– Trên thế giới này có thần tiên hay không?
Thiên Đạo:
– Ngươi nói xem?
Tô Mã:
– …Bỏ đi, nếu không phải ngươi làm, ta chỉ có thể tin tưởng đây là trùng hợp.
Có lẽ….Cũng có khả năng là ý trời.
__________________________
Ngọn đèn dầu sáng ngời, chung quanh kề vai sát cánh. Tô Mã nhìn cành lá trên tay, tại nơi ầm ĩ, giống như bị định trụ thời gian, ngay cả sợi tóc cũng chưa từng động đậy.
Bách Lý Kiêu không nghe tiếng bước chân, liền quay đầu lại:
– Sao không đi?
Tô Mã lấy lại tinh thần, theo bản năng đem cành lá giấu sau lưng.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, không nói gì, đợi nàng đuổi kịp.
Tô Mã thở phào một hơi, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát cánh hoa, cánh hoa thô ráp khiến người cảm giác đầu ngón tay tê dại.
Nàng cúi đầu, cảm giác như tên trộm, mang theo một chút có tật giật mình, còn có một loại cảm giác mừng thầm.
Nhưng nàng liền ý thức được nghĩ như vậy là không đúng, vì thế thu liễm ý cười, bước nhanh đi theo.
Chỉ là mới vừa bước một bước, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng kinh hô:
– Ai nha, không phải ngươi cũng tìm được rồi sao?
Tay Tô Mã run lên, nàng vừa quay đầu liền thấy hồng y cô nương kia lôi kéo Vương công tử hưng phấn chạy tới đây, đầu tiên là nhìn Tô Mã, tiếp theo là nhìn Bách Lý Kiêu, trước mắt tức khắc sáng ngời:
– Đây là người định mệnh của ngươi?
Tô Mã biết nàng ấy hiểu lầm, vội lắc đầu.
Nhưng hồng y cô nương đang rất cao hứng, cũng mặc kệ Tô Mã phân bua, đi lên đoạt cành quỳnh hoa trong tay nàng, Tô Mã hoảng hốt, sắc mặt lập tức thay đổi.
– Này thật đúng là một đôi. Chỉ tiếc cành lá cùng tơ hồng đã bị đứt đoạn.
Bách Lí Kiêu nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, hắn thấy sắc mặt Tô Mã bất an, hắn nhìn về phía hai người kia, ánh mắt thẳng tắp khiến Vương công tử giật mình, miễn cưỡng cười:
– Vị huynh đài này…
– Ta thích ngươi, không hỏi sớm chiều…
Có lẽ nhờ ánh sáng mờ nhạt, hồng y thiếu nữ lớn tiếng đọc ra:
– Đây là đối thơ mà các ngươi bắt được? Cũng dễ nghe.
Tô Mã đỏ mặt, theo bản năng muốn đoạt tờ giấy, lại bị hồng y thiếu nữ nhẹ nhàng tránh thoát:
– Ngươi chớ có thẹn thùng, ta đã đem bí mật của ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể không cho ta nhìn thấy.
Tô Mã sốt ruột lắc đầu, nàng không thể nói, sắc mặt đỏ bừng ướt át.
Hồng y thiếu nữ còn đang trêu ghẹo, Bách Lý Kiêu đưa tay rút hai tờ giấy, nhíu mày:
– Đây là vật gì?
Tô Mã cả kinh, muốn che miệng hồng y thiếu nữ, chỉ là quá chậm, cô nương kia trừng lớn mắt:
– Này mà ngươi cũng không biết? Nam nữ bắt cùng dây tơ hồng đính cành quỳnh hoa chính là thiên mệnh.
Nói xong, nàng quơ quỳnh hoa trên tay:
– Vì phòng ngừa ghép sai, hai đầu tơ hồng đều có một câu thơ. ” ta thích ngươi, không hỏi sớm chiều” chính là một câu, xem ra hai người các ngươi thật sự có duyên phận.
Tô Mã thấy cứu vớt vô vọng, không khỏi nhụt chí, nàng yên lặng cúi đầu.
Nàng không dám tưởng tượng hiện tại Bách Lý Kiêu đang nghĩ cái gì, hắn sẽ nghĩ nàng càn rỡ? Hay nghĩ đây là ý trời? Hoặc sẽ không thèm để ý?
Mặc kệ như thế nào, nàng vẫn phải giải thích rõ ràng, mới vừa ngẩn đầu, lập tức ngẩn ra.
Đối phương hơi rũ đầu, trong mắt phản chiếu ánh đèn trên sông, mặt nghiêng tuấn đĩnh, đèn hồng rã rời phản phất giống như tiên nhân. Hai tờ giấy nằm trên đầu ngón tay thon dài khẽ rung động, hắn rũ mắt nhìn, mặt mày lãnh đạm, nhưng dưới ánh đèn lại giống như có tình, khiến người khác tâm sinh khuynh mộ.
Đang lúc ngây người, liền nghe hắn nói:
– Cầu thiên mệnh, không bằng cầu chính mình.
Tô Mã lấy lại tinh thần, nhìn Bách Lý Kiêu đưa cành lá qua, trong mắt giếng cổ không gợn sóng, có vẻ không để ý.
Cũng đúng, hắn chưa bao giờ tin này đó. Hắn chính là người không tin thần Phật, hắn luôn lạnh nhạt, mọi việc đều dựa vào chính mình, có lẽ đối với tình tình ái ái này đó cũng không có hứng thú.
Tô Mã thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại buồn bã mất mát, sao phải lo được lo mất, có lẽ vì trong bóng đêm, có lẽ vì không khí xung quanh, khiến nàng đa sầu đa cảm.
Nàng tiếp nhận cành quỳnh hoa, cười miễn cưỡng, chỉ tay về phía y quán, tỏ vẻ muốn trở về nghỉ ngơi.
Sau khi vẫy tay từ biệt hồng y thiếu nữ cùng Vương công tử, Tô Mã cùng Bách Lý Kiêu chậm rãi xuyên qua đám người đi trở về. Có lẽ rời xa sông Biện Hà ái muội liêu nhân, nhiệt độ trên mặt nàng đã biến mất.
Nàng nhìn bóng dáng của Bách Lý Kiêu, thân hình thon dài, vai rộng eo thon, rõ ràng là hình tượng công tử phú quý, lại vì cả người lạnh lẽo, khiến mọi người tự giác nhường đường, né xa ba thước.
Nàng đi sau hắn, cũng không biết có phải nàng ảo giác, hắn bước chân rất chậm, giống như chiếu cố vết thương trên chân nàng.
Bách Lý Kiêu chợt hỏi:
– Muốn dừng lại không?
Tô Mã lắc đầu, tỏ vẻ mệt mỏi muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, nhưng không nói gì. Đi ngang qua cửa tiệm điểm tâm bên đường, ngoài cửa tiệm trang trí quỳnh hoa, hương vị điểm tâm cũng mang theo thanh hương quỳnh hoa.
Tô Mã theo bản năng mà dừng bước.
Nàng vì uống dược, buổi tối chỉ ăn một chút thức ăn thanh đạm, lúc nãy lăn lộn một hồi, trong bụng đã sớm trống rỗng. Lúc này thấy điểm tâm thơm tho mềm mại, khó mà bước qua.
Nàng muốn hai khối điểm tâm, vừa định đưa bạc lại phát hiện trên người không mang bạc. Liền nhớ ra, nàng bị Bách Lý Kiêu đưa tới Biện Thành, trên người chỉ có một ít trang sức không hề có ngân lượng.
Thấy sắc mặt chủ tiệm thay đổi, nàng bất đắc dĩ, đành phải tháo xuống khuyên tai.
Trang sức này mang hình dáng hoa lê bình thường, màu sắc ôn nhuận, nhìn dáng vẻ có thể mua ở sạp. Nàng vừa định đưa khuyên tai, có bàn tay to chặn nàng:
– Để ta.
Bách Lý Kiêu mở lòng bàn tay bên trong là một thỏi vàng. Hắn ném vào tay chủ tiệm, chủ tiệm đại hỉ, mang ơn đội nghĩa tiếp nhận vàng, rồi để phu nhân thu hồi. Có lẽ trong lòng còn băn khoăn, liên tục bỏ thêm cho Tô Mã vài món điểm tâm.
Tô Mã cả kinh, không tán đồng lắc đầu nhìn Bách Lý Kiêu. Nàng chỉ muốn ăn hai khối điểm tâm mà thôi, không đáng phải tốn kém như vậy, này chẳng phải là lãng phí sao?
Bách Lý Kiêu không để ý đến nàng, hắn xoay người rời đi. Tô Mã bất đắc dĩ, đành đuổi theo.
Người chung quanh cũng cầm điểm tâm, có người nhét trong lòng, có người đút cho tiểu hài tử. Tô Mã nhìn thoáng qua bọn họ, nhịn không được mở ra giấy dầu, cắn một miếng nho nhỏ.
Tức khắc, mùi hoa cùng thanh hương tan trong miệng, nàng khẽ cong khóe môi.
Lại thấy Bách Lý Kiêu dừng bước chân, ánh mắt nặng nề nhìn về nơi này. Tô Mã ngừng động tác, nàng biết đối phương lãnh tình lãnh tính, dù nàng có bày ra mười tật xấu, đối phương cũng không để trong lòng.
Nàng mỉm cười phân ra một nửa điểm tâm đưa tới. Bách Lý Kiêu quay đầu đi, rõ ràng không muốn ăn.
Nàng đem điểm tâm đặt ở chóp mũi của hắn, thanh hương lay động khứu giác.
Sau một lúc lâu, Bách Lý Kiêu nhíu mày, hắn nhìn thoáng qua điểm tâm, giống như nghĩ tới gì đó, thần sắc có chút hoảng hốt.
Tô Mã lại quơ quơ, khẩn trương nhìn hắn.
Hắn thử giơ tay, rốt cuộc tiếp nhận. Tô Mã mỉm cười, nhìn hắn cẩn thận cắn một ngụm.
Nàng lại nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ý hỏi điểm tâm này như thế nào.
Bách Lý Kiêu rũ mắt:
– Tạm được.
Tô Mã cong khóe môi, thỏa mãn cười híp mắt.
Hai người một trước một sau, trong đám đông kích động, đột nhiên đám người này chạy vội về phía sau, Tô Mã cả kinh, thiếu chút nữa bị đẩy ngã, điểm tâm rơi đầy đất, may mắn là Bách Lý Kiêu kịp thời đỡ nàng.
Mới vừa đứng vững, kinh hồn chưa định, nàng liền nghe có người kêu la:
– Giờ tý đã đến, sẽ phóng pháo hoa.
Pháo hoa? Giờ tý sẽ phóng pháo hoa? Tô Mã quay đầu lại, nhìn mọi người hướng về cầu kiều ở sông Biện Hà. Thì ra pháo hoa phóng ở sông Biện hà. Đây cũng là truyền thống ở Biện Thành.
Nàng nghĩ tới cảnh tượng bên sông Biện Hà đang phóng pháo hoa, dưới ánh đèn, có lẽ sẽ rất đẹp.
Bách Lý Kiêu thấy nàng thần sắc hoảng hốt, ánh mắt chớp động, vì thế nói:
– Nếu ngươi muốn tìm người, ta sẽ tránh đi.
Tìm người? Tô Mã mê mang nhìn về phía hắn, nàng có người nào mà tìm?
Bách Lý Kiêu rũ mắt, tầm mắt dừng trên tay nàng. Cành quỳnh hoa dù trong bóng đêm cũng khó nén tú lệ.
– Tuy không tin, nhưng cũng là duyên. Ngươi hãy tìm gặp hắn, ta tạm thời né tránh.
Tô Mã:
– …
Lúc này nàng mới hiểu, vì sao hắn vẫn luôn đi chậm, vì sao hắn năm lần bảy lượt hỏi nàng có muốn dừng lại hay không, vì sao hắn lại hỏi nàng có phải muốn tìm người… Thì ra hắn cho rằng người cầm tờ giấy “Không hỏi sớm chiều” là nam nhân khác!
Nàng dở khóc dở cười, trong lòng vừa buồn cười lại vừa chua chát.
Bách Lý Kiêu thấy biểu tình của nàng như vậy liền biết hắn đã suy đoán sai:
– Chẳng lẽ không có người này?
Tô Mã lắc đầu, tay nàng nắm chặt cành lá, suy tư rồi chậm rãi đưa qua.
Lòng bàn tay non mềm, đưa cành lá xanh non qua, mang theo run rẩy nho nhỏ.
Bách Lý Kiêu tiếp nhận, mày chợt tắt, vừa định há mồm, lại nghe nơi xa “bùm” một tiếng, có ánh sáng sáng lạn tràn ra trên đỉnh đầu.
Ánh mắt Tô Mã bị nhiễm huyễn màu, so với ánh pháo hoa đang nổ tung trên bầu trời đêm còn muốn sáng lạn hơn.
Trong nháy mắt, hắn nghĩ tới gì đó, đột nhiên nhìn về phía Tô Mã.