnh.
Tô Mã vừa quay đầu lại, liền thấy Từ Tư Tư nhíu chặt mày liễu, chống nạnh đứng ở cửa.
Trong nháy mắt, nàng vô cùng cảm tạ Từ Tư Tư có tính cách lỗ mãng thế này, có đôi khi không thể không nói, nha đầu này đánh bậy đánh bạ vẫn làm không ít “chuyện tốt”, trong nguyên tác rất nhiều lần dựa vào sự “lỗ mãng” giải quyết được đại sự.
Lúc này có nàng ta ở đây, Đới Nguyên không thể ở trước mặt công chúng mà xuống tay với nàng.
Tô Mã vội xoa máu trên tay vào y phục, ra vẻ quan tâm đi đến bên cạnh Đới Nguyên:
– Khách quan, buổi tối không nên uống nhiều rượu như vậy, bị chạm vào bị thương cũng không biết, có cần tiểu nhân giúp người tìm đại phu?
Đới Nguyên sửng sốt một chút, theo bản năng che đậy cánh tay:
– Không cần…
Hắn chật vật vào phòng. Tô Mã quay đầu lại, cười nói với Từ Tư Tư:
– Từ cô nương, là tiểu nhân không cẩn thận, tiểu nhân lập tức lau khô.
Từ Tư Tư hừ một tiếng, nàng vừa định về phòng, liếc mắt nhìn về phía phòng của Bách Lý Kiêu, không biết nghĩ tới cái gì, thần bí kéo Tô Mã lại:
– Tiểu Trác Tử, mấy ngày nay có phải ngươi vẫn luôn hầu hạ Bạch Tiêu?
Tô Mã ngoan ngoãn trả lời:
– Đúng vậy.
Từ Tư Tư xoay chuyển tròng mắt:
– Vậy ngươi có phát hiện hắn có gì không thích hợp?
– Không thích hợp?
Vẻ mặt Tô Mã mê mang:
– Bạch công tử tướng mạo xuất chúng, ra tay hào phóng, không có gì không thích hợp.
– Ai nha.
Từ Tư Tư nghĩ nàng nghe không hiểu ám chỉ của mình, nên nôn nóng dậm chân:
– Ta nói không phải không thích hợp kiểu đó, chính là…
Nàng trầm tư một chút, dứt khoát đem chuyện tối nay nói với Tô Mã:
– Tối nay ta thấy hắn từ Uyên Hồng Đường bay ra ngoài, nghe Diệp Minh nói hắn truy đuổi Đới Nguyên, còn nói hắn có thân thủ cao siêu, vừa ra tay liền đã thương Đới Nguyên. Ta còn nghĩ hắn chỉ là một quý công tử bình thường… Ngươi có nghe nói hắn thuộc môn phái nào?
Tô Mã thành thật lắc đầu.
Nàng thật sự không nghe Bách Lý Kiêu lộ ra nửa chữ. Mà hắn cũng sẽ không nói, sao hắn có thể lộ ra bản thân đến từ Vô Thượng Phong.
Nhưng ngụy trang chuyện này thì phải hư hư thật thật, nếu hắn nói bản thân thuộc một môn phái nào đó sẽ khiến người hoài nghi, chi bằng thần bí khó lường, ngược lại khiến người khác đoán không ra.
Từ Tư Tư thấy nàng không nói lời nào, đã bắt đầu lẩm nhẩm vô số môn phái:
– Võ Đang? Không đúng, tuy y phục giống, nhưng vật trang sức trên tóc lại không giống. Chẳng lẽ là Hoa Sơn? Cũng không đúng, vũ khí không giống…
Nàng nói một chuỗi dài, cũng không có nghĩ tới Ma giáo.
Tô Mã vội nói:
– Gì cũng không có nói. Bạch công tử trừ muốn uống trà ra, rất ít nói chuyện cùng tiểu nhân.
Trên thực tế, hắn cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, thường xuyên xem người khác như không khí.
Từ Tư Tư từ bỏ, nàng thấp giọng nói:
– Hiện giờ thần kiếm ở trong tay Đới Nguyên, các môn các phái đều nhìn chằm chằm vào Phái Thành, Bạch Tiêu là người đầu tiên tiếp xúc với Đới Nguyên, chỉ là hắn một chữ cũng không chịu nói.
Nói xong, nàng cẩn thận nhìn thoáng qua tứ phía.
Tô Mã thầm nghĩ, ngươi vẫn quá để mắt tới khách điếm này. Hiện tại ở khách điếm Phái Phong đều là tiểu ngư tiểu tôm, còn các đại môn phái khác đang chờ các ngươi bắt được Đới Nguyên rồi mới ngư ông đắc lợi.
Hiện tại nàng chỉ là tiểu nhị không rành thế sự, cho nên những lời này nàng không thể nói ra. Nhưng Từ Tư Tư lại nhắc nhở nàng, tiếp xúc gần gũi với Đới Nguyên, không phải chỉ có một mình Bách Lý Kiêu.
Này chính là cơ hội bẻ lái chính kịch:
– Nếu nói Bạch công tử truy theo người kia chính là Đới Nguyên, thì vừa rồi ta cũng thấy hắn…
Từ Tư Tư mở to mắt, Tô Mã nói:
– Lúc ấy hắn ở Uyên Hồng Đường, nghe thấy thanh âm liền ôm quần bỏ chạy, ta thấy trên mông của hắn có một nốt ruồi son….Hơn nữa hắn đang bị thương, sẽ chạy không xa.
– Sao ngươi không nói sớm!
Từ Tư Tư la lên, cũng mặc kệ Tô Mã làm sao thấy được, cũng mặc kệ lời nàng nói có thật hay không, liền xoay người bỏ đi.
Đúng là ngay thẳng cùng thiện lương, nam nữ chủ thật là không phải người một nhà không tiến cùng một cửa.
Nàng nhún vai, xách thùng gỗ lên lại đi nấu một xô nước.
Đại Sơn thấy nàng khập khiễng đi tới, không khỏi lắc đầu:
– Cũng không biết Bạch công tử có gì tốt, đáng giá để ngươi bị phỏng vẫn muốn hầu hạ hắn.
Tô Mã nghĩ, chỉ cần công lược được hắn, nàng sẽ có thể trời cao mặc chim bay, lại trở về làm Mary Sue ở biển rộng sông dài. Cho nên Bách Lý Kiêu được xưng là ngọn đèn minh đăng cũng không quá.
– Dù sao đời này mục tiêu duy nhất của ta chính là hắn.
Vừa dứt lời, Đại Sơn đột nhiên đỏ mặt. Hắn nhìn nàng không biết nghĩ tới cái gì mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng tiếc nuối nói:
– Sớm biết ngươi như thế, ta cần gì phải chờ đợi một thời gian dài như vậy?
Tô Mã:
– ?
Nàng cũng mặc kệ tên mập này chơi trò rối loạn tâm thần, trong đầu nàng chỉ có công lược, công lược!
Có thể trở về hay không, phải xem đêm nay!
Chỉ là nàng vừa mới đem thùng gỗ lên lầu, liền thấy bàn ghế bay loạn, một trận hỗn loạn.
Tô Mã tránh thoát một bình hoa bay tới, cả kinh:
– Sao lại thế này?
Phía trên truyền đến một tiếng kinh hô:
– Thì ra ngươi chính là Tiểu Trác Tử nhắc tới Đới Nguyên!
Tô Mã cả kinh: ĐớiNguyên? Đới Nguyên bại lộ?
Tiểu Đắng Tử che đầu từ trên lầu trốn xuống dưới, vừa nhanh vừa vội, nói:
– Không biết sao Từ cô nương lại làm thế này, bị người phát hiện trốn vào tịnh phòng của nam nhân, hỏi nàng vì sao nàng nói nàng tìm Đới Nguyên. Sau đó đám khách quan này không thuận theo, việc này liền nháo tới lầu hai. Cũng không biết làm sao lại phá một cửa phòng của khách quan nào đó, Từ cô nương trùng hợp túm quần hắn.
Đang lúc đại gia xấu hổ, Từ cô nương đột nhiên nói người nọ là Đới Nguyên!
Tô Mã:
– …
Nàng bắt đầu tự vả miệng mình.
Tiểu Đắng Tử kinh ngạc:
– Tiểu Trác Tử sao ngươi tự đánh bản thân?
Tô Mã:
– Miệng ta nhiều chuyện.
Nàng không nên nói ra, sao nàng lại quên tính cách của nữ chủ, nàng ta lỗ mãng như thế, vừa nghe liền tin? Cái này có gì tốt, Đới Nguyên bại lộ, sao nàng có thể công lược.
Hai chữ “Đới Nguyên” vừa bay ra, khách điếm đang ồn ào liền yên tĩnh, không khí căng như dây đàn, chỉ cần gió thổi cỏ lay sẽ khiến bầu không khí nứt toạc.
Tô Mã ngừng hô hấp.
Không biết là ai rút đao khỏi vỏ, đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh.
Người động đầu tiên vẫn là Đới Nguyên.
Hắn phá cửa chạy ra, vừa nhấc chân liền đá bay hai người xông lên, nhưng hắn đang bị thương, vừa dùng sức liền xé rách miệng vết thương, dưới lầu có người kêu:
– Hắn bị thương! Mặc kệ có phải là hắn hay không, cứ bắt trước rồi tính.
Từ Tư Tư lớn tiếng kêu:
– Chính là hắn! Chính là hắn! Tiểu Trác Tử nói hắn ở dưới gầm giường đã nhìn thấy nốt ruồi son bên mông Đới Nguyên, còn bị đả thương, trừ hắn ra còn có ai?
Đới Nguyên hốc mắt đỏ bừng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Mã, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: thì ra ngươi cũng ở dưới giường!
Tô Mã:
– …
Nàng đúng là chạy trời không khỏi nắng…
Mọi người ở khách điếm đều rút đi ngụy trang, xuất ra binh khí nhằm về phía lầu hai. Diệp Minh kéo Từ Tư Tư ra phía sau:
– Từ cô nương, cẩn thận!
Tô Mã lôi kéo Tiểu Đắng Tử tránh vào một góc, vừa định kêu Đại Sơn trốn đi, lại thấy hắn đã sớm lôi kéo chưởng quầy bỏ chạy.
Đới Nguyên song quyền khó địch bốn tay, dần dần rơi xuống thế hạ phong, hắn phun ra một búng máu, nhìn chằm chằm Tô Mã nói giọng khàn khàn:
– Thật không ngờ, Đới Nguyên ta một đời anh danh, lại bại vì một tên tiểu nhị!
Tô Mã lảng tránh tầm mắt của hắn, nghĩ thầm ta không có bản lĩnh lớn đến thế. Ngươi bại là do nữ chủ.
Chỉ là đại đường đã loạn như vậy, sao Bách Lý Kiêu lại không ra?
Nàng mới vừa hoạt động bước chân, liền cảm giác cổ nàng căng thẳng, tiếp theo Tiểu Đắng Tử hoảng sợ hô to:
– Tiểu Trác Tử!
Khi chân nàng bay khỏi mặt đất, Tô Mã mới biết nàng bị Đới Nguyên xách đi rồi.
Hắn xách cổ áo của nàng, lộ ra làn da huyết nhiễm, âm trầm cười:
– Lần này dù ta chết, vẫn muốn kéo theo ngươi.
Tô Mã:
– …
Nàng liều mạng giãy giụa:
– Thả ta xuống, Bạch công tử còn chưa tẩy rữa.
Đới Nguyên sửng sốt, hôm nay hắn định đi Uyên Hồng Đường tìm niềm vui, thuận tiện chơi đùa đám võ lâm cao thủ muốn bắt hắn một chút. Không ngờ lại bị người phát hiện.
Người nọ võ công cao siêu, khinh công không phân cao thấp, vì hắn chỉ lo chạy trốn cho nên không thấy rõ mặt của đối phương. Lúc hắn nghi hoặc ở Phái Thành này ai có thể có võ công cao siêu như vậy, thì Tô Mã đã cảnh tỉnh hắn.
Người truy hắn dáng người thon dài, vũ khí là một phiến giấy….. Không phải là Bạch Tiêu thì có thể là ai?
Hắn lại nhớ vừa rồi Tô Mã trở về cùng Bạch Tiêu, nàng biết bí mật của mình, khẳng định Bạch Tiêu cũng biết. Ở dưới gường Uyên Hồng Đường u ám nhỏ hẹp, nếu ẩn núp hai nam nhân khẳng định vô cùng khó khăn, trừ phi hai nam nhân này thân mật nằm chồng lên nhau…
– Các ngươi hai loại gian phu dâm… Phu!
Sau một lúc lâu, Đới Nguyên không tìm được từ ngữ để biểu đạt phẫn uất, chỉ có thể mắng như thế.
Tô Mã:
– …
Lúc này nàng cũng không biết nên sinh khí hay là nên vui vẻ. Không biết Bách Lý Kiêu có thể bị nàng công lược hay không, ít nhất người ngoài đã xem hai người bọn họ là một đôi.
Tuy Đới Nguyên bị trọng thương, nhưng khinh công không phải người bình thường có thể so sánh. Hắn mang theo Tô Mã vẫn có thể bỏ xa đám người đang truy đuổi phía sau.
Tô Mã ở thế giới bên kia đã từng là tiên nữ đằng vân giá vũ( cưỡi mây đạp gió), nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác coi như phá bao tải mà xách đi, khiến nàng đầu choáng váng mắt hoa.
Nhưng dù Đới Nguyên có khinh công cao siêu, cũng không chịu nổi thời gian dài vận công. Dần dần hạ xuống, độ cao càng ngày càng thấp, nhánh cây quất vào mặt của Tô Mã.
Tô Mã nói:
– Mặt ta rất quý giá, ngươi cẩn thận một chút.
Đới Nguyên cùng nàng rớt xuống. Hắn lăn một thân đầy cỏ dại, khiến cho thương thế của hắn càng thêm nghiêm trọng, lập tức nôn ra một búng máu.
– Tiểu tử này lúc này còn bảo vệ mặt, quả thật là đoạn, đoạn tụ.
Hắn cười trào phúng. Có lẽ vì bị phát hiện thân phận, có lẽ đã hữu tâm vô lực, hắn nói chuyện thanh âm cũng đã thay đổi, trở nên có chút âm nhu, so với khuôn mặt tục tằng của hắn thì quá quái dị.
Tô Mã cũng bị rơi đến thất điên bát đảo, nàng nằm trên mặt đất:
– Ngươi mới đoạn tụ.
Nàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện cánh tay phải đau vô cùng.
Nàng “A” một tiếng, vô lực nâng lên cánh tay, này vừa nhấc liền đau xuyên tim.
Thôi, đoạn tụ còn đỡ hơn cụt tay.
Nàng đã quên thân thể này tuy không nhu nhược, nhưng cũng có chút mảnh mai. Ngã từ trên cao xuống đất, chỉ bị gãy tay là may rồi.
Chỉ là hiện tại chân trái của nàng bị phỏng, cánh tay phải bị gãy xương, thật đúng là một phế nhân.
Nàng đã không có sức trói gà, hiện tại muốn thoát khỏi Đới Nguyên càng khó.
Đới Nguyên che miệng ho hai tiếng, lảo đảo muốn đứng lên.
Nàng thấy hắn quật cường như thế, liền nói lời thấm thía:
– Ta nói ngươi, hiện tại ngươi có chạy trời cũng không khỏi nắng, dứt khoát xin tha nói rõ chân tướng đi.
Nàng nói chính là “Chân tướng”, chứ không phải nói “Đem thần kiếm giao ra đây”. Chỉ tiếc Đới Nguyên mất máu quá nhiều, nội tâm nôn nóng, nghe không hiểu nàng ý ngoài lời.
Hắn bám cây đứng lên:
– Lão tử cả đời này chưa từng nhận thua, ta là thần trộm, thần trộm sao có thể bị bắt.
Thần trộm còn bị Bách Lý Kiêu dùng nhất chiêu đả thương. Tô Mã yên lặng phun tào. Nhìn hắn đứng còn không vững lại muốn tới bắt nàng, Tô Mã vì hắn chấp nhất mà kinh hãi:
– Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn không định chạy trốn, vẫn muốn mang ta theo? Ngươi thấy đáng sao?
Đới Nguyên nói:
– Có ngươi ở đây, đám nhân sĩ chính phái kia sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe hắn nói lời thiên chân như thế, Tô Mã nhịn không được liền cười lạnh.
Nàng làm Mary Sue, sinh ra chính là tập hợp dục vọng. Nàng đã từng thấy loại thuần túy ngưỡng mộ, cũng từng thấy loại tham lam dơ bẩn.
Những người đó tự xưng là danh môn chính phái, lúc đối mặt với dụ hoặc, có lẽ so với đám người ở Vô Thượng Phong còn muốn ngoan độc hơn.
Dù Đới Nguyên thân là thần trộm, tiếp xúc với người khác cũng lỗi lạc. Loại đạo lý này còn không hiểu biết bằng nàng.
Thôi, nếu nàng đã đi tới ngọn núi sau Phái Thành, như vậy đã không tránh được cốt truyện.
Nàng nhớ rõ, chính ở nơi này, Bách Lý Kiêu đã yêu nữ chủ.
Nếu nàng tới, sẽ không để chuyện này phát sinh.
Đang nghĩ ngợi, nơi xa truyền đến tiếng nữ chủ kinh hô:
– Phía trước có vết máu!