Tô Mã nhìn về phía Bách Lý Kiêu. Thấy hắn cau mày, ánh mắt hơi trầm xuống.
Nàng cúi đầu, nước trà phản chiếu khuôn mặt ôn nhu, chỉ là cũng không biết là bị gió thổi lăn nước trà, hay là ảo giác, khóe miệng trên mặt nước hơi nhếch, mặt mày hơi cong, rõ ràng đôi mắt ôn nhu, lại tràn đầy giảo hoạt.
– Tiểu Lê.
Bách Lý Kiêu gọi nàng.
Tô Mã ngẩng đầu, mê mang nhìn hắn.
Bách Lý Kiêu do dự nói:
– Ngươi có…… Nguyện ý theo ta đi Lạc thành?
Tô Mã hơi mở to mắt, có chút kinh ngạc.
Bách Lý Kiêu dừng một chút, giải thích:
– Thanh Sơn thôn không an toàn, tuy Lạc thành rất nguy hiểm. Nhưng ta có thể bảo hộ ngươi một đoạn thời gian.
Tô Mã cúi đầu, giống như suy tư. Sau một lúc lâu nàng khẽ lắc đầu.
Bách Lý Kiêu nhíu mi, nàng đưa ngón tay, chấm nước trà viết lên bàn:
“Phiền toái.”
Nàng nói để hắn hộ tống một đoạn đường đã rất phiền toái, nếu lại đưa đến Lạc thành, chuyện sau này khó khống chế. Nàng không muốn liên lụy đến hắn.
Nàng tỏ vẻ không có việc gì, cười trấn an nhìn hắn.
Bách Lý Kiêu rũ mắt, tuy nàng tươi cười, nhưng cẩn thận quan sát không khó phát hiện, tươi cười kia vô lực dẫn theo, tùy thời muốn rơi xuống.
Cổ tay áo khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay phấn nộn đã rối rắm đến trắng bệch, lúc hắn nhìn chăm chú, ý cười trong mắt chậm rãi tiêu tán.
Bách Lý Kiêu hơi giật mình, thanh âm tựa như gió nhẹ nhàng đưa tới:
– Ngươi không cần lo lắng. Đây chuyện ta nên làm. Ta có trách nhiệm bảo hộ ngươi.
Nàng cúi đầu, đỏ mặt lên, cắn môi cúi đầu không lên tiếng.
Hắn vừa định nói chuyện, đột nhiên lữ khách vừa rồi khua môi múa mép quay đầu lại, cười nói:
– Tiểu nương tử, tướng công ngươi nói đúng, nơi này nguy hiểm như vậy, ngươi lưu lại làm gì, còn không nhanh đi cùng hắn. Lạc thành so với nơi này còn tốt hơn nhiều.
Nương tử? Tướng công?
Tô Mã bị mấy chữ này chấn kinh rồi, gương mặt nhiễm hồng, ánh mắt long lanh, ngượng ngùng như xuân thủy nhộn nhạo.
Bách Lý Kiêu yên lặng không nói.
Nàng đỏ mặt lắc đầu, mấy người kia nghĩ là nàng không muốn, vì thế ea sức khuyên bảo:
– Tiểu nương tử, ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, lưu lại nơi này sẽ rất nguy hiểm a. Tướng công ngươi nói khẩn thiết như thế, ngươi nên cùng hắn đi đi.
Tô Mã nghe bọn họ nói, mặt càng ngày càng hồng.
Nàng nhìn về phía Bách Lý Kiêu, thấy hắn không lên tiếng, vì thế sốt ruột túm tay áo của hắn.
Chỉ là nàng càng sốt ruột, người khác càng cho rằng nàng quật cường, há miệng là “Tướng công”, ngậm miệng là “Nương tử”, khiến nàng xấu hổ muốn chui xuống bàn.
Lúc nàng gấp đến muốn khóc, Bách Lý Kiêu mở miệng:
– Lời này có lý, nơi này không thể ở lâu.
Có, có lý?
Là “Tướng công” có lý?
Hay là “Nương tử” có lý?
Tô Mã ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không thể che dấu kinh ngạc.
Rồi nàng mơ mơ màng màng gật đầu, lại mơ mơ màng màng bị hắn kéo lên ngựa.
Một đường xóc nảy, nàng hoảng hốt nhìn bóng dáng của Bách Lý Kiêu, đến lúc đối phương xuống ngựa, vừa ngẩng đầu mới phát hiện, hai người đã tới Lạc thành.
Thôi tới đâu hay tới đó.
Bách Lý Kiêu giúp nàng xuống ngựa, nàng rũ hàng mi dài.
Bách Lý Kiêu nhìn sắc mặt nàng ửng đỏ, như không dám nhìn thẳng hắn, nghĩ là nàng bị phơi nắng thân thể không khoẻ, vì thế đưa cho nàng một túi nước:
– Vào thành là có thể nghỉ ngơi. Chỉ là ác tặc kia có thể len lỏi trong thành, ngươi không thể tùy ý đi lại.
Tô Mã lấy lại tinh thần, tiếp nhận túi nước, khẽ gật đầu.
Nước mát lạnh chảy vào trong bụng, nàng muốn hỏi gì đó, vẫn mím môi.
Bách Lý Kiêu phát hiện nàng khác thường, hỏi:
– Lo lắng Lạc thành có đăng đồ tử?
Tô Mã lắc đầu.
Bách Lý Kiêu nhíu mày:
– Hay là thân thể không khoẻ?
Tô Mã vẫn lắc đầu, đầu ngón tay xanh nhạt rối rắm mà nhéo túi nước, sau một lúc lâu vẫn không dám ngẩng đầu.
Bách Lý Kiêu linh quang chợt lóe, liền hiểu, lần đầu tiên, ngữ khí có chút đình trệ:
– Thì ra là để ý lời những người đó nói…
Tô Mã cắn cắn môi, đầu cúi càng thấp
Bách Lý Kiêu biết nàng tâm tư lả lướt, sẽ để tâm những lời đám người đó nói.
Hắn lại không để ý đến loại hiểu lầm này, quan hệ ra sao, bị người khác hiểu lầm thế nào, tất cả đều là tục trần, đối với hắn mà nói không hề bị ảnh hưởng.
Chỉ là nhìn nàng để ý như thế, mới biết lời này rất ảnh hưởng tới nữ nhân.
Hắn vừa muốn giải thích, lại cảm thấy nói ra như giấu đầu lòi đuôi, càng khiến mất tự nhiên. Vì thế nhẹ giọng nói:
– Người khác nói thế nào, nếu vì an toàn, không cần để ý.
Nói xong, hắn cảm thấy những lời này có chút nghĩa khác, khẽ nhíu mi, lại không nói nữa.
Tô Mã nhìn hắn một cái, nhấp môi cười.
Lạc thành phồn hoa thế này Phái thành sao có thể so sánh, vừa vào cửa thành con đường rộng lớn, trên đường đầy cửa tiệm tiếng rao hàng không dứt. Hai bên đường bày đầy ắp hàng hóa, hương cơm bay bốn phía. Chỉ là ở trên đường trừ những nữ tử giang hồ che mặt ra, rất ít có nữ tử nhân gia nào đi dạo.
Hai người vào một khách điếm, Tô Mã đi vào liền cảm giác ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nàng.
Ánh mắt mang theo kinh ngạc cảm thán, lại không dâm loạn, thậm chí còn có một tia…Đáng thương?
Tô Mã không rõ, không khỏi rụt người núp phía sau Bách Lý Kiêu.
Có một bàn tay cầm chặt cổ tay của nàng, Tô Mã ngẩng đầu, liền nhìn thấy sườn mặt lạnh nhạt của Bách Lý Kiêu.
Nhưng lực đạo có độ cung, còn mang theo độ ấm.
Mọi người thu ánh mắt, nàng khẽ nhấp môi cười.
Bách Lý Kiêu cùng nàng đi đến trước quầy, thanh âm trầm thấp:
– Hai phòng.
Lão bản nghe vậy liền ngẩng đầu, nhíu mày đánh giá hai người:
– Nhị vị là phu thê?
Tô Mã lấy lại tinh thần, sắc mặt đỏ lên, theo bản năng nhìn về phía Bách Lý Kiêu. Đối phương không nói gì. Cũng may đã trải qua chuyện ở quán trà, nàng cũng không ngượng ngùng như trước, vì thế khẽ lắc đầu.
Lão bản “A” một tiếng:
– Vậy không ổn. Gần đây trong Lạc thành đột nhiên xuất hiện dâm tặc, chuyên môn khinh bạc nữ tử đàng hoàng. Ta thấy cô nương thanh lệ thoát tục, sẽ khiến dâm tặc kia nhớ thương. Cho nên muốn giúp nhị vị chuẩn bị một gian phòng, để nhị vị có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nếu nhị vị không phải…
Vừa nghe đến “Dâm tặc”, Tô Mã khẽ co rúm lại.
Chỉ là dù có sợ hãi, nàng cũng không thể khó xử Bách Lý Kiêu. Huống chi nàng tin tưởng bản thân sẽ không gặp xui xẻo như thế.
Vì thế nàng vẫn kiên trì muốn hai phòng. Vừa định vươn hai ngón tay, bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lẽo:
– Vậy một phòng.
Tô Mã sửng sốt, nhìn về phía đối phương. Sắc mặt Bách Lý Kiêu không gợn sóng. Hắn đặt ngân lượng lên bàn, cùng Tô Mã đi nhận phòng:
– Nếu ngươi không yên tâm, ta sẽ túc trực ngoài cửa.
Sao Tô Mã có thể để hắn ngủ ở ngoài cửa? Nàng vẫy vẫy tay tỏ vẻ không để ý mấy cái này, không muốn phiền hắn. Hắn có chuyện quan trọng trong người, hiện tại còn phải phân tâm chiếu cố nàng, thật sự khiến nàng hổ thẹn.
Bách Lý Kiêu dừng bước:
– Việc thuộc bổn phận, không cần nhiều lời.
Nói xong, hắn đẩy cửa phòng.
Gian phòng này rộng mở, Bách Lý Kiêu đưa bạc không ít, đương nhiên lão bản cũng không keo kiệt, lấy ra phòng tốt nhất. Trong phòng có hương vị gỗ đàn hương, bụi bặm khẽ nhúc nhích, khiến người huân say.
Cảnh tượng như vậy khiến Tô Mã nhớ tới gì đó, biểu tình có chút hoảng hốt.
Bách Lý Kiêu thấy nàng ngây ra, khẽ nói:
– Không thích? Nếu không thích, đổi phòng khác.
Tô Mã vội giữ chặt hắn, hơi hơi mỉm cười.
Tuy tươi cười tươi đẹp, nhưng lần đầu tiên khiến Bách Lý Kiêu nhìn không hiểu.
Hai người vào phòng, tạm nghỉ ngơi.
Bách Lý Kiêu chỉ uống một ngụm trà liền nói có việc muốn ra ngoài, Tô Mã tiễn hắn ra cửa, dặn hắn cẩn thận.
Bách Lý Kiêu nhắc nàng đóng chặt cửa sổ, không thể tự tiện ra ngoài.
Tô Mã gật đầu. Nhìn đối phương biến mất, nàng hơi mỉm cười, đóng lại cửa phòng, rồi xoay người đi đóng cửa sổ.
Ngoài cửa sổ ngựa xe qua lại như nước, có vô số ánh mắt chuyển qua đây. Đối diện là tiệm gạo có vị đại tẩu đang nhìn đánh giá Tô Mã, thấy nàng lớn lên xinh đẹp nho nhã, vì thế vội ra hiệu muốn nàng mau đóng cửa sổ.
Tô Mã mới biết chuyện về hái hoa tặc đã vô cùng nghiêm trọng, nữ nhân ở Lạc thành đã sợ tới mức thần hồn nát thần tính.
Nàng vội vàng định đóng cửa sổ. Lại không phòng bị một con chim chích chòe bay vào trong phòng, đậu trên vai nàng. Hơi hơi há mõm, miệng phun tiếng người:
” Ngươi không cần lo lắng. Bách Lý Kiêu đã bố trí thủ hạ ở phụ cận.
Ánh mắt Tô Mã chợt lóe.
Đại tẩu ở tiệm gạo đã làm một chuyện tốt, trong lòng đắc ý, đang định về phòng, vừa chuyển đầu liền thấy vị cô nương ở khách điếm đối diện.
Cũng không biết là nàng hoa mắt hay là làm sao, cô nương vừa rồi nơm nớp lo sợ, nhu nhu nhược nhược không biết đã nghĩ tới cái gì, khóe miệng mỉm cười, hai tròng mắt híp lại, mang theo đắc ý cùng tà ác, thật sự giảo hoạt.
Nàng lại thấy, cô nương kia cười cảm kích nhìn nàng, rồi từ từ đóng lại cửa sổ.
Vị đại tẩu xoa xoa mắt, cười thầm nghĩ là hoa mắt, cô nương ôn nhu lễ phép như thế sao có thể lộ ra biểu tình như vậy.
Ban đêm, không biết Bách Lý Kiêu bận chuyện gì, đèn đường rực rỡ mà hắn cũng chưa trở về.
Tô Mã trộm mở cửa sổ kéo ra một khe hẹp. Ngoài cửa sổ không còn náo nhiệt, tiệm gạo cũng đã đóng cửa, có chút cảm giác tiêu điều.
Phố phường đen nhánh một mảnh, đầu ngõ như một con mãnh thú vực sâu miệng khổng lồ.
Tô Mã không rét mà run, nàng cẩn thận đóng cửa sổ. Cảm giác không đủ, nhìn quanh phòng một vòng, vô tình nhìn thấy gương đồng phản chiếu chính mình, mi khẽ nhíu lại, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt vô cùng.
Nàng suy nghĩ, ngồi trước gương đồng móc ra một cây trâm, vấn lại mái tóc dài, thành bộ dáng phụ nhân.
Nhìn gương, hai hàng lông mày nhíu lại, mặt như hoa đào, mắt như hồ thu, dưới ánh đèn như tiểu phụ nhân e lệ ngượng ngùng nhớ thương phu quân.
Thầm nghĩ dâm tặc kia dù có sắc tâm, cũng sẽ không ra tay với phụ nhân…
Trên bàn không biết khi nào bò lên một con quắc quắc( dế), nó giật giật râu:
– Nhu nhược đa tình, hắn không thể không động tâm.
Tiểu phụ nhân trong gương trợn trắng mắt:
– Không cần ngươi tới vuốt mông ngựa.
Nói xong, nàng nhìn về phía cửa sổ. Thầm nghĩ Bách Lý Kiêu bố trí thuộc hạ ở gần đây, vì thế lựa cách giao lưu trong suy nghĩ với Thiên Đạo.
Quắc quắc cũng không sinh khí, vẫn thiệt tình thực lòng nói:
” Mặc kệ như thế nào, lần này hắn đối với ngươi rất để tâm, công lược Bách Lý Kiêu sắp thành.”
Tô Mã nhìn gương đồng, nói:
“Nếu muốn tranh thủ sự quan tâm của hắn, chỉ có dung mạo sẽ không đủ. Lần này ta có thể đánh vào tâm hắn, không biết phế đi bao nhiêu tâm lực. Đã nhiều ngày như vậy, ta khó có thể chịu được.”
Nàng ở bên cạnh Bách Lý Kiêu, chịu rất nhiều áp lực tâm lý. Mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, sợ mình phát ra âm thanh.
May mắn là lão thiên không phụ người khổ tâm, nàng đã theo Bách Lý Kiêu tới Lạc thành. Chỉ cần theo mấu chốt cốt truyện, nàng đã có thể đi theo hắn, còn có thể cùng hắn trở về Ma giáo.
Nàng cười đắc ý, đôi mắt vô tội hiện lên giảo hoạt.
Sau khi thổi tắt ngọn đèn, nàng nằm trên giường. Nhưng không buồn ngủ. Sau một lúc lâu, thình lình nghe cửa sổ có một tiếng vang, hình như có gió thổi vào. Nàng nhíu mi, đứng dậy xem xét.
Đến trước cửa sổ, thấy có một khe hở, nàng nghi hoặc nhíu mày. Nàng nhớ rõ, vừa rồi nàng đã đóng cửa sổ kín mít, sao có thể có khe hở?
Chẳng lẽ là…
Nàng cả kinh, liền quay đầu lại. Nhưng không kịp phòng bị, phía sau có một bóng hình đột nhiên bay tới, một bàn tay thô ráp kẹp khăn tay che miệng nàng…
P/s: Bộ này cực hay nha các tình yêu. Ta đảm bảo( vỗ vỗ bụng).